"Duyệt Duyệt..." Cố Thịnh nhìn người trước mắt, bóng hình ngày nhớ đêm mong đang ở trước mắt mình. Không biết bao nhiêu đêm rồi, anh mơ thấy cô trở lại bên cạnh mình, nhưng mỗi lần tỉnh lại, mộng vẫn là mộng, không phải là sự thật!.
Một tiếng gọi thật giống như bày tỏ năm năm tơ vương cùng thống khổ của anh khiến trong lòng Tả Tình Duyệt giống như bị cái gì níu lấy.
"Anh..." ánh mắt Tả Tình Duyệt dao động ở trên người Cố Thịnh, cuối cùng dừng ở trên mặt của anh, theo bản năng giơ tay lên, muốn đụng vào khuôn mặt mình đã từng mê luyến vô hạn. Anh gầy, không có sự phấn chấn của năm năm trước, không khỏi làm cho cô tò mò, năm năm này đã xảy ra chuyện gì.
Ở trong trí nhớ của cô, Cố Thịnh luôn cao cao tại thượng, không ai bì nổi!
Khuôn mặt lúc nào cũng âm trầm, đặc biệt là khi hành hạ cô, trong mắt của anh hận ý nồng đậm, còn bây giờ... trong đôi mắt vì sao bị thương đau lấp đầy?
Cô chỉ nâng tay lên không dám đụng vào, cứ như vậy dừng ở không trung, không khí thật giống như bị ngưng kết lại, trong lòng Tả Tình Duyệt đầy đau đớn, lần này gặp lại, chỉ nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, không biết năm năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Chị... Có khỏe không?" Tả Tình Duyệt đột nhiên hỏi, nhưng khi hỏi xong, mới phát hiện mình phạm vào một cái sai lầm lớn. Cảnh Hạo ra đời, âm mưu năm năm trước, Cố Thịnh nhất định biết rồi, cô chỉ muốn cho Ninh Ninh trông thấy cha mình, nhưng lại quên mất, chắc là cha của con bé đã có con cái khác!
Năm năm trước, anh khinh thường mình sinh con cho anh!
Cố Thịnh ngẩn ra, chị? Lúc nghĩ đến người phụ nữ ghê tởm đó, theo bản năng nắm cổ tay Tả Tình Duyệt, trong ánh mắt ánh lên vẻ vội vàng, giống như sợ cô hiểu lầm.
"Không có chị nào hết, cho tới bây giờ cũng không có!" Năm năm trước, kể từ lúc vạch trần âm mưu của Tả Tình Yên, anh cũng đã đuổi cô ta ra khỏi biệt thự, mặc dù có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng cuối cùng cũng không phải là một!
Duyệt Duyệt của anh là độc nhất vô nhị, ai cũng không thay thế được!
Đột nhiên xuất hiện hành động khiến Tả Tình Duyệt có chút bài xích, sức lực như vậy làm cho cô nhớ lại những lúc bị anh hành hạ, trong mắt sinh ra sợ hãi, theo bản năng muốn thoát khỏi anh!
Trong lòng của cô rất mâu thuẫn, mình yêu người đàn ông này, nhưng lại sợ đến gần anh!
Trong lòng dù đau đớn vẫn không thể quên được anh, nhưng chống cự đó như một phản xạ tự nhiên, cô muốn bài xích!
"À... Thật xin lỗi!" Cho là Tả Tình Duyệt da2 bài xích mình vì không thích bộ dáng này, tránh ánh mắt của cô, trong lòng đầy tự ti, khổ sở.
Cô vẫn xinh đẹp động lòng người, nhưng mình lại không đẹp trai như năm năm trước, cô ấy không thích mình!
Đột nhiên, anh nghĩ muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi tầm mắt của Duyệt Duyệt, anh không muốn để cô nhìn thấy mình như vậy. Anh hối hận, chỉ vì nhất thời muốn thỏa mãn nhớ nhung, cuối cùng lại để cho mình hiện lên một cách xấu xí trước mặt cô.
Nghĩ cô chán ghét mình, tim anh càng thêm đau nhói!
"Thật xin lỗi..." Cố Thịnh không ngừng nỉ non, trừ xin lỗi, anh không biết nên nói với cô cái gì, nước mắt như không ngừng được, không ngừng rơi xuống. Đây là trời cao trừng phạt anh, anh năm năm trước làm cho cô chảy nước mắt nhiều như vậy, hiện tại đến phiên anh!
Nhưng anh thật sự rất hi vọng, cô có thể tha thứ cho anh, nếu như cô có thể tha thứ, bất kể chịu bao nhiêu trừng phạt anh cũng cam tâm, chỉ là, hiện tại anh không biết nói xin lỗi như thế nào, làm sao cầu xin cô tha thứ, anh sợ nhắc lại vết sẹo năm năm trước, làm cho cô càng thêm hận anh!
Nước mắt của anh làm lòng cô đau đớn, lấy ra một tờ khăn giấy, đưa tới trước mặt anh, cô không nhớ rõ năm năm trước Cố Thịnh dễ dàng rơi lệ như vậy!
Cố Thịnh ngẩn ra, nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt trên mặt, trong lòng âm thầm oán giận mình tại sao lại vô dụng như vậy!
Ở trước mặt Duyệt Duyệt, hiện tại hình tượng của anh đã rất nhếch nhác rồi, lại còn để cho cô nhìn thấy anh rơi lệ!
"Là anh theo dõi chúng tôi?" Trầm mặc trong chốc lát, cố gắng thở bình ổn tâm tình, Tả Tình Duyệt hỏi, cảm giác ánh mắt quen thuộc dõi theo kia cũng không phải là ảo giác của cô, chỉ là, cô muốn biết anh tại sao lại theo dõi mình?
"Anh chỉ là muốn xem em..." Cố Thịnh kích động giải thích, nhưng khi bắt gặp đôi con ngươi trong suốt kia, anh càng tự ti ở trong lòng, tránh tầm mắt của cô, "Xem em cùng Ninh Ninh."
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, hoá ra là vậy!
Nhất định là Cố Tâm Ngữ trở về nói với Cố Thịnh chuyện gặp mặt của bọn họ ở trước cửa tòa nhà tập đoàn Cố thị!
Nếu anh vì Ninh Ninh tới, vừa đúng lúc cô cũng muốn để cho Ninh Ninh gặp cha một chút!
"Ninh Ninh đang ăn Kem, anh muốn vào ngồi một chút không?" Tả Tình Duyệt chủ động mở miệng, cố gắng để cho tâm trạng của mình bình ổn đối mặt người đàn ông trước mắt này. Bất kể anh không có hạnh phúc, bất kể anh năm năm rồi đã trải qua chuyện gì, cô chỉ biết, anh là cha của Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo, thấy anh đối với Cảnh Hạo, xem ra cũng không phải giống như năm năm trước bài xích chuyện cô sinh con cho anh!
"Được... được!" trong lòng Cố Thịnh đầy kích động, cô mời anh! Cố gắng đè xuống tự ti trong lòng, 1b66 có thể ở gần cô nhiều một chút, cũng quá tốt rồi. Anh tự nói với mình phải cố gắng quý trọng!
Cố Thịnh chống gậy, bởi vì lúc nãy mới bị té, lại càng cố hết sức, nhưng anh kiên trì, không muốn làm cho Duyệt Duyệt thấy anh càng thêm nhếch nhác. Nhìn anh cố hết sức, Tả Tình Duyệt lại thấy thương!
Rốt cuộc không thể bỏ mặc anh, cô chủ động tiến lên đỡ anh, Cảnh Hạo đi ở phía sau, nhìn cha mẹ ở trước mặt, trong đôi mắt thông minh như có điều suy nghĩ!
Ninh Ninh chớp động đôi mắt sáng, nhìn người trước mắt, "Chú rất giống anh trai! Nhưng... chú không đẹp như anh!"
Chú này nếu khỏe mạnh một chút là tốt rồi, tốt nhất là cường tráng như chú Kiều!
Tả Tình Duyệt liền giật mình, trên mặt tỏ vẻ lúng túng, "Thật xin lỗi, con nít nói chuyện, anh đừng để ý!"
Ninh Ninh từ trước đến giờ nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì nói cái đó, nhưng cô hiểu rõ Cố Thịnh của năm năm trước, anh lúc nào cũng là nhân vật được mọi người ca ngợi cùng ngưỡng mộ, bị nói như vậy, nhất định là hết sức mất hứng
Nhưng Cố Thịnh không thèm để ý, trong mắt anh, tiểu thiên sứ trước mắt nói gì cũng đều thấy cảm động!
Bé chính là phiên bản của Duyệt Duyệt, anh đã từng ảo tưởng qua nếu Duyệt Duyệt có thể sinh cho anh một bé gái, nhất định là xinh đẹp giống như cô, làm cho người ta yêu thích đấy!
"Cha... Cha có thể ôm con không?" Cố Thịnh quá kích động, không để ý cô bé trước mắt sẽ cự tuyệt, to gan mở miệng, nhìn Tiểu Duyệt, anh biết, mình không cách nào ôm cô vào lòng, cũng chỉ có thể ôm phiên bản của Duyệt Duyệt là Ninh Ninh, cũng đã thỏa mãn rồi!
"Cha có thể ôm con một chút không?" trong mắt của Cố Thịnh tràn đầy mong đợi, nhìn chằm chằm cô bé trước mắt, khoảng cách nhìn gần, càng thêm làm cho người ta thương yêu.
Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Tả Tình Duyệt, như muốn hỏi ý kiến của cô.
Tả Tình Duyệt gật đầu một cái, cô biết, mặc dù không có nói cho Ninh Ninh người đàn ông ở trước mắt là ai, nhưng cô nhìn ra được, trong mắt của Ninh Ninh cũng có mong đợi.
Thấy mẹ gật đầu, Ninh Ninh trong nháy mắt nở nụ cười sáng lạn, giang hai cánh tay, chờ chú rất giống anh hai này tới ôm mình!
Cố Thịnh Kích động thận trọng đem Ninh Ninh ôm vào trong ngực, nhìn đôi mắt chớp động kia, nước mắt tựa hồ lại muốn chảy ra, nhưng anh cố nén, không thể để cho con gái nhìn thấy mình khóc!
"Chú là cha sao? Chú rất giống anh trai!" Ninh Ninh đột nhiên mở miệng, đưa tay chạm tới gò má của anh.
Cố Thịnh ngẩn ra, ở trong lòng không ngừng kêu gào, anh là cha! Nhưng anh lại không xác định Duyệt Duyệt có đồng ý cho con biết hay không, cầu cứu nhìn Tả Tình Duyệt, như muốn hỏi ý kiến của cô.
"Đúng, chú ấy là cha con." Thừa nhận tầm mắt Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt có chút sợ sệt, trên thực tế, cô thật không ngờ anh sẽ để ý đến ý nghĩ của cô, năm năm trước anh sẽ không để ý cảm thụ của cô bao giờ đâu!
"Cha..." Ninh Ninh vừa nghe, lập tức dùng giọng nói non nớt kêu lên, một tiếng cha, cũng khiến Cố Thịnh không kềm được nước mắt rơi xuống, con gái của anh, anh vẫn mong đợi nó!
Ninh Ninh nhìn thấy Cố Thịnh khóc, ánh mắt lóe lóe, thân thiết thay anh lau đi nước mắt, "cha nhìn thấy Ninh Ninh không vui sao?"
"Không... Cha vui, cha rất vui!" Cũng bởi vì thật là vui, cho nên mới không thể khống chế tâm tình kích động, không có gì so với việc có thể nhìn thấy bọn họ lần nữa, làm cho anh vui vẻ!
"Vậy cha có thể ôm Ninh Ninh xoay một cái không?" Ninh Ninh thích nhất chính là chú Kiều nâng cô lên đỉnh đầu xoay vòng vòng, hiện tại có cha, cha cũng nhất định có thể ôm cô xoay như vậy, nhưng bộ dáng của cha hình như rất yếu ớt.
Cố Thịnh trong nháy mắt cứng người, ôm con xoay quanh? Thân thể của mình bây giờ... Anh muốn nhưng lại sợ không cẩn thận làm tổn thương Ninh Ninh!
Nhưng... anh không biết làm thế nào cự tuyệt yêu cầu của con?
Đang không biết nên làm sao, Tả Tình Duyệt đi qua ôm Ninh Ninh về trong tay mình, "Ninh Ninh, cha đang không khoẻ, không thể ôm con xoay quanh, nghe lời, nhanh đi ăn kem!"
Nói xong, đem Ninh Ninh đặt vào ghế ngồi.
Ninh Ninh quệt mồm, rõ ràng không vui, nhưng một giây kế tiếp, bé lại cười sáng lạn, "không sao, cha không làm được cũng không sao, chú Kiều sẽ ôm Ninh Ninh xoay vòng!"
Câu nói vừa dứt, trong lòng Cố Thịnh đột nhiên chấn động, chú Kiều? Trong lòng tự ti nổi lên, thân thể của anh bây giờ, yêu cầu của Ninh Ninh cũng không thỏa mãn được, làm sao làm cha đây?
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, dù gian nan đến đâu, anh đều muốn khôi phục thể trạng như năm năm trước, không để cho Ninh Ninh thất vọng!
Thấy vẻ mặt Cố Thịnh cứng đờ, Tả Tình Duyệt cảm thấy có chút áy náy, "Thật xin lỗi, con nít nói chuyện..." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Cám ơn em..." Cố Thịnh đột nhiên ngắt lời cô, nhìn thẳng hai mắt của cô, trong mắt mang theo vô tận quyến luyến cùng yêu thương, "Cám ơn em vì anh sinh ra bọn trẻ!"