Cầu Ma
Tác giả: Nhĩ Căn
Dịch Giả: Tinhvặn
Nguồn dịch: metruyen.com
Nguồn Truyện: Qdian.com
Chương thứ năm trăm tám mươi bốn: Trong mộng có biết thân là khách
Nhưng khi đi qua đám con nít quay quanh Ô Lạp thì hơi thở âm u của Sơn Ngân biến mất, biểu tình không thay đổi nhưng móc từ trong ngực lấy ra một ít xương thú điêu khắc tinh mỹ đưa cho bọn trẻ, đổi lấy tiếng hoan hô vui vẻ.
Tô Minh thấy Sơn Ngân cười, dù nụ cười kia rất nhỏ, chỉ một chớp mắt nhưng hắn thấy khóe môi gã nhếch nụ cười vui vẻ.
Làm Khôi Thủ, thủ lĩnh săn chiến của Ô Sơn bộ lạc, gã nhất định phải lạnh lùng khiến người ta sợ, sát khí và máu tanh nhiều nhất, chỉ có như vậy mới chấn nhiếp người ngoài, chấn nhiếp tội đồ trong tộc, bảo vệ...nhà của gã!
Thế giới trước mắt dần rõ ràng , đó là cảm nhận trong tâm Tô Minh chứ không phải đôi mắt, vì nó vốn rõ rệt. Bên tai thanh âm không mơ hồ nữa, Tô Minh đứng đó, cúi đầu nhìn thân thể mình, là thân hình thiếu niên.
"Lạp Tô ca ca!!!"
Khi Tô Minh nhìn xuống người mình thì bên tai vang giọng sốt ruột của Đồng Đồng. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy cô bé chu môi, biểu tình bực mình.
“Ca chơi xong, em tìm được ca rồi mà giả bộ không nghe thấy, hừ, không thèm chơi với ca nữa!" Hiển nhiên cô bé rất là giận, trề môi không thèm để ý Tô Minh, ôm búp bê chạy ra sau.
Đằng sau bé Bì Bì vội vàng chạy theo, lóc cóc cùng chủ nhân đi xa.
'Ba ngày tạo hóa là cho mình ba ngày ở đây, trong nhà mình, sinh hoạt ba ngày ư?’ Tô Minh nhắm mắt, vài giây sau mở ra, vì hắn không muốn lãng phí thời gian nhắm mắt, hắn phải dùng tất cả thời gian nhớ kỹ mọi chuyện.
Thật cũng được, giả cũng thế.
'Đây là, nhà của ta.'
Tô Minh sải bước đi nhanh tới trước, hắn muốn nhìn A Công, cảm giác này mở rộng vô hạn trong lòng hắn, tràn ngập thể xác và tinh thần. Hắn đi qua Lôi Thần, gã gục đầu nghe mẹ răn dạy, thấy Tô Minh lướt qua thì còn làm mặt quỷ với hắn, bộ dạng bất đắc dĩ. Không biết sao mà bị mẹ gã thấy, càng giận, nhéo tai Lôi Thần bắt đầu đợt chửi khác.
Tô Minh đi qua Ô Lạp và bọn con nít, hắn đến khiến đám trẻ vui vẻ kêu Lạp Tô ca ca. Đồng Đồng mới nhập bọn phồng má, vẻ mặt bất mãn lầm bầm.
"Lạp Tô ca ca chơi xấu, rõ ràng nói rồi mà không chịu chơi."
Ô Lạp biểu tình khinh thường, không thèm để ý Tô Minh. Tô Minh không quan tâm những chuyện này, hắn cười với đám trẻ, sốt ruột đi qua, mãi đến khi hắn đứng trước một gian nhà, là nơi A Công cư ngụ. Hắn đứng trước cửa, nâng tay phải lên nhưng không dám vén rèm, hắn sợ, sợ mọi thứ chỉ là mơ, tất cả là giả. Khi hắn vén rèm sẽ thấy trống rỗng, hư vô mà thôi.
Người hắn run rẩy, hắn...sợ.
"Là tiểu Tô Minh ư? Đứng bên ngoài làm gì, sao không vào trong.” Tô Minh lo được lo mất, bên tai quanh quẩn thanh âm quen thuộc khiến mắt hắn biến đỏ.
Thanh âm kia giống như trong ký ức, ôn hòa, hiền lành, vẫn từ ái như vậy, tựa trưởng bối, làm Tô Minh nghe thì kiềm không được nữa vén lều lên. Hắn thấy...người ngồi khoanh chân mỉm cười nhìn hắn...A Công Mặc Tang!
Nếp nhăn trên mặt A Công là Tô Minh không thể quên, mái tóc hoa râm là dấu vết cả đời hắn không xóa nhòa, thanh âm dịu dàng, hơi thở quen thuộc, tất cả điều đó làm hắn trông thấy A Công thì nước mắt rơi.
Lúc này hắn không phải kẻ giết người không gớm tay, không phải chủ đất làm Thiên Môn tan vỡ, không là người Mệnh tộc sùng bái, cũng không phải Túc Mệnh ra ngoài nhiều năm học lạnh lùng, học nhẫn nhịn, mà là một kẻ lãng du rời nhà nhiều năm rốt cuộc trở về, trông thấy người thân.
"A Công!!!” Thân hình Tô Minh bây giờ là thiếu niên, hắn rơi lệ chạy tới bên A Công, ôm lấy Mặc Tang, nước mắt tuôn rơi.
"A Công, tôi nhớ người...tôi...tôi nhớ bộ lạc, tôi nhớ tất cả nơi này, A Công..."
Bao nhiêu năm cay đắng, bao nhiêu năm nhớ nhung, bao nhiêu năm sau rơi lệ, và suy đoán giả dối, những điều đó Tô Minh không để ý, không muốn ngẫm nghĩ, bây giờ ý nghĩ duy nhất của hắn chỉ là ôm A Công, không muốn buông tay, đây là nơi ấm áp nhất trong đời hắn, đó là...người thân, nhà của hắn. Dù là giả, dù không tồn tại nhưng Tô Minh không muốn nghĩ. Hắn nói cho mình, đây là thật sự, ấm áp cũng là thật, tất cả đều là thật.
Mặc Tang ngẩn ra, nhìn Tô Minh ôm mình khóc, lộ vẻ thắc mắc nhưng không nói gì, vỗ lưng hắn, nụ cười càng hiền lành.
“Tiểu Lạp Tô, sao khóc nhè vậy, không giống ngươi chút nào. Nào, nói cho A Công, là ai khi dễ ngươi, A Công chống lưng cho ngươi!"
Bây giờ Tô Minh có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thốt nên lời. Bây giờ hắn có thể nói cho A Công tất cả điều trong mấy năm qua không? Hắn không muốn đánh vỡ ấm áp này, chỉ có ấm áp ba ngày, hắn rất quý trọng.
Cảm giác mệt mỏi ùa vào người Tô Minh nhưng hắn không muốn ngủ, vì không nỡ. Lát sau hắn lau nước mắt, chậm rãi thả A Công ra, ngơ ngác nhìn ông lão còn trẻ hơn trong ký ức một chút. Tô Minh khẽ nói.
"A Công, không có gì, tôi mơ một giấc mộng."
"Là giấc mơ gì? Khiến tiểu Lạp Tô nhà ta sợ như vậy? Giống như mấy năm trước ôm A Công khóc?" A Công hiền từ cười, sờ đầu Tô Minh.
“Tôi mơ thấy vài năm sau bộ lạc sẽ cùng Hắc Sơn bộ lạc chiến đấu, tôi mơ thấy bộ lạc di chuyển, tôi đi xa. Tôi còn mơ một mình cô đơn lưu lạc bên ngoài.” Tô Minh thì thào, nói ra điều hắn trải qua nhưng rút gọn nhiều, mỗi chữ đều ẩn chứa đời hắn.
Theo từng lời Tô Minh nói, biểu tình của A Công từ mỉm cười biến nghiêm túc, dần dần ông ngơ ngẩn nhìn hắn, thật lâu sau, mãi khi hắn nói xong mộng, ông nhíu mày.
“Thật...giả...” Mắt A Công nhắm, lát sau mở ra nhìn Tô Minh.
“Đây là mộng, bây giờ ngươi đã tỉnh, đừng để ý điều trong mơ nữa. A Công có thể nói với ngươi rằng, A Công là thật sự!"
Tô Minh gật đầu, hắn nhìn A Công, có lời nói không hết, mãi đến bầu trời sụp tối, vẻ mặt ông hơi mệt.
Tô Minh nhẹ đứng dậy chắp tay cúi đầu hướng A Công, lưu luyến bước ra ngoài nhà.
Hoàng hôn nghiêng hướng tây, ánh mặt trời nhu hòa chiếu mặt đất, khiến hiện bóng lều da trong Ô Sơn bộ lạc, từng đợt khói bếp bốc lên, đó là khói tộc nhân bộ lạc chuẩn bị cơm chiều. Khói lợn lờ lên trời hòa cùng mây hoàng hôn, khiến người trông thấy rất rất đẹp.
Từ khi rời đi Ô Sơn không còn loại ấm áp này, trong lòng Tô Minh hiện ra ấm áp khác với Cửu Phong. Cửu Phong là ân tình, hữu tình, sư tình, mà nơi đây có vị...cố hương.
Nhìn tộc nhân trong bộ lạc bận rộn vì hoàn hôn, nhìn cửa lớn bộ lạc mở rộng, chiến sĩ ra ngoài săn bắn trở về, nhìn bốn phía, Tô Minh bỗng nhiên chia không rõ.
Hắn chia không rõ mình của ngày hôm qua là mộng, hay bây giờ xem là giấc mơ.
Tô Minh ngơ ngác đứng, mãi đến có một cánh tay mạnh vỗ vai hắn. Tô Minh bản năng con ngươi co rút, tay trái nâng lên chộp lấy bàn tay trên vai, người xoay chuyển, tay phải một chỉ, mắt hiện tia sáng lạnh chỉ vào người phía sau. Đó là hành động phản xạ của hắn, là bản năng nhiều năm bên ngoài dưỡng thành, giờ mới thi triển thì Tô Minh lập tức cưỡng ép thu lại biến thành nắm đấm nhẹ đánh vào vai người sau lưng.
"Lôi Thần!” Nắm đấm đánh ra là đụng chạm giữa anh em, là một loại gặp gỡ nhớ nhung.
Người đánh hướng Tô Minh chính Lôi Thần, gã cười ha hả khiến nắm đấm của hắn đánh vào người mình, biểu tình lộ đắc ý.
"Nắm tay nhỏ xíu của cậu có đánh mấy cái thì tôi cũng chẳng có việc gì. Cậu ở đây làm chi? Ngẩn người hả? Mẹ tôi bảo tôi kêu cậu đi ăn cơm!"
Tô Minh nhìn Lôi Thần, mặt lộ nụ cười, tiến lên ôm siết gã, không giống như ôm A Công, đây là tình cảm anh em!
"Sao vậy? Hôm nay cậu lạ quá..." Lôi Thần ngẩn ra, mặc kệ Tô Minh ôm mình.
Lát sau Tô Minh đưa mắt nhìn gã, Lôi Thần thấy trong mắt hắn như có tang thương nhiều năm không gặp.
Lôi Thần gãi đầu nghi hoặc nhìn Tô Minh, nâng tay muốn sờ trán hắn.
"Lạ quá, không lẽ bị bệnh." Lôi Thần lầm bầm, tay nâng lên định chạm vào trán Tô Minh thì bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm hắn.
“Thật sự lạ, cậu không tránh né!"
“Cậu mới bệnh!” Tô Minh cười khổ đáp trả.
“Đúng rồi, vậy mới bình thường chứ." Lôi Thần nhe răng cười, vỗ vai Tô Minh, lại đập ngực mình.
“Tô Minh, tôi đã là Man Sĩ, cậu yên tâm, chuyện trước kia nói với cậu đều là thật, sau này nếu có ai dám khi dễ cậu thì hãy xem tôi đập hắn! Chờ tôi trở thành tộc trưởng, hừ hừ, lúc đó tôi bảo vệ cậu, hai anh em ta ngày ngày uống rượu, ăn thịt, khiến Bắc Lăng mỗi ngày ra ngoài săn thú, để Trần Hân, á, thôi đi, để cô ấy ở bên cạnh cậu." Lôi Thần cười đi ở phía trước, dẫn Tô Minh bước lên con đường quay về lều của gã.