Chương 311 - Ngẫu nhiên phát hiện
Dịch: luutinh26
Biên dịch: Thỏ gia
Biên tập: Remy
Nguồn: tangthuvien.com
Ra đến phòng, Cao công công cẩn thận khẽ khàng khép cánh cửa lại, sợ làm kinh động đến hai cha con đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn khổ ải mới có thể đoàn tụ.
Lâm Vãn Vinh nghe tiếng khóc nhỏ của Tần Tiên Nhi ở trong phòng, nhịn không được lắc đầu, chuyện này hôm nay xem như đã giải quyết xong rồi, chỉ mong phụ tử bọn họ có thể vui vẻ chung sống, để cho một phen khổ tâm của Lâm đại nhân ta không uổng phí.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Lâm đại nhân, Lâm đại nhân.
Thanh âm của Cao công công vang lên bên tai hắn:
- Có người muốn gặp ngài.
- Gặp ta? Ai thế?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi, ở đây là trong cung Càn Thanh của hoàng đế, lại có người muốn gặp mình, thật đúng là chuyện lạ.
Cao Bình chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Xin mời đại nhân đi theo ta.
Lão cất bước đi trước ra phía ngoài điện, nhằm hướng dãy nhà ngang đi đến, băng qua mấy gian phòng ốc, tìm đến một căn trong đó, cung kính:
- Chính là nơi này, xin mời đại nhân vào.
Trong đại điện tất cả các căn phòng đều đèn đuốc sáng trưng, chỉ có gian phòng này không một tia sáng, chìm trong đen tối, Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, chậm rãi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một bóng người già nua, lặng lẽ đứng trước cửa sổ, hốc mắt trống không mà vẫn lóe lên những tia quang mang sâu kín.
- Ngụy đại thúc!
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc kêu lên, vội bước lên một bước, kéo tay lão:
- Người, người sao lại ở đây?
Ngụy lão đầu mỉm cười hỏi lại:
- Tại sao ta không thể ở chỗ này chứ?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt hồi lâu, một lúc sau mới than dài một tiếng, gật đầu thở dài:
- Ta hiểu rồi, thì ra Ngụy đại thúc ông cũng là người bên cạnh hoàng thượng.
Ngụy lão đầu mỉm cười, sắc giọng có mấy phần cảm khái:
- Ngươi nói không sai, ta đích thực là quản sự bên cạnh hoàng thượng. Năm xưa, lúc hoàng thượng còn chưa lên ngôi, ta đã đi theo hầu hạ bên người, từ đó tính đến nay cũng đã hơn ba mươi năm rồi.
Hơn ba mươi năm? Một người mù đi theo hầu hạ bên hoàng thượng lâu như vậy, thật đúng là kỳ tích a, chủ tớ hai người này thật có tình có nghĩa. Lão Ngụy tựa hồ nhìn thấu những suy nghĩ trong đầu hắn, cười bảo:
- Có phải ngươi đang suy nghĩ, một lão đầu mù lòa như ta sao có thể đi theo hầu hạ bên cạnh hoàng đế trong hơn ba mươi năm đây?
Ngụy lão đầu là ân nhân cứu mạng của Lâm Vãn Vinh, đối với hắn như có ơn tái tạo, Lâm Vãn Vinh trước mặt lão ta phá lệ rất thành thật, cũng không giấu giếm suy nghĩ trong lòng, gật đầu đáp:
- Ta quả thật có chút nghi vấn.
- Ngươi không cần hoài nghi, nói ra rất đơn giản, vào hai mươi năm trước, ta cũng giống như ngươi hiện giờ, cũng có một đôi mắt đầy đủ bình thường.
Lão mù thở dài một hơi sâu thẳm, trong thanh âm ẩn chứa đầy sự tức giận, buồn bã cùng tiếc nuối:
- Năm xưa, tiên hoàng lâm trọng bệnh, hoàng thượng tấm lòng nhân hậu, quần áo chẳng kịp thay, ngày đêm chăm sóc bên tiên hoàng, mỹ danh hiếu thuận nhân nghĩa truyền khắp thiên hạ. Tiên hoàng vô cùng cảm động, trước ngày băng hà muốn hạ một đạo thánh chỉ, ý định truyền lại ngôi vị hoàng đế cho hoàng thượng. Chỉ là, vào thời khắc khẩn yếu nhất, đột nhiên có một số lượng lớn thích khách xông vào nơi dưỡng bệnh của tiên hoàng trong chùa Tướng Quốc. Hoàng thượng vì bảo vệ tiên hoàng thân mang trọng thương, ngay cả hoàng tử duy nhất cũng trúng đao mà chết, ta vì bảo vệ hoàng thượng cũng mất đi hai mắt. Cũng may Lý Thái trung thành chính trực, huy động mấy vạn đại quân trừ được nội loạn, mới bảo vệ được hoàng thượng bình yên.
Nhắc đến chuyện cũ, trong ngữ khí thong thả bình thường của lão Ngụy vẫn mang theo một chút kích động, Lâm Vãn Vinh càng nghe càng âm thầm kinh hãi, lần trước lão hoàng đế hời hợt kể qua việc này, các chi tiết không rõ ràng, theo lời Ngụy lão đầu thuật lại, qua đó hắn hiểu rõ được rất nhiều chuyện. Nguyên lai trận chiến ấy không chỉ Ngụy đại thúc bị mù hai mắt mà ngay cả lão hoàng đế cũng mang trọng thương, hơn nữa còn mất đi con trai duy nhất. Đại khái từ khi mắc phải căn bệnh không thể chữa khỏi sau lần bị thương đó, đến sau khi lão hoàng đế lên ngôi, cũng không thể sinh thêm con cái gái trai gì nữa, giang sơn cẩm tú không người kế nghiệp, khó trách lão thù hận Thành Vương đến tận xương tủy.
- Để bảo vệ giang sơn Đại Hoa lâu dài, từ vài chục năm trước hoàng thượng đã bắt đầu chọn lựa nhân tài, ta là người duy nhất biết sự tình trong đó, tiếp nhận trọng trách liên quan đến đại nghiệp thiên thu vạn tải của Đại Hoa, lang bạt điều tra khắp nơi, tìm kiếm những người tài có thể đào tạo được, sau này lại gặp ngươi.
Lão Ngụy ngừng lại một chút, thờ dài thật sâu, lắc đầu nói:
- Vãn Vinh, ta thật không biết phải khen ngợi ngươi hay chửi mắng ngươi nữa?
- Đại thúc, tốt nhất là ngươi nên mắng chửi đi, thành thật mà nói, lý tưởng làm người của ta cùng các người hoàn toàn khác nhau, điều đầu tiên mà ta muốn là vui sướng, sau mới muốn quyền thế, phú quý. Nếu không được vui sướng, ta thà chẳng làm gì hết.
Lâm Vãn Vinh thành thật đáp.
- Điểm này tự nhiên ta biết, ta đã xem trúng ngươi thì ít nhiều gì ngươi cũng có phương diện là nhân tài. Ngươi có tư duy rộng rãi, dám nghĩ dám làm, đầu óc khoáng đạt, hành động dứt khoát, hành sự có thủ đoạn lại vừa không cố chấp theo khuôn mẫu, nhân nghĩa, tàn nhẫn đều có đủ, quả thực là một hòn ngọc thô rất tốt. Mới nhìn bộ dạng khoái hoạt vô cùng của ngươi, ta tin rằng sau khi biết được chân tướng bên trong, phần nào ngươi sẽ thay đổi, cho nên cũng không để ý. Không nghĩ rằng lúc ngươi biết rõ toàn bộ câu chuyện lại vẫn cố chấp như vậy. Hoàng thượng đối với ngươi, vừa thích thú vừa miễn cưỡng, chỉ là trong lòng ta lại không cam lòng như vậy.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
- Đại thúc, lần trước ta có nghe hoàng thượng nói qua, phải tìm được biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, sao cho không làm khó ta cũng chẳng làm khó cho người. Lão nhân gia ngài đa mưu tuc trí, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt.
Ngụy lão đầu cười khổ:
- Tên tiểu tử nhà ngươi trút trách nhiệm thật hay, biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ đâu có dễ dàng nghĩ ra như vậy? Nhưng mà nói lại, thì ta phải cảm ơn ngươi, nhờ có ngươi mà ta còn níu kéo được chuỗi ngày tàn.
- Chuỗi ngày tàn? Đại thúc, ta không hiểu.
Lâm Vãn Vinh băn khoăn hỏi.
- Chính là chuỗi ngày tàn.
Ngụy đại thúc thở dài:
- Mục đích sống của ta chính là tận trung vì hoàng thượng, vì Đại Hoa chọn lựa được nhân tài thích hợp. Một khi tìm được người này rồi, cũng chính là lúc ta đi đến đoạn cuối đời…
- Diệt khẩu?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thốt.
- Là ta cam tâm tình nguyện.
Ngụy đại thúc cười nhạt một tiếng:
- Chủ tử đã cho ta mọi thứ, tận trung vì người là tâm nguyện cả đời của ta.
Lâm Vãn Vinh ngơ ngác nhìn lão Ngụy mù, hồi lâu vẫn không thể thốt lên một câu. Hắn không thuộc về thời đại này, tự nhiên khó có thể giải thích được tâm sự trong lòng lão Ngụy, nhưng hắn tôn trọng sự lựa chọn của Ngụy đại thúc. Đứng ở góc độ của hoàng đế mà nói, vì để cho cơ nghiệp Đại Hoa được truyền đến thiên thu vạn đại, để vĩnh viễn giữ kín bí mật, kẻ đáng chết nhất định phải chết. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nếu vừa rồi ta đáp ứng lão hoàng đế, vậy có thể sẽ không còn gặp lại Ngụy đại thúc nữa a, trong lòng nhất thời có một tư vị không nói nên lời.
- Công chúa trở về, đã lâu không thấy hoàng thượng cao hứng như vậy.
Lão Ngụy đứng bên song cửa, thở sâu một tiếng, cảm khái:
- Vãn Vinh, ta thay mặt chủ tử, tạ ơn ngươi.
Nói đến đây, lão chợt quỳ xuống dập đầu, Lâm Vãn Vinh vội vàng đỡ lão dậy:
- Đại thúc, người làm vậy không phải khiến ta tổn thọ hay sao? Cái mạng này của ta cũng là do người cứu về! Huống chi Tiên Nhi là nương tử của ta, lão hoàng đế lại là cha vợ của ta, để cho phụ tử họ giải tỏa hiểu lầm, sớm cùng nhau đoàn tụ cũng là chuyện mà ta nên làm.
- Chuyện ngươi cùng công chúa sợ rằng sẽ không suôn sẻ như vậy đâu.
Lão Ngụy chậm rãi cất lời:
- Hôm nay, nếu ngươi đáp ứng yêu cầu của Hoàng thượng, thân phận của ngươi từ nay sẽ thay đổi, hoàng thượng sẽ an bài để ngươi danh chính ngôn thuận mà tiến cung. Chuyện của ngươi cùng công chúa, do đó không thể nhắc lại được.
Lam Vãn Vinh há hốc miệng ra, khó trách lão hoàng đế muốn ta và Tiên Nhi kết làm huynh muội, thì ra nguyên nhân bên trong có nhiều đạo lý như vậy. Không biết Ngụy đại thúc nói đến danh chính ngôn thuận là ý tứ gì? Cho dù vào đến triều đình, những lời thị phi đàm tiếu là khó có thể tránh khỏi, ai có thể kiềm chế được đám trọng thần vừa lắm lời vừa khó chịu, ai có thể đối phó được Thành Vương?
- Trên thế gian này vẫn chưa có ai có thể sánh với hoàng thượng, người đối với thời cuộc đều nắm trong tay, đối với đại sự nắm bắt và quyết đoán, Thành Vương chỉ là một kẻ tầm thường không thể so với người được.
Lão Ngụy hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói:
- Sau khi ngươi vào triều, hoàng thượng sẽ an bài ngươi dần dần chưởng quản Lại bộ, diệt trừ những quan viên phản nghịch, cho ngươi làm chủ khảo ân khoa (khoa thi chọn quan lại), nâng đỡ sỹ tử trong thiên hạ, còn có thể cho ngươi theo phụ tá Lý Thái, nắm giữ binh quyền. Chỉ cần có binh quyền trong tay, bất kể sóng to gió lớn thế nào, địa vị của ngươi cũng sẽ vững chắc như Thái Sơn. Có được quan quyền và binh quyền rồi, loại nô tài như Thành Vương cũng giống như thịt để trên thớt, sao có thể làm khó ngươi được?
Lão Ngụy hầu hạ bên hoàng thượng đã quá lâu, quen thuộc với tâm tư tính toán của người, bàn đến những việc chính sự này đúng là một đại hành gia chứ chẳng sai. Lâm Vãn Vinh nghe được âm thầm chép miệng, chiếu theo những lời Ngụy đại thúc vừa nói, thực sự là rất có sức hấp dẫn. Ai dà, nếu vừa có thể lấy Tiên Nhi, vừa có thể chơi đùa với quyền thế thì thật là tốt đẹp, lão tử làm một tiêu dao khoái hoạt vương, chẳng phải là êm đẹp lắm sao?
- Sao vậy? Có phải đang hối hận không?
Lão Ngụy mặc dù mắt không thể nhìn được, nhưng xuất thân là kẻ hầu hạ hoàng đế, đối với những tính toán sâu kín của người khác nhìn thấy rất rõ ràng, khẽ cười hỏi.
- Chẳng cần phải hối hận.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Cái gì của ta thì sẽ là của ta, không cần tranh giành cũng có thể đoạt được. Tựa như Tiên Nhi và lão gia tử, trải qua bao năm cách trở như vậy, cuối cùng chẳng phải cũng đã đoàn tụ đó sao?
Ngụy lão đầu gật đầu thở dài, trên mặt hiện ra nét cười nhẹ:
- Lần này thực sự là nhờ có ngươi, hoàng thượng đã không nhìn nhầm người.
Hôm nay Tiên Nhi cùng lão hoàng đế đoàn tụ, Lâm Vãn Vinh cùng Ngụy đại thúc gặp lại, thực sự có thể nói là song hỷ lâm môn. Cha con Tiên Nhi hàn huyên rất lâu, đèn đuốc ở cung Càn Thanh soi sáng suốt đêm. Lâm Vãn Vinh cũng ở lại trong cung, cùng Ngụy đại thúc thắp nến trò chuyện một phen, rất nhiều nghi vấn trước kia dần dần được sáng tỏ, trong lòng quả nhiên vô cùng thoải mái. Chỉ là thấy bộ dạng Tiên Nhi cùng lão hoàng đế một nhà đoàn tụ hạnh phúc khôn xiết, Lâm Vãn Vinh đồng thời có chút vui mừng lại vừa có chút mất mát. Thế gian này ai cũng có cha mẹ, ai cũng có thể chăm nom phụng dưỡng, duy chỉ có hắn là ngoại lệ. Ngoài mặt lúc nào cũng hớn hở đắc ý, nhưng bản thân như bèo trôi không rễ, không biết sẽ dạt đến nơi nào, so với Tôn Ngộ Không từ tảng đá chui ra còn cô đơn hơn đến vạn lần.
Trong lòng hắn có tâm sự, ngủ đến nửa đêm thì không tài nào nhắm mắt được nữa. Đêm xuân giá lạnh, ngoài cửa sổ đã đọng lại chút hơi sương, một vầng trăng rằm treo giữa không trung, mấy con đom đóm lấp loé bay lên bay xuống, tạo ra một cảm giác yên tĩnh và lạnh lẽo không nói nên lời. Khoác lên người chiếc áo dài, hắn mở cửa phòng chậm rãi bước ra, một đợt khí lạnh nhàn nhạt ùa đến khiến đầu óc hắn đang mơ màng trầm lắng chợt tỉnh táo lên rất nhiều.
Ánh đèn trong phòng lão hoàng đế vẫn chưa tắt, chốc chốc lại truyền đến những tiếng nói chuyện khe khẽ cùng tiếng khóc, Lâm Vãn Vinh nghe rõ ràng thanh âm ấy đúng là của Tiên Nhi. Hắn nhịn không được lắc đầu cười khẽ, nha đầu này đoàn tụ cùng cha nhưng lại khóc từ đầu đến cuối, chẳng biết do quá bi thương hay quá cao hứng nữa.
Ra khỏi Càn Thanh cung, nhìn thấy bên cạnh có một viện nhỏ thấp thoáng ánh đèn, hắn liền lững thững đi tới. Ngôi viện này rất gần với cung Càn Thanh, đèn đuốc u ám, chỉ có vài thái giám cung nữ trông coi, đang ngủ gật dưới ngọn đèn.
Lâm Vãn Vinh bước vào trong viện, chỉ cảm thấy một làn hương thơm ngát nhè nhẹ từ trước mặt truyền đến, như lan như xạ, mùi hương rất lạ thường. Trong lòng hắn đột nhiên máy động, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy ngay chính giữa đại điện treo một bộ tranh vẽ giăng thành hàng dài. Mới nhìn lướt qua, hắn bỗng như bị sét đánh, ngẩn người đứng như trời trồng tại chỗ.
---------------------------