Cực Phẩm Chiến Thần Chương 188 : Cầu sống! Phong vân biến hóa!

Chương 188: Cầu sống! Phong vân biến hóa!

Tác giả: Thoại Đồng
Dịch: taneoka
Nguồn: 4vn.eu

Hỏa Vân Nộ cười to nói: "Dương Đào, Hỏa Vân gia ta cũng như vậy, ngươi cần gì cứ việc nói thẳng ra, nếu không phải ngươi đã có tôn nữ Thủy lão đầu kia rồi, không thì ta thật sự đem Yến nhi nhà ta gả cho ngươi!"

Hỏa Vân Yến? Ta đã đem tiểu nha đầu kia trở thành tiểu muội muội, làm sao đối với nàng lại có ý nghĩ không an phận chứ? Huống hồ chúng ta cũng coi như là một nửa thầy trò, vốn bối phận giữa ta và Thủy Thanh Hoa đã đủ rối loạn rồi, nếu xỏ thêm một cái nữa, vậy chẳng phải gánh lên lưng tội danh loạn luân nữa sao?

Ta vội vã lắc đầu cự tuyệt ngay, nói: "Tâm ý lão quỷ ngươi Dương Đào ta nhận là được rồi, nhưng ta cùng Yến nhi thật sự không thích hợp, ngươi nên chọn người khác đi!"



"Ai, đáng tiếc, đáng tiếc!" Hỏa Vân Nộ lắc đầu thở dài, lại quay đầu sang trừng mắt, quát Hỏa Vân Bất Phàm: "Ngươi tại sao không biết dạy nữ nhi ôn nhu một chút chứ? Suốt ngày hô đánh hò giết, trách sao không có ai thích nó được!" nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Hỏa Vân Bất Phàm trong lòng tuy ủy khuất không thôi, nhưng chỉ còn nước thành thật cúi đầu cam chịu.

Còn ta lại chú ý tới, trong mắt Mộc Thanh chợt lóe một tia vui vẻ quái dị, nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh.

Cũng không nhiều lời nữa, ta dẫn theo Triệu Vô Cực, thoáng cái đã bay ra vài dặm, sau đó dừng ở không trung, nhìn chằm chằm hắn không có ý tốt đẹp gì.

Triệu Vô Cực ngực như hưu nhảy, căng thẳng run run nói: "Ngươi muốn làm gì? Không phải ngươi đổi ý nhanh như vậy chứ?"

Ta khinh thường nói: "Ngươi cho rằng nhân phẩm ta thiếu kiên định giống như ngươi sao?"

Triệu Vô Cực thiếu chút tắt thở, chuyện này liên can tới tôn nghiêm của nam nhân, chỉ hận không thể cởi khố trưng bày sự kiên định của hắn.

Chỉ là ta lại không cho hắn cơ hội biểu hiện sự kiên định, một quyền vỗ lên ót hắn. Hiện tại lực lượng của ta không phải chuyện đùa, hơn nữa hiện tại Triệu Vô Cực võ công đã bị phế, chỉ là một thường nhân, nào chịu đựng được một cú vỗ nhè nhẹ của ta?

Lão già này lập tức ngoan ngoãn trợn trắng mắt, ngã lăn ra ngủ mê.

Một đạo không gian liệt phùng xuất hiện, ta cười hắc hắc, nắm lấy Triệu Vô Cực bước vào trong, biến mất không dấu vết.

"Tông chủ!" Ta bay vào Huyền Không thành, lập tức có đệ tử tiến lên hành lễ, nhìn thấy Triệu Vô Cực cả người đầy máu bị ta kéo theo, đều lộ ra vẻ hiếu kỳ.

Ta khoát tay: "Miễn lễ, Tiểu Lan hiện ở nơi nào? Gọi nàng đến Phiêu Miểu cư gặp ta."

"Vâng, tông chủ!"

Ta bay tới Phiêu Miểu cư, tiện tay vứt Triệu Vô Cực trên mặt đất, hiện giờ hắn đã không khác gì một con lợn chết.

Tiểu Lan nhanh chóng đi tới, cung kính hành lễ: "Tông chủ, ngài đã trở về."

Ta gật đầu, nâng chén trà đệ tử đưa đến uống một ngụm, hỏi: "Gần đây Lâm Phượng các thế nào? Có xảy ra vấn đề gì không?"

"Tông chủ yên tâm, Lâm Phượng các tất cả đều như thường." Chần chờ một chút, Tiểu Lan hỏi: "Tông chủ, chuyện của Thánh đảo..."

"Ngươi biết rồi..." Ta cười cười, trả lời: "Di Hồn điện đã không tồn tại nữa, Liên bang đã vô lực đối phó Lâm Phượng các chúng ta. Sau này Lâm Phượng các sẽ không cần cảnh giới cao độ như trước nữa, những đệ tử bị triệu tập có thể quay trở lại Địa Cầu rồi."

Trong lòng Tiểu Lan rung lên, nghĩ thầm một tiếng quả nhiên, từ lời ta nói nàng cũng nghe ra, chuyện Thánh đảo biến mất có quan hệ đến ta. Trong Di Hồn điện cao thủ như mây, có thể bằng lực một người tiêu diệt toàn bộ Di Hồn điện, chuyện khủng khiếp như vậy lịch đại tông chủ không một ai có thể làm được! Trong lòng nàng không khỏi sinh ra một ý niệm, tu vi của vị tông chủ đương nhiệm này so với tổ sư Mạc Sát chỉ sợ còn cao hơn rất nhiều! Ngẫm lại nàng cũng khó có thể tin nổi, nhìn góc độ nào thì tuổi của ta có thể còn nhỏ hơn nàng, mà bình thường cũng không thấy ta luyện công, lúc nào cũng chạy đông chạy tây, thế nhưng một thân tu vi quỷ thần khó lường làm sao luyện ra được?

Tiểu Lan đôi mày liễu khẽ nhíu, nói: "Tông chủ, Di Hồn điện biến mất khỏi hậu thế, thực lực chỉnh thể nhân tộc chắc chắn sẽ suy giảm rất nhiều, mà tin tức này sẽ không giấu được ai, sau khi ngoại tộc biết được, khó tránh khỏi sẽ sinh lòng mơ tưởng tới Đông đại lục, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có phiền phức..."

Ta hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi nói là Thú tộc sao? Nếu như bọn hắn có gan tới Đông đại lục, vậy chỉ có thể trách chúng không may! Nhưng mà..." Ta cười kỳ dị, "Vừa vặn gần đây ta lại có dự định đi các tộc khác ngắm cảnh, ta nghĩ sau này sẽ không có tộc nào dám đối với nhân loại nảy tâm tư xấu xa nữa."

Tiểu Lan sửng sốt, nói: "Ý của tông chủ là?"

Ta cũng không trực tiếp trả lời, chỉ đem chuyện ở Hải tộc kể từ đầu đến cuối, cùng với chuyện trên Thánh đảo một lượt nói ra.

Sắc mặt Tiểu Lan dần trở nên tái nhợt khó coi, trầm tư một hồi mới thở dài: "Không ngờ rằng Lâm Phượng các chúng ta không tranh cùng thế nhân, vẫn xem việc giữ gìn hòa bình ổn định của nhân loại làm nhiệm vụ của mình, nhưng Liên bang vẫn không yên tâm với chúng ta, lại làm ra tính toán như vậy..."

Ta cười nhạt nói: "Hành động của Liên bang cũng không sai, nói một cách khách quan, một tổ chức độc lập với sự thống trị của Liên bang, xác thật sẽ có uy hiếp tiềm ẩn tới an nguy nhân loại. Nếu ta là Minh thủ Liên bang, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ Lâm Phượng các, bởi vì thực lực Lâm Phượng các thực sự quá mạnh mẽ, có thể đời tông chủ này không có lòng phản nghịch Liên bang, thế nhưng ai có thể đảm bảo, đời tiếp theo, tiếp theo nữa, hay những đời tông chủ sau này sẽ không có dị tâm đây?"

Tiểu Lan ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới ta sẽ biện giải cho Liên bang, hơn nữa còn nói rất có đạo lý.

Ta mỉm cười, tiếp tục nói: "Tuy nhiên, lý luận là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác, nếu ta là tông chủ Lâm Phượng các, vậy tự nhiên là phải đảm bảo lợi ích của Lâm Phượng các. Chỗ dựa lớn nhất của Liên bang là Di Hồn điện, hiện giờ Di Hồn điện bị diệt, vậy trong Liên bang lực lượng có thể chống lại Lâm Phượng các cơ bản đã không còn nữa. Về phần Ngũ đại thế gia thì... Ha ha..."

Trong mắt ta xẹt một tia hàn quang.

Trong lòng Tiểu Lan cả kinh, chợt phát hiện tựa hồ lần này tông chủ trở về thì sát khí so với lần trở về trước đó lại nặng hơn rất nhiều, hơn nữa tâm cơ cũng thâm trầm hơn, khiến cho nàng có một cảm giác không nhìn thấu được nữa.

Ta thu liễm thần sắc nói: "Được rồi, ngươi gọi Triệu Thu Hàn tới đây."

"Vâng."
Vài phút sau, Triệu Thu Hàn đã tới.

Ta nhìn thấy Triệu Thu Hàn, có chút sửng sốt, lập tức lộ vẻ cười, nói: "Mấy ngày không gặp, Thu Hàn ngươi lại đẹp ra, nhìn ánh mắt ngươi sáng như thế, nói vậy đã không cần dùng tới bí pháp cũng có thể nhìn được mọi thứ rồi chứ?"

Triệu Thu Hàn vẻ mặt vẫn bình thản như trước, sắc mặt lại hơi đỏ lên, trong mắt hiện một tia hân hỉ, còn có một tia ngượng ngùng, nói: "Thấy thì đã thấy được, nhưng mà có chút không quen."

Ta gật đầu như đã hiểu, lần trước dạy nàng dùng thần niệm thay thế đôi mắt, tầm nhìn chính là 360 độ trên dưới trái phải quan sát toàn phương vị, mà hiện giờ mắt đã khỏi rồi, lại chỉ có thể nhìn được 180 độ mà thôi, tất nhiên có chút không quen. Mà nàng nghe được lời nói của ta, tất nhiên tai cũng đã được chữa trị.

Đột nhiên thân thể Triệu Thu Hàn hơi chấn động, sững ra nhìn Triệu Vô Cực trên mặt đất: "Hắn, hắn là?" trong giọng nói có chút không xác định.

Ta thản nhiên nói: "Hắn là Triệu Vô Cực."

Sắc mặt Triệu Thu Hàn khẽ biến, trở nên hơi tái nhợt, trong mắt hiện vẻ mâu thuẫn cùng thống khổ, nhàn nhạt hỏi: "Hắn sao lại biến thành như vậy?"

Ta xem đánh mắt nhìn Tiểu Lan, Tiểu Lan hiểu ý, liền đem chuyện Triệu Vô Cực cấu kết với Hải tộc cùng chuyện bố trí mai phục trên Thánh đảo kể lại một lần.

Sau khi nghe xong, trên mặt Triệu Thu Hàn một mảnh tái nhợt, đôi môi cơ hồ không chút huyết sắc. Trong lòng nàng, tuy rằng Triệu Vô Cực không phải là một người cha tốt, nhưng cũng không tính là một kẻ xấu. Thế nhưng nghe xong lời Tiểu Lan kể lại, phụ thân làm ra những chuyện như vậy, có hạ tràng hiện tại hoàn toàn là gieo gió gặt bão, nàng thật sự không biết dùng ánh mắt nào để nhìn hắn.

Một lúc lâu sau, Triệu Thu Hàn nhẹ thở ra một hơi, sắc mặt chuyển tốt hơn một chút, quay đầu bình tĩnh nhìn ta hỏi: "Ngươi định xử trí hắn như thế nào?"

Hai tay đan xen vào nhau, ta chậm rãi hỏi lại: "Nếu như ta giết hắn, ngươi có thể tìm ta báo thù hay không?"

Trầm mặc hồi lâu, Triệu Thu Hàn nhẹ nhàng trả lời: "Có, mặc dù hắn phạm phải lỗi lầm to lớn, hắn cũng là phụ thân của ta."

Nàng không phát hiện, Triệu Vô Cực nằm hôn mê trên mặt đất khẽ giật một cái.

Ta cười khẽ, nói: "Thế nhưng ngươi không giết được ta."

Triệu Thu Hàn trầm mặc không nói.

Đúng vậy, nàng không giết được ta, nàng rất rõ điểm này, vừa rồi Tiểu Lan kể lại mọi chuyện nàng đã rõ ràng. Nếu ta có thể bằng lực một người hủy diệt toàn bộ Di Hồn điện, lại còn bắt sống Triệu Vô Cực, thực lực có thể nói cao thâm tuyệt đỉnh, dù là nàng có khổ luyện suốt đời, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta. Coi như là toàn bộ Địa Cầu, xem ra cũng không tìm được mấy người là đối thủ của ta được. Nếu muốn giết ta, báo thù cho cha, đối với nàng mà nói thì chỉ là một hy vọng xa vời không cần vọng tưởng.

"Triệu Vô Cực, tỉnh rồi thì đứng lên đi, đừng giả chết nữa, ngươi cho là tạo hình của ngươi rất gợi cảm sao?" Ta liếc Triệu Vô Cực nằm trên đất không nhúc nhích tạo thành hình chữ S.

Triệu Vô Cực mở mắt, gian nan bò lên khỏi mặt đất, miễn cưỡng đứng vững, đầu tiên là sợ hãi lại oán độc liếc nhìn ta, sau đó dời ánh mắt lên người Triệu Thu Hàn, ánh mắt lộ ra một tia xấu hổ cùng khổ sở, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, gọi: "Thu Hàn."

Triệu Thu Hàn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ.

Triệu Vô Cực từng nghĩ tới có một ngày Triệu Thu Hàn hồi phục thị lực, lại không ngờ rằng, lần đầu tiên ánh mắt phụ nữ hai người nhìn nhau, lại ở trong tình trạng này, lại dùng nhãn thần như vậy. Đối mặt với nhãn thần của nữ nhi, hắn lại có một cảm giác lùi bước không dám đối diện, dáng cười miễn cưỡng bày ra, cũng dần biến thành cười khổ.

"Ngươi vì sao phải làm như vậy? Vì sao cứ phải thương tổn người vô tội?" Giọng Triệu Thu Hàn trong lạnh lùng lại mang theo một tia run rẩy.

Triệu Vô Cực há mồm, hàng ngàn hàng vạn lý do đưa đẩy đến bên mép chỉ có một câu: "Ở thế giới này, luôn luôn có nhiều chuyện thân bất do kỷ."

Ánh mắt Triệu Thu Hàn trở nên phức tạp, quay đầu nói với ta: "Dương Đào, ngươi thật phải giết hắn sao?"

Ta mỉm cười.

Triệu Thu Hàn chậm rãi nói: "Nếu như dùng mạng của ta, đổi lại mạng của hắn, có thể được không?"

"Thu Hàn!" Triệu Vô Cực biến sắc, trong khiếp sợ, lại như mang theo một tia mừng rỡ?

Ta thu lại vẻ cười, nhìn Triệu Thu Hàn, thản nhiên nói: "Ngươi cho là mạng của ngươi rất đáng giá sao?"

Triệu Thu Hàn cùng Triệu Vô Cực đều ngẩn ra.



Ta tiếp tục nói: "Ngươi biết trong tay Triệu Vô Cực có bao nhiêu mạng người vô tội? Một mạng của ngươi có thể tương đương mạng của vô số người sao?"

Trên mặt Triệu Thu Hàn một mảnh tái nhợt.

