Cực Phẩm Chiến Thần Chương 14 0: Vây khốn

Chương 140: Vây khốn

Ở bên trong, hồng quang và lam quang nhấp nháy đủ năm giây mời ảm đạm dần. Trên lôi đài, ta và Tiểu Lan phiêu phù trên không trung, ánh mắt hai người không chuyển dời nhìn chằm chằm đối phương.

Mà lôi đài phía dưới, đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, tầng kim loại chủ thể của lôi đài hoàn toàn hư hại nghiêm trọng, như bị trăm ngàn quả bom oanh tạc, từng lỗ hổng lộ ra những cạnh sắc bén rải khắp nơi, nhìn hết sức dữ tợn, không còn một chỗ đặt chân.

So với Tiểu Lan, ta có vẻ chật vật hơn một chút, quần áo trên người có mấy chỗ tan vỡ. Ánh mắt ta lạnh lùng, trên mặt lại mang vẻ cười mỉm, nói: “Lợi hại! Lợi hại! Ta cũng xem thường ngươi, không nghĩ tới một đóa liên hoa mỹ lệ dị thường, cũng có uy lực như thế, bằng thứ vừa rồi, ngươi định nhất cử đánh bại ta sao? Xem ra làm ngươi thất vọng rồi.”



Tiểu Lan không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ta, không biết suy nghĩ gì, qua một lúc, mới từ từ nói: “Ngươi nhập ma chưa sâu, bây giờ đi theo ta, có lẽ còn kịp.”

“Hừ! Nhập ma có gì không tốt? Ngươi không cần lãng phí miệng lưỡi nhiều như vậy, còn có chiêu số gì, tất cả đem hết ra đây đi!” Trong giọng ta đã bắt đầu không nhịn được.

Đóa hoa sen vừa rồi, cũng do ta sơ suất mới ăn chút thiệt thòi, nếu không phải bằng thể chất đặc thù của ta, lực lượng ẩn hàm trong đóa hoa đều bị ta hấp thu vào trong cơ thể, không tạo thành thương tổn trực tiếp. Ta bây giờ, chỉ sợ đã bị thương không nhẹ.

Tiểu Lan lắc đầu, nói tiếp: “Ta không phải đối thủ của ngươi. Trong chúng ta không có cừu oán, không cần phải tranh đấu sinh tử, ngươi hẳn phải biết, ta chỉ là muốn giúp ngươi.”

Trầm ngâm một chút, ta nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Vậy... ngươi đem lai lịch của ngươi nói cho ta biết, ta sẽ đi với các ngươi!”

Thần sắc Tiểu Lan khẽ biến, nhẹ giọng nói lại: “Ngươi đối với lai lịch của ta cảm thấy rất hứng thú sao? Ngươi nhất định phải biết được?”

“Không sai! Việc này đối với ta rất trọng yếu!” Ta lập tức trả lời.

Tiểu Lan trầm mặc vài giây, nói: “Được. Ta có thể nói cho ngươi, nhưng mà, ta làm sao tin ngươi không phải gạt ta?”

Ta ha ha một tiếng, ngạo nghễ nói: “Ngươi tin thì tin, không tin cũng không sao, Dương Đào ta đã nói, cho tới giờ cũng chưa nuốt lời!” (@ đánh chết cũng không tin thằng này được >_<)

Tiểu Lan nhìn ta, truyền âm: “Tốt lắm, bây giờ ta nói cho ngươi, lai lịch của ta là...” (@ đoán xem http://l.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/4.gif)

Nghe nói lời phía sau của Tiểu Lan, thần sắc ta vừa động, truyền âm: “Lâm Phượng các ? Ngươi là người của Lâm Phượng các?”

“Không sai.” Tiểu Lan truyền âm lại: “Ta đã nói cho ngươi, bây giờ ngươi có thể đi theo ta được chứ?”

“Đương nhiên có thể.” Ta mỉm cười, truyền âm: “Trong kế hoạch từ trước của ta, vốn cũng định bái kiến Lâm Phượng các một chút!”

Trong lòng ta chợt bừng tỉnh. Cũng đúng, ngoài trừ Lâm Phượng các thần bí kỳ diệu, trong thiên hạ, dù là Ngũ đại thế gia, hay là Liên bang chính phủ, ta thật không nghĩ ra còn nơi nào có thể bồi dưỡng ra một cao thủ trẻ tuổi có tu vi thiên giai như thế nữa...

Cho dù nói có, Di hồn điện chắc cũng coi như một chỗ nữa đi, dù sao bao nhiêu là lão quái vật tập trung một chỗ, không chừng có khi bồi dưỡng ra vài tên truyền nhân biến thái.

Thần sắc ta đột nhiên biến đổi, vẻ tươi cười cũng trở nên cổ quái. “Xem ra, có người không định để chúng ta đi rồi.”

Tiểu Lan mày ngài khẽ động, than nhẹ một tiếng, nói: “Người nhàm chán trên thế giới này, có rất nhiều.”

Ngoài lồng năng lượng, đột nhiên truyền vào tiếng quát của một nam nhân: “Người bên trong nghe đây. Ta là tổ trưởng Ngân tổ Thương Thu! Dương Đào, ngươi đã bị bao vây, chúng ta tình nghi một đoạn thời gian trước đã can dự vào hoạt động tội phạm ở thành phố Thanh Lan mà bắt giữ ngươi. Yêu cầu ngươi thúc thủ chịu chói!”

Quay đầu nhìn bên phía lồng năng lượng, chỉ thấy lúc này bên ngoài văn nghệ quán một mảnh lạnh lẽo, khán giả cơ hồ không còn, mà trên bầu trời văn nghệ quán, dừng sừng sững một phi năng khổng lồ loại quân dụng, trên đó còn chứa pháo khẩu, nhắm chuẩn ngay lôi đài, hơn một ngàn quân nhân vũ trang hạng nặng cầm vũ khí kích quang bao vây bốn phía lồng năng lượng, làm nhiệm vụ cảnh giới.

Mà người nói chuyện, là một nam tử uy mãnh, ta liếc một cái liền nhìn thấu tu vi địa giai thượng phẩm, thuộc dạng ta phất tay là tiêu diệt ngay.

“Bây giờ phải làm sao? Có người muốn bắt ta kìa.” Khóe miệng ta lộ một tia tà tiếu, truyền âm đề nghị: “Không bằng, chúng ta đồng thời sát ra ngoài?”

Tiểu Lan nhíu mày nhìn ta, truyền âm nói: “Ngươi có thể không đem chữ sát tùy tiện đặt bên mép không, như vậy sẽ chỉ khiến ngươi nhập ma càng sâu thêm... Bởi một số nguyên nhân, thân phận ta không thể bại lộ, cho nên không thể dùng danh nghĩa Lâm Phượng các mà nói cho ngươi, tình huống bây giờ có điểm phiền toái....”

“Vậy động thủ là được chứ gì!” Ta hắc hắc cười, một cổ tử điện chân khí chợt bắn về lồng năng lượng!



Oanh!

Lồng năng lượng mãnh chấn mấy cái! Còn chưa sao! Kế tiếp, lại liên tục vài đạo chân khí tử điện xạ kích cùng một điểm lên lồng năng lượng!

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!....

Lồng năng lượng vốn đã vận hành mức siêu tải, lúc này đã lâu như vậy, không chịu nổi phụ trọng, dưới sự công kích liên tục của ta, ầm ầm tan thành ngàn phiến vạn mảnh!

“Không tốt!” Trong nháy mắt màng chắn năng lượng tan vỡ, Tổ trưởng Ngân tổ Thương Thu lập tức hét to: “Xạ kích! Xạ kích!”

Trong một lúc vô số kích quang dày đặc phóng tới lôi đài!

Ta cười cười truyền âm với Tiểu Lan: “Xem ra bọn họ vì bắt ta, đã mặc kệ sự sống chết của ngươi rồi!”

Trong lúc nói chuyện, ta đã biến ảo chân khí tử sắc trên người, một màn chắn màu tím ngăn cản bốn phía, đem ta bọc bên trong, kích quang bắn trung màn chắn, chỉ gợi lên một chút gợn sóng, cũng không thể lập tức phá được phòng hộ của ta.

Kỳ thật ta cũng không cần phải đón đỡ công kích này, trực tiếp để kích quang bắn lên người ta, còn có thể bổ sung thêm năng lượng. Nhưng mà, ta cũng không muốn để người khác đoán ra bí mật thân thể của mình, cho nên tạm thời chỉ có thể làm như vậy.

Không thèm để ý tới mấy dòng kích quang, thân hình ta động nhẹ, trong không khí chỉ thấy mơ hồ một bóng ảnh màu tím, bay vọt hướng tới Thương Thu. Bằng tu vi của ta bây giờ tốc độ chỉ có nhanh thôi sao?

Thương Thu mặc dù được vây trong một vòng lớn quân nhân, nhưng ta chỉ trong nháy mắt đột phá phòng hộ tới trước mặt hắn, mấy đạo chân khí tử điện quấn trên người mấy tên Ngân tổ, giống như lấy tay đập ruồi muỗi đem toàn bộ lũ vướng chân tay cút sang một bên, còn không dừng lại đã xuất hiện trước mặt Thương Thu, màn chắn màu tím tản ra, ta một tay đã nắm trên cổ Thương Thu!

Thương Thu mặc dù tu vi đã là địa giai thượng phẩm, nhưng trước mặt ta giống như một xử nữ nhu nhược không hề có lực phản kháng, bị ta bóp một cái, liền hoàn toàn không nhúc nhích được, khuôn mặt chữ điền do khó thở mà đỏ bừng lên! (@ chỗ này đã xác định rõ, tên tác giả là một đại dâm tặc, hắc hắc)

Cầm giặc tiên cầm vương! Vừa thấy Thương Thu rơi vào tay ta, người của Ngân tổ liền không dám xạ kích nữa, đứng trừng chúng ta, không biết làm sao cho phải.

Mà Tiểu Lan lúc này cũng bình yên vô sự từ trên lôi đài bay lên, đứng bên người ta, truyền âm: “Không nên giết hắn, chế trụ hắn chúng ta mới có thể rời đi.” truyện copy từ tunghoanh.com

Ta khinh thường cười khẽ một tiếng nói: “Ngươi nghĩ là ta thật sự là một kẻ giết người như ma vương sao? Trong lòng ta cũng tự có phân tấc!” Nói rồi khẽ mở lỏng cổ Thương Thu, nhưng trên người hắn, đã bị tử điện chân khí vững vàng trói chặt, chân khí trong người cũng đồng thời bị giam cầm, không thể điều động nửa phần.

Ta mỉm cười, trong ánh mắt lại chớp động quang mang nguy hiểm, làm cho Thương Thu dù là tổ trưởng Ngân Tổ gặp qua vô số phong ba bão táp cũng không khỏi phát lạnh.

Ta nhẹ giọng nói: “Là Lục Đỉnh bảo các ngươi tới sao? Hắn thật sự là thời khắc nào cũng chú ý tới ta mà! Đá ta sợ đau chân, phái bọn chó săn các ngươi tới!”

Thương Thu hừ lạnh một tiếng, nhìn ta chằm chằm nói: “Ta không đại biểu bất kỳ cá nhân nào! Ta đại biểu pháp luật của Tân liên bang mà tới! Dương Đào! Ngươi vi phạm pháp luật, nên phải chịu chế tài của luật pháp! Ngươi tốt nhất nên thả ta ra, ngoan ngoãn chịu trói, nếu không, hôm nay dù ngươi chạy thoát, liên bang rộng lớn, cũng không có chỗ cho Dương Đào ngươi dung thân!”

Ta quay đầu nhìn Tiểu Lan mỉm cười: “Ngươi xem, hắn uy hiếp ta đấy!”

Nói rồi, liền nghe Thương Thu hét thảm một tiếng thật lớn, toàn bộ cánh tay phải của hắn, theo lời nói của ta trong nháy mắt bị chân khí tử điện ép nát bấy!

“Dương Đào!” Tiểu Lan nhíu mày.

Ánh mắt ta âm ngoan nhìn Thương Thu đầu đầy mồ hôi cắn răng để không hét lên, cười lạnh nói: “Ngươi biết ta bình sinh hận nhất là gì không? Ta hận nhất, chính là người khác uy hiếp ta! Rất bất hạnh, ngươi đã phạm vào cấm kỵ của ta!”

Sau đó thu hồi vẻ cười lạnh, ta không chút động dung nói: “Đừng theo ta mà nói mấy lời đường hoàn này, sự thật thế nào trong lòng chúng ta đều biết rõ, ta xem Lục Đỉnh cũng chỉ có chút đạo hạnh đó, ngay cả báo thù cho con cũng không dám tự mình tới, còn muốn đùa giỡn âm chiêu, thật sự là quá mất thể diện. Bất quá cũng đúng, Lục Đỉnh hắn quyền cao chức trọng, làm sao mà phải tự mình mạo hiểm kia chứ?”

Nói rồi, tay phải khẽ động, một tiếng hét kinh hãi truyền khắp mọi ngõ ngách trên khán đài, một máy quay ảnh từ trên tay một ký giả bị ta hút tới bên người. Ta quay về phía ống kính đang trực tuyến mỉm cười, nói:

“Lục Đỉnh, ta biết ngươi đang xem, ngươi đem cái chết của Lục Tử Khiêm tính trên đầu ta có phải không? Thật sự là đáng tiếc, phái người ám sát ta cũng tốt, phái nanh vuốt đi cũng được, hình như không có hiệu quả gì cả! Ta xem ngươi, muốn dùng thủ đoạn này báo thù, chỉ sợ cả đời này cũng không có cơ hội thành công đâu! Thật không biết tu vi thiên giai của ngươi làm sao mà thăng tới được chứ? Một chút giác ngộ của võ giả cũng không biết...

Nếu ngươi thật muốn báo thù, ta có thể cho ngươi một cơ hội, ta ở Cách đấu Thiên đường tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, bất quá, nói tới kết quả, ngươi hẳn phải đoán trước được chứ? Cơ hội bị ta giết chết hình như hơi bị lớn, lão thân ngài mang vác quyền to chức lớn, bây giờ còn nhằm vào Ngũ đại thế gia, còn có đại chí mò tay tới Minh Thủ, ta đoán chừng ngươi không hạ được quyết tâm tới ứng chiến đâu! Không biết ngươi còn mấy nhi tử? Nếu thật sự không được, sanh thêm một cái nữa đi, cố gắng một chút, ta tin tưởng ngươi!” (@ ai, bao giờ mình mới học được cách mắng người đặc sắc như anh ấy ^o^)

20-01-2010, 02:18 PM
Cực Phẩm Chiến Thần

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-chien-than/chuong-140-UB9aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận