Cầu Bại - 求败Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 08: Học viện
Dịch giả: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
Học viện Tinh Diệu - học viện công lập duy nhất ở thành Tinh Diệu!
Học viện tọa lạc ở phía bắc vùng ngoại thành Tinh Diệu, do sáu tòa nhà cao gần bốn mươi tầng trở lên tạo thành. Trong đó, hai tòa là ký túc xá dành cho các học viên ưu tú ở phụ cận thành vệ, trấn nhỏ đến đến trọ. Trong bốn tòa còn lại thì ba tòa là Giáo Học lâu - dùng để dạy các học viên Võ giả từ cấp hai đến cấp bốn, một tòa là nơi cư trú của nhân viên và các giáo viên của học viện.
Đông Nhược Tuyết mang theo Vân Hi đến học viện Tinh Diệu, rất nhanh đã tới giờ vào lớp. Lúc này có thể thấy được ngàn vạn học viên giống như những đàn kiến đang tràn vào trong những Giáo Học lâu, cảnh tượng hoành tráng như vậy rất hiếm thấy trong các trường học ở thời đại Công Nguyên.
Mặc dù số lượng học viên rất đông, mỗi phút đều có chừng trên trăm người ra vào Giáo Học lâu nhưng lại rất trật tự. Chưa nói tới việc không có một học viên nào chen ngang, xô đẩy gây mất trật tự mà ngay cả những tiếng gào thét hay nói chuyện phím cũng rất ít, đa số các học viên nếu có chuyện xảy ra cũng thấp giọng nói với nhau để tránh gây ảnh hưởng tới các học viên khác. Cả học viện mặc dù nhìn có vẻ chật chội nhưng lại có một bầu không khí nghiêm chỉnh, trật tự học tập.
"Anh là Võ giả cấp ba nên học ở Giáo Học lâu khác với em, anh đi một mình đi, em không tiễn đâu đó!"
Vừa bước vào học viện, Đông Nhược Tuyết đi ở phía trước nói vọng lại.
"Ừm, cảm ơn!"
"Còn nói cảm ơn..."
Đông Nhược Tuyết kỳ quái thầm thì một tiếng rồi đi về Giáo Học lâu giành cho Võ giả cấp bốn.
Vừa mới lên lầu, cô nhanh chóng dừng lại ở một góc nhỏ, quay lại nhìn Vân Hi, dường như lo anh trai không có mình quản thúc sẽ trốn học.
Cũng may, Vân Hi không để cô phải thất vọng!
Thấy anh trai từ từ vào Giáo Học lâu, đi tới lớp học của mình, Đông Nhược Tuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên lòng đi vào lớp của cô.
Vân Hi hiển nhiên không biết mình bị Đông Nhược Tuyết theo dõi, lúc này hắn đang cầm tấm thẻ học viên ghi tên Đông Phương để tìm lớp học cho mình.
Tòa nhà này mặc dù có diện tích rất lớn nhưng mỗi một tầng lại chỉ có hai lớp học. Sau khi hiểu được một chút quy luật của tòa Giáo Học lâu này, hắn nhanh chóng đi lên tầng hai mươi hai, đến lớp 3-22B của Đông Phương.
Vân Hi vừa mới bước vào lớp 3-22B liền nghe thấy rất nhiều tiếng huýt sáo vang lên bên trong.
"Ố ồ! Coi ai tới kìa! Anh hùng của lớp 3-22B chúng ta trở về rồi! Lấy tu vi Võ giả cấp ba mà một mình xông vào rừng Dạ Huyết có mức nguy hiểm cấp C, dũng cảm phết!"
"Ha ha, chuyện đó cũng bình thường thôi! Chẳng qua, điều khiến cho ta cảm thấy ngạc nhiên là hắn vẫn còn sống trở về, quá may mắn, thật không thể tin nổi!"
"Đúng thế! A... còn sống trở về để làm gì? Đông Phương, tao thấy nếu như mày chết ở trong rừng Dạ Huyết thì có lẽ Lục tiểu thư sẽ cảm động lắm, có khi lại tự tử chết theo mày cũng nên!"
Căn cứ vào những gì biết được trong lúc nói chuyện với Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân, Vân Hi biết tên Đông Phương này cho dù là ở nhà hay ở trên lớp đều không được chào đón, không có lấy một người bạn, lại chẳng có tài năng gì cả.
Nhìn lướt qua chỗ thiếu niên vừa nói, Vân Hi cũng không muốn dây dưa với những người này nên đi thẳng đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Hắn im lặng như vậy khiến cho không ít học viên trong lớp ngạc nhiên, một số người bắt đầu tám: "Tiểu tử Đông Phương này hôm nay sao lạ vậy cà? Trước đây, nếu gặp những chuyện như thế này thì hắn tuyệt đối sẽ không nhịn được mà gân cổ lên cãi lại!"
"Đúng vậy! Lạ thật đó! Chẳng lẽ đi một chuyến đến rừng Dạ Huyết nên được mở mang đầu óc rồi?" xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
"Có thể, hẳn là do đi ra ngoài trải qua thời khắc sinh tử ghê gớm lắm nên mới thay đổi ít nhiều!"
"Thế thì tiếc quá, sau này lớp chúng ta ít đi một kẻ dở hơi rồi!"
"Thôi nào! Dù gì bạn ấy cũng là bạn bè cùng lớp, hơn nữa gia tộc Đông Phương cũng từng xuất hiện một Võ giả cao cấp nhận được huân chương Vinh Quang ba sao, có cống hiến to lớn với thành Tinh Diệu chúng mình nên các bạn không nên nói nặng lời như vậy! Không dễ gì để có cơ hội được vào học ở học viện Tinh Diệu đâu, các bạn nên làm những việc đáng làm, quý trọng từng phút từng giây học tập kiến thức, kinh nghiệm chiến đấu, chiến kỹ mới đúng!"
"Lớp phó nói đúng lắm!"
"Đáng tiếc! Đông Phương sinh ra trong một gia tộc vinh dự nhận được huân chương ba sao, có nhà ở trong thành Tinh Diệu nữa, điều kiện gia đình thật tốt. Nếu không phải hắn si mê Lục Tiểu Hàm thì hẳn là đã tìm được một cô bồ bình thường rồi!"
"Đúng thế! Con bé Lục Tiểu Hàm là một thiên chi kiều nữ đó nghe, mới mười sáu tuổi đã là Võ giả cấp bốn rồi, nghe nói hiện tại con bé đó đang chuẩn bị xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới thì phải. Nếu như con bé đó mà xung kích thành công thì chắc như rồng bay lên trời cao, căn bản không phải những đứa tầm thường như tụi mình, chưa biết khi nào mới có thể tu luyện đến Võ giả cấp bốn có thể tỏ lòng ái mộ đâu!"
"Không biết đến bao giờ chúng ta mới có thể xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao nhỉ!"
"Chao ôi! Mày bay cao quá rồi đấy, tranh thủ học tập nắm vững yếu lĩnh Võ giả cấp ba, rồi sớm đột phá lên cấp bốn đi! Chờ đến khi đã có tu vi Võ giả cấp bốn rồi hãy nghĩ đến chuyện xung kích Nguyệt Thần giới!"
Dù sao thì những cô, cậu bé này cũng mới mười bảy mười tám tuổi, còn chưa biết mùi đời nên suy nghĩ cũng không tính là xấu; sau khi tám với nhau một hồi thì nội dung dần dần chuyển sang những chuyện liên quan đến Nguyệt Thần giới.
Nói cho cùng thì quyền hạn ở Nguyệt Thần giới mới là thứ quan trọng ảnh hưởng đến tính mạng, tiền đồ sau này của họ.
Chờ không lâu lắm thì giáo viên lớp 3-22B đã đến!
Phòng học ở học viện Tinh Diệu không giống như những phòng học ở thời đại Công Nguyên, ở trên là bục giảng dành cho giáo viên, bên dưới là những dãy bàn ngồi dành cho học sinh, sinh viên. Phòng học có diện tích rất lớn, vô cùng rộng rãi; ở chính giữa nhô lên một cái đài xây cao hơn xung quanh và được lót bởi những tấm nệm êm, giáo viên ở trên đài hướng dẫn những kỹ xảo Võ đạo cơ bản cho các học viên, thỉnh thoảng lại gọi một học viên lên đài để diễn luyện, nhìn qua tương tự như một võ quán.
Vân Hi yên lặng ngồi nhìn ở bên dưới, đồng thời đối chiếu với những điều ghi trong sách giáo khoa, hiểu rõ hơn về hệ thống võ học, tư tưởng ở thế giới này. Hắn cũng bắt đầu so sánh những công pháp tu luyện ở trong đầu mình so với những chiến kỹ ở thế giới này, rút ra những ưu nhược điểm, rồi chọn ra những thứ thích hợp với bản thân.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, rất nhanh đã đến buổi trưa.
Buổi trưa phải ăn cơm ở căn tin của học viện!
Vân Hi đang định ra khỏi phòng học, đến căn tin thì phát hiện ra Đông Nhược Tuyết đang ở bên ngoài chờ hắn.
Thấy Vân Hi từ trong phòng học đi ra, cô bé vội vàng đi tới, hỏi: "Sao rồi, anh không có gây chuyện với mấy bạn trong lớp anh đó chứ!"
Do mấy ngày vừa rồi Vân Hi biểu hiện rất 'biết điều' nên cô suýt quên mất chuyện anh mình ở trong học viện có quan hệ không tốt với những bạn học trong lớp. Mãi đến khi nghe người khác nói về Lục Tiểu Hàm, cô mới đột nhiên nhớ ra những chuyện này.
Tưởng rằng anh trai sẽ lại bị giễu cợt vì chuyện với ả, rồi tức giận không nhịn được lại làm ra những chuyện vi phạm nội quy học viện nên Đông Nhược Tuyết lo sốt vó, cả giờ học buổi sáng không nghe được chữ nào; đến khi giáo viên thông báo tan học, cô liền đi nhanh tới lớp 3-22B, đứng ở bên ngoài chờ coi thử có thể thay đổi được chuyện gì không.
Chính vì thế mà mới xảy ra cảnh này!
"Không sao chứ?"
Vân Hi lắc đầu!
"Thật?"
"Thật!"
Đông Nhược Tuyết cẩn thận quan sát anh mình, thấy quần áo chỉnh tề, thần sắc bình tĩnh, thực sự không thấy biểu hiện gì của việc cãi vả, gây gỗ đánh nhau; lúc này, cô khẽ đầu đầu nói: "Vậy thì tốt! Được rồi, anh cùng em đến căn tin đi!"
Vân Hi gật đầu, đi theo cô đến căn tin.
Căn tin cách Giáo Học lâu không xa lắm, hai người đi một lát.
Lúc này Vân Hi mới phát hiện ra, ngày trước Triệu Uyển Quân khen tay nghề của Đông Nhược Tuyết cũng không phải là nói quá. Tài nấu nướng của cô 'em gái' này quả thật hề tầm thường, lúc ăn quen những món ăn do 'em gái' nấu, bây giờ ăn những thức ăn ở căn tin lại cảm thấy nuốt không trôi.
Nhưng, đó cũng chỉ là cảm giác mà thôi...
Những món ăn có mùi vị còn đáng sợ hơn nhiều mà Vân Hi còn ăn hết chứ nói gì đến mấy món này, hơn nữa mùi vị của chúng cũng ổn, chỉ là so với tay nghề của Đông Nhược Tuyết thì thấp hơn nhiều thôi.
"Tại sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Vân Hi khi ăn, Đông Nhược Tuyết ngẩng đầu hỏi.
"Ha ha, anh cảm thấy ăn cơm do em làm ngon hơn thôi!"
Đông Nhược Tuyết bĩu môi, rồi bắt đầu ăn mà không chú ý gì đến anh trai nữa.
Đúng lúc này, ở một nơi sâu trong căn tin bỗng vang lên một tiếng hô: "Tin động trời, tin động trời đây! Có người trùng kích tầng đầu tiên! Học trưởng Bàng Phi xếp thứ bảy trong thập đại phong vân của học viện chúng ta bắt đầu xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới! Hơn nữa... lại công khai cho mọi người đến xem!"