Mà trong mắt Triệu Vô Cực hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Đôi má Triệu Thu Hàn đột nhiên đỏ hồng, mang theo vẻ kiên quyết, cắn răng nói: "Nếu ngươi có thể tha mạng cho hắn, Thu Hàn suốt đời đều là người của ngươi!"

"Thu Hàn! Không được!" Triệu Vô Cực sững sờ nhìn Triệu Thu Hàn, tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong lòng lại cực kỳ kích động, trong lòng tràn ngập ý niệm cầu may.

Thân hình ta khẽ động, trong nháy mắt tới trước mặt Triệu Thu Hàn, nhìn nàng chăm chú, chậm rãi hỏi: "Ngươi thật muốn hắn sống? Tình nguyện bỏ qua hạnh phúc cả đời mình cũng vì sự sống của hắn?"

"Phải!" Triệu Thu Hàn nhìn thẳng vào mắt ta.

Ta nháy mắt trở lại chỗ ngồi, trầm tư một lúc lâu, nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."

"Thành công rồi!" Triệu Vô Cực đè nén xuống vui mừng như điên trong lòng, ra vẻ hổ thẹn nói với Triệu Thu Hàn: "Thu Hàn... cha xin lỗi ngươi!"

Triệu Thu Hàn nhìn, hiện giờ đã hoàn toàn lạnh lùng: "Triệu Vô Cực, ta thiếu của ngươi, đã trả xong, từ nay về sau giữa ngươi và ta, đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa!"

Triệu Vô Cực nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Thu Hàn, mừng như điên ban đầu giảm đi rất nhiều. Hắn rất hiểu nữ nhi của mình, biết rõ Triệu Thu Hàn lúc này không phải nói cho qua chuyện, mà thực sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Nghĩ đến mình sau này cùng nữ nhi giống như người xa lạ, trong lòng Triệu Vô Cực không hiểu lại đau xót.

Chỉ là đau xót khổ sở kia chỉ thoáng qua trong lòng Triệu Vô Cực, lập tức bị sự mừng rỡ chạy thoát tử cảnh cùng hỏa diễm cừu hận vùi lấp.

"Dương Đào! Ngươi chờ đó, sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ vì quyết định hôm nay mà hối hận!" Trong lòng Triệu Vô Cực tàn bạo phát thệ.

Hắn căn bản không chú ý tới, trong mắt ta hiện lên một đạo lãnh mang, khóe miệng khẽ nhếch thần bí.

Ta cầm trong tay một phiến kim loại ngăm đen, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

Phiến kim loại này, bị Triệu Vô Cực giấu ở đáy chiếc hồ trong Minh thủ phủ. Xưa có Lôi Phong tháp trấn Bạch nương tử, nay có đình trong hồ trấn phiến kim loại. Ta dùng chân khí đem cả tòa đình các nhấc lên khỏi mặt nước, mới tìm được thứ trọng yếu nhất của Chí bảo Nhân tộc.

Cứ như vậy, trong tay ta đã có hai phiến kim loại.

Đưa thần niệm vào trong đó, ta không khỏi có chút thất vọng, cũng giống như phiến kim loại của Hải tộc, sau khi thần niệm nhập vào, cũng chỉ có 8 chữ lớn hiện ra trong đầu - "Muốn biết thần giai, trước tề chí bảo!"

Sau đó, liền không có tin tức gì nữa.

Ta khẽ thở dài, xem ra chỉ có thể đem cả 6 phiến kim loại tụ tập đủ, mới có thể nhận được biện pháp tiến nhập thần giai... Mà trong lòng ta lại có cảm giác, chuyện tình này cũng không đơn giản như vậy, bởi vì nếu quang đoàn chia làm 6 phần này thật sự là muội muội ta phát ra, như vậy nàng cũng không cần phải vì cống hiến phương pháp đột phá thần giai mà phát ra thứ này. Trong này hẳn phải có thâm ý...

Tiện tay phất một cái, không gian liệt phùng xuất hiện, ta bước vào trong.

Lần thứ hai từ trong không gian liệt phùng đi ra, ta đã mang mũ trùm đầu xuất hiện trên một con đường phồn hoa ở thành phố Khai Long.

Thần niệm phát tàn, đem cả Khai Long bao trùm, nhất cử nhất động cả thành phố đều nằm trong bàn tay ta.

Ta khẽ nhếch miệng, bên tai hai luồng hắc vụ ẩn nấp ở một nơi nào đó trong thành phố lập tức vang lên giọng nói của ta: "Giám thị chặt chẽ nhi tử Triệu Cương của Triệu Vô Cực, bất cứ kẻ nào xúc phạm tới người hắn, chết!"

"Vâng! Chủ nhân!" Thân thể hai luồng hắc vụ chấn động, lập tức hồi đáp.

Triệu Vô Cực ơi Triệu Vô Cực, ta đối với ngươi coi như không tệ, hiện giờ thế cục hỗn loạn, Minh thủ thất tung, vạn nhất có người mưu đồ gây rối, đem nhi tử ngươi giết đi, vậy mọi chuyện ta làm sẽ hoàn toàn không còn ý nghĩa nữa sao?

Hiện tại từ lần Ngũ đại thế gia tụ hội gia chủ đã qua ba ngày, trong thời gian này Triệu Vô Cực vẫn bị ta nhốt ở trong Lâm Phượng các, ta không tin hắn có bản lĩnh trốn đi, trừ phi hắn muốn trâu già gặm cỏ non, câu dẫn mấy cô nàng thiên giai trung phẩm mấy trăm tuổi trợ giúp hắn thoát khốn. Cho dù hắn có tâm tư này, cũng không có tiền vốn, bởi vì lúc trước khi phế đi công lực hắn, ta thuận tiện phế mệnh căn của hắn luôn, cũng giống như nhân phẩm của hắn vĩnh viễn kiên định không nổi nữa.

So với sự yên lặng trong Lâm Phượng các, thế giới nhân loại ở Địa Cầu bắt đầu biểu hiện sự hỗn loạn.

Thánh đảo đột nhiên yên diệt không nói, Minh thủ lại biến mất mấy ngày không có tin tức, không khỏi khiến cho nhân tâm hoảng sợ, lời đồn nổi lên bốn phía. Có người hoài nghi lúc Thánh đảo yên diệt có phải Triệu Vô Cực cũng có mặt trong đó. Cho dù không chết, cũng có người hoài nghi Triệu Vô Cực bị thế lực phản Liên bang hoặc mấy dị tộc khác bắt cóc. Đủ mọi suy đoán hiếm lạ cổ quái càng không ít.

Mà Chính phủ Liên bang chậm chạp không tỏ rõ thái độ, không rõ cuối cùng Minh thủ ở nơi nào, càng làm cho người ta dự cảm một cơn lốc chính trị sắp sửa càn quét trên Liên bang.

Kỳ thực cùng không phải Chính phủ Liên bang không muốn bày tỏ thái độ của mình, mà là không biết nói thế nào cho phải, nguyên nhân sự kiện Thánh đảo bọn họ điều tra thế nào cũng không ra, cũng không thể giống như mấy tên nhân sỹ nhàm chán trên TT hồ biên loạn tạo nói là Thánh đảo độ kiếp được. Mà Triệu Vô Cực thất tung cũng chỉ có một chút manh mối, người ở Minh thủ phủ chỉ biết lúc đó Triệu Vô Cực cùng tông chủ Lâm Phượng các mật đàm một hồi, liền lên phi năng mà đi, cụ thể đi nơi nào không thể biết được.

Biết điểm này, các vị quan viên cao cấp Chính phủ Liên bang đều ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì chuyện liên hợp chuyện Hải tộc tiêu diệt Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các, bọn họ cũng biết tới, không có bọn họ nhất trí đồng ý, Triệu Vô Cực cho dù quyền lực thông thiên, cũng không dám bạo tay như vậy được. Những người này không khỏi nghĩ tới mà sợ, không lẽ là bởi vì âm mưu bại lộ, cho nên tông chủ Lâm Phượng các bắt đầu trả thù? Mà càng đáng sợ hơn là sau khi suy đoán, từ trên thời gian phát sinh mà so sánh, sự kiện Thánh đảo phát sinh sau khi Triệu Vô Cực thất tung, như vậy không lẽ hai chuyện này có quan hệ với nhau?

Mà ở 3 ngày sau, tất cả vẫn không có tin tức, Chính phủ Liên bang chịu áp lực càng tăng gấp bội. Mà khiến Chính phủ Liên bang kỳ quái chính là Ngũ đại thế gia lại một mảnh bình tĩnh, điều này làm cho mấy tên quan viên cao cấp cho rằng âm mưu đã bại lộ trong lòng đều rất là kỳ quái. Theo đạo lý mà nói, Ngũ đại thế gia không có khả năng buông tha cơ hội tốt như vậy đả kích Chính phủ Liên bang được. Động thái khác thường này, khiến cho mấy tên quan viên cao cấp đều sinh ra cảm giác cổ quái bất an.

Ngày thứ tư, chuyện không tưởng được đột nhiên xảy ra, Triệu Vô Cực đột nhiên xuất hiện trên tiết mục thiên tấn!

Triệu Vô Cực hiện giờ, so sánh với Triệu Vô Cực trong quá khứ, cũng không có gì bất đồng, vẫn là thần thái sáng láng như trước, vẫn là tinh thần rực rỡ như xưa. Có hơn 50% tiết mục thiên tấn lập tức tiếp chuyển lời phát biểu của Triệu Vô Cực.

"Những công dân Liên bang, chào mọi người, tôi là Triệu Vô Cực." Trên mặt Triệu Vô Cực mang theo mỉm cười tao nhã, "Trải qua nhiều lần tự đánh giá, tôi nghĩ mình đã không còn thích hợp đứng trên vị trí Minh thủ nữa, cho nên, ở đây tôi tuyên bố. Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là Minh thủ Liên bang nữa, chức vị Minh thủ sẽ do con trai Triệu Cương của tôi kế nhiệm. Cảm ơn các vị đã ủng hộ tôi từ trước tới nay, hẹn gặp lại!"

Lời tuyên bố rất đơn giản, cho người dù là người sơ cấp giáo dục cũng có thể lý giải được. Mà Triệu Vô Cực thậm chí không cho thời gian phản ứng lại, nói xong những lời này, liền biến mất khỏi kênh thiên tấn.

Nhưng ngay sau khi những lời tuyên bố này chấm dứt, toàn bộ Liên bang đều điên cuồng.

Minh thủ chủ động thoái vị!

Trong lịch sử Liên bang, đây là lần đầu tiên!

Cùng với chuyện Triệu Vô Cực thoái vị, mọi người quan tâm nhất, chính là nguyên nhân hắn thoái vị! Cuối cùng là vì cái gì, khiến cho Triệu Vô Cực đang đứng ở trên đỉnh điểm sự nghiệp, không chút do dự thoái lui khỏi chức Minh thủ? Trong chuyện này, cuối cùng có huyền bí gì?

Thế nhưng Triệu Vô Cực không giải thích, không nói thừa một câu, cứ như vậy biến mất khỏi thiên tấn, lưu lại cho thế nhân vô số câu hỏi.

Các loại suy đoán lại bắt đầu tràn lan. Một loại thuyết pháp được nhiều người để ý tới là chuyện ở Thánh đảo có quan hệ với Triệu Vô Cực, bởi sự kiện quá mức nghiêm trọng, không chịu được áp lực của Nghị hội, Triệu Vô Cực mới chủ động thoái vị, cho nên lời yêu cầu Nghị hội công bố chân tướng sự việc ầm ỹ khắp cả TT.

Nhưng mà, người trong Nghị hội cũng đầu đầy sương mù, cả một bụng oan khuất, giống như Triệu Vô Cực đột nhiên thất tung, hắn lại đột nhiên xuất hiện đã khiến các Nghị viên như lọt trong sương mù, váng hết cả đầu, càng không cần nói chuyện đột nhiên thoái vị này nữa. Bọn họ cũng muốn nói chuyện với Triệu Vô Cực, muốn biết rõ chuyện này là vì cái gì? Mấy ngày nay hắn đã đi đâu? Chuyện Thánh đảo cuối cùng có liên quan đến hắn hay không?

Triệu Vô Cực xuất hiện, xuất hiện ở Minh thủ phủ. Mấy tên Nghị viên tai to mặt lớn đều tụ tập tới Minh thủ phủ, dò hỏi gần như chất vấn Triệu Vô Cực.

Nhưng mà, Triệu Vô Cực biểu hiện ra thái độ rất bình thản, cũng rất đơn giản: "Xin lỗi, không thể trả lời."

Cộng thêm cả dấu chấm dấu phẩy cũng chưa đủ mười chữ, vậy mà khiến cho mấy tên Nghị viên thường ngày miệng phun hoa nhả ngọc phải ngậm tăm. Chúng Nghị viên thật hận không thể hỏi một câu "Mẹ ngươi họ gì", để xem đáp án của Triệu Vô Cực có phải vẫn là "Xin lỗi, không thể trả lời".

Thấy Triệu Vô Cực vẫn một khuôn lợn chết không sợ nước sôi, dầu muối đều không ăn, mấy Nghị viên ở Minh thủ phủ dầm dề hơn 5 tiếng, cũng phải bất đắc dĩ ra về. Chuyến đi này bọn họ cũng không hẳn là hoàn toàn không có thu hoạch, những nghị viên này tuy rằng mỗi người tu vi không tới thiên giai, nhưng cũng không phải kém lắm, tất nhiên có thể dễ dàng cảm ứng được, lúc này Triệu Vô Cực đã là một phế nhân không còn võ công!

Điểm này khiến cho trong lòng bọn họ cả kinh, biết rằng trong mấy ngày này Triệu Vô Cực nhất định là gặp phải chuyện gì, bằng không sẽ không biến thành như bây giờ! Mà người có khả năng biến Triệu Vô Cực thành như vậy nhất, tự nhiên đó là vị tông chủ Lâm Phượng các ở cùng Triệu Vô Cực trước khi mất tích rồi! Bọn họ đã quá quen với âm mưu quỷ kế, lúc này mơ hồ ngửi thấy mùi vị của âm mưu, rất nặng mùi, nặng mùi giống như Triệu Vô Cực bị bệnh hôi nách vậy.

"Lần này ngươi thỏa mãn rồi chứ?" Sau khi mấy tên Nghị viên rời khỏi Minh thủ phủ, Triệu Vô Cực nhàn nhạt nói.

Bóng người chợt lóe, ta xuất hiện ở bên cạnh Triệu Vô Cực, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười.

Triệu Vô Cực nhịn không được nói: "Ngươi cuối cùng muốn làm gì?"

Ta mỉm cười nhìn hắn, nói: "Xin lỗi, không thể trả lời."

....

Chuyện Thánh đảo tuy còn chưa có đáp án thoả mãn, nhưng Thánh đảo cũng được, Di Hồn điện cũng vậy, đối với dân thường mà nói thật là quá mức xa xôi, cho nên đợi khi mọi người cảm thấy mới mẻ qua đi, chuyện quan tâm liền dời tới đề tài đứng đầu đương thời hiện tại.

Cực đạo võ hội Cuộc chiến chung cực - "Hoàng giả quyết", cuối cùng cũng bắt đầu!

Nhắc tới "Hoàng giả quyết", vậy thì phải nhắc tới Kim Phi Tích, bởi vì Kim Phi Tích ở lần "Hoàng giả quyết" này được xem trọng nhất, có lẽ là tuyển thủ dự thi có số người ủng hộ tối đa!

Mà mấy ngày trước Cực đạo chiến võng đã công bố danh sách những người tham gia "Hoàng giả quyết" lần này, đã có tên Kim Phi Tích!

01-05-2010, 02:48 PM
Cực Phẩm Chiến Thần

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-chien-than/chuong-188-FC9aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận