Chương 142: Tiến thẳng đến núi có hổ
Dịch: DungDT
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Phàm và đại tiểu thư trở lại biệt thự Lam Hải thì đã gần 8 giờ tối.
Sở Phàm xuống xe cảm giác bụng kêu vang, đói không chịu được. Đại tiểu thư thì không sao, nàng trong văn phòng thỉnh thoảng tùy tiện ăn vặt nên cảm giác không đói lắm.
- Đại Tiểu thư, Tiểu Sở. Các người đã về rồi.
Cô Vương ra đón, hỏi han.
- Vâng, cô Vương, mọi người đã ăn cơm chiều chưa?
Đại tiểu thư hỏi.
- Cơm đã chuẩn bị xong rồi nhưng chưa có ai ăn.
Cô Vương đáp.
- Vậy ư? Tiểu Vân và mọi người đâu? Dì Mi đâu?
Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi.
- Nhị tiểu thư và hai cô bạn của cô ấy chưa ăn cơm đã đi ra ngoài rồi. Dì Mi thì đang ở trên lầu tắm rửa.
Cô Vương trả lời.
- Ba con bé này cơm cũng không ăn chạy ra ngoài, rốt cuộc đi đâu? Để tôi gọi điện thoại di động cho Tiểu Vân.
Đại tiểu thư nói xong liền gọi điện cho nhị tiểu thư. Máy điện thoại đổ chuông nhưng không thấy trả lời. Đại tiểu thư gọi ba lần liên tục đều không có người nghe điện. Nàng thử gọi vào di động của Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm nhưng cũng không ai nghe máy.
Đại tiểu thư có chút nóng nảy. Nàng nhíu đôi lông mày, tự nhủ:
- Mấy cái con bé này làm sao mà gọi điện thoại cũng không trả lời nhỉ? Cơm cũng không ănđã chạy ra ngoài rồi. Cũng không biết đi đâu rồi nữa.
- Đại tiểu thư, cô không cần gấp gáp. Dì Mi đang ở nhà. Tôi nghĩ là cô ấy chắc hẳn biết nhị tiểu thư đi nơi nào. Để tôi đi hỏi cô ấy.
Sở Phàm nói xong thì đi lên tầng trên luôn.
Sở Phàm đi đến trước cửa phòng dì Mi. Cửa phòng đóng chặt, bên trong nghe tiếng nước chảy xối xả. Xem ra bên trong dì Mi đang tắm rửa.
- Dì Mi, dì Mi. Tôi có chuyện muốn hỏi cô. Cô có biết nhị tiểu thư, Tiểu Phi, Tiểu Lâm ba cô bé đi đâu không?
Sở Phàm đứng trước cửa hỏi.
Sở Phàm đợi một lúc vẫn không có hồi âm, hắn cao giọng lên hỏi lần nữa.
Lúc này trong phòng dì Mi đột nhiên tiếng nước dừng lại. Tiếp theo có tiếng “két”, cửa phòng mở ra. Dì Mi xuất hiện trước mắt Sở Phàm.
Sở Phàm suýt nữa nhảy dựng lên. Dì Mi trên người khoác một khăn tắm màu hồng nhạt, tóc ướt sũng. Chiếc khăn tắm cô khoác trên người làm lộ ra đôi gò bồng đào cao vút trắng ngần, dọc theo khe sâu giữa ngực theo nhịp nói phập phồng ẩn hiện cặp nhũ câu. Hơn nữa khuôn mặt dính vài giọt nước, khiến cho người ta nhìn mà tâm trí phiêu lãng, không thể tự giữ mình.
“Cô gái này thật hấp dẫn đúng là làm cho người ta không thể kiềm chế được. Dì Mi chẳng lẽ không biết rằng thân hình cô ta rất có thể hấp dẫn người khác phạm tội hay sao? Hay là cô ấy vô tình?” Sở Phàm trong lòng thầm nghĩ đồng thời mở miệng hỏi:
- Dì Mi, dì có biết mấy người Tiểu Vân đi đâu không?
- À, mấy đứa Tiểu Vân hình như đi tham gia một buổi tiệc tối. Nghe bảo tiệc tối này do một người bạn cùng lớp và mời bọn nó tham gia.
Dì Mi vừa lấy khăn lau đầu vừa đáp.
- Tham gia tiệc tối à? Nhị tiểu thư không có nói đi đến ở chỗ nào à?
Sở Phàm hỏi.
- Hình như là quán bar Lam Điều. Tôi xem qua thiếp mời trong tay bọn nó thì hình như là được tổ chức trong quán bar này.
Dì Mi đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.
Sở Phàm bị ánh mắt nóng bỏng của dì Mi trực tiếp chiếu tới, da đầu không tránh được run lên. Từ sáng sớm nay hắn bắt đầu cảm giác ánh mắt của dì Mi có điểm là lạ. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ những hành động nhạy cảm tối hôm qua đã bị dì Mi biết được rồi?
Sở Phàm vẫn còn cảm giác bồng bềnh khi nhớ tới từng hành động tối hôm qua của mình trong phòng dì Mi. Đặc biệt lúc hắn cúi đầu thưởng thức hương vị vùng cấm tam giác của cô. Nếu quả thực tối hôm qua dì Mi biết hắn đã hành động như vậy thì xấu hổ quá.
- À!
Sở Phàm nghe xong thì bảo:
- Tôi biết rồi, tôi đi trước đây!
Sở Phàm nói xong liền quay người đi xuống tầng dưới, dáng như chạy trốn. Xuống tầng xong, Sở Phàm thuật lại lời nói của dì Mi cho đại tiểu thư nghe. Nghe xong, đại tiểu thư cũng lẩm bẩm:
- Tham gia tiệc tối a? Các bạn trong lớp của bọn nó tổ chức à?
Sở Phàm nghe xong lời nói của đại tiểu thư thì trong đầu linh quang chợt lóe. Hắn chợt nhớ ra trước đó Lâm Phi Dật có nói qua rằng cuối tuần này sẽ tổ chức một buổi tiệc tối. Hơn nữa lúc ấy gã còn nhờ hắn khuyên nhủ nhị tiểu thư tham gia cùng. Có lẽ là nhị tiểu thư tham gia tiệc tối do Lâm Phi Dật tổ chức chăng?
Sở Phàm càng nghĩ càng thấy là có thể là như thế. Hắn chỉ nghĩ không ra là nhị tiểu thư như thế nào đột nhiên quyết định tham gia buổi tiệc này của Lâm Phi Dật cơ chứ?
Hắn quyết định ngay tức khắc phải tới quán bar Lam Điều. Để nhị tiểu thư, Tiểu Phi và Tiểu Lâm, ba cô mỹ nữ xinh đẹp này tham gia buổi tiệc tối do Lâm Phi Dật tổ chức thì Sở Phàm chính xác là không yên lòng. Hắn đã nhìn ra thằng nhãi Lâm Phi Dật này cũng không phải là người lương thiện, nhất là đối với các cô gái. Đối với loại người có thủ đoạn cực kỳ thâm độc với con gái thế này, Sở Phàm cũng không cho phép gã có thể tiếp cận được nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, dù chỉ nửa phút.
- Đại tiểu thư, tôi bây giờ phải đến quán bar Lam Điều. Tôi thật sự lo lắng cho mấy người nhị tiểu thư.
Sở Phàm nói.
- Tôi sẽ đi cùng với anh đến đấy.
Đại tiểu thư nói.
- Đại tiểu thư, cô cũng đã làm việc một ngày rất mỏi mệt rồi. Để tôi đi một mình thôi, bởi vì tôi là vệ sĩ của nhị tiểu thư nên có lý do vào quán bar để tìm cô ấy.
Sở Phàm nói.
- Nhưng….
Đại tiểu thư đang muốn nói thêm thì bị Sở Phàm cắt ngang:
- Đại tiểu thư yên tâm. Tôi sẽ đem mấy người nhị tiểu thư trở về an toàn.
- Tôi tin ở anh, nhưng cả ngày hôm nay anh cũng chưa ăn cơm cơ mà.
Đại tiểu thư nói.
- Tôi chưa cảm thấy đói. Để tôi đưa nhị tiểu thư trở về rồi ăn sau. Tôi đi đây.
Sở Phàm nói xong rồi lái chiếc Mercedes-Benz dòng S màu xanh sang trọng chạy về hướng quán bar Lam Điền.
----------------------------.
Nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm các nàng đúng 8 giờ có mặt ở quán bar Lam Điều. Lâm Phi Dật đã chờ sẵn trước cửa từ lâu. Lâm Phi Dật ăn mặc hấp dẫn, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười mê người, đích thực là bạch mã vương tử trong mắt các cô gái.
- Kỷ Tiêm Vân, hoan nghênh các cô đã tới. Mời vào, mời vào!
Lâm Phi Dật nói xong liền mời nhị tiểu thư và Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm đi vào trong quán bar Lam Điều. Trước sự nhiệt tình của Lâm Phi Dật, dường như nhị tiểu thư cũng chả ấn tượng gì, thản nhiên đi vào. Tuy nhiên Lâm Phi Dật cũng không quá để ý. Đối với gã mà nói, Kỷ Tiểu Vân có thể tham gia buổi tiệc tối nay do gã tổ chức là cũng quá đủ rồi.
Bên trong quán bar đã có rất nhiều người. Người nào trông cũng rất bảnh bao hoa lệ, đều là các công tử trong kinh thành, nhà nào cũng có quyền có thế. Bọn họ đều dẫn theo các cô gái xinh xắn đi cùng.
Lâm Phi Dật dẫn theo Kỷ Tiêm Vân tiến vào bên trong quán bar. Đột nhiên tất cả quán bar tĩnh lặng lại, ngọn đèn đột nhiên sáng ngời. Trên sàn nhảy xuất hiện một dàn nhạc chơi đàn vi-ô-lông, dàn nhạc đang tấu lên một khúc nhạc cứ như là để nghênh đón Kỷ Tiêm Vân đến vậy.
Cái này cũng được Lâm Phi Dật an bài tỉ mỉ dùng để nghênh đón Kỷ Tiêm Vân. Tất cả ánh mắt của mọi người trong quán bar đều hướng về phía Lâm Phi Dật và Kỷ Tiêm Vân. Dường như lúc này Lâm Phi Dật đã biến thành một vị vương tử, mà Kỷ Tiêm Vân đã trở thành nàng công chúa đứng bên cạnh gã. Tuy nhiên Kỷ Tiêm Vân rất không thích cảm giác như vậy, nàng liền hỏi:
- Lâm Phi Dật, anh làm cái quỷ gì vậy?
- Không có gì. Chỉ là một nghi lễ hoan nghênh thôi mà. Đây cũng chính là sự tôn trọng mà anh dành cho em.
Lâm Phi Dật đáp.
- Tôi không thích những thứ khoa trương như thế này. Tối nay tôi tới đây tham gia buổi tiệc này là bởi tôi xem anh như một người bạn. Đừng có làm mọi việc trở nên quá đà, nếu không cũng mất luôn tình bè đó.
Nhị tiểu thư đáp.
Lâm Phi Dật nghe xong khuôn mặt vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười nhưng mọi người cũng có thể cảm nhận thấy nụ cười của gã không còn tự nhiên. Gã miễn cưỡng cười nói:
- Đêm nay anh định mời các em tới đây là muốn các em vui vẻ. Anh không có ý gì khác ngoại trừ việc mong là các em có thể vui chơi vui vẻ là được rồi.
- Vậy tốt rồi. Thế anh cứ đi tiếp đón các người khách khác đi. Tôi và Phỉ Phỉ, Mộng Lâm sẽ tự tìm chỗ ngồi .
Nhị tiểu thư đáp.
- Vậy các em hãy kiếm chỗ ngồi xuống, uống chút nước trái cây hay thứ gì đó. Anh ra tiếp khách rồi chút nữa tìm đến tiếp chuyện với nhóm các em sau nhé.
Lâm Phi Dật nói xong thì đi qua một nhóm khác.
Bên hông quán bar có một cái phòng phụ, một người trẻ tuổi anh tuấn vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sofa mềm mại. Hai bên trái phải có hai cô gái xinh đẹp uốn éo như rắn áp người vào. Các cô gái này nhìn đẹp đẽ xinh xắn nhưng cử chỉ lại phóng đãng.
Trong phòng còn có mấy thanh niên khác. Lâm Phi Dật đi vào gian phòng này thì tiến thẳng đến người trẻ tuổi. Lúc lại gần gã nói:
- Anh họ, Kỷ Tiêm Vân và nhóm bạn cô ấy tới rồi.
Hóa ra người trẻ tuổi này chính là anh họ Lâm Phi Dật, Lâm Phong.
- Thế cái thằng ranh họ Sở kia có đến đây không?
Lâm Phong nghe vậy ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trầm giọng hỏi.
- Kỳ quái, hôm nay chỉ có Kỷ Tiêm Vân và các bạn gái của cô ấy tới. Tên Sở Phàm kia cũng chưa thấy đến.
Lâm Phi Dật nói.
- Vậy à? Mấy ngày chuẩn bị toi công rồi à?
Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Đang còn nhiều thời gian mà. Hơn nữa cái tên Sở Phàm kia trốn không thoát bàn tay của anh họ đâu.
Lâm Phi Dật nói.
- Vì cái thằng khốn ấy mà anh phải đem mấy người anh em của Nhạc ca lại đây đấy. Đêm nay định đánh cho thằng khốn ấy thành đống thịt luôn.
Lâm Phong giọng căm hận nói.
- Lâm công tử, chỉ cần đêm nay thằng oắt kia đến đây. Chúng ta cứ chiếu theo kế hoạch tiến hành. Triệu Hổ tôi nhất định báo thù hận ngày đó.
Trong phòng một gã đàn ông thô lỗ tức giận nói, chính là Triệu Hổ.
- Đáng tiếc là đêm nay hắn lại không tới chứ.
Lâm Phong khẽ thở dài một cái
- Anh họ, anh cũng đừng thất vọng quá. Cái tên Sở Phàm kia và Kỷ Tiêm Vân trước giờ vẫn như hình với bóng. Em nghĩ một chút nữa tên Sở Phàm kia thể nào cũng chạy tới đây thôi.
Lâm Phi Dật nói.
Lâm Phong nhả ra một ngụm khói nói:
- Tốt, cái chính là dù sao chúng ta cũng có thời gian chờ hắn. Đừng ngại, hắn nhất định sẽ đến. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Dừng lại một lúc, Lâm Phong cầm điếu thuốc trong tay dúi vào gạt tàn nói:
- Đi, ta ra xem cô gái Kỷ Tiêm Vân xinh đẹp thế nào mà một người phong nhã như chú cũng chung tình như vậy được.
Lâm Phong nói xong liền cùng Lâm Phi Dật đi ra khỏi căn phòng nhỏ.
Cùng lúc đó, Sở Phàm đang lái xe chạy như bay tới quán bar Lam Điều. Có thể là Sở Phàm cũng không biết quán bar Lam Điều đang có một cái bẫy chờ hắn tự động đến cửa nạp mạng. Nhưng với Sở Phàm mà nói dù quán bar Lam Điều có cạm bẫy đối phó với hắn đi chăng nữa thì hắn ngay cả cái nhíu mày cũng không có, làm gì còn có khái niệm sợ hãi khiếp đảm.
Biết rõ núi có hổ, vẫn tiến thẳng bước vượt núi. Đây chính là phong phạm của một cường giả.
Hơn nữa, quán bar Lam Điều còn có nhị tiểu thư cùng Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm. Bởi vậy ngay cả phía trước là có là đầm rồng hang hổ hay là hắn cũng đều phải xông vào, đảm bảo cho nhị tiểu thư các nàng bình yên vô sự.
Đây là trách nhiệm của hắn.