cô một mực tìm cách rời đi, lặng yên không tiếng động hỏi thăm lịch trình hàng ngày của Thịnh Nghiệp Sâm, sau đó sắp xếp bước đi cho mình.
Nhưng có rất nhiều thứ quá bén nhọn, tay càng cầm gần, thì càng nhanh chóng mất đi.
Đã hơn một năm nay Thịnh Nghiệp Sâm chưa từng đi công tác lần nào, vậy mà lại bị Lục Tắc Linh đụng phải, Lục Tắc Linh nghĩ, những việc này chắc chắn là do ông trời sắp đặt đây mà.
Buổi sáng, sau khi đi tiễn anh về, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thật ra thì cũng không có gì để dọn dẹp, cô chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, văn kiện và một bóp tiền có mấy trăm đồng cuối cùng của cô. Duy chỉ có một thứ đi quá giới hạn , là cô mang theo vật mà bà nội đã cho, chính là tấm hình của Thịnh Nghiệp Sâm.
Lục Tắc Linh lưu luyến vuốt ve dòng chữ ngoài sau tấm hình.
"Hướng hoa chi thảo, giới sáng thưa thớt; tùng bách chi tốt, rét đậm không yếu."
Thật là một lời chúc tốt đẹp, cô hi vọng đứa bé của cô, về sau cũng có thể có trở thành một cây tùng bách khí phách như vậy.
Cô quét dọn nhà cửa sạch sẽ, đồ đạc của cô cũng không nhiều lắm, sau khi được cô sửa sang lại, trong phòng này giống như không để lại chút dấu vết nào về sự tồn tại của cô cả.
Như vậy thật tốt, anh cũng sẽ không nghĩ đến cô,
Tâm không phiền muộn cũng tốt, tóm lại là cô vẫn nên quan tâm một chút nữa thôi?
Lúc cô xách hành lý rời đi, cô đưa mắt nhìn căn phòng lạnh tanh này một lần nữa, nhìn cái nơi mà cô đã sống trong suốt bốn năm qua.
Từng cái góc cũng gợi cho cô rất nhiều nỗi nhớ, cho dù là khổ sở, cũng rất đáng gái để cô nhớ, như vậy cũng đủ rồi?
Cô sờ bụng một cái, nhẹ nhàng xoa bụng trao đổi với đứa bé. Cô nghĩ, đợi đến lúc nó trưởng thành, cô nhất định sẽ vì nó mà bịa ra một câu chuyện như teh61 này: vì yêu nên mới có em bé nhưng tiếc là đã bị bỏ lỡ, nhưng tình cảm nhớ nhung sâu đậm của một người cha cũng không bao giờ mất được.
Cô tự cười giễu cợt, cảm thấy mình như đang diễn một bộ phim truyền hình vậy.
Có lẽ phải chấp nhận thôi? Khi bàn tay cô cầm lấy chốt cửa, cô thoáng do dự một lát, đúng là cô vẫn không bỏ được.
Cứ như vậy một lát mà thôi, cửa được mở ra, không phải do cô mở ra, mà là được mở ra từ phía bên ngoài.
Hình dáng quen thuộc của Thịnh Nghiệp Sâm xuất hiện trước mặt cô. Cô kinh ngạc trợn to hai mắt. Giỏ hành lý trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống đất.
Cô theo bản năng lùi về phía sau hai bước, trái tim cô lúc đó gần như ngừng đập, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Lục Tắc Linh phải ra khỏi cửa, cho nên không có mở đèn cửa trước cửa, nên lúc này khuôn mặt của Thịnh Nghiệp Sâm trở nên rất âm trầm lặng lẽ, gần như vậy, gần đến mức làm Lục Tắc Linh hoảng sợ.
“Anh… Tại sao lại trở lại?” Lục Tắc Linh kinh ngạc cũng như sợ hãi hỏi.
Vốn Thịnh Nghiệp Sâm phải đi công tác, lúc tới sân bay, nhân viên đi cùng lại đến muộn, rồi lại không yên lòng mà đi trở về. Nguyên nhân mà người đàn ông đi cùng đến trễ, là do cái thai trong bụng vợ có chút không ổn định, nên phải vội vàng chữa trị.
Thật ra thì Thịnh Nghiệp Sâm cũng không phải là người có tấm lòng abo dung, cũng chưa từng làm ba, nên cũng không biết tâm trạng đó là gì, chẳng qua cảm thấy nó có chút kỳ diệu. Rồi mơ hồ lo lắng cho đứa bé trọng bụng của Lục Tắc Linh.
Về đến nhà, anh còn chưa phát hiện có điều bất thường. Chỉ là lúc mở cửa nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, giống như là có thứ gì rơi xuống đất. Một bên anh đóng cửa lại một bên theo bản năng nói: “Cái gì thế?”
Lục Tắc Linh sợ đến mức không thở nổi, khẩn trương nói: “ Không có gì, do cái hộp giầy chưa được cất kĩ thôi.”
“Ừ.” Thịnh Nghiệp Sâm cũng không để ý nữa, cởi giầy ra, nhưng anh không thấy Lục Tắc Linh tới đưa dép như thường ngày. Anh có chút kinh ngạc, đi tới trước hai bước lục lọi, mới vừa bước có bước đầu đã vấp phải túi hành lý, suýt nữa ngã xuống.
Anh quỳ một chân trên đất, ngón tay vừa lúc đụng phải túi hành lý, liền hiểu ra đây là cái gì. Anh thật sự không thể ngờ được, cái túi hành lý này thật sự tồn tại. Lồng ngực phập phồng giống như một trận cuồng phong, cuốn lấy lục phủ ngũ tạng biến đổi, sự nôn nóng xộc thẳng vào trong đầu của anh.
Thịnh Nghiệp Sâm nắm chặt tay thành nắm đấm, rõ ràng là rất giận dữ rồi, lại còn nở nụ cười lạnh lùng: “Lục Tắc Linh, cô muốn đi đâu?”
Nghe anh chất vấn, lục tắc lình càng khẩn trương hơn, cô gần như lùi về phía sau hai bước: “Em… Em…” Cô ấp a ấp úng nói mò: “Em muốn ra ngoài đi dạo, cứ ở trong thành phố này hoài cũng thấy chán.”
Mỗi câu mỗi chữ cô nói ra đều giống như một lưỡi dao đâm vào trong tim của anh, cơ thể anh bừng bừng sự phẫn nộ cùng hận ý.
Nhìn anh lúc này thật sự rất đáng sợ, không thể tin được, khó có thể tin. Lục Tắc Linh, Lục Tắc Linh mà anh đuổi mãi cũng không chịu đi, vậy mà cũng có một ngày bỏ anh mà đi. Anh qua tức giận, tức giận là vì Lục Tắc Linh làm cho anh phải chú ý rồi sau đó bỏ đi.
Vậy mà anh lại giống như một thằng ngu, sợ cô sẽ cảm thấy sợ khi ở nhà một mình với đứa bé.
Anh bị điên rồi, đúng là điên thật rồi!
Máu tự dưng tuôn ra, máu ở huyệt thái dương không ngừng sôi trào, nhức đầu, ghe tởm, khó chịu, tất cả những uất ức cùng đau đớn tích tụ bao lâu nay đã toàn bộ bạo phát ra ngoài, giờ phút này anh chỉ muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Anh nổi điên mở tung túi hành lý của Lục Tắc Linh ra, anh dùng sức rất mạnh, ngay cả dây kéo cũng bị anh kéo xuống, khoá kéo bằng sắt va vào tường vang lên những tiếng ầm ầm . Giờ phút này với anh mà nói, cái túi hành lý này chính là Lục Tắc Linh, anh chỉ muồn nghiền nát ní ra thành tro, nghiền thành phấn vụn. Trên aty anh vang lên những tiếng lốp cốp, tất cả động tác giống như chứng cuồng loạn không cách nào không chế được, ngay cả anh cũng không biết tại sao mình lại hận đến như vậy nữa.
Anh gần như xé rách túi hành lý, mặc kệ là quần áo, hay là giấy tờ của cô, anh đều xé nát thành từng mảnh, không một chút do dự. Lục Tắc Linh trốn ở trong góc phòng, sợ tới mức không dám thở mạnh.
Anh cắn răng nghiến lợi, mắng to từng chữ: "Lục Tắc Linh! Cô là một tên lường gạt!"
Cho dù có nói những lời độc ác như thế nào cũng không thể làm mất đi sự tức giận ở trong lòng nah được , lời anh nói càng lúc càng khó nghe, thì trong lòng lại càng thêm trống trải. Ngay cả anh cũng không biết tại sao mình lại mắng cô là kẻ lường gạt. Cô lừa anh cái gì? Nói sẽ yêu anh, cả đời sẽ không bỏ rơi anh, kết quả lại muốn nuốt lời sao ?
Đây không phải là cái anh muốn sao? Tại sao lại tức giận? Tại sao?
Anh không thể cho mình đáp án.
Lục tắc Linh chưa bao giờ nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm giận dữ đến như vậy, trên trán cũng đã nỗi đầy gân xanh, vẻ mặt rất dữ tợn. Lục Tắc Linh sợ đến nỗi cả người đều run lên, không thể lùi được nữa, cô núp ở trong góc, giống như một con vật nhỏ bật khóc nức nở, cô thật sự không biết đến tột cùng là mình đã phạm phải tội tày đình gì, cchỉ biết theo bản năng mà nói: "Em không có lấy gì hết, thật đó, em không hề lấy theo tiền, em đã để lại hết rồi. . . . . ."
Đột nhiên, Thịnh Nghiệp Sâm đứng thẳng lên, đá túi hành lý bay đi một đoạn thật xa, tay đập xuống đất? ? Rầm. Trong phòng tới đến như vậy, rõ ràng là anh không nhìn thấy được gì, lại có thể tìm thấy chính xác nơi Lục tắc Linh đang ngồi.
Lục Tắc Linh muốn lùi về phía sau nữa, nhưng phía sau lại là bức tường, cô sợ hãi quay sang bên cạnh lục lọi, nhưng động tác của Thịnh Nghiệp Sâm quá nhanh. Ngón tay gầy gò thon dài của anh bóp lên cổ Lục Tắc Linh, khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt khát máu gần đến như vậy. Cô không nghi ngờ chút nào, vào giờ phút này, Thịnh Nghiệp Sâm thật sự muốn bóp chết cô.
Cô giùng giằng, nhưng càng giãy giụa thì hơi thở càng yếu đi, cô lảo đảo nghiêng ngã hướng về phía bên cạnh lục lọi, trong miệng không ngừng cầu khẩn: "Cứu. . . . . . Cứu. . . . . . mạng. . . . . . Của tôi. . . . . . con. . . . . . con. . . . . ."
Tay của Lục Tắc Linh không ngừng quơ lung tung, móng tay của cô cũng không bén nhọn lắm, chỉ là do dùng lực mạnh quá, làm cho bàn tay cứng rắn của anh bị thương.
Rốt cuộc Thịnh Nghiệp Sâm cũng tỉnh táo lại vài phần. Liền buông cô ra.
Bị hoảng sợ cùng cực, cả người Lục Tắc Linh hầu như xụi lơ trên mặt đất, sau khi thở lại được, cô theo bản năng chỉ muốn trốn đi. Cô sợ, thật sự rất sợ, cô sợ Thịnh Nghiệp Sâm sẽ giết cô. Cô không sợ chết, chỉ là cô sợ đứa bé sẽ bị thương, đứa bé là vô tội. Môi cô run rẩy muốn chạy, Thịnh Nghiệp Sâm nhạy bén nghe được tiếng động, đưa tay tới bắt lấy.
Cô cho là nah lại muốn đánh mình, nên theo bản năng lùi về phía sau.
Thắt Lưng lại đụng trúng góc bàn. Đau quá, lòng cô tan nát, đầu gối mềm nhũn ra, ngã quỵ xuống đất.
Trong bụng giống như có một thanh đao đang khuấy động, cô không làm soa cử động được, thậm chí không thể thở nỗi, tay chân cô run lẩy bẫy, tất cả nước mắt nhanh chóng tuôn ra, cô có thể cảm thấy ngay cả lỗ chân lông cũng bắt đầu kêu gào.
Máu, màu máu đỏ tươi , giống y như lúc Thịnh Nghiệp Sâm gặp chuyện không may, khắp người cô đều là máu, chạy ngoằn ngoèo trên mặt đất, giống
như một dòng sông đang chảy. Mắt cô đầy đau đớn.
Giống như có một khối huyết nhục cứng rắn từ trong cơ thể của cô chảy ra, tay cô gắt gao ôm lấy bụng, một cái tay khác yếu đuối níu lấy quần áo của Thịnh Nghiệp.
Âm thanh vô cùng hèn mọn, khẩn cầu anh: "Van xin anh....Cứu, cứu đứa bé của em...."
Xe cấp cứu gào thét ầm ĩ đem Lục Tắc Linh tới bệnh viện, rõ ràng đau đến như vậy, rõ ràng máu chảy nhiều như vậy, nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, vẫn đang gào khóc, một mực cầu khẩn. Âm thanh thê lương đó, Thịnh Nghiệp Sâm nghe được linh hồn cũng bắt đầu run rẩy.
Giường bệnh chạy lướt qua anh, rất giống như trong phim, Lục Tắc Linh bị đưa vào phòng cấp cứu vẫn không ngừng khẩn cầu anh: "Nghiệp Sâm, van anh, cầu xin anh cứu con của em! Cầu xin anh hãy nói với bác sĩ, cứu con của em đi!"
Cô chưa bao giờ vì mình mà cầu xin anh bất cứ thứ gì, chưa từng cầu xin anh yêu cô, chưa từng cầu xin anh đợi cô khá hớn một chút.
Anh cho rằng trên thế giới này ngoài trừ anh ra, thứ gì cô cũng không muốn. Thì ra là không phải như vậy? Thì ra là cũng có thứ cô muốn giữ lại sao? Tại sao anh lại không phát hiện ra?
Vẫn chưa kịp cảm thụ bất cứ thứ gì bác sĩ đã đi ra ngoài, khẩn trương nói với anh rằng: "Phu nhân của ngài bị sanh non, hiện tại mất máu quá nhiều, đứa nhỏ này, khẳng định không giữ lại được, chúng tôi sẽ lập tức phẫu thuật, nếu không ngay cả tính mạng của phu nhân cũng không giữ lại được!"
......Chết lặng, sau khi nghe bác sĩ nói xong, anh cứ như vậy đứng ở nơi đó, ngây ngốc, giam mình trong thế giới bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng rất muốn cái gì cũng không nghe thấy. Chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập mạnh không ngừng mà thôi.
Thùng thùng thùng thùng, Thùng thùng thùng thùng.
Trên tay vẫn còn dính chút máu, là mùi máu tanh, từ trên người Lục Tắc Linh chảy ra, đó là sự giãy giụa cuối cùng của đứa bé.
Anh cho là anh không muốn, cũng cho là mình có thể dứt bỏ, anh thậm chí còn ác độc gọi đứa bé đó là "tiện chủng".
Báo ứng, đây là báo ứng sao?
Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy mình trống rỗng, hối hận không ngừng kéo đến, xâm nhập vào máu thịt của anh. Cả người anh khổ sở co rút lại co rúc ở trên đất, giống như một con dã thú gào thét rất thảm thiết.
Trong phòng cấp cứu vô cùng yên tĩnh, Lục Tắc Linh cảm thấy nửa thân dưới của cô gần như bị tê liệ, cái gì cũng không cảm thấy được, cảm giác này làm cho cô khủng hoảng. Sâu xa bên trong, cô dường như đã cảm nhận được gì đó, nhưng cô lại không thể tiếp nhận, thật sự không thể.
Rõ ràng khí lực rất yếu, nhưng vẫn cố nắm lấy tay của bác sĩ.
Giọng nói của cô rất khàn: "bác sĩ...Van xin ngài, cầu xin ngài cứu lấy con của tôi." Nước mắt cô tuôn rơi, nóng rực, giống như một trận lũ bị vỡ đê, muốn thu lại cũng không thể được. Cô gào khóc van xin: "Tôi không cần gì cả! Tôi biết tôi sai rồi! Tôi không nên tham lam như vậy! Ngàn sai vạn sai đều là do tôi, tôi chỉ muốn đứa bé, chỉ cần đứa bé...Van xin ngài, tha cho nó đi...."
Bác sĩ có phần xúc động trước những lời nói của cô, cúi đầu an ủi nàng: "Tiểu thư, bây giờ cô đang rất nguy hiểm, phải lập tức giải phẫu, chồng của cô cũng đã ký tên rồi."
"Không đâu!" Cô gần như nổi điên lên kéo lấy tay áo của bác sĩ, khổ sở lắc đầu, thế nào cũng không dám tin tưởng lòng dạ của Thịnh Nghiệp Sâm lại có thể độc ác đến như vậy: "Anh ấy nhất định sẽ không ký! Sẽ không! Đây cũng là con của anh ấy!"
Bác sĩ khuyên lơn cô: "Các người còn trẻ như vậy, sau này còn cơ hội mà."
"Không cần --" cô lắc đầu: "Tôi không muốn về sau, tôi không muốn về sau....Tôi muốn hiện tại, tôi muốn đứa bé...Thịnh Nghiệp Sâm....Thịnh Nghiệp Sâm...." Cô tuyệt vọng gọi tên của anh: "Van anh, tha cho đứa bé đi, tất cả đều là lỗi của em....Em sai rồi...Em không cần gì cả, cầu xin anh tha cho đứa bé đi..."
Máy kiểm tra không ngừng kêu lên, bác sĩ nói với y tá ở bên cạnh: "Chích thuốc mê đi...."
Mấy y tá đồng thời đi tới đây nắm lấy Lục Tắc Linh, chích thuốc mê vào lưng cô, cắm vào trong huyết nhục của, nhưng một chút cô cũng không thấy đau.
Mọi thứ trước mắt dường như sụp đổ, cho dù sóng to gió lớn đến cỡ nào cũng không thể diễn tả được nỗi đau của cô, sự tuyệt vọng không ngừng kéo tới, máu trong người cô dường như đông lại, cô si ngốc lẩm bẩm:
"Em sai rồi, tại sao không thể tha thứ em....Tại sao?"