Cầu Bại Chương 58 : Xóa tan hiềm khích lúc trước

QUYỂN I - NGUYỆT THẦN

Chương 58: Xóa tan hiềm khích lúc trước

Dịch giả: The Joker



“Tóc?” Đông Nhược Tuyệt khẽ cau mày, hỏi tiếp: “Tướng mạo cô gái đó ra sao anh?”

Vân Hi lắc đầu!

“Anh không nhìn rõ lắm!”

“Anh chỉ thấy mỗi tóc người ta thôi sao?”

Vân Hi khẽ gật đầu xác nhận.

“Tóc của mình cũng đẹp lắm mà…” Đông Nhược Tuyết nhủ thầm trong lòng như vậy rồi cất giọng đồng ý: “Thôi được rồi! Để em đến học viện hỏi thăm mấy đứa bạn thử xem, có khi cô gái mà anh nhắc đó đã tốt nghiệp rồi cũng nên! Học viên nữ có tu vi cấp sáu, tuổi không lớn hơn anh với em bao nhiêu, lại là xạ thủ cao cấp… chắc cũng không khó tìm lắm!”

“Cảm ơn em!”

Đúng ngay lúc này bỗng dưng vang lên tiếng kêu đầy ngạc nhiên từ miệng Triệu Uyển Quân khi cô đang chuẩn bị sách vở đi học.



“Trời ạ! Cái này… đây chẳng phải là…”

Giờ phút này, Triệu Uyển Quân rất ngạc nhiên, xen lẫn với đó là vui mừng. Trên tay cô lúc này là một trong hai chiếc đầm mà Vân Hi đã mua ở tiệm bán quần áo Nhã Các ngày hôm qua.

Khi nhìn thấy chiếc đầm trên tay Triệu Uyển Quân, ánh mắt Đông Nhược Tuyết ngay lập tức lấp lánh, cô đã bị nó hấp dẫn. Cô cất giọng hỏi bạn mình: “Đây chẳng phải là một trong những chiếc đầm thuộc bộ sưu tập thời trang mới nhất của công chúa ánh trăng à… sao giờ nó lại…”

“E hèm… ừm… hôm qua có nhều chuyện xảy ra, mình lại suy nghĩ lo lắng đủ điều nên chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tới mấy thứ này… Giờ thì… chậc chậc, hai chiếc đầm này ở đâu ra vậy Tiểu Tuyết? Mình nhớ là mấy hôm nay bọn mình đâu có ra ngoài mua sắm đâu. Ngày hôm qua bồ cũng đâu có tâm trạng để đi mua sắm… vậy sao lại lòi đâu ra hai chiếc đầm này thế…” Triệu Uyển Quân nói xong thì như nghĩ đến chuyện gì đó, gương mặt nhỏ nhắn xin xắn của cô ngay lập tức nhìn về phía Vân Hi!

Không chỉ mỗi cô mà ngay cả Đông Nhược Tuyết cũng quay sang nhìn Vân Hi.

Cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn về phía mình như muốn hỏi chuyện gì đó, Vân Hi trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu và nói: “Mấy hôm trước anh đến rừng Dạ Huyết thực hiện nhiệm vụ đã nhận ở hiệp hội thợ săn, vừa hay gặp phải thú triều, nhờ pháo đài bay mà anh đã lấy được không ít vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu. Sau khi về hiệp hội trả nhiệm vụ, anh đã nhận được một khoản Tân Nguyên tệ kha khá từ nó. Trên đường về nhà, khi đi ngang qua tiệm bán quần áo Nhã Các thì anh bỗng nhớ đến mấy hôm trước bọn em từng quan tâm đến bộ đồ này nên đã mua nó. Anh hy vọng rằng bọn em sẽ thích nó!” truyện copy từ tunghoanh.com

“Mấy hôm trước?”

Đông Nhược Tuyết ngay lập tức nhớ lại chuyện mấy hôm trước. Lúc đó, tận mắt nhìn thấy học trưởng Bàng Phi xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới thì tâm trạng của cô không tốt lắm, Triệu Uyển Quân vì muốn thay đổi không khí nên đã…

“Ui! Đông Phương, có phải anh mua hai chiếc đầm này để tặng cho em với Tiểu Tuyết không vậy?”

Vân Hi khẽ gật đầu xác nhận.

“Tuyệt vời! Đông Phương, anh tốt quá! Em rất thích chiếc đầm này, định mua nó lâu rồi nhưng điều kiện không đủ thôi!”

Triệu Uyển Quân hớn hở chạy tới trước mặt Vân Hi, không để ý tới hình tượng bản thân mà hôn lên má hắn một cái.

“Hì hì, thưởng cho anh đó nhé!”

Nói xong rồi cô chạy ngay về chỗ cũ, hai tay cầm lấy chiếc đầm màu xanh lá cây, cất cao giọng nói: “Tiểu Tuyết, mình lấy chiếc đầm này đó, giờ phải mặc thử xem sao đã!”

Vừa mới nói đến hai chữ “mặc thử” thôi mà Triệu Uyển Quân đã chạy nhanh vào trong phòng của cô rồi. Lời nói vừa dứt cũng là lúc vang lên tiếng cửa phòng đóng lại.

Đúng lúc này thì Vân Hi mới khôi phục lại tinh thần sau khi bị Triệu Uyển Quân đột nhiên “tập kích”.

"Ớ…”

“Đông Phương…”

Đông Nhược Tuyết khẽ gọi tên anh trai mình.

Vân Hi gật đầu rồi nói: “Ừ, chỉ cần tụi em thích là được!”

Thích là được…

“Đông Phương, rốt cuộc anh đã thay đổi rồi! Anh của bây giờ khác ngày xưa nhiều lắm! Tốt hơn! Em xin lỗi, xin lỗi anh! Trước kia, trong Nguyệt Thần giới em đã hiểu lầm anh, em xin lỗi… Giờ thì tốt rồi… Đông Phương… anh…”

Đông Nhược Tuyết kể lấy kể để, nước mắt không kìm được nhỏ từng giọt từ gương mặt mịn màng của cô xuống mặt bàn.

Nhưng trên mặt cô lại nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc, càng lúc càng rực rỡ, xinh đẹp…

"Em…”


Nhìn thấy Đông Nhược Tuyết khóc như vậy, Vân Hi vội vàng đứng lên như muốn nói điều gì đó. Nhưng vì biết ‘em gái’ mình đang khóc vì vui nên hắn cũng chẳng biết phải làm gì giữa việc giữ im lặng hoặc dỗ dành.

“Anh hai!”

“Sao?”

Gọi như vậy…

“Cảm ơn anh!”

Vừa nói xong, Đông Nhược Tuyết bỗng dưng đứng lên đi đến trước mặt Vân Hi rồi dang hai tay ra ôm choàng lấy hắn.

Ôm thật chặt!

Lần này quả thật quá đột ngột.

Vân Hi chẳng ngờ rằng Đông Nhược Tuyết xưa nay vẫn bình tĩnh, lạnh lùng với hắn nay lại có phản ứng quá khích như thế này. Cảm nhận được tấm thân mềm mại, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ trên người ‘em gái’ đang ôm mình, hắn chẳng có một nửa cơ hội để bản thân bình tĩnh trở lại.

“Cảm ơn anh!”

Đông Nhược Tuyết thì thào bên tai Vân Hi, làn tóc mềm mại của cô rủ xuống hai má hắn. Chưa bao giờ mà cô lại vui vẻ, nhẹ nhõm, bình yên như bây giờ.

“…”

Vân Hi khẽ trầm mặc. Hắn không biết mình có hay không tư cách duỗi hai tay ra ôm lấy vai cô gái trước mắt này.

Nếu như cô gái này biết rõ anh hai của cô, Đông Phương đã chết từ đời nào rồi, còn bản thân hắn chẳng qua là một kẻ xa lạ vô tình chiếm lấy cơ thể này thì có còn ôm choàng lấy mình như thế này hay không!

Có lẽ…

Đến lúc đó cô sẽ…

“Tiểu Tuyết!”

“Rầm!”

Cửa phòng Triệu Uyển Quân bỗng dưng được mở ra, một Triệu Uyển Quân xinh xắn lạ thường trong bộ đầm mới toanh phong cách công chúa mặt trăng xuất hiện trong phòng khách.

Nhìn thấy Vân Hi và Đông Nhược Tuyết ôm nhau thắm thiết, có vẻ như không còn khúc mắc nhau nữa, Triệu Uyển Quân như nghĩ đến điều gì đó, sau đó cô cười hỏi: “Tiểu Tuyết, anh Đông Phương… hai người… hai người làm lành rồi à?”

Đông Nhược Tuyết vội buông hai tay ra, khẽ lau đi những vệt nước mắt còn đọng lại trên mặt mình rồi gật đầu!

“Ôi, hay quá! Rốt cuộc hai anh em bồ cũng hòa thuận, quên đi những hiềm khích lúc trước rồi! Hôm nay quả thật là có đến ba chuyện vui cùng đến một lúc, à không, phải là bốn mới đúng. Lệnh truy nã anh Đông Phương đã bị hủy bỏ này. Anh ấy cũng đã trở thành Võ giả cao cấp. Mình thì được ảnh tặng cho chiếc đầm công chúa ánh trăng mà bản thân mơ ước bấy lâu. Rồi cả chuyện hai anh em bạn đã hòa thuận trở lại chứ không phải là kẻ thù của nhau như trước đây nữa. Mọi người đều vui. Thật tốt quá!”

Đông Nhược Tuyết liếc nhìn Vân Hi gật đầu cười mỉm rồi nhìn sang Triệu Uyển Quân đang mặc chiếc đầm công chúa ánh trăng đẹp rạng ngời kia, sau đó cất giọng khen ngợi: "Uyển Quân, chiếc đầm này rất hợp với mi đó!”

“Thật sao!” Triệu Uyển Quân vui vẻ ra mặt, rồi cô nhìn sang Vân Hi hỏi: “Đông Phương, anh thấy em đẹp không?”

Những chiếc đầm trong bộ sưu tập thời trang công chúa ánh trăng này chủ yếu là trang phục được thiết kế giành riêng cho những cô gái tuổi từ mười sáu đến hai mươi. Nó tô thêm sức sống, vẻ trẻ đẹp rạng ngời cho họ, lại chăng làm mất đi vẻ trong sáng hồn nhiên của những cô gái ở độ tuổi này. Triệu Uyển Quân vốn đã rất đẹp rồi, tính cách lại hồn nhiên đáng yêu. Ở những phương diện khác, thậm chí cô còn hơn Đông Nhược Tuyết một chút. Giờ phút này, khi mặc chiếc đầm này vào, khí chất bản thân Triệu Uyển Quân như được tăng thêm gấp nhiều lần, chẳng kém Lục Tiểu Hàm - nữ học viên xinh đẹp có tiếng trong học viện Tinh Diệu là bao.

“Rất đẹp! Trông em như một thiên sứ bé bỏng đáng yêu!”

“Hì hì, cảm ơn anh nhá!” Triệu Uyển Quân nở nụ cười tươi rói, nhưng ngay sau đó, cô như nhận ra điều gì đó bèn chau mày nói: “Không đúng, sao em cảm thấy anh nói như đang dỗ trẻ con vậy!”

Vân Hi vội lắc đầu.

“Không hề! Những gì anh nói đều là sự thật!”

“Thật thế ạ! Tiểu Tuyết, bồ đến đây xem đi, mặc vào xem thử có đẹp không nào!”

Tuy ở phương diện khác, Đông Nhược Tuyết thể hiện ra sự thành thục, thận trọng nhưng đối với chuyện này lại không thể giấu đi tâm trạng thực sự của một cô gái tuổi mười sáu. Dưới sự lôi kéo của Triệu Uyển Quân, cô chỉ do dự một lát rồi cầm ngay chiếc đầm còn lại lên đi về phòng mặc thử. Lúc gần đi vào phòng, cô khẽ quay lại liếc nhìn Vân Hi.

“Được rồi, em cứ vào thử đi!”

“Rầm!” một tiếng, cửa phòng đã đóng lại, hai cô gái nhanh chóng thử đầm.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi mình Vân Hi nên hắn đành ngồi xuống ăn nốt bữa sáng dang dở trên bàn.

Nguồn: tunghoanh.com/cau-bai/quyen-1-chuong-58-JpGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận