Cực Phẩm Gia Đinh Chương 167 : Tổng động viên Gia đinh

Chương 167: Tổng động viên Gia đinh
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly


- "Bắt đầu đánh cái gì? Đã đánh ở đâu? Tiêu huynh phải trấn tĩnh học như ta, trời có sập xuống cũng có phu nhân cùng đại tiểu thư chống rồi, có hoảng loạn cũng không tới lượt chúng ta mà!"
Lâm Vãn Vinh trấn an Tiêu Phong.

Tiêu phong vội nuốt nước bọt nói:
- Là có người tới xưởng hương thủy của chúng ta đập phá, Tứ Đức lãnh đạo anh em đánh nhau với bọn chúng, Đại tiểu thư cùng phu nhân vừa rồi mới rời đi, phân phó ta lưu lại đợi Lâm huynh.

- Tới xưởng hương thủy phá hoại?
Lâm Vãn Vinh cả kinh: “Trời ơi, như thế nào mà ta mới ra ngoài có một ngày, lại xảy sinh ra sự tình lộn xộn thế này. Xưởng hương thủy hoạt động cho tới nay, vẫn chưa từng xuất hiện một chút vấn đề gì. Hôm nay làm sao vậy? Hương thủy chính là mệnh căn của Tiêu gia, con mẹ tên nào dám phá hoại trên đầu cổ ta, lão tử chính là tổ tông của xã hội đen cơ mà!"



- Là đường khẩu nào? Có bao nhiêu người, mấy tên đó mang theo thứ gì, báo quan chưa?
Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi, “Đại tiểu thư với phu nhân đều là đàn bà con gái, đi làm được gì, không phải càng thêm loạn sao?”

Hắn như kiến bò chảo nóng, nhưng Tiêu Phong lại không rõ ý tứ trong lời hắn, hỏi lại:
- Lâm huynh, đường khẩu là có ý gì?

Lâm Vãn Vinh giữ chặt lấy hắn:
- Đi, đi! Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, đường khẩu là một câu tục ngữ ở quê ta, chính là hỏi những tên đó là người của bang phái nào.

Tiêu Phong ‘ồ’ một tiếng:
- Đại tiểu thư đã sai người đi báo quan rồi, trước mắt còn chưa biết bọn họ là người của đường khẩu nào, có tới mấy chục người trong tay cầm thiết côn, lại còn có khoái đao.

- Mấy chục người?
“Ối trời, quy mô này thật không nhỏ”, Lâm Vãn Vinh dừng lại một chút, xoay người đối diện với Tiêu Phong:
- Ngươi hết sức mau chóng về phủ tập hợp toàn bộ nam đinh lại, không quan tâm đến bao nhiêu tuổi, cũng đừng để ý đến là cao, trung hay hạ cấp gia đinh, chẳng cần biết là đang làm gì, kể cả đang trên giường động phòng, ngươi cũng đều lôi lại đây cho ta. Con mẹ nó, cứ bảo là Lâm Tam ta nói tập trung, trong nửa tuần hương, nếu con mẹ tên nào không đến, thì trực tiếp tới phòng sổ sách nhận tiền rồi cút đi.

- Được…!
Tiêu phong hiếm khi được một phen sảng khoái như vậy, đang muốn chạy đi, lại nghe Lâm Vãn Vinh gọi:
- Quay lại!

Tiêu Phong quay đầu liếc mắt nhìn hắn khó hiểu, Lâm Vãn Vinh nói:
- Ngươi dặn dò thêm một chút, lúc anh em trong phủ tập hợp, mỗi người trong tay đều phải mang theo vũ khí, bất cứ đao thương côn bổng phủ việt kiếm kích, phàm là cái gì có thể đánh người thì mang đến cho ta, chúng ta không phải là đi chơi, mà là đi chiến đấu. Tất cả đều phải nhớ rằng ‘vệ ngã tiêu gia, thất phu hữu trách’*

- Vệ ngã Tiêu gia, Thất phu hữu trách!
Tiêu Phong liền kích động hô khẩu hiệu, tung chân chạy nhanh như chớp về phía trong phủ trạch.

Địa vị hiện giờ của Tam ca tại Tiêu gia không hề nhỏ, hắn đã có thể coi là biểu chưng của Tiêu gia, mơ hồ có thể tính một nửa là lão gia, cũng là niềm vinh dự của giới gia đinh tại Kim Lăng.

Hắn một khi đã nói tất là phải làm được, chưa tới thời gian tàn hai phân nén hương, gia đinh lớn nhỏ trong Tiêu phủ tập trung lại, nhiều tới cả trăm người.

Lâm Văn Vinh trước kia chưa thống kê qua số lượng gia đinh của Tiêu Gia, lúc này thấy nhiều người như thế, đúng là dọa người ta nhảy dựng lên. Trời ạ, cơ cấu cũng thật là quy mô!

Đa phần gia đinh tập trung đều mũ áo xộc xệch, hiển nhiên là bị lôi đến, vũ khí trong tay đều là các dạng, côn bổng cũng có, chổi quét cũng có, còn lại hầu hết là dụng cụ nhà bếp, từ chảo sắt đến cả dao bầu môi thìa, không có một thứ gì mà không đem ra.

Tiêu phong trong tay cũng cầm theo cái bô, Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua chợp rùng mình một cái, giơ ngón cái lên nói:
- Tiêu Phong huynh, huynh thật là tài ghê!

Tiêu Phong ngượng nghịu:
- Vừa rồi chỉ lo triệu tập mọi người, quên mất kiếm vũ khí, cuối cùng chỉ còn mấy món đồ chơi này.

Chúng gia đinh ồ lên cười ha hả.

Lâm Vãn Vinh cũng bật cười, những ánh mắt đảo qua thì tất cả mọi người đều không nói gì. ‘Người có tên, cây có bóng’, thanh danh Tam ca ở Tiêu gia hay trong giới gia đinh Kim Lăng cực thịnh, không ai bì kịp. Có thể nói đến hai trăm năm sau chưa chắc đã có một người như vậy. Sự tích về hắn đã được những người kể chuyện viết thành giai thoại lưu truyền khắp nơi. Nào là Tình Vũ Lâu trung tỏa Đào gian,Tiễn đường giang biên tiếu Văn Trường,Hào môn yến lý đấu doanh liên,Kim Lăng thư viện thuyết lưu niên**. Tất cả đều là những thứ kinh điển, khiến người ta bàn luận thích thú.

Trước kia Tiêu gia do nữ nhân cai quản, những hạ nhân ra ngoài đều không dám ngẩng mặt vì sợ mọi người nhạo báng. Từ sau khi Tam ca tới, cảm giác hoàn toàn ngược lại, bọn gia đinh đi trên đường đều ngang tàng ngẩng cao đầu, dễ gì mà được như thế. Thanh danh Tam ca chỉ toàn dựa vào ngoại chiến mà đạt được. Hơn nữa toàn đấu với những danh môn như Đào gia, Ninh tiểu vương gia, kết giao với những kẻ như thiên hạ đệ nhất học sĩ Từ Vị. Đối nội thì kết hợp vững chắc với ba vị thái thái cùng cai quản. Hắn có thực lực chân chính, đối với mọi người hòa nhã thân ái, chúng đinh Tiêu gia trong lòng rất ái mộ, tất nhiên lời nói rất có trọng lượng. Hôm nay Tam ca hiệu triệu một tiếng, mọi người nào dám chậm chễ, liền nhanh chóng tụ tập lại.

Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng nói:
- Mọi người hẳn là đều đã biết rồi, có người tới xưởng hương thủy của Tiêu gia ta gây chuyện. Hương thủy này là căn cơ của Tiêu gia ta, có hương thủy, Tiêu gia mới phát đạt, mọi người mới có tiền xài, có cơm ăn. Không có hương thủy, Tiêu gia chúng ta chẳng là cái gì cả, mọi người cũng chỉ có nước đi ăn mày***. Nói trắng ra, chỉ cần đụng tới Tiêu gia, tức là đụng đến tất cả chúng ta, đụng đến chén cơm của tất cả chúng ta. Có người muốn đập bể chén cơm của chúng ta, mọi người nói nên làm sao đây?

- Đánh hắn!
Tâm tình tất cả một phen bị kích động, xoong chén bình bồn hỗn loạn hưởng ứng một trận. Lâm Vãn Vinh vung tay lên, mọi người đều dừng lại, Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
- Ta cũng không nói lời thừa nữa, mọi người xem ánh mắt ta mà hành động, ta nói đánh, mọi người phải cùng nhau đồng loạt động thủ, toàn lực đánh bọn vương bát đó. Con mẹ nó là ai thì cũng đập vãi ra quần cho ta! Lâm tam ca ta là người thế nào, tin chắc mọi người đã biết, tuyệt sẽ không để cho huynh đệ của mình chịu thiệt thòi, nếu có kẻ nào dám đâm dao sau lưng, huynh đệ ta hãy đá ngược lại hắn, đừng nói ta không để cho hắn thể diện. Mọi người hãy nhớ rằng, vệ ngã Tiêu gia, thất phu hữu trách!

