Cầu Bại Chương 15 : Sóng gió nổi lên

Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑

QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 15: Sóng gió nổi lên

Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện



“Không hổ danh là học trưởng Bàng Phi, lại có thể đạt được đánh giá tổng hợp 97 điểm!”

“Ừ!”

“Thật đáng tiếc, chỉ thiếu có 4 điểm nữa thôi là được đánh giá loại ‘Ưu’ rồi. Nếu được đánh giá như vậy thì điểm số sẽ tăng gấp đôi và được thêm 10 điểm! Ngoài ra, còn có thể nhận được một ít phần thưởng quý giá nữa chứ!”

“Đúng vậy!”

“Nói gì đến Võ giả cấp bốn, ngay cả cấp bốn đỉnh phong muốn được đánh giá loại ‘Ưu’ cũng là chuyện vô cùng khó khăn rồi. Dẫu sao, những siêu thiên tài như học trưởng Cảnh Hoài Vân là cực ít!”



“Cũng có lý!”

Trên đường trở về, hai cô gái sánh bước thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng phần lớn thời gian là Triệu Uyển Quân nói, còn Đông Nhược Tuyết chỉ lắng nghe. Hơn nữa, ai cũng có thể nhận ra được, mỗi khi Đông Nhược Tuyết trả lời có hơi mất tập trung.

Còn Vân Hi đã bị hai người bỏ lại phía sau một khoảng xa, không thèm để ý đến!

Hai người vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra lúc trưa.

Giờ tan học chiều đã đến, có rất nhiều học viên rời trường ra về. Thi thoảng lại có những tiếng trầm trồ bàn tán của những người xung quanh khi có học viên nào đó bước lên xe riêng.

Trong thời đại mà ma thú hoành hành khắp nơi như hiện nay, địa bàn sinh sống của con người đã bị thu hẹp đi rất nhiều. Những tài nguyên có thể khai thác và sử dụng được cũng dần cạn kiệt. Ngoại trừ quân đội có thể sử dụng một ít tài nguyên không tái sinh (1) ra thì những người dân bình thường hoàn toàn không có tư cách đó. Chính vì vậy, việc có được một chiếc xe riêng chạy trên đường chính là tượng trưng cho thân thận, chứng minh thực lực của người đó!

“Tiểu Tuyết, bồ xem đó có phải là Vương Na Na ở lớp chúng ta không? Nhà của cô ta cũng bình thường thôi, sao lại có xe riêng đưa đón được nhỉ?!”

“Đúng thế, sao lại có xe riêng đưa đón được ta!”

“Ở bên kia nữa kìa… nhìn xem …”

“Đúng rồi, bên kia…”

“Bên kia vốn chẳng có gì cả!”

“Bên kia có cái gì đâu, ơ…” Lúc này, Đông Nhược Tuyết mới tỉnh táo lại. Cô nhìn thấy Triệu Uyển Quân có vẻ hơi bực mình, liền hiểu ra bản thân có phần thất lễ nên vội vã xin lỗi: “Xin lỗi nhé Uyển Quân, hồi nãy ta mãi suy nghĩ một số chuyện nên không có nghe rõ mi nói gì…”

“Mình biết!”

Triệu Uyển Quân nói xong rồi lén nhìn qua Vân Hi đang đi ở đằng sau: “Đang nghĩ về chuyện của anh Đông Phương hả!”

Đông Nhược Tuyết chần chừ trong chốc lát. Ở trước mặt Triệu Uyển Quân, cô không có gì phải giấu giếm cả, khẽ thở dài một tiếng rồi gật đầu: “Đúng vậy !”

“Chiều đến giờ bồ vẫn còn giận ảnh sao?”

“Ta có giận gì ổng đâu chứ! Ta chỉ cảm thấy… ổng làm ta thất vọng quá! Học tỷ Tả đã là Võ giả cấp năm, lại lấy được quyền hạn một sao nữa, nhất định là một trong những học viên tinh anh nhất của học viện. Nếu học tỷ được tạo điều kiện thì cũng đã ra ngoài giết một con ma thú để chứng minh quyết tâm của học tỷ với mọi người, có khi còn được những vị nguyên lão Tiên Thiên trong thành để ý, thu làm đệ tử ấy chứ… Chúng ta khó khăn lắm mới mời được học tỷ Tả đến xem cùng, ta muốn nhân cơ hội ngàn năm khó gặp này để ổng theo bên cạnh học tỷ học một chiêu nửa thức. Ta cũng chỉ mong ổng sớm đạt đến Võ giả cấp bốn, xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao. Vậy mà cuối cùng thì sao, ổng không những không hiểu được nỗi khổ tâm của ta, lại còn…”

Nói đến đây, Đông Nhược Tuyết lắc đầu, trong đôi mắt mê người thoáng hiện lên một làn hơi nước, nhưng nó còn chưa thành hình đã bị cô kiềm lại, âm thầm biến mất.

“Tiểu Tuyết…”


Triệu Uyển Quân nắm lấy tay của Đông Nhược Tuyết, rồi nhỏ giọng an ủi: “Đừng buồn nữa mà, mình nghĩ có lẽ do ảnh vẫn còn nhỏ…”

Đông Nhược Tuyết lắc đầu: “Thực ra, ta cũng thường tự an ủi bản thân như thế… nhưng không biết lí do này còn có thể an ủi ta được bao lâu nữa!”

“Tiểu Tuyết, mình nghĩ rồi sẽ có ngày anh Đông Phương hiểu được nỗi khổ tâm của bồ thôi! Còn không thì chờ ảnh lớn thêm chút nữa… Chẳng lẽ bồ không phát hiện ra, hiện tại ảnh đã thay đổi rất nhiều rồi sao?”

“Ta biết chứ! Thấy ổng thay đổi như vậy, ta rất vui! Uyển Quân, nói ra mi đừng cười ta; mấy hôm nay, ổng khiến mình phải khóc thầm mấy lần vì vui rồi! Ta đang nghĩ, chắc chắn là cha đang phù hộ chúng ta, đang phù hộ Đông Phương, để ổng tự xem lại bản thân sau chuyện đó mà đổi thay! Cũng vì vậy mà hôm nay ta mới rủ ổng tới đây, mặc kệ học tỷ Tả xem thường ta ra sao, chỉ cần ổng có thể hoc được một vài thứ thôi là… thế mà… Uyển Quân, mi nói thử xem, có phải ta đã quá hy vọng vào ổng không…”

“Không phải, tất nhiên không phải!”

“Thật sự không phải sao…”

Triệu Uyển Quân gật đầu mạnh, hơi chần chần một lát mới cẩn thận nói: “Tiểu Tuyết… vậy bồ có từng nghĩ tới, những gì anh Đông Phương nói hồi trưa cũng có lí không! Có khi Liệt Không Cửu Kích lại là một bộ chiến kỹ liên hoàn, dồn sức mạnh vào một điểm, tụ nhưng không tán, lấy điểm phá mặt, như nước chảy mây trôi, liên tục không ngừng…”

“Chuyện này… mi thấy có thể làm vậy sao? Ổng mới xem chiến kỹ trong sách có mấy ngày lại có thể bác bỏ quan điểm của một Võ giả cấp năm, lấy được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới như học tỷ Tả sao?”

“Ơ… chuyện này…”

Triệu Uyển Quân chẳng biết phải nói sao cả!

Giờ đây, khi cảm thấy đã không thể an ủi được Đông Nhược Tuyết nữa, Triệu Uyển Quân đành phải vắt óc suy nghĩ ra một chuyện nào đó để cho cô bạn của cô không nghĩ ngợi lung tung nữa!

Đang mãi mê suy nghĩ, dường như Triệu Uyển Quân nhìn thấy cái gì đó qua cửa kính ở một cửa hàng bên đường, bèn chạy đó rồi: “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, nhanh đến xem này! Bộ sưu tập công chúa ánh trăng mà bồ thích nhất… Oa, chiếc đầm này là kiểu mới nhất… đẹp thật, còn đẹp hơn cả kiểu mà tụi mình đã xem lần trước…”

Chiếc đầm thuộc bộ sưu tập công chúa ánh trăng mới nhất đang ở trên mình con ma-nơ-canh đặt ở phía sau cửa kính quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của Đông Nhược Tuyết, ánh mắt của cô như không cưỡng nổi mà nhìn về phía đó.

Nhưng ngắm được một lúc, cô vẫn phải cố gắng kiềm chế cơn ham mê trong lòng, khẽ lướt mắt rồi nói nhỏ: “Được rồi Uyển Quân, chúng ta mau đi thôi! Bộ đầm này có giá hơn 1900 tệ, chúng ta không mua nổi đâu! Chúng ta còn có thể sinh sống trong thành phố này hay không còn phải dựa vào việc có thể lấy lại huân chương Vinh Quang của gia tộc trước khi trưởng thành, hoặc là nộp đủ thuế cho thành phố để nhận được huân chương Vinh Quang một sao hay không đó; trừ khi mi chịu đi cầu xin ba mi!”

“Mình không đi! Có chết cũng không đi cầu xin ông ấy! Hừ! Hơn nữa, mình cũng chỉ ngắm cho đã ghiền vậy thôi chứ có muốn mua nó đâu. Được rồi được rồi, đi thôi! Đúng rồi, trước tiên đi mua thực phẩm! Tiểu Tuyết, hồi nào tới giờ mình luôn ăn những món ăn do bồ nấu nhỉ! Đợi lát nữa về nhà, mình sẽ tự thân xuống bếp, nấu vài món mà mình mới học được mấy ngày trước cho bồ nếm thử tay nghề của mình!”

Triệu Uyển Quân vừa mới nói hết câu, sắc mặt của Đông Phương Tuyết bỗng nhiên thay đổi: “Uyển Quân, mi muốn tự mình xuống bếp hả!”

“Đúng thế! Yên tâm đi, trải qua mấy ngày học tập, tài nấu ăn của mình đã tiến bộ nhiều rồi! Tuy không dám nói đạt đến trình độ cỡ như bồ nhưng mà cũng không kém nhiều đâu… Ơ… Tiểu Tuyết, bồ đi siêu thị làm gì thế?”

“À không có gì! Lâu rồi chưa được nếm hương vị mì gói như thế nào nên ta định đi mua một ít về để trong nhà, lúc không có gì làm lại lấy ra ăn vặt…”

“À à! Mình thích nhất là ăn vặt! Chúng ta cùng đi, nhân tiện mua thực phẩm! Mình nói cho bạn biết, mấy hôm nay mình tổng cộng học được ‘Thịt heo xào tương giấm’, ‘Đậu que sốt cà’, ‘Ớt xào cà chua’…”

“…”

Mới chỉ nghe tên của các món ăn, trên trán Đông Phương Tuyết đã chằng chịt nếp nhăn!

Không chỉ mình cô mà ngay cả Vân Hi đang đi theo sau trong lòng cũng phát run, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía những món ăn chín trong siêu thị.



Trong khi Vân Hi đang vô cùng lo lắng về bữa ăn tối của mình thì một hồi sóng gió đang âm thầm lặng lẽ diễn ra trong Nguyệt Thần giới, trong thành Tinh Diệu và cả trong các học viện lớn ở nơi này. Chưa tới một ngày, tin tức về việc hắn thông qua kiểm tra quyền hạn một sao đạt được thành tích ‘cấp Đại sư’ đã nhanh chóng truyền đến tai toàn bộ những người tu luyện cấp thấp và trung của thành Tinh Diệu…

“Không tệ, ta quyết định sẽ đi thách đấu với thằng nhóc này!”

---------------
Chú thích:
(1) – Tài nguyên không tái sinh là loại tài nguyên tồn tại hữu hạn, không tự khôi phục lại được, sẽ mất đi hoặc biến đổi sau quá trình sử dụng. Ví dụ như tài nguyên khoáng sản (than đá, dầu khí, các loại quặng… ở các vùng mỏ có thể cạn kiệt sau khai thác), tài nguyên gen di truyền có thể mất đi cùng với sự tiêu diệt của các loài sinh vật quý hiếm.

Nguồn: tunghoanh.com/cau-bai/quyen-1-chuong-15-63Aaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận