Lưu Kham cùng Lưu Huân rất buồn bực, Khâu Anh một người đứng ở bên bờ, ngay cả y phục cũng không có ẩm ướt, lại muốn để cho bọn họ ẩn vào đáy sông! Mặc dù trong lòng bọn họ có chút bất mãn, nhưng sợ dâm uy của Khâu Anh, nên không có nói gì.
Đang chuẩn bị lẻn vào đáy sông, một hộ vệ đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, thân thể thật giống như bị thứ gì kéo lôi, nhanh chóng chìm vào trong nước, trên mặt nước rầm rầm toát ra mấy bọt khí.
- Chuyện gì xảy ra?
- Chẳng lẽ là tiểu tử kia làm?
Mấy người lập tức hướng vị trí hộ vệ kia trầm xuống bơi đi.
Bỗng nhiên, cách đó không xa một hộ vệ khác cũng phát ra một tiếng hét thảm, đảo mắt liền chìm vào trong nước không thấy, trên mặt nước từng vòng cuộn sóng tản ra.
Hai hộ vệ cách xa nhau năm sáu thước, chẳng lẻ Diệp Thần có thể phân thân sao? Đám người Lưu Kham, Lưu Huân đang kinh nghi bất định, đáy nước có thứ gì đó lạnh như băng lặng yên không một tiếng động bắt được chân bọn họ, càng không ngừng đem bọn họ kéo đi xuống, huyền khí đang bị từng điểm từng điểm kéo ra thân thể.
Đây tuyệt đối không phải là Diệp Thần!
- Trong nước có cái gì, mọi người mau nhảy lên!
Đám người Lưu Kham, Lưu Huân sắc mặt đại biến, khẽ quát một tiếng, cương khí hộ thể bộc phát ra, chợt đạp chân một cái, thân thể bắn nhanh nổi lên mặt nước, lúc bọn họ bay ra mặt nước, một đạo hắc sắc chợt lóe lên, lẫn vào trong nước.
Bọn họ phi rơi xuống bên bờ, trái tim vẫn bùm bùm nhảy loạn, hai cấp chín đỉnh phong cường giả không giải thích được mất tích, ngay cả một chút tiếng vang cũng không có, thậm chí là vật gì cũng không thấy rõ, bọn họ có thể nào không sợ?
Tần giáo đầu càng không ngừng giãy dụa, ở trên mặt nước liều mạng, bọt nước văng khắp nơi, nhưng thật giống như bị thứ gì lôi kéo, bất kể hắn giãy dụa như thế nào, vẫn là dần dần đi đến trong nước.
- Quận Vương gia, cứu ta!
Tần giáo đầu ngửa mặt lên trời hoảng sợ hô to.
Khâu Anh bay vút tới, duỗi tay ra, chợt đem Tần giáo đầu kéo ra khỏi mặt sông, trở lại bên bờ. Mặc dù Tần giáo đầu được cứu trở lại, nhưng đã ngất đi, hấp hối rồi, nửa người dưới một mảnh xám xịt khô quắt, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, chỉ sợ là cứu không trở lại, ở Hạ Địa Quỳnh Lâu này, bọn họ không rảnh chiếu cố Tần giáo đầu, chỉ có thể đem Tần giáo đầu bỏ lại mặc kệ tự sanh tự diệt.
Sáu người xuống nước, hai chết một trọng thương, ba người may mắn trốn thoát, thấy bộ dạng của Tần giáo đầu, da đầu mọi người không khỏi tê dại.
- Mới vừa rồi kia là vật gì?
Lưu Kham hỏi, sắc mặt trắng bệch, thập giai cường giả cũng là người, đối mặt những thứ không biết cũng có chút sợ.
- Có thể là yêu vật nào đó.
Khâu Anh nói, hắn là thập giai đỉnh phong cường giả, cảm giác càng nhạy cảm, cảm giác được trong sông này có chút cổ quái, cho nên vẫn không có xuống nước, thấy đám người Lưu Kham bị hù dọa thành như vậy, trong lòng âm thầm may mắn, may mắn mình sáng suốt, không có xuống nước.
Lưu Kham cùng Lưu Huân lòng có oán hận nhìn thoáng qua bóng lưng Khâu Anh, nhưng không nói gì.
- Chúng ta ở bên bờ coi chừng, không tin Diệp Thần kia không từ trong nước đi ra ngoài.
Lưu Huân ngầm bực, mới vừa chết đều là cấp chín đỉnh phong cường giả, Tần giáo đầu là người Đông Lâm Quận Vương phủ hắn, hắn có thể nào không đau lòng!
- Chúng ta mới vừa rồi ở trong nước một hồi, đã bị yêu vật đánh lén, Diệp Thần này vào trong sông lâu như vậy, nói không chừng đã bị yêu vật ăn hết.
Còn thừa lại hộ vệ kia kinh hồn chưa định nói, cho dù giết hắn, hắn cũng không xuống nước nữa.
- Diệp Thần này người bị thương nặng, một đường trôi lâu như vậy, lại không bị yêu vật ăn hết, chẳng lẻ hắn không sợ yêu vật?
Khâu Anh cau mày.
- Có thể trên người hắn có bảo vật gì, những yêu vật kia không dám nhích tới gần hắn?
Lưu Kham suy đoán nói.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào mặt sông, mặt sông dần dần khôi phục bình tĩnh, hồi lâu cũng không trông thấy có người nhô ra.
- Hắn hẳn là còn sống.
Ánh mắt như chim ưng của Khâu Anh ngó chừng mặt sông, cảm thụ được hơi thở chung quanh, mặc dù suy đoán Diệp Thần còn sống, nhưng hơi thở quá rối loạn, nước vừa rất sâu, hắn cũng không biết vị trí cụ thể của Diệp Thần, nghĩ thầm tiểu tử Diệp Thần này thủ đoạn thật đúng là nhiều, lại có thể ở đáy nước ngốc lâu như vậy.
Mọi người vẫn đi theo phía sau Khâu Anh, ở bờ sông bồi hồi không đi.
Chỗ sâu trong đáy sông, sau khi Diệp Thần vận chuyển Thủy Thần Quyết, phát hiện ở trong nước này, hắn hoàn toàn không cần hô hấp, da càng không ngừng cùng nước trao đổi lấy dưỡng khí, để cho hắn giống như cá lội, ở trong nước hoạt động tự nhiên, thần hồn hắn cảm giác đến yêu vật ở phụ cận thành quần kết đội du động, bất quá có thần hồn hộ thể, những yêu vật kia căn bản không dám nhích tới gần Diệp Thần.
Thủ hạ của Khâu Anh có hai người bị yêu vật cắn nuốt, Diệp Thần nhìn thấy mà giật mình, nếu như không phải là thần hồn hộ thể, mình chỉ sợ cũng giống như những người này, bị những yêu vật kia cắn nuốt.
Về phần A Ly, gắt gao bắt được bả vai Diệp Thần, nó không biết bơi, dọc theo con đường này là nắm Diệp Thần tới được, Diệp Thần phân ra một phần Thủy Thần Quyết huyền khí dẫn độ đến trong cơ thể của nó, nó cũng không cần lo lắng vấn đề hít thở không thông, trợn tròn mắt tò mò nhìn chung quanh, này đoán chừng là lần đầu tiên nó lặn xuống nước.
Diệp Thần biết được, đám người Khâu Anh ở trên bờ sông nhất thời bán sẽ không đi, dứt khoát chìm vào đáy sông, chuẩn bị theo đường đáy sông đi phía trước, đợi đám người Khâu Anh đi xa rồi hãy nói, đáy sông hết sức mờ mờ, thấy không rõ lắm, Diệp Thần dùng thần hồn quét qua, cảnh tượng đáy sông làm hắn kinh hãi.
Đáy sông này lại hoàn toàn bị hài cốt nhồi đầy, một đường lan tràn đến cuối con sông, khó có thể tưởng tượng nơi này rốt cuộc đã chết bao nhiêu người, hài cốt gia điệp mấy tầng thật dầy, giống như viễn cổ chiến trường, phía trên hài cốt còn rơi lả tả một chút vũ khí, khôi giáp....
Bảo vật ở những địa phương trong một hai tầng của Hạ Địa Quỳnh Lâu, đã bị sưu tầm được không sai biệt lắm, nhưng đáy sông này, lại không có người dám tới, trong sông yêu vật so sánh với yêu vật trên bờ khó dây dưa nhiều lắm, nếu có người dám lặn xuống đáy sông, đoán chừng kết quả sẽ như thủ hạ của Khâu Anh bị yêu vật cắn nuốt.
Nơi này hẳn là còn di lưu một chút bảo vật!
Không nghĩ tới ngoài ý muốn phát hiện địa phương tầm bảo tốt như vậy, Diệp Thần hưng phấn không thôi, thần hồn ở trong sông nhanh chóng tìm tòi, người bình thường mặc dù đến đáy sông tầm bảo, đoán chừng cũng muốn ở trong bóng tối từng điểm từng điểm sờ đi qua, muốn tìm được bảo vật giống như mò kim đáy biển, mà thần hồn của Diệp Thần, tựa như là ra đa, nhanh chóng quét qua, phàm là có bảo vật, tuyệt đối sẽ không rơi xuống.
Diệp Thần nhặt được vài món binh khí khôi giáp, không biết là dùng kim khí gì chế tạo thành, phía trên khí tức lưu chuyển, vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm.