Cận Chiến Bảo Tiêu Chương 79

Cận Chiến Bảo Tiêu truyện copy từ tunghoanh.com
Tác giả: Phù Sinh Mộng Đoạn

Chương 79: Cao thủ so chiêu.

Nguồn: Vip.vandan



Ngày hôm sau, Sở Phàm dậy từ rất sớm, bởi vì đêm qua hắn có xuân mộng.

Người ta thường nói xuân mộng chỉ là ảo ảnh thoáng qua, không thể thành hiện thực được. Nhưng xuân mộng của Sở Phàm lại làm hắn phải thay quần lót, có lẽ đêm qua mộng xuân rất quá khích nha!

Tỉnh lại rồi cũng không buồn ngủ nữa, hắn dứt khoát không ngủ tiếp, đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu. Cô Vương đã chuẩn bị làm bữa sáng. Bà nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, đi ra thấy Sở Phàm, ngạc nhiên thốt lên:
- Tiểu Sở, sao mà dậy sớm vậy?

- Không ngủ nổi, đành dậy sớm một chút.


Sở Phàm trả lời.

- Được, vậy đừng có đi đâu xa, bữa sáng sắp xong rồi.
Cô Vương nói xong rồi quay lại phòng bếp.

Sở Phàm đi ra phòng khách rồi đến trước sân, nhìn Trương bá đang đi quyền tập thể dục, nhìn các đường quyền đầy uy lực của lão, khó ai có thể nghĩ được lão đã năm mươi sáu tuổi.

Trương bá lúc này cũng thấy Sở Phàm, lão dừng quyền thế, cười nói:
- Tiểu Sở, dậy sớm vậy sao?

- Oa, Trương bá, bác lớn tuổi vậy rồi lẽ ra là hàng ngày khó dậy sớm thế để luyện quyền chứ?
Sở Phàm hỏi.

- Đây đã là thói quen gần ba mươi năm của bác, có muốn cũng không sửa được nữa rồi.
Trương bá nói

- Đừng, đừng, sao lại sửa chứ. Đây là một thói quen tốt mà. Nếu bác kiên trì tập luyện đảm bảo có thể sống lâu trăm tuổi!
Sở Phàm nói.

- Ai, nghĩ những cái đó làm gì. Thất thập cổ lai hy, một người sống tới bảy tám chục tuổi là đã đủ rồi, sống dài quá cũng vô nghĩa. Bác mà sống tới trăm tuổi thì sẽ cực kì nhàm chán, cho nên cháu cũng đừng nên nguyền rủa ta thế chứ!
Trương bá độ lượng nói.

- Có lý, tuy nhiên sinh tử do trời, chúng ta chỉ cần sống tốt mỗi ngày, không thẹn lương tâm là được!
Sở Phàm nói.

- Ha ha, Tiểu Sở, cháu nói lời này thật đúng ý bác. Đúng rồi, cháu là người tới từ Nam Thiếu Lâm phải không? Được được được, nhân dịp này, bác với cháu cùng đấu một trận. Cháu đừng có trốn nhé, đã chừng bảy tám năm nay bác chưa từng cùng đánh với người khác.
Trương bá nói xong đã bày xong trận thế, chuẩn bị luận võ với Sở Phàm.

- Trương bá, cháu cũng không dám đánh với bác đâu. Nhỡ đâu bác bị cháu đánh cho tàn tật thì cháu đây nửa đời sau phải chăm sóc bác sao?
Sở Phàm cười nói.

- Thằng ranh này, đừng ba hoa nữa, xem đây!
Trương bá nói xong cũng mặc kệ Sở Phàm đã chuẩn bị hay chưa, quyền ra như bão táp tiến thẳng đến các yếu huyệt trước ngực hắn.

Sở Phàm vừa thấy Trương bá tiến tới như điện, quyền phong dầy đặc, quả nhiên là một lão làng. Hơn nữa kinh nghiệm còn phong phú, ngay khi đang cường công đã thủ sẵn một chiêu đằng sau, một khi đánh không trúng cũng có thể lập tức đánh tiếp hoặc biến chiêu thành thủ.

Sở Phàm không dám lơ là, dùng ngay thủ kình mạnh mẽ của “kim cương thủ”, xuất ra Thiếu Lâm ngũ quyền trung long quyền, lập tức quyền hóa như rồng, giống như du long trên trời cũng như tiềm long dưới đất, xuất ra long quyền quyền phong, ở giữa còn ẩn giấu một cỗ quyền phong chí tôn “long ngâm cửu thiên”, khí thế kinh người!

Trương bá liên tục biến chiêu vẫn không đạt được kết quả. Đột nhiên, quyền pháp biến đổi, lấy kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ hành tương sinh tương khắc biến hóa lẫn nhau, đánh ra ngũ hành quyền. Quyền phong gào thét, kín không kẽ hờ, biến hóa liên tục, theo mọi góc độ đánh tới Sở Phàm!

Sở Phàm biến sắc, mặt ngưng trọng hẳn lên, hắn đột nhiên quát to một tiếng:
- Được lắm!
Quát xong lập tức biến chiêu, dùng đến Thiếu Lâm hổ quyền. Quyền phong kịch liệt, quyền thế dữ dội mà nhanh chóng, giống như khí thế của mãnh hổ xuống núi dọa người.

Lúc này nhìn qua một già một trẻ bay qua lượn lại. Quyền phong gào thét như gió táp, rất hùng tráng. Hai người càng đánh càng nhanh, cuối cùng chỉ thấy được quyền ảnh tiến lui đầy trời, người ngoài nghề nhìn vào chắc chắn sẽ hoa mắt.

Lúc này chợt nghe Trương bá hét lớn, tay phải co lại, giống như ưng trảo, nhanh như thiểm điện hướng tới vai phải của Sở Phàm. Biến chiêu này là dùng ngay lập tức, hơn nữa biến xong là phóng ra liền mạch, không hề có chút dây dưa không dứt khoát, quả nhiên là khó lòng phòng bị!

Sở Phàm cả kinh, bước lùi về phía sau, thật vất cả mới né được một đòn của Trương bá. Trương bá khi thân bay lên, liên tiếp chụp vào các yếu huyệt thiên trung, cự khuyết, thần khuyết, khí hải trên ngực Sở Phàm. Liên hoàn trảo này nhanh như thiểm điện, hơn nữa còn biến đổi liên tục, thật là khó mà phòng bị được!

“Ưng trảo thủ?”, Sở Phàm thầm nghĩ, liên tục lùi về sau, hóa giải thế công của Trương bá.

Kì thật Sở Phàm liên tục lùi về sau chính là muốn xem biến hóa của ưng trảo thủ, để ứng với các chiêu phản kích, lúc này chợt nghe Sở Phàm hét to:
- Trương bá, ưng trảo thủ của bác thật là danh bất hư truyền. Xem “Thiếu Lâm hổ trảo thủ” của cháu đây!

Sở Phàm nói xong hai tay biến đổi, giống như hổ trảo, bắt đầu phản kích lại Trương bá.

“Ưng trảo thủ” của Trương bá tuy xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị, nhưng “Thiếu Lâm hổ trảo thủ” của Sở Phàm vừa uy mãnh, thế công lại sắc bén, phối hợp với thủ kình “kim cương thủ”, bộ “hổ trảo thủ” này thi triển ra mạnh mẽ dị thường. Bởi vậy nhất thời khó có thể phân thắng bại!

Tuy vậy nhìn qua thần thái Sở Phàm có vẻ thoải mái hơn so với Trương bá. Hơn nữa Sở Phàm càng đánh càng thoải mái, còn Trương bá thì càng đánh càng ngưng trọng!

Đột nhiên, “Hổ trảo thủ” của tay phải Sở Phàm biến đổi, nhanh như chớp đổi thành “Long trảo cầm nã thủ”, đánh vào cổ tay trái của Trương bá. Trương bá trong lòng cả kinh, tay trái hóa chưởng, đánh thẳng về phía Sở Phàm. Sở Phàm vội rút tay phải về, chống lại chưởng của Trương bá, chỉ nghe “ba” một tiếng, Sở Phàm lùi lại một bước, cười ha hả nói:
- Trương bá, thân thủ của bác quả nhiên lợi hại. Bái phục bái phục!

- Thằng nhóc này khá thật. Cháu đừng có nịnh bác. Cuối cùng bác cũng hiểu tại sao lão gia lại tìm cháu làm vệ sĩ cho nhị tiểu thư, thật đúng là hậu sinh khả úy!
Trương bá ha hả cười nói.

- Quá khen quá khen rồi, Trương bá quả là nhất lưu cao thủ. Nếu bác mà trẻ hơn ba mươi tuổi thì chắc cháu cũng không phải đối thủ.
Sở Phàm nói.

- Haizz, đừng nói vậy. Cháu còn trẻ mà đã học được hết tuyệt kĩ của Nam Thiếu Lâm, bác thật là xấu hổ! Tinh hoa võ học của Hoa Hạ ta đều tập trung ở Thiếu Lâm tự, người bình thường có thể học một loại đã khó có địch thủ, không ngờ thằng nhóc này lại có thể học được đến vài loại, ta thật xấu hổ.
Trương bá dừng một chút, nói tiếp:
-Lấy ví dụ như lần tỷ thí vừa rồi, cầm nã thủ của cháu bắt được cổ tay trái của ta. Nếu là đánh với kẻ địch thì cháu chỉ cần dùng sức, cổ tay bác gãy là cái chắc. Hơn nữa lúc đầu các chiêu cháu đánh đều không dùng toàn lực, nhiều nhất chỉ dùng có sáu thành. Từ đó mà nói ta không bằng được cháu.

Sở Phàm nghe thấy thế, thản nhiên cười nói:
- “Ưng trảo thủ” của Trương bá xuất quỷ nhập thần, cháu coi như cũng được mở rộng tầm mắt!

- Ha ha, thằng ranh. Còn giả bộ khiêm tốn với bác sao.
Trương bá cười lớn, đột nhiên nghiêm giọng hỏi:
- Đúng rồi, không biến Từ Viễn đại sư của Nam Thiếu Lâm dạo này thế nào?

Sở Phàm thấy Trương bá hỏi thăm sư phụ mình, liền trả lời:
- Sư phụ thân thể tốt lắm, cả tinh thần cũng vậy. Gần đây đang miệt mài nghiên cứu Phật học.

- Uhm, ta cùng Từ Viễn đại sư cũng có một số cơ duyên. Từ Viễn đại sư lòng dạ nhân từ, từ bi hỉ xả, thấy rõ thế gian, chính là một đại sư đức cao vọng trọng.
Trương bá thầm thở dài, nói tiếp:
- Bác vẫn nhớ rõ lần đầu cùng Từ Viễn đại sư gặp mặt, được đại sư đích thân làm phép, khiến cho tính tình cùng võ học của bác đều thay đổi. Nói không hề khoa trương,, thành tựu võ học của bác hôm nay có đến hơn nửa là do Từ Viễn đại sư ban tặng.

- Sư phụ thường dạy bọn cháu tu hành tại người. Do đó thành tựu cùng trình độ to lớn của bác chính là do tự bản thân bác. Sư phụ cũng chỉ là đến làm phép tạo kích thích tiềm năng thôi.
Sở Phàm nói

- Ha ha, Từ Viễn đại sư có đệ tử như cháu hẳn là cũng thấy vừa lòng. Cháu nói đúng, tu hành tại người!Tiểu Sở, con đường về sau của cháu còn rất dài. Bác tin sau này cháu sẽ làm nên nghiệp lớn.
Trương bá nghiêm túc nói.

Sở Phàm nghe vậy chỉ cười.

Lúc này, bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng xe ô tô, Trương bá nghe tiếng xe liền thì thầm nói:
- Xem ra là Tiểu Tần lái xe đến đây.

Trương bá nói xong liền đi mở cổng biệt thự. Sở Phàm cũng qua giúp. Khi cửa lớn được mở ra Sở Phàm liền thấy một chiếc xe màu đen đỗ ngoài cửa. Rồi cửa xe mở, một người trẻ tuổi anh tuấn đẹp trai, áo quần bảnh bao, phong thái phi phàm bước ra.

Sở Phàm nhìn kĩ, hóa ra đó là Tần Khải!

Nguồn: tunghoanh.com/can-chien-bao-tieu/chuong-79-m74aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận