Cực Phẩm Gia Đinh Chương 215 : Mất tích

Chương 215: Mất tích
Dịch: huntercd
Biên dịch: lanhdiendiemla
Biên tập: Melly
Nguồn: tangthuvien.com & phongluukiem.com





Mới tinh mơ, Lâm tướng quân xuân tình thỏa mãn tỉnh dậy cực sớm, mở mắt ra đã thấy tinh thần bừng bừng, đêm qua tiểu huynh đệ bận rộn tới khuya mà vẫn hùng tráng như cũ. Nhìn hai lão bà ôm thành một cặp cuộn trong chăn gấm, thân hình tuyệt mỹ lung linh hiện ra hết, hắn cười ‘hắc hắc’, vuốt ve ngọc nhũ hai nàng qua lớp chăn, khiến cho hai nàng khẽ rên ‘ư hử’ một tiếng, rồi mới chịu bước ra ngoài khoang thuyền.

Chiếc thuyền hoa này được Lâm Vãn Vinh đặt tên là Hạnh Phúc, dù sao cũng là của hồi môn của Tiên Nhi, từ này về sau cũng tính là của họ Lâm rồi, nhưng hắn không hề có chút ý định muốn ăn đồ có sẵn.



Mấy ngày trước dặn dò Xảo Xảo chọn được một toà nhà lớn trong thành Kim Lăng, là chốn cũ của một người cáo lão về ở ẩn. Cầu nhỏ nước trôi, đình viện lầu gác, rất có ý vị. Lâm Vãn Vinh mang theo hai vị nương tử tới xem qua, trong lòng rất vừa ý, liền chọn nó. Dù sao bây giờ cũng có tiền rồi, đang hủ bại nhất định phải hủ bại tiếp, đã có tiền thì phải xài, tiêu hết rồi lại kiếm, đây là tín ngưỡng Lâm Vãn Vinh luôn kiên trì. Tuy nói còn mấy ngày nữa hết năm rồi, qua năm liền phải tiến kinh, nhưng Kim Lăng là chốn căn cơ, lại là nơi phát tích của hắn, lưu lại quá nhiều hồi ức, không mua một tòa nhà lớn thật có lỗi với bản thân, không phải với mấy lão bà.

Sau khi đã chọn tòa nhà này, nghe được một tin tức nhỏ của Lạc Viễn nói: ‘Lạc tài nữ đã đã len lén đi xem tòa nhà rồi, cũng phải nở một nụ cười trên gương mặt, xem ra cũng rất là vừa ý.’ Lâm Vãn Vinh nghe được toàn thân toát mồ hôi hột, cô nàng này còn chưa bước qua cửa, đã quan tâm đến cuộc sống sau này rồi, hơi nóng lòng rồi a!

Bất quá, hắn thích ở lại trên thuyền, nơi này thanh tịnh không người quấy rầy, cả thuyền chỉ có ba người bọn họ, muốn gì thì làm đó. Nghĩ tới lúc cùng lão bà ‘yêu thương’, cả thuyền rung động, quả là một việc làm người ta vui sướng biết nhường nào, đó là vinh quang của nam nhân! Lại nói, khỏa thân nằm tắm nắng cũng thật thích thú, đáng tiếc hai lão bà mặc dù cùng bồi tiếp hắn ngủ trên một cái giường, nhưng loại việc kinh thế hãi tục này, đánh chết các nàng cũng sẽ không làm.

“Cuộc sống thật tươi đẹp a!” Lâm Vãn Vinh quay về phía hồ nước hét lớn một tiếng, một tầng sóng nước lăn tăn gợn trên mặt hồ, mang theo chút hơi lạnh, cảnh vật chốn xa xa mờ ảo trong tầm mắt. Hắn đang cởi trần cảm thú cái lạnh mùa đông, trong lòng cực kỳ thư sảng.

Cuộc sống thoải mái như vậy không còn được mấy ngày, sẽ lập tức lên kinh. hắn chẳng muốn suy nghĩ nơi đó sẽ có việc gì đợi mình, tiện thể bắt đầu tập luyện. Hắn không biết sử dụng kiếm thuật như An tỷ tỷ, phương pháp rèn luyện khó tránh khỏi hơi sơ khai, duỗi duỗi tay chân, uốn uốn éo éo, như thể mấy bài thể dục phát vào ngày thứ bảy.

- Lâm Tam, Lâm Tam…
Vừa mới tập xong một vài động tác, bỗng nghe tiếng hô hoán từ trên hồ vọng lại.

“Ta không phải nghe lầm chứ, sớm thế này mà có ai kêu ta?” Hắn lắc lắc đầu, đang có nhã hứng cao, tiếp tục quảng bá cho mấy bài thể dục rèn luyện sức khỏe kia.

- Lâm Tam, Lâm Tam…

Âm thanh càng lúc càng gấp gáp, trong đó có cả một tiếng kêu của một nữ nhân quen thuộc. “Lần này không lầm rồi, thật sự là có người tìm ta. “

Tiếng gọi kia lại càng gần, Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt nước một chiếc thuyền nhỏ bơi lại. Tiêu phu nhân mang theo mấy nha hoàn hạ nhân, đang vội vã tiến tới.

- Phu nhân, là người gọi ta sao?
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng hô.

Tiêu phu nhân nghe giọng của hắn, vội vàng nhìn qua, thấy trên con thuyền kia một người đang đứng, không phải là Lâm tam chứ còn là ai nữa, trên mặt lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nói với thuyền phu:
- Chèo nhanh, chèo nhanh!

Thuyền nhỏ cập sát thuyền hoa, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Phu nhân, sao người lại tới nơi này tìm ta?

Tiêu phu nhân lau mồ hôi trên trán, vội la lên:
- Tìm được người thật khó, Lâm Tam, Ngọc Sương có tới nơi này tìm ngươi không?

“Nhị tiểu thư? Ta tuy là muốn trộm nàng đến, nhưng còn chưa kịp động thủ, bà đã tìm tới cửa”, hắn lắc đầu nói:

- Không có, mấy ngày nay ta còn chưa gặp Nhị tiểu thư. Phu nhân, Nhị tiểu thư sao rồi?

Tiêu phu nhân than thở:
- Hôm qua có mấy nha hoàn láu táu bàn chuyện riêng về ngươi, còn nói ngươi và Ngọc Nhược xảy ra mâu thuẫn, ngươi bị Ngọc Nhược đuổi. Lại vừa khéo bị nha đầu Ngọc Sương kia nghe thấy. Người cũng biết, nó còn không biết ngươi đã trở về, việc này chúng ta vẫn giấu nó, chợt nghe được những điều này, nó chịu không được tìm Ngọc Nhược ầm ĩ một phen. Sáng sớm hôm nay đã trốn khỏi phủ, không biết là đi đâu rồi.

“Đáng chết!” Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, Nhị tiểu thư đối với mình mặc dù rất dịu dàng, nhưng nàng cũng là một cô gái có cá tính, ngày đó có cả Uy Vũ tướng quân lẫn Trấn Viễn tướng quân, chắn chắn là không để người khác khi phụ. Lần này Đại tiểu thư lừa dối nàng, nàng không làm loạn lên mới lạ đó.



- Phu nhân, trước khi Nhị tiểu thư ra ngoài, trong phủ chẳng lẽ không ai nhìn thấy sao?
Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi, liền nhảy lên trên thuyền của Tiêu phu nhân.

- Ngươi…ngươi có thể trước tiên mặc y phục vào đã được không!
Tiêu phu nhân đỏ bừng mặt. Thấy thân trên của hắn để trần, lộ ra cơ thể rắn chắc. Tiêu phu nhân là một nữ nhân trung trinh, ngày ấy miệng hắn không chút e dè nói cái gì phải theo đuổi hạnh phúc, đã làm cho nàng phải phất tay áo bỏ đi. Hôm nay thấy y phục hắn lại không tử tế, thật sự là người vô pháp vô thiên. Tiêu phu nhân cười khổ một trận, đối với Lâm Tam này, tuyệt không thể mỗi ngày đều chỉnh phép tắc, chỉ có việc hắn nghĩ không ra chứ không có việc hắn không dám làm.

Chẳng phải chỉ là không mặc y phục sao, cái này cũng có thể kinh lớn hãi nhỏ, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ gật đầu.

Tần Tiên Nhi và Xảo Xảo nghe có người kêu la, sớm đã ra khỏi khoang, thấy tướng công vội vàng ra đi, Tần Tiên Nhi nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ, dịu dàng khoác một chiếc áo dày lên người hắn, cười duyên dáng:
- Tướng công, chàng đi đi, về sớm một chút!

Nha đầu này, từ đêm qua ba người hoang đàng một phen, tính khí hình như bình hòa hơn một chút. Trong lòng Lâm Vãn Vinh đại hỉ, không nghĩ rằng việc kia còn có tác dụng này a! Từ đây về sau phải làm nhiều hơn mới được, hắn nói bên tai Tiên Nhi:
- Bé cưng, ta sẽ sớm trở về, nàng và Xảo Xảo tắm rửa sạch sẽ chờ ta nghe!

Tần Tiên Nhi khẽ gắt một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng nhảy lên thuyền lớn. Tiêu Phu nhân thấy hai người hắn ân ái ngọt ngào, nhớ tới việc con gái mình, khẽ thở dài:
- Hôm nay khi Ngọc Sương đi, những kẻ trông cửa tưởng rằng nó muốn ra ngoài làm việc gì đó, nào đâu biết đề phòng nó? Ta cũng nghĩ rằng nó hẳn là tới tìm ngươi, chỉ là hành tung ngươi bất định, nó lại không biết rất nhiều việc, đi đâu để tìm ngươi đây? Nha đầu này tuổi còn rất nhỏ, vừa từng trải qua việc đáng sợ, lần ra ngoài này vạn nhất là gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?

Tiêu phu nhân nói tới đây, đã rơi nước mắt. Mấy lần gần đây tiếp xúc với phu nhân, nước mắt của Tiêu phu nhân nhiều hơn lên, dáng vẻ tươi cười trước kia đã ít đi rất nhiều, Lâm Vãn Vinh an ủi:
- Phu nhân chớ có hoảng, Nhị tiểu thư thông minh cơ trí, lại mới đi mấy canh giờ, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Nàng ấy biết ta ở Kim Lăng, chắc chắn cũng không rời khỏi đây, sẽ ở lại trong thành tìm ta.

Phu nhân là do quan tâm quá thành loạn, nghe hắn phân tích một phen, nhất thời cảm thấy rất có đạo lý, khó được như hắn ở thời khắc khẩn cấp như vậy còn có thể giữ được đầu óc tỉnh táo, trong lòng càng đánh giá cao hắn thêm vài phần:
- Lâm Tam, phân tích của ngươi rất đúng. Ta và Ngọc Nhược chia nhau ra, ta tới tìm ngươi, Ngọc Nhược thì dẫn theo gia nhân tìm xung quanh rồi

Khi hai người đang nói chuyện, chiếc thuyền đã tiến gần bờ, Lâm Vãn Vinh nhảy lên trước tiên, phu nhân kéo váy áo đi tới đầu thuyền, Lâm Vãn Vinh liền chìa tay ra, nắm lấy tay bà đỡ lên bờ.

Khuôn mặt Tiêu phu nhân liền đỏ lên, thầm tức giận, nhưng lại thấy ánh mắt hắn cực kỳ trong sáng, tịnh không có chút ý phóng túng nào, liền cũng ngậm miệng không nói nữa. Lâm Vãn Vinh bình tĩnh nói:
- Phu nhân, những chỗ ngày thường Nhị tiểu thư thích đi, người đều phái người đi rồi chứ?

Tiêu phu nhân lườm hắn một cái: ‘Cái này còn cần ngươi nói ư?’ Bà gật đầu:
- Phàm là nơi chốn nào ngày thường nó thích, ta đều phái người tìm qua, nhưng vẫn không có kết quả gì.

Lâm Vãn Vinh nói:
- Nếu như thế, chúng ta liền chia tay ở đây, phân nhau ra tìm, Kim Lăng thành này lớn thế nào, cho dù đem Kim Lăng đào lên ba thước, ta cũng phải tìm được Ngọc Sương.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Hắn lúc này dưới sự cấp bách, cũng không xưng hô Nhị tiểu thư nữa, phu nhân nghe được ngược lại cảm thấy hắn rất thật lòng.

Tách khỏi Tiêu phu nhân, hắn cẩn thận nghĩ lại quá trình cùng Nhị tiểu thư quen biết tới này, đính ước của hai người là ở trong Tiêu phủ, nói chuyện tình ái, sờ sờ mó mó cũng phần lớn diễn ra ở Tiêu phủ, nếu nói tới chỗ quen thuộc của hai người ở trong thành, cũng chỉ có một cái Tê Hà tự thôi. Ngày đó hắn cùng Đại tiểu thư bị Bạch Liên giáo bắt cóc, Nhị tiểu thư cả ngày ăn chay niệm phật cầu phúc cho hai người hắn, chỗ kia có ý nghĩa rất đặc biệt.

Mặc kệ phu nhân có phái người tìm qua hay chưa, hắn liền tới thẳng Tê Hà tự. Lúc này còn sớm, bên trong Tê Hà tự không có mấy hương khách, chỉ có vài vị sư sãi đang quét lá thưa thưa thớt thớt, trông thật là thanh tịnh.

Hỏi mấy đại hòa thượng có một nữ thí chủ xinh đẹp tới hay không, mọi người đều lắc đầu, duy chỉ có một tiểu hòa thượng bảo có một vị nữ thí chủ đi về phía Đại Hùng bảo điện, hoa dung nguyệt mạo trời sinh, cực kỳ xinh đẹp.

“Mẹ nó, tuổi nhỏ như vậy, đã nhận ra nữ thí chủ xinh đẹp rồi, lớn lên khẳng định là hoa hòa thượng!” Lâm Vãn Vinh vừa cảm kích lại khinh miệt, vội vàng chạy tới Đại Hùng bảo điện.

Đại Hùng bảo điện này gồm một chính điện và hai điện phụ, hắn tới thẳng trong chính điện, lại không có một ai. Hắn hành lễ trước tượng bồ tát uy nghiêm một cái, rồi từ tiền điện tìm tới hậu điện. Đừng nói nữ thí chủ, ngay cả con chuột cái cũng chẳng thấy một con.

Trong lòng đang âm thầm tức giận thì nghe thấy ở tiền điện truyền đến tiếng bước chân khe khẽ lại gấp gáp nhẹ nhàng đến, tựa hồ như là của một nữ nhân.

Cô gái kia tiền vào điện, cẩn thận tìm kiếm trước sau một phen, chẳng phát hiện được gì, nhịn không được khẽ thở dài, quỳ lên cái đệm trước người Bồ tát:
- Quan Thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, cầu lão nhân gia người phù hộ muội muội bình an vô sự, đệ tử nguyện lấy tính mạng đổi lấy sự chu toàn của muội ấy, chỉ cần muội muội có thể bình yên trở về, con sẽ không đi nhớ tới kẻ đáng ghét kia nữa…hu…hu…

- Đại tiểu thư…
Lâm Vãn Vinh trốn ở hậu điện, kinh ngạc khẽ hô một tiếng.

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-gia-dinh/chuong-215-8izaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận