Cực Phẩm Gia Đinh Chương 285 : Ba lời mời

Chương 285: Ba lời mời

Dịch: Scubidu
Biên dịch & biên tập: Melly
Nguồn: tangthuvien.com

‘Thiên hạ đệ nhất đinh’? Không chỉ người thường kinh ngạc, mà cả người kiến thức uyên bác như Từ Vị cũng sững sờ. Khó trách Hoàng thượng lại nói từ nay về sau không ai dám khinh thường Tiêu gia, khi bạc Lâm Tam. Chỉ bằng ngự bút đề bốn chữ “Thiên hạ đệ nhất” trên hoành phi treo ở trước cửa, dù cho là quan văn cũng phải hạ kiệu, quan võ phải xuống ngựa, ai dám khinh suất? Khi dễ Lâm Tam ư? Đáng cười thay! Lâm đại nhân không bắt bẻ kẻ khác, vậy phải niệm A di đà phật rồi.


- Tạ ơn Hoàng thượng!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười vội vàng hành lễ, đây quả là một món quà lớn, không cần hiểu rõ trắng đen ra sao, nhưng chỉ với ý tứ này của cha vợ thì từ nay về sau nếu hắn xảy ra chuyện gì, nói không chừng đã có bề trên nâng đỡ.



Bá quan trong điện đều là những kẻ tinh minh. Trong vài ngày qua, vị Lâm đại nhân này không biết từ cái khe nào chui ra, từ một Lâm Tam không mấy danh tiếng đã thay thế vị trí tân khoa trạng nguyên Tô Mộ Bạch, trở thành làm tân sủng của Hoàng thượng, từ kẻ tiểu tốt vô danh trở thành “Thiên hạ đệ nhất đinh”, lên chức cực nhanh mà chẳng người nào có thể sánh kịp. Quan lại đều là người thành tinh, sớm đã nhìn ra chút ít đầu đuôi sự việc, cùng nhau vội vàng hướng tới Lâm đại nhân chào hỏi làm quen. Trong chốc lát mà tiếng a dua nịnh nọt liên miên không dứt, mang Lâm đại nhân được phóng đại trở thành một kẻ vô song trên lục địa, thế gian hiếm có.

Quốc sư Đột Quyết Lộc Đông Tán chậm rãi đi đến cạnh Lâm Vãn Vinh:
- Tài học của Lâm đại nhân khiến Lộc Đồng Tán rất bội phục, ngày sau nếu lại cùng đại nhân đối đầu trên chiến trường, Lộc Đồng Tán tuy có chết trận cũng không có lời oán trách hối hận!


- Nói hay… nói hay lắm, Lộc huynh!
Lâm Vãn Vinh bật cười:
- Chỉ cần người Đột Quyết không quấy nhiễu bách tính Đại Hoa ta, ta bảo đảm ngài có thể mệnh thọ trăm tuổi.


Lộc Đông Tán quay qua hướng Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên, hai người cùng mỉm cười, nhưng mà tâm tư trong lòng tuyệt đối khác biệt.

- Oa ha ha ha…
Rời khỏi buổi chầu, ngồi ở trong xe, nhìn năm chữ vàng rực rỡ “Thiên hạ đệ nhất đinh”, Lâm đại nhân nhếch mép cười đắc ý, lộ ra bộ mặt hớn hở của kẻ mới phất to.


Từ Vị ngồi cạnh trông thấy dáng vẻ của hắn mà thầm tức cười, chợt nhớ tới một chuyện, nhịn không được khẽ thở dài:
- Lâm tiểu huynh, chuyện hôm nay vốn có thể hoàn mỹ trọn vẹn, nếu ngươi trả lời được đề mục cuối cùng của Nghê Thường công chúa, thì có thể đăng đường nhập thất, trở thành phò mã của Đại Hoa, chỉ là… Ôii, vẫn là thiếu chút ít cơ duyên!


Thiếu vận mệnh cái gì, phải nói ta vận số quá tốt mới đúng chứ! Không hiểu sao gặp được Tiên Nhi, lại cưới nàng làm vợ mà không nghĩ được nàng vốn là công chúa có thân phận cao quý. Mặc dù hiện nay nàng dường như cực kỳ tức giận, nhưng mà với tính nết trẻ con của nàng, không quá vài ngày sẽ hiểu ra rồi lại hồi tâm chuyển ý, lần này lão tử phát tài rồi.


- Từ tiên sinh, ta có một chuyện không hiểu, xin ngài chỉ giáo!
Lâm Vãn Vinh cẩn thận cuộn bốn chữ Hoàng đế ban thưởng, nhíu mày hỏi:
- Đương kim Hoàng thượng của chúng ta, rốt cuộc có mấy công chúa?

Từ vị đáp:
- Câu hỏi này của tiểu huynh đệ rất hay, ban đầu là hai công chúa, nhưng bây giờ biến thành ba công chúa rồi.

- Cái gì hai biến thành ba? Từ tiên sinh, ngài đừng làm khó ta nữa, mau nói nghe một chút đi!
Lâm Vãn Vinh nóng lòng về thân phận của Tiên Nhi, vội vàng hỏi.

Từ Vị thở dài:
- Tiểu huynh đệ có điều không biết, lúc trước có hai công chúa được Hoàng thượng sắc phong. Công chúa trưởng là Tân Hà công chúa, là con gái đầu tiên của Hoàng thượng. Năm xưa sau khi Hoàng thượng đăng cơ, vừa lúc gặp nạ bộ lạc Di tộc ở Vân Nam gây loạn , vì muốn ổn định tình hình biên cương, Hoàng thượng mang Công chúa trưởng ban gả cho con trai trưởng của quận vương Vân Nam. Tân Hà công chúa quanh năm sống ở nơi xa xôi, bây giờ đã gần bốn mươi tuổi, lần cuối cùng hồi kinh thăm nhà cũng cách đây năm năm trước rồi.

Vị Tân Hà công chúa này dĩ nhiên là đại tỷ của Tiên Nhi đây, tuổi đã không còn trẻ nên nhất định sẽ không phải là Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh vội nói:
- Vị công chúa thứ hai được sắc phong kia… chẳng lẽ đúng là Tiên Nhi… Ồ, đúng là Nghê Thường công chúa!

Từ Vị mỉm cười lắc đầu:
- Cũng không phải, vị công chúa thứ hai tên gọi là Xuất Vân.


- Xuất Vân công chúa?
Lâm Vãn Vinh vừa mừng vừa lo:
- Không phải Nghê Thường công chúa sao?

Từ Vị gật gù:
- Về những nữ nhi nối dõi của Hoàng thượng, việc này kể ra rất dài, bên trong có nhiều phức tạp. Sau Tân Hà công chúa, Hoàng thượng đã từng sinh được hai hoàng tử. Vị thứ nhất là do Hoàng hậu sinh ra, đáng tiếc khi mười tuổi bị té ngựa gãy cổ mà chết yểu.

- Cưỡi ngựa té gãy cổ…?
Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi: “Thật là một lí do kì dị , hơn nữa lại là con trưởng của Hoàng thượng.”

Từ Vị nhìn thấu tâm sự của hắn, lắc đầu nói:
- Chuyện của hoàng gia cũng không thể hí lộng nói rõ ràng. Tiên hoàng nói Hoàng trưởng tôn ngã ngựa mà chết thì cứ cho là ngã ngựa mà chết đi.


- Hiểu rồi, nghe ý tứ trong lời nói của Từ Vị lão ca người, Hoàng thượng còn có con trai thứ hai ư?
Lâm Vãn Vinh hỏi.


- Nhị hoàng tử, nói ra càng đáng tiếc!
Từ Vị bùi ngùi than thở:
- Trước khi Tiên hoàng lâm chung, Hoàng thượng tự mình phụng dưỡng trước người, hiếu kính nhân nghĩa khiến thiên hạ cảm phục. Chỉ là có người nhìn ganh ghét ngài, phái sát thủ tiến vào cung hành thích, nhị Hoàng tử vì bảo vệ Hoàng thượng mà chết thảm ở dưới đao sát thủ. Hoàng thượng khi đó gần bốn mươi tuổi, về già còn mất con nên bi thương không thôi, trước giường Tiên hoàng hôn mê ngay tại chỗ.


Không nghĩ tới hai con trai của lão Hoàng đế đều chết ngoài ý muốn, thật sự làm cho người ta kinh ngạc chấn động. Từ Vị im lặng rồi hạ giọng nói tiếp:
- Về sau Tiên hoàng trên giường truyền ngôi, Hoàng thượng đăng cơ ngôi hoàng đế, nhưng chỉ còn lại ba công chúa. Xuất Vân công chúa đứng hàng thứ tư trong các huynh đệ tỷ muội của ngài, chính là con ruột của Hoàng hậu, tôn quý vô cùng, kém Tân Hà công chúa hơn hai mươi tuổi. Khi Xuất Vân công chúa chào đời, căn cơ của Hoàng thượng chưa ổn, vừa vặn gặp được kỳ nhân tương trợ, Hoàng đế liền đưa Xuất Vân công chúa cho kỳ nhân đó làm đồ đệ. Quay đi quay lại đã hơn hai mươi năm kể từ thời điểm lần lão hủ gặp nàng khi được sắc phong làm Xuất Vân công chúa.


“Xuất Vân công chúa chẳng lẽ đúng là Thanh Tuyền?” Trong lòng Lâm Vãn Vinh rộn ràng: “Còn Tiên Nhi kia, nàng sao lại trở thành Nghe Thường công chúa? Chẳng lẽ là lão Hoàng đế để làm dao động Cao Ly cùng Đột Quyết, mà cố ý nhận nghĩa nữ?”


- Nghê Thường công chúa là con gái út của Hoàng thượng
Từ Vị than nhẹ một tiếng:
- Trong cung năm đó, Hoàng thượng sủng ái nhất chính là hai vị Xuất Vân và Nghê Thường công chúa. Lúc Xuất Vân công chúa thụ phong, Hoàng thượng vui vẻ cũng muốn phong con gái út làm Nghê Thường công chúa, chỉ tiếc Nghê Thường công chúa không chịu thụ phong Đúng lúc đó lại sinh biến cố, thân mẫu Tần phi của nàng vì bảo vệ Hoàng thượng mà lâm nạn qua đời. Nghê Thường công chúa từ đấy về sau không rõ tung tích, mấy hôm trước Hoàng thượng nhắc đến việc Nghê Thường công chúa trở về, lão hủ còn nửa tin nửa ngờ, không nghĩ rằng lại là sự thật.

- Tần phi? Tần Tiên Nhi! Ta hiểu rồi…!
Lâm Vãn Vinh vỗ mạnh một cái: “Tiên Nhi đúng là con gái ruột của Hoàng đế, mẫu thân nàng họ Tần cho nên mới lấy tên là Tần Tiên Nhi. Nha đầu kia gạt ta đến khổ a! Về nhà nhất định phải đánh vào mông nàng.”


- Tiểu huynh đệ, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?
Từ Vị mỉm cười.


- Hiểu rồi, hiểu rồi!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Cám ơn Từ tiên sinh đã chỉ điểm, chờ vài ngày nữa ta chuyển nhà mới sẽ mời ngài qua đấy uống trà, nhân tiện thu chút ít tiền mừng!

Từ Vị cười to nhìn hắn một cái:
- Lâm tiểu huynh, ngươi bây giờ không phải là phàm nhân nữa, nhưng chớ muốn nhắc đến chuyện thu tiền mừng gì. Nếu là bị người ngoài nghe thấy được, chỉ e sẽ đến chen chúc phá cửa nhà ngươi dâng tặng lễ vật tiền bạc mất!

Từ Vị tuyệt không phải rung cây nhát khỉ, hiện giờ Lâm đại nhân chính là siêu cấp đại hồng nhân trước mặt mọi người, có rất nhiều người muốn kết thân với hắn, đừng nói tặng tiền mừng, cho dù là hắn muốn núi vàng, cũng cam đoan sẽ có ngươi vì hắn mà chuyển đến.

- Còn có một chuyện…
Từ Vị tủm tỉm cười nhìn hắn rồi nói:
- Lâm tiểu huynh, không phải ngươi với Tiêu đại tiểu thư đang giận dỗi chứ?


- Giận dỗi? Không có a…
Lâm Vãn Vinh lấy làm kì quái:
- Mấy hôm trước ta chịu roi trên giáo trường, vẫn may mà có nàng thoa thuốc cho ta, sao phải hờn dỗi?

- Không giận là tốt rồi! Hai ngày nay, nha đầu Chỉ Tình và Tiêu đại tiểu thư như hình với bóng. Ta thấy nàng ấy lo lắng buồn phiền, còn cho rằng ngươi có hiềm khích gì với nàng!


“Đại tiểu thư cùng Từ Chỉ Tình như hình với bóng ư?” Sáng sớm hôm qua Lâm Vãn Vinh đã đi rồi, buổi tối ngày hôm qua qua đêm ở trong cung, tính ra, đã hơn hai ngày chưa thấy Đại tiểu thư, cũng thật có ít nhiều nhớ nàng.

Chia tay với Từ Vị ở trước cửa, bước vào trong cửa hàng, đã thấy Tống tẩu đang tất bật bận rộn, tiểu nha hoàn Hoàn Nhi ở bên cạnh hỗ trợ, trông thấy hắn trở về, lập tức vui vẻ nói:
- Tam ca, người trở về thật đúng lúc, mau tới giúp nào!


- Giúp cái gì?
Lâm Vãn Vinh hỏi:
- Đại tiểu thư đâu, sao không thấy nàng ta?

- Hôm nay từ Kim Lăng mới đưa đến một lượng lớn nước hoa, bây giờ phải đem cất giữ ngay. Chúng ta đang ngăn chặn tin tức ra bên ngoài, chứ nếu để các vị thái thái tiểu thư biết thì không chừng sẽ dở luôn cả cửa tiệm này của chúng ta ra mà mua. Tam ca, huynh không biết sao, nước hoa này của chúng ta bán chạy như điên vậy đó. Ngày hôm qua vừa mới bày mười bình để trên tủ, mà chỉ một tuần trà đã có mấy trăm người xếp hàng bên ngoài. Mười bình đó vừa bán hết mà những người còn lại không bỏ qua, ồn ồn ào ào cả ngày, cuối cùng Tống tẩu phải trả lời khi nào hàng đến sẽ lập tức bán cho bọn họ, họ mới chịu mới giải tán đi về…
Hoàn Nhi vui mừng phấn khởi nói.

Lâm Vãn Vinh sớm đã không lấy làm kì quái về việc này, bật cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ xinh xắn của tiểu nha hoàn:
- Ta không hỏi nước hoa, là ta hỏi Đại tiểu thư, sao không thấy nàng ta?

- Đại tiểu thư sao? Cô ấy nói là cùng Từ tiểu thư ra ngoài đi vẽ tranh, giống như huynh, cả đêm hôm qua cũng chưa trở về.
Hoàn nhi vô tư lự trả lời.

“Vẽ tranh? Hai nhà đầu này thực an nhàn thoải mái vậy ư!” Trong lòng Lâm Vãn Vinh đầy nghi hoặc: “Đại tiểu thư khi nào bắt đầu thích nhàn hạ rong chơi vậy? Cả công việc trong tiệm cũng có thể lờ đi.”

- Ồ, đúng rồi, Tam ca, mới vừa rồi có người gửi đến thiệp mời cho huynh, nói là mời huynh qua phủ dự tiệc!
Hoàn Nhi bỗng nhớ tới cái gì đó nhẹ nhàng nói.

- Gửi thiệp mời? Dự tiệc ư…?
Lâm Vãn Vinh lấy làm kì quái:
- Ai gửi? đi dự yến tiệc gì?

Hoàn Nhi lắc đầu đáp:
- Muội không biết, hạ nhân của nhà đó mặc rất là hoa lệ, đối đãi với muội cũng rất khách khí, sau khi để lại thiệp mời còn nói ‘chủ nhân của nhà hắn thỉnh huynh nhất định phải hạ cố đến dự rồi mới rời đi’.


Lâm Vãn Vinh đón lấy tấm thiệp mời vào trong tay, chỉ thấy tấm thiệp này có tơ vàng quấn quanh, mặt ngoài kiểu cách, mở ra liền nhìn thấy một hàng chữ nhỏ màu vàng ở mặt trên: ”Hoàng hôn ngày mai ở Vương phủ thiết yến, cung thỉnh Lại bộ phó thị lang Lâm Tam đại nhân quang lâm. Thành vương Triệu Minh Thành kính bút!”


“Thành Vương thiết yến? Ngày ấy ở trong chùa Tướng quốc ồn ào một phen không vừa lòng nhau, hắn mời ta làm cái quái gì? Ta mới vừa được thăng quan mà thiệp mời của hắn đã đưa đến đây rồi, hành sự quả thực rất nhanh. Chuyện nơi chốn quan trường này đều giả dối gian xảo, cũng không bằng ta ở Tiêu gia làm gia đinh khoái hoạt!” Hắn thuận tay ném tấm thiệp mời sang bên cạnh, cười nói:
- Ta vào trước nghỉ ngơi chốc lát, nếu Đại tiểu thư đã trở về, Hoàn Nhi muội liền báo cho ta nghe!

Hoàn nhi gật đầu đáp ứng, Lâm Vãn Vinh vừa định cất bước, đang muốn đi vào phòng thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một tràng ngữ điệu Đại Hoa lơ lớ:
- Xin hỏi có phải Lâm Tam Lâm đại nhân ở chỗ này không?


Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên liền thấy một người Đột Quyết mũi cao mắt lõm đang đứng ở trước cửa, trông dáng vẻ tựa hồ như là thuộc hạ của A Sử Lạc.

- Đúng vậy… đúng vậy! Chính là ta, xin hỏi ngài là…?
Lâm Vãn Vinh đi ra phía trước xem xét kẻ kia.

- Kẻ hèn này phụng mệnh của A Sử Lạc đại nhân, vì Lâm đại nhân mà tặng lên hai con Hãn huyết bảo mã, mời đại nhân kiểm tra và nhận giúp…
Người Đột Quyết kia khom người cung kính.


Lâm Vãn Vinh hoan hỉ ‘a’ lên một tiếng, không nhắc chuyện này thật đúng là quên mất thật rồi. A Sử Lạc đã hối lộ cho hắn hai con Hãn huyết bảo mã, bị Từ Trường Kim tố cáo trước mặt Hoàng đế. Hoàng đế dứt khoát làm là không thôi, đem châu ngọc cùng ngựa quý thưởng hết cho hắn. Trước mắt, tên Đột Quyết này đặc biệt vì hắn mà đến tặng ngựa.

Sống đã lâu như vậy mà chỉ có nghe nói qua tên của Hãn huyết bảo mã, chưa nhìn thấy được một lần, Lâm Vãn Vinh vội giữ chặt người Đột Quyết kia:
- Bảo mã ở đâu, mau dẫn ta đi xem!


Ra khỏi cửa thấy ngay hai con tuấn mã thân hình cao lớn đang đứng trước cửa hàng, lông toàn trên màu nâu nhạt, mềm mại như sa tanh, tìm không ra một sợi màu khác lẫn lộn, bờm ngựa một màu vàng rực rỡ, óng ánh dưới ánh mặt trời, thu hút mọi ánh mắt. Trên bốn vó của hai con Huyết hãn bảo mã có một vòng lông trắng dài bao quanh, rất là đáng yêu.

- Đại nhân, đây là hai bảo mã Hãn huyết thần tuấn nhất của Đột Quyết ta. Mỗi khi nó phi nước đại thì cả người đổ mồ hôi lóng lánh như máu, cho nên gọi là Hãn huyết bảo mã. Hai con ngựa dâng tặng cho Lâm đại nhân đây càng là vương giả trong các loài ngựa quý. Mời đại nhân xem… bốn vó của hai con bảo mã này như ngọc, phảng phất như từ chân trời mà đến, ở Đột Quyết ta, hai con này đáng được khen ngợi là thiên mã…
Đột Quyết sứ thần chậm rãi giới thiệu

Lâm Vãn Vinh hoan hỉ trong lòng, nhưng nét mặt lại không thể hiện ra, khẽ gật đầu: 
- Tạm được, Hãn huyết bảo mã qua nhiên danh bất hư truyền, đáng cùng ghép đôi được với Điền mã của Đại Hoa ta.


Sứ giả kia bĩu môi coi thường, Điền mã là cái giống ngựa gì, tướng mạo xấu xí , vừa gầy vừa nhỏ, nào có thể cùng so với bảo mã của Đột Quyết ta, vị Lâm đại nhân này thực không biết phân biệt hàng tốt xấu.

- Cám ơn vị sứ giả này…!
Lâm Vãn Vinh cười cầm dây cương dắt qua, Hoàn Nhi ở bên kia nhìn thấy con ngựa to lớn này vừa vui mừng vừa sợ hãi trong lòng, lại nghe tam ca bảo:
- Hoàn nhi, muội dắt hai con gia súc này đi rong bên ngoài đi, xem coi liệu có thể cày ruộng kéo cối xay hay không.

Đột Quyết sứ giả nghe xong muốn méo mặt, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Nếu như bảo mã này thực chất không được nhanh nhẹn lắm, vậy thì để lại cho Đại tiểu thư một con kéo xe đi… Ai, gia súc mà không biết làm việc thì chỉ có thể bị người cưỡi thôi… Ồ, vị sứ giả này, ngài vẫn còn ở đây sao?

Đột Quyết sứ giả cố nén cơn giận dữ, lấy từ trong ngực ra một tấm thiếp mời, trình lên Lâm Vãn Vinh:
- Đại nhân, đây là lời mời của A Sử Lạc đại nhân, ngài ấy mời ngài đêm mai ra ngoài thành tham gia yến hội lửa trại!

“Yến hội lửa trại? Không ngờ A Sử Lạc rất lãng mạn đấy, sẽ không nhân vụ này mà tặng cho ta hai mĩ nữ Đột Quyết đấy chứ!” Lâm Vãn Vinh cười ha ha lấy lệ, tiếp nhận giấy mời đang định thuận miệng đáp ứng thì bỗng nhớ ra cái thiệp mời vừa rồi của Thành Vương, không phải cũng mời đến trong phủ hắn dự tiệc hoàng hôn ngày mai sao?

Đột Quyết sứ giả thấy Lâm đại nhân đã tiếp nhận thiệp mời, liền cho rằng hắn đã đáp ứng thì vội vã thi lễ rời đi, ở lại chỗ này thêm một khắc, trông thấy Lâm đại nhân vũ nhục Hãn huyết bảo mã như thế, hắn chắc sẽ bị kích động muốn xông lên đánh gã Lâm Tam này một trận.

Lâm Vãn Vinh còn đang trầm ngâm, Hoàn Nhi lại mừng rỡ đi tới:
- Tam ca, tam ca, huynh thật sự làm quan rồi?

- Một chức quan nhỏ mà thôi, cô bé ngốc à…!
Lâm Vãn Vinh cười nói.


- Không phải mà…
Hoàn nhi chu cái miệng nhỏ lên:
- Tam ca huynh lại lừa ta, người vừa nãy tới, mũi cao, mắt lõm, có phải là người Hồ ở biên ngoại đúng không?


- Hoàn nhi quả nhiên có kiến thức rộng khắp a!
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười hì hì:
- Người này là người Đột Quyết đố… À… những tên gia hỏa ấy đã đánh nhau rất nhiều năm với Đại Hoa ta đó.


- Tam ca, cả người Hồ cũng nịnh nọt lấy lòng huynh như vậy, huynh còn nói mình là tiểu quan sao? Huynh chỉ giỏi gạt bọn muội thôi…!
Hoàn nhi ấm ức nói

Thấy hốc mắt tiểu nha đầu cũng đỏ rồi, Lâm đại nhân đành phải an ủi:
- Được rồi, vậy liền là đại quan, quan lớn của nhà trời, được chưa…?


Hoàn nhi ngay lập tức nín khóc bật cười một tiếng, gật gù liên tục:
- Muội cũng biết Tam ca là người có bản lãnh nhất trên đời này!

Tức thì sắc mặt của nàng lại u sầu như trước:
- Tam ca, huynh làm đại quan rồi, có phải là sắp rời bọn muội đúng không?

- Sao lại vậy? Hoàn nhi lo lắng từ nay về sau Tam ca sẽ không nhận mặt muội nữa phải không?
Lâm Vãn Vinh trêu chọc:
- Muội yên tâm đi, từ nay về sau khi trong phòng ta thiếu nha đầu thì nhất định gọi muội đến.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn nhi ửng hồng, vội lắc đầu:
- Tam ca, muội không phải là lo lắng cho chính mình, muội chỉ là lo…


- Lo cái gì?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.

Hoàn nhi cúi đầu, than thở:
- Muội chỉ là lo lắng cho Đại tiểu thư. Tam ca, mặc dù cho tới bây giờ Đại tiểu thư cũng chưa nói với muội một lời nào, nhưng ai cũng đều đã nhìn ra cô ấy thực sự thích huynh. Cho là cô ấy hơi bướng bỉnh không chịu biểu lộ nỗi lòng. Tam ca, muội cầu xin ngươi, ngàn vạn lần đừng phụ Đại tiểu thư…


Nói đến đó thì mắt Hoàn nhi đã đỏ hoe, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống. Lâm Vãn Vinh không biết làm gì đành cười, chỉ làm một viên quan nhỏ thôi mà coi ta giống như Trần Thế Mỹ*. Đừng quên là Hoàng thượng đích thân đề mấy chữ “thiên hạ đệ nhất đinh”, ta đúng là danh chính ngôn thuận làm cái gia đinh này.

(*Ai coi film Bao Công xử án chắc vẫn còn nhớ nhân vật này. Trần Thế Mỹ là một kẻ đã phụ rẫy mẹ và vợ để được làm phò mã.)


Đang muốn nói tiếp thì lại nghe bên ngoài có một tiếng của một người con gái vọng vào:
- Ngài khỏe không? Mạo muội quấy rầy rồi! Xin hỏi Lâm đại nhân có phải ở chỗ này không?

Thanh âm này nghe quen thuộc lắm. Hoàn Nhi liếc mắt ra ngoài một cái liền thấy một thiếu nữ mặc trang phục hoàng cung Cao Ly đang đứng ngoài cửa, đôi mắt nàng ta đen láy, da thịt như được tắm qua sữa, má đỏ hây hây, nở nụ cười ngọt ngào khả ái hành lễ chào chính mình. Cô gái này điềm đạm tự nhiên, dường không có một ai lại có thể nỗi giận với nàng được.

- Tam ca, tìm huynh kìa…
Mới vừa rồi còn vì Đại tiểu thư mà nói chuyện tình cảm, trong nháy mắt có một đại mỹ nữ đầy vẻ phong tình người nước ngoài tìm đến trước cửa, trong lòng Hoàn nhi đương nhiên là vô cùng tức giận, hừ một tiếng.


- Trường Kim nữ sĩ, sao nàng lại tới đây, rất vui mời vào trong ngồi…
Lâm Vãn Vinh mỉm cười vừa đi ra vừa nói.


Từ Trường Kim vui vẻ vội vàng cúi thật sâu:
- Đại nhân, thì ra ngài ở chỗ này, ta còn tưởng rằng tìm lầm nơi rồi!

- Không sai, không sai! Đúng là nói này, xin mời mau vào trong ngồi…
Lâm đại nhân cười hì hì, quay đầu gọi:
- Hoàn nhi, mau mang trà!


- Tam ca, xin lỗi a, ngày hôm qua đã dùng hết trà rồi!
Hoàn nhi trừng mắt cảnh giác nhìn Từ cung nữ. Tam ca phát đạt rồi, không giống với trước kia, bất luận nữ nhân gì đến tìm hắn cũng là đều là địch nhân của Đại tiểu thư.


Lâm Vãn Vinh cười khổ, hắn thật sự khó lòng cảm nhận được tâm tư của mấy tiểu nữ a! 

Từ Trường Kim lấy ra một tấm thiệp mời, lắc đầu mỉm cười nói: xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Đại nhân, không cần đâu, ta chỉ đặc biệt tới đây để mời ngài. Vào buổi chiều ngày mai, vương tử Lý Thừa Tái thiết yến tại du thuyền ở Kính hồ, thỉnh ngài đại giá quang lâm!

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-gia-dinh/chuong-285-Cjzaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận