Cạm Bẫy Hôn Nhân ( Sự Trả Thù Của Tổng Tài) Chương 147

Chương 147
Trở lại quê hương

Sân bay thành phố A.

Lại một lần nữa bước lên mảnh đất này, trong lòng Tả Tình Duyệt tràn đầy khổ sở, không biết vì sao mới vừa rồi ở trên máy bay, những gì xảy ra năm năm trước thoáng hiện lại trong đầu của cô, đêm tân hôn, anh đẩy cô vào trong ngực người đàn ông khác, sau khi trở thành Cố phu nhân, anh đem tất cả những giấc mộng của cô phá tan, hành hạ, tổn thương cô hết lần này đến lần khác.

Đau, mặc dù đau, nhưng cô vẫn biết, trong lòng mình yêu người đàn ông kia thật sâu, tin tưởng dựa vào tấm lòng chân thật của mình có thể đả động đến người đàn ông như đế vương ấy, nhưng có lẽ cô còn quá trẻ, cô quá ngây thơ rồi, một người hận cô, làm sao sẽ yêu cô đây?

Mặc dù anh hận sai người rồi, nhưng anh vẫn luôn không biết, không phải sao?

Hiện tại anh có khỏe không?

Trong đầu hiện ra bóng dáng của Cố Thịnh, đường đường là tổng tài của tập đoàn Cố thị, làm sao không tốt đây?

Cô đang suy nghĩ gì? Đều đã qua rồi, không phải sao? Không nên lưu luyến!

"Mẹ, ánh mắt cùng màu tóc của bọn họ giống chúng ta!" Ninh Ninh vừa xuống máy bay, thấy người người nhộn nhịp ở sân bay, không nhịn được cao hứng kêu lên, ở nước ngoài, nhìn thấy toàn người tóc vàng mắt xanh, hôm nay thấy nhiều người giống màu tóc, màu mắt của mình, trong lòng tràn đầy tò mò.

"Ngu ngốc!" Cảnh Hạo liếc Ninh Ninh được Kiều Nam bế, nó hoài nghi, em gái có phải cùng chung mẹ ruột với nó hay không, luôn ầm ĩ, ấu trĩ như thế!

Ninh Ninh không có nói gì, hướng Cảnh Hạo làm một cái mặt quỷ, ngay sau đó lại tiếp tục bắt đầu thăm dò chung quanh.

Tả Tình Duyệt cười nhìn hai đứa con, theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hạo, cảm thụ đôi tay nhỏ bé ấm áp, trong lòng cảm thấy rất vui.

Mẹ con ba người tiến vào nhà trọ Kiều Nam đã sắp đặt, tất cả cái gì cần có đều có, có nhiều chỗ còn đặc biệt thiết kế giống như ngôi nhà ở Viên của bọn họ, Tả Tình Duyệt nhìn tất cả, trong lòng đầy ấm áp.

"Kiều đại ca, anh nói cuộc họp hằng năm lúc nào tiến hành? Có yêu cầu gì đặc biệt không, nói em biết trước để em còn chuẩn bị!" Tả Tình Duyệt thừa dịp hai đứa bé chạy đi xem phòng mới của mình, hỏi Kiều Nam, nhiều năm như vậy cũng cảm động và nhớ nhung anh chăm sóc, hiện tại, có thể làm ít chuyện cho anh, cô hi vọng mình có thể làm một cách hoàn hảo, không để cho anh thất vọng.

Đôi mắt xanh của Kiều Nam lóe lên, “rất tùy ý họp hằng năm, lúc đó em tùy tiện trình diễn là tốt rồi, thành tích của em, so với những người biểu diễn chuyên nghiệp trong nước cũng không hề thua kém.

Anh không thể không nói, Tả Tình Duyệt rất có thiên phú, chỉ có mấy năm, liền thông hiểu đạo lí, nếu không phải bởi vì muốn chăm sóc hai đứa bé, không thể bôn ba nhiều, cô cũng không phải chỉ là một cô giáo dạy piano ở học viện âm nhạc Viên!

"Vậy. . . . ." Tả Tình Duyệt nghe anh nói như vậy, ngược lại có chút xấu hổ .

"Trước đừng đề cập tới những việc này, hai đứa bé thật vất vả về tới đây, chúng ta không phải nên dẫn bọn trẻ đi ra ngoài nhìn xung quanh?" Kiều Nam ánh mắt chớp động, hăng hái đề nghị, Ninh Ninh mới từ trong phòng đi ra vừa nghe thấy đi chơi, hăng hái càng cao.

"Chú Kiều, Ninh Ninh muốn đi ra ngoài xem một chút, mẹ, mau đồng ý đi!" Ninh Ninh tiến lên ôm Tả Tình Duyệt làm nũng, nó biết, mẹ rất thương nó, chỉ cần nó mè nheo chút, mẹ sẽ đáp ứng nó!

Quả nhiên, Tả Tình Duyệt bắt đầu có chút khó xử, đến cuối cùng chịu thua Ninh Ninh, gật đầu đáp ứng.

"Em muốn đi công viên Hải Dương xem một chút." Tả Tình Duyệt nhớ ra năm năm trước Cận Hạo Nhiên dẫn cô đi tới đó, trong lòng có chút hoài niệm, trong năm năm, cô thông qua Kiều Nam biết bà ngoại đã qua đời, nhớ tới cuộc sống bên bờ biển lúc nhỏ, mới thấy bình yên làm sao!

"Được, nghe mẹ các cháu, đi công viên Hải Dương! " Kiều Nam nở nụ cười, rất ít khi nghe thấy Duyệt Duyệt chủ động muốn đi đâu, bình thường cũng là đi đến nơi hai đứa bé yêu thích, hôm nay ngược lại rất đặc biệt, anh phỏng đoán, công viên Hải Dương đối với cô, nhất định hết sức quan trọng!

"Dạ, mẹ đi nơi nào, Ninh Ninh liền đi nơi đó!" Nói xong, hôn một cái lên mặt Kiều Nam cùng Tả Tình Duyệt, hai người liếc mắt nhìn nhau, cười một tiếng, có hai đứa con này, cô đã quá hạnh phúc rồi.

. . . . .

Tập đoàn Cố thị.

Cố Tâm Ngữ mới vừa chủ trì xong một hội nghị quan trọng, tối hôm qua chăm sóc Cố Thịnh đến rất khuya mới ngủ, hôm nay tinh thần có chút mệt mỏi.

Vỗ nhẹ cái trán, Cố Tâm Ngữ nằm ở trên bàn làm việc, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục xử lý văn kiện.

Cận Hạo Nhiên đẩy cửa ra đi vào, hắn nghe thư ký nói về tình trạng Cố Tâm Ngữ hôm nay, trong lòng đầy thương tiếc, thận trọng đi tới gần cô.

"Anh đã đến rồi?" Cố Tâm Ngữ vẫn nằm ở trên bàn, không có ngẩng đầu lên, hai người quen nhau, chỉ nghe hơi thở của anh, cô cũng có thể nhận ra anh.

Cận Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ, cô gái nhỏ này. . . . . Ai, làm cho hắn sao có thể không yêu cô đây!

Cận Hạo Nhiên đi tới bên người cô, ôm cô lên, cô trong ngực kêu lên.

"Hạo Nhiên. . . . ." Đột nhiên xuất hiện hành động khiến Cố Tâm Ngữ có chút kinh ngạc, hai người là vị hôn phu hôn thê, chuyện thân mật cũng đã làm, nhưng hiện tại…." Em mệt quá!"

"Anh biết, anh biết em mệt chết đi, cho nên. . . . ." Cận Hạo Nhiên ôn tồn nho nhã có chút trêu cợt, ôm cô đi vào cùng phòng nghỉ ngơi phía sau phòng làm việc, động tác êm ái đặt lên giường, nhìn cô, mặt tràn đầy cưng chiều, “cho nên, ngủ một giấc đi."

Cố Tâm Ngữ thở phào nhẹ nhõm, đấm nhẹ lồng ngực của hắn, mang theo chút oán giận, nhưng nghĩ đến công việc hôm nay còn dở dang, sắc mặt Cố Tâm Ngữ hơi trầm xuống, “không được, em không thể ngủ, chuyện ngày hôm nay em phải xử lý hết đấy!"

"Đừng động tới công việc, Tiểu Ngữ, thân thể của em sẽ không chịu nổi!" Cận Hạo Nhiên êm ái vuốt ve gương mặt của cô.

"Ai! Nếu là anh hai, những công việc kia đã lập tức được xử lý xong, Hạo Nhiên, anh nói, em có phải vụng về lắm không, rất vô dụng nha!" Cố Tâm Ngữ thở dài, cô từng nghe An Điền nói, anh hai là một nhà buôn bán kỳ tài, rất dễ dàng có thể hoàn thành tất cả, nhưng những chuyện này rơi vào trong tay cô, lại phải phí sức lực thật lớn mới có thể làm tốt.

"Nói lung tung ! Em vụng về, vô dụng ở chỗ nào? Sau này anh không cho em tự trách như vậy!" Cô đã cố gắng hết sức rồi, không phải sao?

Cảm nhận được hắn thương yêu, trong lòng Cố Tâm Ngữ tràn đầy ấm áp, một hồi mệt mỏi ập tới, nằm ở trên giường, theo bản năng ôm eo người đàn ông bên cạnh, ngủ thật say!

"Ngủ một giấc đi, chờ em tỉnh lại, anh dẫn em đi công viên Hải Dương!"

Trong ánh trăng mờ, Cố Tâm Ngữ nghe được anh ở bên tai nói nhỏ, công viên Hải Dương? Đúng, lâu rồi cô cũng không đi, rất nhớ!

Ngủ một giấc, tỉnh lại, Hạo Nhiên sẽ dẫn cô đi, thật tốt!

Nguồn: truyen8.mobi/t127510-cam-bay-hon-nhan-su-tra-thu-cua-tong-tai-chuong-147.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận