Cầu Ma
Tác giả: Nhĩ Căn
Chương 135: Ngưng Huyết tầng thứ tám!
Dịch: Tinhvặn
Nguồn: metruyen
‘Giờ chỗ này coi như an toàn.’ Tô Minh trầm ngâm cất mặt nạ đen, nhắm mắt lại, chìm vào tĩnh tọa.
Chớp mắt đã qua mấy ngày, có nhiều Nam Ly Dược khiến vết thương bên trong người Tô Minh đã lành lặn.
Hắn suy tư hơn nửa ngày, từ bỏ ý nghĩ rời khỏi đây, lựa chọn ở lại. Bãi cỏ đỏ lan tràn mười mét xung quanh, hoàn toàn bao phủ nơi đây, che giấu hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng, hai tháng, ba tháng…mãi đến bốn tháng sau, Tô Minh vẫn không bước ra ngoài. Hắn ở trong động lặng lẽ dùng Sơn Linh Dược tăng tu vi.
Trong mấy tháng này hắn thường liên lạc với Hòa Phong, hiểu biết rất nhiều chuyện, cũng nghe kinh nghiệm mấy năm nay của gã để học hỏi.
Bãi cỏ đỏ vẫn là mười mét. Dù Hòa Phong từng cho Tô Minh biết, nếu bãi cỏ hấp thu đủ máu thịt thì có thể tăng phạm vi. Nhưng một khi mở ra bãi cỏ thì sẽ nhanh chóng hút lấy khí huyết người khống chế. Lực hút khủng khiếp không phải người thường có thể chịu được. Phạm vi càng lớn thì lực hấp thu càng đáng sợ. Hòa Phong không chịu đựng được nên rất ít khi sử dụng.
Gã còn cho Tô Minh biết, lúc ban đầu tấm da thú biến thành bãi cỏ phạm vi trăm mét, nhưng lúc đó Hàm Sơn bộ lạc trừ Man Công và mấy người hiếm hoi ra thì không ai chịu được lực hút đó, gần như chớp mắt đã bị hút hết khí huyết mà chết.
Coi như là đám Man Công cũng không thể thi triển quá lâu, rồi năm tháng trôi qua, da thú bãi cỏ này chậm rãi héo úa, Hàm Sơn bộ lạc dần có nhiều người biết sử dụng nhưng cũng vì phạm vi thu nhỏ mà chỉ có thể phòng ngự, không có tác dụng khác.
Nhưng điều này ngược lại khiến Tô Minh lấy làm kỳ. Hắn đã liên tục mở bãi cỏ đỏ này gần một năm, chưa từng thấy bãi cỏ hút khí huyết người khống chế. Tô Minh chỉ thầm thấy lạ chứ không hỏi Hòa Phong vấn đề này.
Tô Minh cũng hỏi ra được lai lịch tấm da thú kia. Vật này đúng như hắn đoán, là một trong các di vật của tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc, chẳng qua vì quá khủng bố hút khí huyết người mà khiến người ta khó chấp nhận, chậm rãi bị bỏ qua.
Nhưng khi Tô Minh làm như tùy tiện hỏi, phát hiện có một việc khiến hắn khó giải đáp. Đó là khoảnh khắc mở ra bãi cỏ đỏ trong đầu xuất hiện ảo giác, dường như Hòa Phong chưa từng gặp, thậm chí là mấy tộc nhân Hàm Sơn bộ lạc trước đó cũng như Hòa Phong, không thể nào không để lại chút dấu vết.
‘Việc này trừ phi là Hòa Phong giấu giếm, nếu không thì là mình có chút liên quan đến bãi cỏ này.’ Tô Minh nghĩ không ra, chỉ có hai đáp án này.
Nhưng hắn rất cẩn thận, không đi tìm máu thịt mở rộng phạm vi bãi cỏ, thầm tò mò vực sâu dưới Hàm Sơn Thành năm đó tổ tiên yên ngủ.
Mấy tháng nay sợi máu trong người Tô Minh tăng không ít. Có liên quan đến nguy hiểm bên ngoài, nhưng phần lớn do hoàn cảnh sâu trong rừng mưa. Không khí ẩm ướt ngày càng đậm ảnh hưởng Tô Minh vận chuyển khí huyết.
Bây giờ sợi máu trong người hắn, lúc vận chuyển đã đạt đến hơn ba trăm bảy mươi sợi, đã rất gần với ba trăm chín mươi chín sợi, tầng thứ tám Ngưng Huyết cảnh.
Nhưng hiệu quả Sơn Linh Dược bây giờ đã rất ít. Theo Tô Minh phân tích, tối đa chỉ giúp mình tăng khoảng hai mươi sợi máu nữa là hoàn toàn mất hiệu lực.
Còn về thân thể Hòa Phong hình thành đất trồng thì mấy tháng nay rất khỏe mạnh, gần với yêu cầu rèn luyện rồi. Nếu không phải kém một xương thú và ba thảo dược, thì có thể lập tức luyện thi khí. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Sinh hoạt sâu trong rừng mưa rất bình thản. Từ Tô Minh đến đất Nam Thần đa số đều chỉ một mình, đã quen với cảm giác cô độc này.
Yên lặng tu luyện, luôn ở trong động. Lại qua ba tháng, ngày hôm nay Tô Minh ngồi xếp bằng, sợi máu đã đạt đến ba trăm chín mươi tám sợi. Hắn nhắm chặt hai mắt, cơ thể lấp lóe ánh sáng đỏ gần như xuyên thấu qua thân cây. Nếu không phải có bãi cỏ đỏ che giấu thì bên ngoài có thể thấy rõ.
Thời gian không dài lắm, trên người Tô Minh, sợi máu thứ ba trăm chín mươi chín xuất hiện. Khi nó xuất hiện, trong người Tô Minh lập tức bùng phát khí thế cường đại. Hắn mở mắt ra, con mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Ngưng Huyết, tầng thứ tám.
“Bốn năm…” Tô Minh thì thào, từ lúc hắn tỉnh lại ở đất Nam Thần, tới nay đã bốn năm. Từ tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh đến tầng thứ tám, tốc độ không nhanh lắm, hơn phân nửa thời gian hắn dùng để trị thương.
‘Một tháng trước tới sợi máu ba trăm chín mươi bảy thì Sơn Linh Dược đã mất tác dụng. Một tháng này mình không nhờ vào Sơn Linh Dược, chậm rãi tăng hai sợi máu mới đạt đến tầng thứ tám Ngưng Huyết. Con đường tu hành đúng là gian nan.’ Tô Minh biểu tình cố chấp, cảm nhận khí huyết cuồn cuộn.
‘Dù sao đan dược hỗ trợ có hạn, không thể lâu dài. Sơn Linh Dược mất hiệu quả với mình có lẽ là việc tốt, có thể sau này không quá ỷ lại nó! Mình còn hai giọt Man huyết. Hai giọt Man huyết này có thể khiến sợi máu tăng vọt một lần! Từ nay về sau phải tìm một chỗ huyết hỏa trùng trùng! Không biết lần trùng trùng thứ năm thì sợi máu có thể tăng bao nhiêu…’ Tô Minh hiểu rất rõ về huyết hỏa trùng trùng cường đại. Trước kia đa số là tăng gần gấp đôi, nhưng mức nguy hiểm và gian nan cũng khá cao.
Im lặng trong chốc lát, Tô Minh từ trong túi trữ vật lấy ra một bình nhỏ. Nhìn cái bình, lạnh lùng trong mắt Tô Minh hòa tan, lộ ra nhu hòa và nhớ lại.
Cái bình nhỏ này là năm xưa A Công tự tay đưa hắn, bên trong chứa hai giọt Man huyết của Man Công Phong Quyến.
Nắm cái bình, Tô Minh nhắm mắt lại. Hắn kiềm không được nhớ A Công, nhớ bộ lạc, nhớ Lôi Thần, Tiểu Hồng và mọi chuyện năm đó, còn có trên mặt tuyết, bóng dáng yêu kiều cười kẽ nắm tay mình.
“Anh nói xem, nếu chúng ta cứ đi mãi trong tuyết, có hay không sẽ đi tới đầu bạc…”
Thân thể Tô Minh run lên, vết sẹo trên mặt giống như ứ máu, càng thêm rõ ràng, thật lâu sau mới nhạt trở lại. Hắn mở mắt ra, con ngươi tĩnh lặng, không còn nhu hòa mà bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là đáy mắt ẩn giấu bi thương không ai thấy.
“Kết thúc…”
Tô Minh cúi đầu mở bình, đặt bên miệng uống một ngụm. Có một giọt Man huyết rơi vào miệng hắn, hòa tan. Hắn lần nữa được A Công bảo vệ, sợ hắn xúc động uống hết Man huyết, cho nên chỉ có thể mỗi lần một giọt.
“A Công, Tô Minh không giống lúc nhỏ bồng bột…” Tô Minh thì thào, vận chuyển khí huyết trong người, hấp thu lực lượng một giọt Man huyết để sợi máu lần nữa tăng lên.
Thời gian trôi qua từng ngày, một tháng, hai tháng…rất nhanh lại là ba tháng.
Ba tháng sau, sáng sớm ngày nào đó, Tô Minh thu lại bãi cỏ đỏ dưới chân, bỏ hai xương đã trồng xong vào túi trữ vật, cũng bỏ vào đất trồng dược, đi ra hang động.
Hắn không ngoái đầu nhìn lại, từng bước một đi hướng phương xa. Mỗi đạp xuống bước chân sẽ khiến nước bùn rung động, áp lực từ người Tô Minh truyền ra khiến đám quái trùng tồn tại trong bùn tránh xa.
Một năm rưỡi trôi qua, Tô Minh như thay da đổi thịt. Năm đó lúc bị ép trốn vào đây, trên người hắn có hơn hai trăm sợi máu, nhưng hiện giờ có Sơn Linh Dược, đạt đến ba trăm chín mươi chín sợi. Sau khi Sơn Linh Dược mất hiệu quả, trong ba tháng nay hắn đã hấp thu hết hai giọt Man huyết.
‘Hòa Phong, ngươi nói chỗ giấu bảo vật có xa không?’ Tô Minh đi trong rừng mưa, mỗi đi một bước là xa tới vài mét. Hắn mặc áo dài màu lam, lúc đi thì mặt đất nhiều quái trùng tránh né, gần đó một ít hoa lạ thú quái cũng bị uy nhiếp không dám tới gần.
‘Chủ nhân, từ đây đi thẳng cần khoảng nửa tháng. Đó là động phủ của ta, nhưng rất bí ẩn, người ngoài rất khó phát hiện.’ Trong đầu Tô Minh vang vọng thanh âm cung kính của Hòa Phong. Trong giọng nói trừ cung kính ra còn có e ngại, dường như rất kinh ngạc tu vi Tô Minh biến hóa.
Tô Minh sắc mặt lạnh lùng, trên đường không nói lời nào, im lặng đi vài ngày sau ra khỏi rừng sâu. Hắn đi ra thì không khí ẩm ướt cũng biến mỏng, đến cuối cùng hoàn toàn tán đi.
Hắn có thể thấy cách không xa là hang động năm xưa mình trú ngụ trị thương.
Không có Huyền Luân, cũng không còn Hàn Phỉ Tử. Cánh rừng này rất lớn, đường đi thì thông bốn phương, rất ít người có thể theo dõi hết mọi mặt. Quan trọng nhất là khi Hòa Phong bị Khắc Ấn thuật đồng hóa, hắn có thể cảm nhận được khắc ấn năm đó Hòa Phong để trên người Huyền Luân và Hàn Phỉ Tử. Chỉ cần hai người này tới gần là hắn có thể phát hiện ngay.
Lúc trước nếu không phải Hòa Phong nghe lời Hàn Phỉ Tử, định mượn nguy hiểm đạt Khai Trần, sẽ không để Huyền Luân truy sát do đó thành như hôm nay.
Hắn định đi ra rừng mưa tới chỗ giấu bảo vật mà Hòa Phong nói thì bỗng ngừng bước chân. Hắn ngẫm nghĩ, phóng người lên một thân cây, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép kín, mở ra Khắc Ấn thuật, bắt đầu tĩnh tọa.
Hòa Phong có thể thấy hành động của Tô Minh, không hiểu lắm nhưng gã không quấy rầy. Hơn nửa năm nay gã luôn cẩn thận. Gã dần khó thể đoán biết tâm tư của Tô Minh.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, từng ngày trôi qua, Tô Minh vẫn ngồi tại đó không động đậy, dường như đang chờ cái gì. Hòa Phong ngày càng tò mò, mấy lần muốn hỏi, nhưng nghĩ đến hơn nửa năm nay Tô Minh âm trầm liền nén nhịn.
Mãi đến nửa tháng sau, trong rừng truyền đến một thanh âm xa xăm. Tô Minh mở mắt ra, khóe miệng lộ nụ cười.
“Tiền bối…tiền bối…”