- Vệ ngã Tiêu gia, thất phu hữu trách!
Cả trăm người hào hùng cùng nhau vô vang

Lâm Vãn Vinh vung tay lên, cùng với Tiêu Phong hai người đi ở đằng trước, mang theo trăm gia đinh, cầm theo đủ các dạng dụng cụ hướng thẳng xưởng hương thủy chạy đến, người đi trên đường, thấy một trăm người áo xanh mũ nhỏ, đúng là gia đinh, khí thế hung hãn tiến lên phía trước, đều ồ lên những tiếng kinh ngạc: “Thời đại này thật sự là đổi thay rồi, ngay cả gia đinh cũng dám diễu hành trên đường.”

Phân xưởng sản xuất hương thủy là do Lâm Vãn Vinh tự thân lựa chọn, là một căn nhà cũ trong thành của Tiêu gia, cách Tiêu gia không xa lắm, xuyên qua vài cái hẻm nhỏ là đến. Xưởng hương thủy và xà phong đặt ở trong viện. Lúc vừa thành lập xưởng xà phòng thơm, Lâm Tam lo lắng đến vấn đề an toàn, liền đặc biệt cho Tứ Đức chọn mười tráng đinh từ Tiêu gia, làm một đội bảo vệ Tiêu Gia ở tại phân xưởng làm hương thủy, chính là đề phòng có người tới gây chuyện.

Lúc hắn mang theo nhân mã tới xưởng hương thủy. Chỉ thấy cửa chính phân xưởng đóng chặt, cửa ra vào vậy chặt bởi bốn năm mươi hắc y nhân ở trước cửa lớn tiếng chế nhạo, lại có vài tên dùng một khúc gỗ lớn định phá cửa chính.

Trời ơi, đúng là con mẹ nó định công thành chiến rồi! Lâm Vãn Vinh bùng lên lửa giận: “Ông nội ngươi chứ, xã hội đen muốn bắt nạt ông trùm, con ‘đen’ ăn cả ‘đen’ sao?

Những Hắc y nhân này trong tay cầm côn gỗ gậy sắt quần áo giống nhau, rõ ràng có chuẩn bị mà đến. Cửa chính phân xưởng đóng chặt, Lâm Vãn Vinh trong lòng lo lắng, Đại tiểu thư và phu nhân đâu?

- Tam ca, Đại tiểu thư và phu nhân chỉ sợ là bị vây ở bên trong rồi, chúng ta đã sớm báo quan, như thế nào mà bây giờ còn không có người đến.
Tiêu Phong có chút khẩn trương quay qua Lâm Vãn Vinh nói. Hắn là một thanh niên lương thiện, cho dù có chút nhiệt huyệt, nhưng đối mặt với đội ngũ bốn năm mươi tên đánh nhau chuyên nghiệp khó tránh khỏi nôn nóng.

- Báo quan?
Tin được vào cảnh sát thì lợn nái đều leo cây được rồi! Lâm Vãn Vinh cười lạnh vài tiếng, quay về phía mọi người:
- Mọi người không phải sợ, chúng ta nhân số hơn bọn chúng gấp đôi, hai người tấp một, xem ai đánh lại được chúng ta. Tối nay hãy biểu hiện thật xuất sắc, ta sẽ trình Đại tiểu thư thăng cấp tăng lương. Vệ ngã tiêu gia,thất phu hữu trách!

- Vệ ngã tiêu gia,thất phu hữu trách!
Mọi người cùng nhau đồng thanh hô vang.

Lâm Vãn Vinh vung tay lên, dũng mãnh hướng về trong đám người đó vọt tới, thân thủ lực đạo của hắn vô cùng mạnh mẽ, nào ai có thể sánh được, tay vung chân đá mấy cái liền đánh ngã mấy người. Gia đinh Tiêu gia nhân số đông đảo với đủ loại khí giới, có cả chiêng trống ầm ĩ theo sau lưng hắn, khí thế vô cùng to lớn, sự đột kích ấy làm những hắc y nhân nhất thời khó có thể phản ứng lại, liền bị phân tán thành hai hoặc ba nhóm, cả trăm gia đinh tiêu gia trong nháy mắt vây quanh trước cửa.

Lâm Vãn Vinh chính là muốn cái hiệu quả này, một trăm người đã đoạt lại cửa chính, đứng vào thế bất bại, việc còn lại chỉ là từ từ thu thập cái đám tạp chủng này.

- Ngươi, các người là bọn quái nào?
Một người đứng đầu Hắc y nhân phẫn nộ quát.

- Ta là tên quái nào ư? Con mẹ ngươi mới là tên quái nào?
Lâm Vãn Vinh một cước đá bay tảng đá trước cửa, trong đám hắc y nhân liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết, ngã lăn ra đất.

- Lâm Tam, Lâm Tam, là người sao?
Âm thanh lo lắng của Đại tiểu thư từ bên trong truyền đến.

- Là ta…
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
- Đại tiểu thư, nàng có việc gì không, phu nhân có ở bên trong không? Các người đều ổn cả chứ.

- Ta và nương thân đều không có việc gì.
Đại tiểu thứ trong âm thành có chút khẩn trương lại còn có chút kích động:
- Chỉ là Tứ Đức bị bọn họ đánh …

- Tam ca, báo thù cho ta!
Tiếng kêu thảm thiết của Tứ Đức từ bên trong vọng ra.

- Cạch” một tiếng, cửa chính của xưởng đã mở, Đại tiểu thư từ bên trong bước ra, những gia đinh Tiêu gia một phen mừng rỡ, vội vàng kêu lên:
- Đại tiểu thư …!

Tiêu Ngọc Nhược khẽ gật đầu nói:
- Mọi người cực khổ rồi.

Nàng đi tới bên người Lâm Vãn Vinh, thấp giọng:
- Ngươi xuống tay chớ nặng quá, đừng vướng vào nhân mạng. Nếu là ngươi bị bắt, đến lúc đó xem ai mang cơm cho người?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Tiêu gia nhiều người như vậy, nghĩ việc đưa cơm tù có cái gì mà khó. Nhưng thật ra nàng và phu nhân không biết rằng, sao dám đến một nơi nguy hiểm như thế này, không muốn giữ mạng nữa à?

Đại tiểu thư hít một hơi nói:
- Lúc nãy thì sao còn nghĩ đến được điều này, phân xưởng này là mệnh căn của chúng ta, cho dù mất mạng, cũng phải giữ gìn nó. Nếu không sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông Tiêu gia ta, cũng có lỗi với cả ngươi. Ta đã báo quan rồi, tuy nhiên lại chẳng có ai đến, may mắn là ngươi sớm trở lại, nếu tới chậm chút nữa, còn không biết sẽ xảy ra truyện gì?

Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm xấu hổ, tại trì hoãn lâu ở bên Lạc Ngưng, bằng không đã sớm quay về, cũng sẽ không để cho Đại tiểu thư và Phu nhân phải lo âu sợ hãi.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
- Nơi này đã có ta, nàng đi về đi, sự tình sau này, có thể sẽ có chút bạo lực, nàng không nên xem.

Tiêu Ngọc Nhược liếc mắt nhìn hắn giận dỗi, ôn nhu nói:
-Giờ có người khác dám cưỡi trên đầu chúng ta, ta nếu lại ngăn ngươi sẽ làm cho ngươi khó xử. Ngươi nên tự bảo trọng một chút, chớ nên sính cường, cận thận đề phòng kẻ xấu.

Thấy Đại tiểu thư quay trở lại trong xưởng, Lâm Vãn Vinh liền yên lòng. Tiêu Phong và Tứ Đức giao tình rất trọng, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn liền hỏi:
- Lâm huynh, chúng ta phải lam như thế nào?
Lâm Vãn Vinh không nói gì, chậm rãi tiến lên vài bước,hướng tới tên hắc y nhân cầm đầu kia nhếch miệng nói:
- Con mẹ ngươi là ai đây?

Lâm Vãn Vinh giờ đây tại trong thành Kim Lăng đại danh đỉnh đỉnh là “bố già” của Hồng Hưng, trên thì làm bạn quan cao, dưới thì thân quen tam giáo cửu lưu, ngoài cười nói nhưng bụng lạnh tanh, nhìn có vài phần khí thế, lão đại của bọn hắc y nhân kia vội vàng lùi lại mất bước:
- Là ta phá đó thì làm sao? Ngươi dám chống lại Hắc Long hội chúng ta sao?


- Hắc Long hội?
Lâm Vãn Vinh lông mày dãn ra: ”Tốt lắm, tốt lắm, ta còn chưa tới tìm các ngươi, ngươi lại tìm đến. Hôm nay chủ tử của ngươi Trình Đức nhảy đến đối đầu với Lạc Mẫn, ngươi lại chạy đến đối đầu với Tiêu gia, phía sau là ai thao túng, nhìn thoáng qua cũng đã rõ rồi!

- Hắc Long Hội thật sao? Ngươi là lão đại Ngô Chánh Hổ?
Lâm Vãn Vinh trong nụ cười có chứa chút âm trầm.

- Lam sao có thể? Ngươi là ai mà dám đối nghịch với Hắc Long hội ta!
Lão đại hắc y nhân thấy Lâm Vãn Vinh khí thế bức nhân, khẩu khí bất giác cũng hạ xuống.

- Ta tên là Lâm Tam, chủ tử của ngươi không cùng ngươi nói qua sao?
Lâm Vãn Vinh nhếch môi nở một nụ cười, trong ngữ khí có chút âm hiểm không nói lên lời.

- Lâm Tam, ngươi chính là Lâm Tam?
Hắc y lão đại kinh hãi nói.

Lâm Vãn Vinh tát mạnh vào mặt hắn:
- Lâm Tam mà ngươi cũng có thể gọi sao?

Nhân mã của Hắc Long hội đồng thời kinh hô, xoạt xoạt xoạt đều xông tới vây quanh,đám gia đinh Tiêu gia cũng đi tới trước vài bước, hai đội nhân mã cứ như vậy giằng co, không ai dám động thủ trước.

Hắc y nhân bị ăn đòn kia sao sánh được với Lâm Tam kiêu dũng trong truyền thuyết.

Lâm Vãn Vinh tự hồ không thấy hình dạng bạt kiếm dương cung của hai bên, “ bốp” tát thêm một cái nữa:
- Vừa rồi là tên nào đánh huynh đệ Tiêu gia ta, toàn bộ bước ra đây cho ta!

Hắc y lão đại kia bị ăn hai cái tát không thể né được, lập tức hiểu được thân thủ của mình và người ta sai tới một vạn tám ngàn dặm.

- Ngươi, ngươi, Lâm Tam! ngươi và Hắc Long hội chúng ta đối nghịch, chúng ta sẽ không tha …!

“Bốp” Lâm Vãn Vinh lại tung ra một cái tát:
- Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi nào vừa với động thủ, bắt nạt huynh đệ Tiêu gia ta!

Bọn người Hắc Long hội choáng váng, chúng ta rõ ràng là xã hội đen, vậy mà nào mà tên Lâm Tam này so với chúng ta còn hắc ám hơn.

Trong phân xưởng Tứ Đức nghe thấy Tam ca như vậy liền tự mình xuất đầu, cảm động khóc ồ ồ:
- Tam ca, chính là tên cẩu tạp chủng này sai người đánh ta đó…

- Ngươi, ngươi … sự việc hôm nay không phải là do chúng ta gây ra, là do các ngươi khơi mào…!
Hắc y nhân vội vàng nói.

Ồ, ngươi dám đổi trắng thay đen ư!
Lâm Vãn Vinh trong lòng lạnh tanh nhếch mép cười.

Tên đầu lĩnh Hắc Long hội vội vàng nói:
- Hôm nay trong hội chúng ta có một vị huynh đệ mất tích ở gần đây, chúng ta phụng mệnh tới gần đây tìm kiếm. Lúc tìm đến nói này, người của ngươi không cho chúng ta tiến vào, sau đó sinh ra xung đột, mục đích thật sự của chúng ta, cũng chỉ là muốn vào trong lục soát…

Tiến vào… lục soát? Nghe đến danh từ đó, Lâm Vãn Vinh máu nóng sôi trào: “Trời đất, không học cái gì hay mà học đòi làm tiểu quỷ tử ư?” đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Hắn không nhẫn nại nỗi nữa, lượm lấy một cục đá nhắm vào tên kia ném tới.


* bảo vệ tiêu gia ta, ai cũng có trách nhiệm – học lỏm câu Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách

***: nguyên văn: mọi người chỉ có nước ở lỗ/ trần truồng^^

xì pammmmmmmmmmm...
có lên xu nào không nhỉ @.@;

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-gia-dinh/chuong-167-Lhzaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận