Cẩm Y Dạ Hành
Tác Giả: Nguyệt Quan
-----oo0oo-----
Chương 6: Tá Thạch Bằng trai
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm by 4vn.eu
Trương Thập Tam vừa quay đầu lại. thì thấy Hạ Tầm sắc mặt tái nhợt, cắn chặt hàm răng, hai chân đã có chút phát run. nếu không phải hắn đang vịn vách tường, chỉ sợ đã ngã ngồi trên mặt đất. Thì ra hắn không phải không sợ. chỉ là đang khổ sỡ chống đỡ. không khỏi cười thầm mình đa nghi, lúc này mới thản nhiên nói: “Người chết vô tri vô thức, có cái gì phải sợ? Chuyện chân chính đáng sợ không phải chết, mà là sống không bằng chết.
Ngươi biết một bầu nước sôi giội lên trên thân người là tư vị gì không, hắn sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như ác quỷ. cho dù qua ba ngày ba đêm. bên tai ngươi vẫn có thể không ngừng tiếng vọng thanh âm kinh khủng kia của hắn. mặc kệ ngươi là tỉnh hay ngủ. Nước sôi tưới lên trên người, lại dùng bàn chải thép đem từng tầng thịt nhão chải xuống cùng với máu. thẳng đến khi hắn lộ ra xương trắng, cảnh tượng tựa như địa ngục vậy.
Dân bất kiện quan không truy xét vốn là đạo lý từ xưa đã có. huống chi nếu như ở trong khu vực của mình xảy ra án tử. mặc dù sau đó phá được, cũng phải rơi vào đánh giá là một khu vực không yên tĩnh, đối với huyện tôn đại nhân sau này lên chức rất là bất lợi. nên đã muôn miệng một lời đều nói là trượt chân rơi xuống nước mà chết, tất nhiên chính là ngâm nước mà chết.
Trương Thập Tam mua một cái áo quan, khâm liệm thì thể Thính Hương, lại đùng tiền xin thôn dân địa phương tùy ý đem nàng Chôn ở trong núi rừng lần cận, đoàn người sau đó tiếp tục lên đường, một nhân mệnh cứ như thế mà thoải mái ra đi.
Đến tối. bọn họ chạy tới Tá Thạch Bằng trai.
Tá Thạch Bằng trai ở tại bắc sơn lĩnh Tá Thạch sơn. mà Hạ Tầm mỏ đá thì xây ở dưới đông lĩnh, cách trai bất quá hơn mười dặm lộ trình.
Tá Thạch sơn núi non trùng điệp, núi non xanh ngắt một màu. núi liền núi, núi dựa núi không ngừng, các đinh núi nối nhau liên tiếp, thế núi hiểm trở, rất khó leo.
ở đây tài nguyên nhiều nhất tự nhiên chính là đá núi.
Dương Húc vào đầu năm ở trong này khởi công xây đựng khai thác đá, thực sự không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào, nguyên nhân của hắn căn bản cũng là bởi vì Tề Vương muốn xây Kiến Vương phủ. Tề vương đã tới Thanh Châu hơn mười bốn năm. theo lý thuyết vương phủ vốn là xây mới. không cần phải tu sửa, càng chưa nói tới xây dựng lại. nhưng Tề vương Chu Phù từ sau khi một chuyến Bắc Bình trở về, đã nổi lên tâm tư xây dựng lại Vương phủ.
Phiên vương cùng phiên vương trong lúc đó. vốn là chính sách “Vương không gặp vương", trừ khi là lúc vào triều vết kiến, hoàng thất một nhà đại đoàn tụ. nếu không bình thường là không có cơ hội gặp mặt, nhưng mà cũng có ngoại lệ. đó chính là khi phụng hoàng mệnh. Tề vương Chu Phù đã từng phụng chi dẫn binh từ Sơn Đông xuất phát, phối họp Yến vương Chu Lệ thảo phạt bắc nguyên, bởi vậy có cơ hội tiến vào Bắc Bình, thấy được vương phủ của Tứ ca Chu Lệ Yến.
Yến vương phủ là ở trên cơ sỡ phần lớn hoàng cung triều Nguyên xây thành, quy mô hùng vĩ. khí thế uy nghiêm, ở trong tất cả phiên Vương Đại Minh. Yến Vương phủ rộng rãi đồ sộ nhất. Chu lão thất vừa thấy Vương phủ Tứ ca. tựa như ông chủ ờ nông thôn vào thành, nhìn thấy khí phái nhà giàu trong thành, lập tức nóng mắt, chờ hắn trở lại Thanh châu nhìn vương phủ của mình, rất có một chút cảm giác như Ngọc Hoàng đại đế linh tiêu bảo điện so với miếu thô địa. xem thế nào cũng không vừa mắt.
Lúc ấy Dương Húc đã được hắn trọng dụng tại Phùng Tổng kỳ bày mưu đặt kế. nhân cơ hội đâu độc hắn xây dựng lại Tề Vương phủ. Tề '.‘ương vốn đã ý động, lại bị Dương Húc khuyến khích, liền hướng phía hoàng đế xin chi xây dựng lại vương phủ. Chu Nguyên Chương trước dùng chi phí triệu đình khân trương làm lý do cự tuyệt, hơn nữa viết thư báo cho đứa con Tham như lửa đốt, không dập thì lửa cháy lan ra đồng cò, Dục như hồng thủy, không lấp thì ngập trời. Nước ờ đáy giếng tuy nhìn không đẩy mắt. nhưng lại có thể mồi ngày sử dụng, tham xa vô độ. tất nhiên bốn biển không tĩnh, thân là hoàng tử càng phái tự dưỡng tính tình, làm gương cho thiên hạ”.
Tề vương Chu Phù là người cực kỳ bảo thủ. một khi quyết định chủ ý. chín trâu cũng không kéo lại được. Thấy thư phụ hoàng hắn không chút nào dao động, lập tức hồi âm đại tố khô thủy. nói vương phủ hắn dân cư rất đông, mà Tề vương phủ xây tại Long Hứng tự đã cũ xem thế nào cũng là đơn sơ nhỏ hẹp. ở lại cũng không tiện, cũng cam đoan triều đình không cần chi tiền gấp. hắn trước tiên có thể dùng bông lộc của mình ứng ra chi phí vân vân, ngôn từ cực kỳ nhu thuận khẩn thiết.
Chu Nguyên Chương nghiêm tại kiềm chế bản thân cũng là người nghiêm tại luật, chính hắn là người cực kỳ đơn giản, cho dù làm hoàng đế. các phương diện chi phí cũng không cam lòng phô trương, đối với người khác cũng yêu cầu như thế. nhưng đối với con. hắn lại có bệnh chung của đại đa số lão nhân sủng nịch yêu thương, thấy con nói đáng thương, trong lòng cũng có chút mềm xuống, thế là đã đáp ứng.
Kiến Vương phủ cần lượng lớn vật liệu đá, Dương Văn Hiên gần thủy lâu đài. liền đem vụ làm ăn này ôm tới. nhưng hắn nếu từ nơi khác mua sắm vật liệu đá, lại vận chụyển về Thanh châu, chi phí thật sự không nhỏ. hắn có thể kiếm được lợi nhuận thì không nhiều lắm, bởi vậy nghe được núi đá ở đây có nhiều đá, Dương Húc dứt khoát tự mình đầu tư ở trong này dựng lên một mò khai thác đá.
Hạ Tầm khi đuổi tới công trường đều dưới sườn núi đã chồng chắt lượng lớn đềụ xếp chồng chất chinh tề. đây là sắp tới sẽ vặn chuyển về Thanh châu. Trên vách núi* trên sườn núi. còn có rất nhiều thân người ờ Trần đen nhánh còn làm việc. Lão Vương Quản sự dẫn theo bảy tám đốc công đứng ờ chân núi nghênh đón vừa thấy Hạ Tầm đến, lập tức nhe một ngụm răng vàng ra đón chào, lạy dài ân cân nói: “Chúng ta ra mắt ông chủ”.
Hạ Tầm bảo Trương Thập Tam đưa tay ra chào, từ trên xe nhảy xuống, hướng về phía trên núi nhìn lướt qua. mỉm cười nói: “Đứng lên đi. các ngươi rắt chịu khó. sắp tới hoàng bôí vẫn còn đang làm việc”.
Vương quản sự cúi đầu khom lưng nói: ‘"Nên vậỵ, nên vậy, ông chủ tín nhiệm như thế. tiểu nhân nào dám không hiệu lực? ông chủ mời sang bên này. chỗ ờ của ngài đã quét sạch sẽ. mời”.
Hạ Tầm lần này đến núi đá^ mục đích Chủ yếu là cho chính mình tìm một cái lý do tạm thời tránh trở lại Thanh châu, đồng thời muốn trong đoạn thời gian này. ở trong này chuẩn bị giả mạo Dương Văn Hiên cho tốt. nhưng hắn nếu như ngụy trang dò xét mò đềụ đối với tiến độ công trinh ở đây sẽ không thể không nghe thây không hỏi. cho nên vừa mới dùng qua bữa tối hắn liền lập tức tiếp kiến quản sự lớn nhỏ khai thác đá.
Hạ Tầm khi tới nơi đã là hoàng hôn sau. dùng cơm xong thì sắc trời đã toàn bộ đen kịp. nhưng ngọn đèn trong sảnh dầu cũng không rõ sáng, hơn nữa ngọn đèn cố ý đặt ở vị trí gần các quản sự trên Hạ Tấm ngồi ở ghế trên ánh sáng ảm đạm. hướng về phía các quản sự hỏi thăm tình huống sản xuất mỏ đá gân đây: “Vương quản sự. nhóm vật liệu đá đầu tiên, là đêu phải cung cấp cho Tề vương phủ sử dụng, tuyệt đối trì hoãn không được, hiện tại tiến độ khai thác đá thế nào. nhân thủ đủ không?”
Vương quản sự vội vàng đứng lên. cung kính nói: “ông chủ yến tâm. hiện tại các công nhân đã làm thuận tay. tốc độ mờ núi khai thác đá năm gằn đây đã trọn vẹn đề cao hai thành. Nhân thủ cũng đã đủ. hai tháng này trong công trường ít nhất lại thu nạp trên dưới một trăm lao động cường tráng, dựa theo ông chủ phán phó. mồi người đêu là một ngày một trăm văn tiền công, tiền công hậu đãi tắt nhiên cũng sẽ không có người giữa lại khí lực. Nói sau, còn đến còn có đốc công môn quan sát. thực sự trộm gian đùng mánh lới. một khi phát hiện, lặp tức tựu đuổi đi”.
“Đúng vậy đúng vậy. ông chủ cứ việc yên tâm. mỏ đá chúng ta tuyệt đối không làm sai chuyện khởi công Tề Vương phủ, Vương quản sự tận tâm. các huynh đệ cũng đêu gắng sức”.
Vương quản sự vừa nói các đốc công cùng đồng thanh phụ họa theo.
Lại nói tiếp. Dương Văn Hiên xác thực là một ông chù ra tay hào phóng, mỏ đá này của hắn. mồi công nhân một ngày là một trăm văn tiền công, rất công đạọ. cũng rất phúc hậu. Phải biết rằng khi đó một vị chính thất phẩm Huyện lệnh, một năm bông lộc tương đương cũng mới 45 lượng, mà một mà phu trong nha môn một năm tiên lương là 40 lượng, ước chừng tương đương với ba vạn nguyên nhân dán tệ đòi sau. cùng Huyện thái gia không sai biệt lắm.
Chỉ có điều Huyện lệnh 45 lượng là sạch thu vào. nhà ở? xuất hành, người đi theo, áo cơm của hắn tốn hao đều là do triều đình chi trả cùng phụ vào. mũ phu không có những đãi ngộ này. Chu Nguyên Chương là xuất thân nhà nghèo, hận nhất tham quan ô lại. theo hắn thấy, làm quan không phải vì phát tài. nhân viên công vụ cùng dân chúng thu vào chênh lệch không nên có khác nhau một trời một vực.
Mỏ đá này của Dương Văn Hiên, công nhân làm việc tuy vất vả. Những mà một ngày một trăm văn tiền, làm việc tay chán một năm tồng thu vào cùng người làm trong nha môn thật ra không kém bao nhiêu, đãi ngộ hậu đài như vậy. đối vói những nông dán kia mà nói. đương nhiên là cơ hội rất đáng giá quý trọng, quản sự đốc công chỉ cần không làm chuyện khác, quản lý nghiêm khắc một chút, vì bào trụ bát cơm này. công nhân môn xác thực không có khả năng có người dùng mánh lói trộm gian.
Trương Thập Tam lại lặp tức nghe ra vắn để. chen lời nói: “Vương quản sự. tạ nhớ được trai tráng lao động trong trai các ngượi cùng không nhiều lắm? Đâu năm khi bắt đâu, công tử ra giá cao một ngày một trăm văn tiền công chiểu công, nhân thù có thể sử dụng trong trai các ngươi đều đã tới. cũng không có nhiều người như vậy ứng công, tại sao hiện tại lại đột nhiên nhiêu hon trên dưới một trăm lao động? Ngươi cũng không nên lây việc công làm việc tự. đem những người kia bày ra, người già yếu thân thích bằng hữu tọàn bộ an bài vào. nếu đê cho ta tra ra các ngươi ra người không ra công hoặc là lĩnh tiên không, trì hoàn đại sự của công tử gia. hừ!”