Chương 091. Lĩnh chủ
Dịch giả: Oll
Biên tập: Tiểu Yến Tử
Nguồn: tangthuvien.com
“Không gian phát sinh dị biến.”
“Khe không gian đang mở ra rất nhanh, không phải là hai ngày sao? Quân đội của chúng ta, nhóm thợ săn ma đâu, mau triệu tập tất cả tới đây ngay!”
“Nhìn sau khe không gian kìa, lũ ma thú kia chẳng phải đang tập trung có quy mô và kỷ luật rõ ràng sao? Lĩnh chủ! Lĩnh chủ! Nhất định có ma thú trí tuệ cấp lĩnh chủ chỉ huy rồi!”
“Nhiều ma thú quá, chỉ nhìn mỗi số lượng đang hiện ra trước mắt thôi cũng khoảng mười ngàn con rồi… Ồ, kia không phải là Hỏa Viêm thú cấp bảy, Trấn Thiên thú cấm tám, Thánh Hổ thú cấp chín sao!? Trời ạ, sao toàn là ma thú cấp cao thế này? Rốt cuộc khe không gian này thông tới Thiên Hoang đại lục hay Nguyệt Ma giới thế…”
Những tiếng kêu kinh ngạc, hoảng loạn vang lên khắp nơi. Những biến hóa xuất hiện ở khe không gian hiến cho đám thợ săn ma trở tay không kịp.
“Đừng hoảng! Đừng sợ! Mọi người quay lại nơi tác chiến cũ! Đề nghị tất cả giữ nguyên vị trí cũ! Hiện tại khe không gian chỉ mới hiện ra hư ảnh không gian thôi, còn chưa chính thức mở ra thông đạo không gian, mọi người hãy giữ nguyên cương vị, trở lại vị trí của mình.”
Đan Dương hét lớn trấn an, lập tức cưỡi Phi Vũ thú chạy tới.
“Tất cả mọi người tranh thủ thời gian quay lại chỗ công tác của mình, tiến hành yểm hộ. Khi khe không gian mở ra hoàn toàn, lúc hai thế giới giao nhau sẽ có một làn sóng xung kích cực lớn xuất hiện, cho dù chúng ta ở cách khe không gian tới 10 kilômét nhưng sức mạnh của làn sóng đó cũng đủ thổi bay các ngươi đấy, mau tìm chỗ che chắn đi!”
Đáp một tiếng với Vân Hi xong, Đan Dương nhanh chóng cưỡi Phi Vũ thú chạy tới nơi mình phụ trách, vừa chạy vừa hô to: “Mỗi người có nhiệm vụ riêng, mau mang theo vũ khí của các ngươi quay lại chỗ công tác, đồng thời tìm vật che chắn, đào khoét chiếc hào mau! Tất cả nhanh mang theo vũ khí của mình quay lại chỗ công tác, đồng thời…”
Không chỉ có Đan Dương mà những thành viên khác của Lưu Tinh kị sĩ đoàn cũng cưỡi Trứ Ma thú hô to trong khu vực của họ. Những tiếng hô loạn xạ vang lên cùng một lúc khiến cho quang cảnh xung quanh trở nên nháo nhào.
“Hai à…”
“Anh Đông Phương…”
Nhìn qua những con ma thú xuất hiện trên hư ảnh hiện ra sau khe không gian, gương mặt nhỏ nhắn của cả Đông Nhược Tuyết lẫn Triệu Uyển Quân bỗng tái nhợt, không giấu được nỗi sợ hãi trong lòng.
Liếc mắt nhìn hai cô gái, Vân Hi cất giọng lạnh lùng: “Đây là đợt rèn luyện sinh tử, khe không gian mở ra cũng là lúc hai thế giới giao nhau, sẽ có rất rất nhiều ma thú xông ra, kể cả ma thú cấp lĩnh chủ nữa, có khi bản thân anh cũng phải ngã xuống. Nếu như hiện tại hai em còn bị sự sợ hãi chi phối ý chí bản thân thì e rằng sẽ chẳng có ai cứu nổi tụi em đâu.”
“Vậy giờ bọn em phải làm sao đây anh?”
“Giữ bình tĩnh, tìm chỗ che chắn, chuẩn bị đón nhận sức mạnh của sóng xung kích khi khe không gian mở ra hoàn toàn.”
Nói xong, ánh mắt Vân Hi trực tiếp dừng lại trên một sườn núi nhỏ cách chỗ hiện tại khoảng trăm mét: “Bên kia.”
Hắn mang theo hai cô kín đáo chạy đến dưới sườn núi.
Dựa người lên một mỏm đá trên sườn núi, Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân ôm chặt lấy nhau. Cả hai không dấu nổi sự hồi hộp trong lòng, mà Triệu Uyển Quân thì càng không chịu nổi, bàn tay nắm kiếm khẽ run rẩy.
“Bình tĩnh, hít sâu một hơi, ngẫm lại những gì tụi em đã tu luyện trong nửa tháng nay, ngẫm lại những lời dạy của các giáo sư trên trường khi đối mặt ma thú, cẩn thận nghĩ lại đi, đừng nghĩ gì tới mấy con ma thú sắp đổ bộ xuống kia.”
“Vâng.”
Đáp một tiếng, Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân hít sâu một hơi, cùng nghiền ngẫm lại những gì bản thân đã học trong nửa tháng qua để dời sự chú ý.
“Hống!”
Chẳng biết đã qua bao lâu, một tiếng thét rung trời bỗng nhiên truyền lại từ cách đó hơn mười kilômét. Tiếng rống như sấm giựt, dù cách nhau hơn mười kilômét nhưng vẫn có thể nghe được lờ mờ một hai tiếng.
“Tiếng rống kia truyền tới rồi, có lẽ hai thế giới chuẩn bị giao nhau đây.”
Cách chỗ Vân Hi không xa, một tên thợ săn ma trầm giọng lên tiếng, đồng thời lấy ra chiếc ống nhòm hiện đại nhìn khe không gian.
“Trời ạ, không ngờ lại là Chân Viêm cự thú hỏa diễm lĩnh chủ!”
“Kia, bên kia, đại địa lĩnh chủ, Hắc Ám Cự Viên tiến hóa thành đại địa lĩnh chủ kìa!”
“Chỉ nhìn bằng mắt thường thôi đã thấy hai con ma thú cấp lĩnh chủ rồi, trời ạ. Pháo la-de, pháo la-de đâu rồi? Pháo la-de của quân đội có thể điều chỉnh góc độ bắn tốt chút được không!?”
“Không gian chưa ổn định lắm nên không thể dùng pháo la-de được, thậm chí không thể bắn, nếu không sẽ khiến cho khe không gian mở rộng thêm, đến khi niêm phong chỉ e lại khó khăn hơn.”
Nghe những tiếng kinh hô của đám thợ săn ma này, Vân Hi hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn khe không gian ở cách đó mấy kilômét.
Dù cách tới mấy kilômét nhưng nhờ có tu vi cao cường nên Vân Hi cũng lờ mờ thấy được những khu rừng, đồi núi nhấp nhô sau khe không gian, còn ma thù thì lại không thấy được.
“Đại nhân nè, thử dùng cái này xem! Ống nhòm quân sự tiêu cự đời 107, độ sáng vừa đủ, tầm nhìn đủ xa, có thể thấy rõ mọi thứ trong khoảng mấy kilômét lận.”
Đang lúc Vân Hi nhíu mày, một tên thợ săn ma có ý nịnh nọt đưa tới trước mặt hắn một chiếc ống nhòm.
Sau khi thấy rõ thực lực mạnh mẽ của Vân Hi, đám thợ săn ma bên này đều mong muốn tạo được quan hệ với hắn, để khi bản thân bị nguy hiểm, hắn có thể giúp mình một chút.
Vân Hi cũng không từ chối, nhận lấy chiếc ống nhòm.
Lúc này, trong đám ma thú mà mọi người nhìn thấy, có một con quái thú cực lớn, toàn thân rực lửa đang thét những tiếng rung trời. Con quái thú này còn lớn hơn cả một chiếc xe buýt bình thường, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, lân giáp đỏ tươi, thân thể khổng lồ tỏa ra khí tức tử vong và ác mộng. Chỉ cần mỗi thân hình to khủng khiếp đó thôi cũng đủ khiến cho trái tim của đám thợ săn từ cao cấp trở xuống phải buốt giá rồi, huống chi là ngọn lửa trên mình nó còn chưa rực cháy lên, nhìn qua là đã biết không phải ngọn lửa tử vong bình thường rồi.
Ngoại trừ con Chân Viêm cự thú tiến hóa thành hỏa diễm lĩnh chủ ra, ở cách đó mấy kilômét xuất hiệt một sinh vật hình người đang gào thét điên cuồng. Con sinh vật hình người thủ lĩnh này cao khoảng 5, 6 mét, thân thể được bao phủ bởi một bộ lông màu đen trông như kim cương. Lúc này đây, thân thể nó đang đứng giữa hai không gian, liên tục ngọ nguậy chống lại vòng bảo vệ quanh khe không gian, áp chế nó tại Thiên Hoang đại lục. Thế nhưng nó liên tục giãy dụa, vung vẩy nắm đấm thật lớn đánh nát những tảng đá, những tán cây bên không gian Trái Đất.
Hiển nhiên, con ma thú cấp lĩnh chủ này sắp bước qua không gia Trái Đất.
Hỏa diễm lĩnh chủ, đại địa lĩnh chủ.
Chỉ cần xem qua sức mạnh của hai ma thú cấp lĩnh chủ này thể hiện bên kia không gian cũng đủ khiến cho tâm hồn Vân Hi rung động.
Ma thú cấp lĩnh chủ!
Cùng đẳng cấp như những cao thủ Tiên Thiên mật cảnh!
Loài ngoài không thể giết chúng nếu chỉ dựa vào sự dũng cảm và vũ khí sắc bén. Họ phải có sức mạnh siêu nhiên mới có thể thực hiện được điều này.
“Hống! Hống! Hống!”
Những tiếng hầm hừ khủng bố ngày càng rõ bên tai.
Lúc đầu, do bị sức mạnh không gian của hai thế giới ngăn cản nên những tiếng hống đó không thể truyền tới Trái Đất được. Nhưng hiện tại, khe không gian đã mở ra hoàn toàn nên những tiếng gầm kia cứ vang lên liên tục, vang vọng cả không gian.
“Anh Đông Phương…”
Triệu Uyển Quân không thể giữ nổi bình tĩnh nữa. Mặc dù cô đã cố gắng di dời sự chú ý của bản thân đi chỗ khác, không muốn nghĩ đến chuyện này nhưng cô vẫn không thể nào dập tắt nỗi sợ hãi trong lòng mình được.
Vân Hi khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của Triệu Uyển Quân, đồng thời cũng nắm chặt bàn tay trắng như ngọc rịn mồ hôi của Đông Nhược Tuyết, nghiêm mặt nói: “Lần dã ngoại rèn luyện này của tụi em mang ý nghĩa đổi mới. Nếu như tụi em có thể hoàn thành lần lịch lãm rèn luyện này, sống sót trong chiến đấu với ma thú, hơn nữa lại kiên cường đứng lên thì có thể lập tức rèn được một trái tim quả cảm đầy mạnh mẽ, gặp phải khó khăn gian khổ cũng không sợ. Anh tin rằng, điều này sẽ mang lại chỗ tốt đến không thể tưởng tượng cho tụi em khi tu luyện.”
Những lời nói của Vân Hi có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Càng đặc biệt hơn khi tận mắt nhìn thấy hắn giết chết sáu vị võ giả cao cấp và một võ giả cấp tám một cách đơn giản thì những lời nói này càng trở nên thuyết phục hơn.
Sau khi nghe được những lời an ủi ấy, rốt cuộc Triệu Uyển Quân và Đông Nhược Tuyết cũng dần bình tĩnh trở lại.
Chẳng biết đã qua bao lâu.
Có thể là một phút, mười phút hoặc cũng có thể là một giờ.
Rốt cuộc, những rung động từ khe không gian khuếch tán ra xung quanh cũng dần lắng xuống, sức trói buộc trên thân con Hắc Ám Cự Viên lĩnh chủ càng ngày càng yếu. Cho đến khi khe không gian mở ra hoàn toàn, hai thế giới giao nhau, một nguồn sức mạnh khổng lồ như có thể nghiền nát mọi thứ từ khe không gian lập tức lan ra bốn phương tám hướng.
Mang theo những cơn bão cực lớn lao nhanh đi…
Cảm giác đó thật giống như có một quả thiên thạch rơi xuống Trái Đất.
“Yểm trợ! Yểm trợ! Yểm trợ…”
Tiếng hét của kị sĩ Đan Dương át đi tiếng xầm xì xung quanh, nhưng rất nhanh đã bị những tiếng nổ lớn từ năng lượng xung kích lấn áp.
“Ầm ầm…”
Uy thế của nó giống như khi pháo đài bay Cộng Công phát động tấn công, mặt đất run lên bần bật, những vết nứt xuất hiện ngày càng nhiều mang theo những tiếng két két xung động tâm hồn, phá hủy sông núi cỏ cây. Cả một khu vực rộng lớn khoảng mấy kilômét trở thành bình địa (đất bằng).
Không chỉ xảy ra ở nơi gần khe không gian mà ngay cả phòng tuyến do quân đội thành Tinh Diệu cùng thợ săn ma tạo nên cũng bị những ảnh hưởng nhất định. Những thứ không nặng lắm bị sóng xung kích thổi bay lên hư không, đến cả những chiếc xe cũng bị hư hại nhất định, cả phòng tuyến như một bãi rác lộn xộn.
Cũng may, đây không phải là lần đầu loài người gặp phải tình cảnh khe không gian mở ra, lực lượng đến từ Thiên Hoang đại lục tràn xuống nên chỗ thiết lập phòng tuyến cũng đủ xa để sóng xung kích không tác động được nhiều, chỉ khiến phòng tuyến bừa bãi một chút thôi chứ không ảnh hưởng bao nhiêu đến sức mạnh phòng thủ.
“Ding ding ding!”
Khi sóng xung kích còn chưa lan hết thì những tiếng chuông cảnh báo chói tai lại vang lên lần nữa.
Những tiếng chuông cảnh báo này báo hiệu bắt đầu cho một cuộc chiến không khoan nhượng giữa người và ma thú.