Đêm, Chung Tình nói với cả nhà muốn đến nhà Mạnh Tưởng làm bài tập, chạy đến nhà Mạnh Tưởng. Cô định ôm nguyên bộ “Song tinh nhớ” 19 tập đọc hết. Mạnh Tưởng nhìn cô đọc chăm chú, cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh đọc sách của mình. Bố của Mạnh Tưởng, Mạnh Dịch Nam gõ cửa đi vào, thấy hai đứa trẻ đang ngồi đọc sách, vừa định lên tiếng, Mạnh Tưởng đã giơ ngón tay, ngăn cản. Mạnh Dịch Nam hiểu ý, đi ra ngoài.
Chung Tình đã hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện, Mạnh Tưởng thì đi pha trà, chuẩn bị đồ ăn vặt mà cô thích. Nhìn miệng cô thản nhiên cười, anh cảm thấy rất vui, có thể ở cùng cô như thế này thật tốt.
Rất nhanh đã mười rưỡi, mẹ Mạnh Tưởng, Lộ Hiểu Vụ đi vào, “Tiểu Tình, mẹ con gọi điện đến.” Chung Tình sốt ruột, kéo áo Mạnh Tưởng, Mạnh Tưởng cười nói với mẹ, “Để con nói chuyện với mẹ nuôi.” Mạnh Tưởng đi ra nói chuyện điện thoại, nói tối nay anh sẽ đưa Tình Tình về nhà. Tiêu Tố Tâm nghe có chút lo lắng, “Tiểu Tình làm gì vậy, sao khuya thế này còn chưa về?” “Cô ấy đang hỏi con một vài đề thi, cũng sắp xong rồi.” Mạnh Tưởng vừa nhìn lên thấy bố anh đang nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, ông biết anh đang nói dối. Tiêu Tố Tâm nói, “Nếu muộn quá, để Tiểu Tình ngủ lại bên nhà con đi, hai đứa muộn như vậy mà ra đường cũng không an toàn.” “Chuyện đó….” Mạnh Tưởng hơi do dự, che điện thoại nhìn về phía bố, “Mẹ nuôi nói để Tiểu Tình ngủ ở đây, muộn quá về nhà không an toàn.” Miệng anh tuy do dự, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng. Mạch Dịch Nam suy nghĩ một chút, “Không sao, để bố lái xe đưa Tiểu Tình về.” Mạnh Tưởng nghe bố nói, sắc mặt hơi sụp xuống, trừng mắt liếc bố! Mạnh Tưởng nói với mẹ nuôi, “Được rồi, để con hỏi Tiểu Tình, xem ý cô ấy thế nào.” Ngắt điện thoại, Mạnh Tưởng nhăn nhăn mặt nhìn bố, “Nhà chúng ta cũng không phải không có phòng ngủ.” Nói xong hé mắt nhìn vào phòng.
Mạnh Dịch Nam nhìn con một cách kỳ quái, lại nhìn Lộ Hiểu Vụ, “Nó làm sao vậy?”. Lộ Hiểu Vụ vỗ vỗ lên đầu ông, “Đồ ngốc, nó luyến tiếc Tiểu Tình thôi.” Mạnh Dịch Nam bừng tỉnh đại ngộ, con trai đối với Chung Tình có ý, người qua đường đều biết. Ông ôm Hiểu Vụ cười hỏi, “Anh thấy Tưởng Tưởng thích Tiểu Tình như vậy, cho hai đứa đính hôn là vừa.” Lộ Hiểu Vụ lườm ông, “Bọn nó còn nhỏ! Đừng nóng vội, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Đúng vậy, tất cả mọi người đều nhận định Mạnh Tưởng và Chung Tình là một đôi trời sinh, sớm hay muộn cũng đến với nhau. Khi Chung Tình vừa sinh ra, Mạnh Tưởng đã vô cùng thích cô em gái nhỏ này. Hơn nữa Tiểu Tình cũng đặc biệt thích quấn quít Mạnh Tưởng, mỗi lần cô khóc, Mạnh Tưởng vừa lên tiếng, cô liền ngừng lại. Bố mẹ hai nhà đều nói hai đứa trẻ là sự phối hợp tuyệt vời.
Mạnh Tưởng bảo Chung Tình không cần về nhà, mẹ nuôi sợ muộn quá không an toàn. Chung Tình vừa nghe, đột nhiên ngẩng đầu khỏi cuốn truyện, nhìn đồng hồ, la hoảng lên, “Đã trễ vậy rồi sao? Anh sao lại không gọi em.” Mạnh Tưởng cười cười, “Anh thấy em đọc nhập thần như vậy, không đành lòng phá rối.” Chung Tình buông truyện, vội vã đứng lên, “Không được, không được, em phải đi về. Không thì bố nhất định sẽ mắng.” Mạnh Tưởng giữ vai cô lại, “Không sao, anh và mẹ em đã nói chuyện rồi, em đêm nay có thể ở lại nhìn Mạnh Tưởng, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Em muốn về nhà.” Mạnh Tưởng không nghĩ cô sẽ phản đối, sửng sốt vài giây mới nói, “Không sao, phòng cho khách còn quần áo cũ của em.” Anh nghĩ cô lo lắng không có quần áo thay, trước kia cô và Tiểu Duệ đến nhà anh ở vài ngày, để lại quần áo. Chung Tình lắc đầu, “Không phải, em sáng mai có hẹn chạy bộ với Chu Đồng.” Mạnh Tưởng vừa nghe tên Chu Đồng, sắc mặt thay đổi, lại là hắn. “Mấy giờ? Anh gọi em.” Tên đầu heo béo ấy mà chạy được sao? Chung Tình không trả lời, xoay người cầm hai cuốn truyện chưa đọc cất vào túi sách, cô không dám đem truyện về nhà, sợ bố hỏi, đành phải tạm gửi ở nhà Mạnh Tưởng. Cô đi về phía Mạnh Tưởng, “Không được, ngày mai Chu Đồng tới nhà chờ em, em phải về.” Nói xong, liền đi ra ngoài.
Mạnh Tưởng nhìn bóng dáng cô, trong lòng tính toán, sẽ bao lâu nữa, vị trí của Chu Đồng vượt qua vị trí của anh trong lòng cô? Anh cũng đi ra ngoài, “Anh đưa em về.” Chung Tình nhìn anh mỉm cười gật gật đầu.
Mạnh Tưởng để bố lái xe đưa Chung Tình về, anh cũng đi. Mạnh Dịch Nam nhìn khuôn mặt con trai không chút hờn giận, ánh mắt thắc mắc, Mạnh Tưởng cũng không nói gì. Lộ Hiểu Vụ mỉm cười nhìn Chung Tình, “Tiểu Tình, trễ thế này, hay ở lại đây đi. Sáng mai để mẹ bảo bố nuôi đưa con về được không?” Bà biết con trai muốn giữ Tiểu Tình lại. Chung Tình ngượng ngùng nhìn mẹ nuôi, “Ngày mai con có việc, sợ dậy sớm làm phiền mọi người.” Ánh mắt Chung Tình khẩn cầu nhìn Mạnh Tưởng, chỉ có anh mở miệng, bố nuôi mẹ nuôi sẽ không giữ cô lại. Mạnh Tưởng lòng khẽ than, giục bố, “Bố, không còn sớm nữa.” Mạnh Dịch Nam đành phải dẫn họ xuống tầng.
Chung Tình đọc truyện cả đêm không buồn ngủ, vậy mà vừa lên xe, bắt đầu mệt rã rời. Mí mắt hạ xuống, Mạnh Tưởng nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, dùng tay ôm cô dựa vào vai, nhẹ giọng nói, “Về đến nhà anh gọi em.” Chung Tình gật gật đầu thoải mái dựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
Mạnh Tưởng nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, gõ gõ vào lưng ghế dựa của bố. Mạnh Dịch Nam quay đầu nhìn, thấy Mạnh Tưởng ý bảo đóng cửa sổ, ông ấn nút, đóng cửa xe. Mạnh Tưởng dịu dàng nhìn Tình Tình trong lòng, cô khi ngủ cũng đáng yêu như vậy, hai hàng lông mi dày nhắm lại, cái mũi đáng yêu, miệng nhỏ nhắn, khóe miệng hơi cong lên như mỉm cười. Trong ánh đèn đường mờ ảo, cô trông giống một thiên sứ đang bình an ngủ. Thiên sứ của anh đang ngủ yên bình trong vòng tay anh, lòng khẽ dao động, tay bất giác ôm chặt
Mạnh Dịch Nam nhìn hai đứa trẻ qua gương chiếu hậu, cười nhẹ, con trai và Tình Tình có lẽ đã vượt qua tình cảm anh em bình thường. Nhưng họ không lo lắng, hai đứa trẻ đều hiểu chuyện, sẽ không làm chuyện gì vượt trước tuổi, ngược lại, loại tình cảm thanh mai trúc mã sẽ khiến quan hệ giữa hai đứa ngày càng tốt, tương thân tương ái.
Rất nhanh đã đến Chung gia, Mạnh Tưởng lay nhẹ Chung Tình đang ngủ, cô chỉ ưm ưm hai tiếng, rồi lại tiếp tục thiếp đi trong lòng anh, căn bản không tỉnh lại. Mạnh Dịch Nam tắt máy xe, đi ra phía sau mở cửa xe, “Để bố ôm Tiểu Tình lên.” Mạnh Tưởng nhìn bố, “Con làm là được rồi.” Mạnh Dịch Nam nhìn ánh mắt kiên định của con, cười cười vẻ hiểu biết, tính độc chiếm của Mạnh Tưởng rất mạnh. Mạnh Dịch Nam mở cửa xe cho Mạnh Tưởng, anh cẩn thận ôm Chung Tình xuống, Mạnh Dịch Nam khóa cửa xe, đi đến phía trước ấn thang máy.
Mạnh Tưởng ôm chặt Chung Tình, khi còn nhỏ đã ôm cô không biết bao nhiêu lần, cảm giác có cô trong ngực vẫn còn rõ ràng. Từ khi Chung Tình mười lăm tuổi trở về trước, ngoài Tiêu Tố Tâm, người ôm cô nhiều nhất có lẽ là Mạnh Tưởng. Anh nhớ khi Chung Tình còn chưa biết nói, mỗi khi ôm cô, cô sẽ kêu oa oa, nhào vào cắn mặt anh, giống như coi anh là một viên kẹo ngon. Sau này, Tiêu Tố Tâm nói cho anh biết, cái này cho thấy Chung Tình thích anh. Mạnh Tưởng càng thích ôm Chung Tình, anh thích tiểu thiên sứ đáng yêu này.
Vào thang máy, Mạnh Dịch Nam nhìn con cười khẽ, nhẹ giọng, “Không sao chứ?” Mạnh Tưởng gật mạnh đầu, không có vấn đề. Mạnh Dịch Nam vỗ vỗ vai con trai, lộ ra ánh mắt tán dương.
Đến Chung gia, Chung Bình nhìn Chung Tình trong lòng Mạnh Tưởng, định đón lấy, Mạnh Tưởng lại ôm Chung Tình lùi lại, “Để con ôm cô ấy vào.” Chung Bình nở nụ cười, nghiêng người cho anh đi.
Tiểu Duệ chạy ra khỏi phòng, kêu lên, “Anh Tưởng.” Mạnh Tưởng trừng mắt, khiến cho Tiểu Duệ lập tức im lặng. Mọi người im lặng nhìn Mạnh Tưởng ôm Chung Tình vào phòng. Mấy người lớn nhìn nhau cười, Chung Bình nói, “Xem ra trò giỏi hơn thầy rồi.” Mọi người đều biết Mạnh Dịch Nam đối với Lộ Hiểu Vụ vô cùng độc chiếm, hơn nữa loại độc chiếm này lại vô cùng mạnh, không thể ngờ Mạnh Tưởng cũng không thua kém. “Nó cũng đối với Tiểu Tình như thế.” Mạnh Dịch Nam vỗ vai Chung Bình, “Dù sao chúng ta sớm hay muộn cũng làm thông gia, kệ bọn nó đi, tình cảm tốt là chuyện hay.” Tiêu Tố Tâm cũng gật gật đầu, “Tình cảm của hai đứa trẻ này rất tốt.” Tiểu Duệ nhìn mấy người lớn nói chuyện của anh chị, khẽ cười, “Không phải là mọi người không chờ được nữa đấy chứ ạ?” Cậu biết bố mẹ đang nói chờ chị và anh Tưởng tốt nghiệp đại học, hai nhà liền đính hôn, sớm công khai bí mật.
Mạnh Tưởng nhẹ nhàng đặt Chung Tình trên giường, cởi áo khoác, giày giúp cô, sau đó kéo chăn đắp cho cô. Anh ngồi bên giường, nhìn cô thật lâu. Tiểu Tình, khi em lớn lên, hãy để anh chăm sóc cho em, sống cùng em mãi mãi. Mạnh Tưởng vuốt nhẹ thái dương tinh tế của cô, thích lẳng lặng nhìn cô, nhìn hàng lông mi hơi nheo lại, như đang có một giấc mộng đẹp. Anh biết mình khát vọng cô, đôi lúc quá mạnh mẽ đến mức làm anh sợ hãi, suy nghĩ Tiểu Tình thuộc về anh luôn không ngừng tra tấn anh. Anh tin mình có thể cho cô những gì tốt nhất, cho nên, anh cũng hy vọng cô chấp nhận thuộc về anh. Anh muốn bảo vệ cô, yêu thương cô.
Chung Tình đột nhiên trở mình, mơ hồ nói nhỏ, Mạnh Tưởng giật mình, nhìn môi Chung Tình, Chung Tình lại nói, “Mập mạp..... không được lười biếng....” Mạnh Tưởng căng thẳng, ngón tay hơi nắm lại, cô lại mơ về tên heo ngu ngốc kia! Vì sao? Người trong mơ của Tình Tình tại sao không phải là anh!