Cực Phẩm Gia Đinh Chương 387 : Thang trời

Chương 387: Thang trời

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: vietstars
Hiệu đính: Ngọc Vi
Nguồn: tangthuvien.com




- Tỷ tỷ, đại ca thực sự ở trên núi này sao?
Lạc Ngưng vén rèm xe ngựa lên, nhìn lướt qua bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi. Ánh trăng phủ kín, Ngọa Phật Tự đổ nát khắp nơi là tường vỡ vách tan, hiện lên giữa ánh sáng mịt mờ. Trong bóng đêm, xa xa núi cao non thẳm, núi đèo trùng điệp, lộ vẻ thanh cao không nói lên lời.

Tiêu Thanh Tuyền ngồi trên chiếc giường thấp, chậm rãi vuốt ve bụng, thở dài:
- Hẳn là không sai được. Xảo Xảo, vừa rồi muội tới Tiêu gia, quả thật không thấy bóng dáng Lâm lang ư?

Xảo Xảo “ vâng” một tiếng, mặt buồn rầu:
- Khi Ngưng tỷ tỷ vào cung tìm tỷ, muội liền tới Tiêu gia, còn kinh động phu nhân và Nhị tiểu thư. Ban đầu bọn họ cũng cho rằng đại ca ở trong phòng, nào ngờ bọn muội ở ngoài phòng gọi tới nửa ngày, cũng không nghe thấy động tĩnh gì ở bên trong. Không còn cách nào đành phá cửa vào, chỉ thấy trên giường chăn vẫn còn hơi ấm, nhưng đại ca đã biến mất hút, phu nhân và Nhị tiểu thư cũng không biết chàng đi đâu, Tiêu nhị tiểu thư lo tới mức òa khóc.



- Có cái gì mà khóc.
Ngưng Nhi hai mắt đỏ bừng:
- Nguyên một tướng công giao cho bọn họ, nhưng bọn họ lại làm mất, không tìm bọn họ tính sổ đã là tiện nghi cho bọn họ rồi. Khi ở Kim Lăng ta đã nhìn ra, mẹ con Tiêu gia bọn chúng đối xử với chàng, hô là phải đến quát là phải đi, nhưng lại rất giảo hoạt, đánh một cây gậy lớn lại thưởng một quả táo ngọt, làm trong lòng tướng công hài lòng. Đại ca cũng mềm lòng, bị mẹ con bọn chúng khi phụ lâu như vậy, ngược lại còn sinh ra tình cảm, đợi ngày mai tìm được huynh ấy, khiến chàng ba ngày không được vào phòng ta, xem huynh ấy có nhớ đời hay không.

Xảo Xảo mặt đỏ lên, thầm nghĩ: “Đừng nói là ba ngày, dù là ba tuần trà tỷ cũng không nhịn nổi đâu. Tới lúc đó kéo đại ca vào phòng nhanh nhất khẳng định là tỷ.“

Nghe Lạc Ngưng nói ào ào một hơi như vậy, Thanh Tuyền lắc đầu cười khổ, hũ dấm của nha đầu này còn chua hơn ta, cũng không biết mẹ con Tiêu gia người ta trêu chọc ả ở chỗ nào.

- Chẳng phải là một tên nam nhân thối sao, đáng cho các tỷ phải lo lắng sầu khổ như vậy ư?
Tiểu cô nương Lý Hương Quân ở trên giường trở mình, từ trong chăn lụa thò cánh tay sen trắng muốt ra, xoa xoa bụng Tiêu tiểu thư:
- Làm người ta lúc tối trời ngủ cũng không yên, muội thấy không có hắn càng tốt hơn, muội liền có thể mỗi ngày ở chung phòng với sư tỷ, sống rất là vui vẻ. Sư tỷ, muội cũng tới sờ xem…

Bàn tay nhỏ của nàng đưa tới chỗ bụng nhô lên của Thanh Tuyền, Tiêu tiểu thư mặt đỏ tía tai, khẽ gắt một tiếng đánh bạt tay nàng ra:
- Tiểu nha đầu làm trò gì đó, ta đang nói chuyện với các vị tỷ tỷ.

Lý Hương Quân vành mắt ửng đỏ, hừ một tiếng:
- Muội chỉ muốn sờ xem em bé lớn thế nào thôi, lại chẳng phải chiếm tiện nghi của tỷ. Muội thấy, nếu là lang quân của tỷ muốn sờ, sư tỷ nhất định sẽ rất cao hứng. Tên nam nhân thối tha đó ngày hôm qua làm mưa làm gió. Cho rằng muội không biết sao? Cũng không sợ làm thương em bé…

Tiêu tiểu thư kêu lên một tiếng, thẹn đỏ cả mặt. Ngưng Nhi phì cười, che đôi môi đỏ mọng:
- Tỷ tỷ, đại ca là hỗn thế ma vương, tỷ chớ nên mọi việc đều thuận theo huynh ấy. Hương Quân tiểu muội muội, muội đúng là việc gì cũng hiểu.

Lý Hương Quân hừm một tiếng, khinh thường nhìn nàng:
- Việc muội biết đúng là không có ít. Có một cô ả, canh ba nửa đêm, kêu gào cái gì a…“đại ca, mau tới thôi“!

Nàng bóp mũi học theo điệu bộ của Lạc tiểu thư, sống động tới từng chi tiết.

- Ta đánh chết nha đầu ngươi!
Ngưng Nhi mặt cũng đỏ bừng, nàng ở trước mặt tỷ muội có cởi mở hơn, cũng không chịu nổi, nhào vào truy đuổi tiểu nha đầu. Lý Hương Quân cười khanh khách trốn ở sau lưng sư tỷ, hướng về Lạc Ngưng làm mặt quỷ.

- Hương Quân muội muội đừng làm loạn nữa.
Xảo Xảo tính tình tốt nhất, thấy Ngưng tỷ tỷ trên mặt có chút mất kiểm soát, vội kéo lấy Lý Hương Quân. Tiểu nha đầu cảm kích nhìn nàng, cười hì hì:

- Vẫn là Xảo Xảo tỷ tỷ tốt với muội nhất. Chẳng trách tên nam nhân thối kia yêu thương tỷ như vậy. Mỗi lần đều ôm tỷ ngủ trong lòng, còn không mặc y phục nữa.
Dù là tính tình Xảo Xảo có tốt hơn nữa, cũng nhịn không được đỏ bừng mặt. Tiểu nha đầu Lý Hương Quân này ranh mãnh tinh quái, hàng ngày cũng không biết suy tính cái gì, theo cách nói của nàng, việc nhìn trộm nàng ta làm không ít.

Thấy tiểu nha đầu này một hơi đùa bỡn cả ba vị Lâm phu nhân trong khoang xe, ngay cả sư tỷ của mình cũng không bỏ qua, trong lòng Ngưng Nhi thăng bằng trở lại, cười khanh khách:
- Hương Quân tiểu muội muội, cùng là một sư phó dạy ra, muội và Tiêu tỷ tỷ nhà ta lại khác biệt lớn như thế? Muội ngược lại giống như đại ca ta rèn luyện ra vậy, háo sắc giống huynh ấy. Muội chớ nên hiểu lầm, đây là ta khen muội đó, quân tử háo sắc cũng có nguyên nhân cả, đại ca chính là một người như vậy, khách khách…

Ầm ĩ với Lý Hương Quân một hồi, không khí trong khoang xe nhất thời cũng thoải mái rất nhiều, nhưng Tiêu Thanh Tuyên khẽ nhíu mày, thần tình chuyển sang lạnh lùng:
- Hương Quân, muội tuổi còn nhỏ, không hiểu thế sự, những thứ lung tung này học từ ai? Thật hay cho một cô gái nhỏ, nói chuyện không biết đúng mực, tương lai lớn lên rồi còn như thế nào nữa?

Lý Hương Quân tựa hồ cực kỳ e sợ Tiêu Thanh Tuyền, thấy sư tỷ nổi giận thật sự, tức thì không dám làm loạn nữa, vội nắm lấy tay nàng, ngoan ngoãn êm ái nói:
- Sư tỷ, không phải là muội cố ý. Nửa năm nay một mình tỷ len lén nhớ Lâm lang của tỷ phát ngây ra, sư phó lại thường ra ngoài, muội và các sư tỷ muội khác nói chuyện không hợp, chỉ đành tìm mấy loại sách lặt vặt ra xem, những thứ này đều là học trong sách. Tỷ đừng tức giận, sau này muội không làm loạn nữa.

Hóa ra là do giáo dục không tốt, Lạc Ngưng cũng là người mềm lòng, kéo Lý Hương Quân trốn sau người mình, giải vây cho nàng:
- Tỷ tỷ, Hương Quân tuổi còn nhỏ, chỉ là nhất thời ham chơi thôi, tỷ đừng nên trách nó. Đúng rồi, tỷ tỷ, sao tỷ biết đại ca nhất định ở trên ngọn núi này?

Nói tới chính sự, trong xe tức thời trở nên yên tĩnh lại, Tiêu Thanh Tuyền cũng không có thời gian đi dạy dỗ Lý Hương Quân, khẽ thở dài:
- Lâm lang nói với Ngưng Nhi muội, đều là có thâm ý. Trên dưa chuột khắc tên chàng là đại biểu cho chàng rồi, bảo sư phó trong nhà bếp không nên giết dưa chuột, ý tứ chính là, sư phó của ta muốn giết chàng.

- Sư phó trở lại rồi?
Lý Hương Quân kinh hỉ nhảy cẫng lên, lại thấy ánh mắt mấy nữ tử trong xe như muốn giết người, vội vàng im lặng trở lại.

Ngưng Nhi kinh hãi thất sắc, nước mắt long lanh lưu chuyển:
- Sư phó của tỷ muốn giết tướng công? Như vậy phải làm sao mới được! Tỷ tỷ võ vông đã cao cường như vậy, sư phó của tỷ càng kinh khủng hơn rồi, đại ca làm sao là đối thủ của người được? Nếu đại ca không còn, Ngưng Nhi cũng không sống trên đời này nữa.

Tiêu Thanh Tuyền chậm rãi lắc đầu, kiên định nói:
- Ngưng Nhi chớ hoảng, tính tình của sư phó ta rất hiểu, người làm việc quyết đoán, không bao giờ để dây dưa kéo dài. Muội tự nghĩ xem, nếu sư phó của ta thực sự muốn giết Lâm lang, đã giết ở Tiêu gia rồi, còn phải mang chàng đi sao?

Lời này có chút đạo lý, Lạc Ngưng tỉnh táo lại:
- Nhưng, nếu sư phó của tỷ tỷ không phải vì giết tướng công, lại mang huynh ấy đi làm gì? Ôi, hai người bọn họ thành thế nước lửa. Cũng không biết bây giờ đánh nhau thành cái dạng gì rồi.

- Đúng thế, tương công và sư phó ở cùng nhau sẽ phát sinh ra cái gì đây? Bọn họ sẽ đánh thành cái dạng gì đây?
Tiêu tiểu thư trong lòng phiền não không nói ra lời, lắc đầu khẽ than:
- Điều này ta cũng không rõ nữa, chỉ có sư phó và Lâm lang hiểu thôi. Ở thời điểm quan trọng này, chúng ta không thể rối loạn, phải ổn định tâm thần, làm Lâm lang yên lòng mới được. Sư phó võ công tuy cao cường, nhưng phu quân của chúng ta cũng không phải dựa vào võ nghệ mà dành phần thắng. Chàng một đường từ Kim Lăng tới đây, trải qua bao nhiêu gian hiểm đều có thể hóa nguy thành an, đều dựa vào trí tuệ và mưu kế của chàng. Sư phó lần thứ nhất không giết được chàng, về sau càng không tìm ra biện pháp, chúng ta phải có lòng tin với chàng mới được.

Tiêu Thanh Tuyền nói chuyện có căn cứ lý luận rõ ràng, làm người yên tâm không ít. Đúng như lời nàng nói, muốn giết Lâm Tam, cơ hội tốt nhất là lần thứ nhất, bỏ qua lần thứ nhất, Lâm Tam chính là mèo chín mạng (1), muốn chết cũng không chết được.
- Tỷ tỷ, tỷ phải chăng biết sư phó mang đại ca đi đâu? Trên núi này gió to sương dày, cũng không biết đại ca mặc mấy áo, nếu chàng bị lạnh, vậy thì phải làm sao?

Xảo Xảo lầm bẩm tự nói, nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Ta cũng không biết.
Tiêu tiểu thư lắc đầu, trong lòng càng khổ sở hơn cả Xảo Xảo, một bên là sư phó dưỡng dục, truyền học vấn và võ công cho mình, một bên khác là tướng công cùng nhau sinh tử. Hai người họ thành thế nước lửa, bảo nàng phải chọn lựa như thế nào?

- Chỉ có cách lên núi xem sao. Trước tiên đi tới chỗ sư phó ở, lại tìm kiếm bốn phía một lượt. Ta đã xin hổ phù binh lệnh của phụ hoàng, điều động mấy vạn nhân mã của ba doanh, cẩn thận tìm kiếm trong chu vi hai mươi dặm, không tìm thấy tướng công, tuyệt không thu binh.

Trong lời nói của Tiêu Thanh Tuyền mang theo một vẻ quyết liệt, nàng xuất thân phú quý, khí chất ung dung, vững vàng làm người tin phục, Lạc Ngưng và Xảo Xảo nghe nàng nói một lượt, tức thì an tâm không ít.

Thoáng chốc đã tới trước Ngọa Phật Tự, một đoàn người ngựa xe thùng dừng lại, đằng xa một người phóng ngựa phi nhanh đến, hạ mình xuống ngựa quỳ xuống trước xe:
- Mạt tướng Hồ Bất Quy, tham kiến Xuất Vân công chúa. Xin công chúa ra chỉ thị.

Lạc Ngưng nhận ra được Hồ Bất Quy, ở Sơn Đông chính là hắn giúp Lâm Vãn Vinh tìm bạc, nghe được tiếng kinh hỉ, nắm lấy cánh tay Tiêu Thanh Tuyền nói:
- Tỷ tỷ, vị Hồ tướng quân này là theo tướng công làm việc, cũng rất có năng lực.

Tiêu Thanh Tuyền gật gật đầu, thần sắc bình tĩnh:
- Ta biết. Ngưng Nhi mời được Từ Vị đêm khuya vào cung tìm ta, ta liền biết Lâm lang xảy ra chuyện, khi xin phụ hoàng binh phù, điều động tới đều là những bộ hạ cũ của phu quân khi thống binh ở Sơn Đông, như vậy bọn họ làm việc sẽ tận tâm tận lực, ta điều động cũng dễ dàng thuận tiện.

Tiêu tiểu thư quả nhiên không hổ là công chúa hoàng gia, xử sự vững vàng lão luyện, Ngưng Nhi và Xảo Xảo nghe được rất là bội phục.
- Tướng quân mau mau đứng lên.

Tiêu Thanh Tuyền cách rèm xe thản nhiên nói:
- Ta và Lâm Lang là phu thê kết tóc, phụ hoàng sớm đã gả ta cho chàng, sau này ta chính là người của Lâm gia, không cần xưng hô công chúa nữa. Các ngươi đều là hảo huynh đệ theo phu quân vào sinh ra tử, vậy ta liền gọi ngươi một tiếng Hồ đại ca.

- Mạt tướng không dám.
Hồ Bất Quy kích động quỳ rạp xuống liên tục dập đầu:
- Xin công chúa.. xin phu nhân yên tâm, Lâm tướng quân chính là cột trụ của lương thảo quân chúng thuộc hạ, không có tướng quân, chúng thuộc hạ không là gì cả. Những người mạt tướng mang theo, đều là lão huynh đệ cùng Lâm tướng quân tắm máu dũng cảm chiến đấu ở Sơn Đông, tuyệt không để cho người nào làm rụng một sợi tóc của tướng quân.

Công chúa đúng là công chúa, một câu ngắn ngủi không động thanh sắc liền lấy được lòng người, Lạc Ngưng bội phục trong lòng, chớp mắt nhìn Tiêu tiểu thư. Tiêu Thanh Tuyền hơi chút dừng lại:
- Nếu đã như thế, vậy làm phiền chư vị rồi. Hồ đại ca, xin huynh phái người vây chặt chu vi hai mươi dặm, từ ngoài vào trong cẩn thận tìm kiếm, một cành cây một cọng cỏ cũng không được bỏ sót. Cách mỗi nửa canh giờ bắn pháo một lần, để cho Lâm lang biết, chúng ta ở ngay bên chàng.

Tiêu Thanh Tuyền an bài mọi việc thứ tự rành mạch, Hồ Bất Quy vội vàng lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau, tiếng pháo đầu tiên vang lên, kinh động cả sơn cốc, ầm ầm nổ vang.

Tiêu Thanh Tuyền dưới sự nâng đỡ của Xảo Xảo và Lạc Ngưng, chậm rãi xuống xe, nghe thấy tiếng pháo nổ ầm ầm, vuốt ve cái bụng nhô lên khẽ cười khổ:
- Hài nhi của chúng ta đúng là mệnh khổ, nương thân vừa mới thoát khốn, phụ thân lại vào khổ lao.

Xảo Xảo lo lắng nói:
- Tỷ tỷ, trên ngọn núi này gió lạnh quá, đường lại khó đi, tỷ có thai, hay là không nên đi lên nữa, muội và Ngưng tỷ tỷ đi tìm là được rồi.

Tiêu Thanh Tuyền kiên định lắc đầu:
- Không thể! Các muội không quen thuộc tình hình trên núi, cũng không biết thói quen tính cách của sư phó, rất dễ lộ dấu vết, ta có võ nghệ, không hỏng việc được, các muội không nên lo lắng, sớm ngày sẽ tìm được Lâm lang. Chúng ta một nhà đoàn tụ mới là đúng đắn.

Hai người vất vả khuyên can không có kết quả, chỉ đành theo lời nàng, tiểu nha đầu Lý Hương Quân lại vỗ tay:
- Hay quá, sư phó trở về rồi, sư tỷ trở về rồi, muội cũng về rồi, chúng ta cũng là một nhà đoàn tụ.

Mấy vạn quân sĩ đốt đuốc lên, nối đuôi nhau mà lên. Xa xa nhìn lại giống như một cái thang trời sáng rực, thông lên thẳng tới trời. Bốn nữ tử đi trong vạn quân vây quanh. Theo cùng đại quân lên núi, tâm tình gấp gáp, bước chân càng nhanh hơn.

Binh mã thủ hạ của Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên, đều là Lâm Vãn Vinh ở Sơn Đông tự mình mang theo, là binh lính trung kiên. Họ trong mắt người đời là lương thảo binh không đáng một xu, chỉ nhờ một mình Lâm Vãn Vinh, trong một đêm liền dương danh thiên hạ. Lâm tướng quân có dũng khí, có nghĩa khí, tiêu diệt Bạch Liên, diễn binh sa trường, chiến công lừng lẫy, thiên hạ kính ngưỡng, những điều này đều là mọi người tự thân trải qua, có ai không phục hắn?

Nghe Hồ Bất Quy nói mấy vị này đều là phu nhân của Lâm tướng quân. Trong đó còn có một vị là Xuất Vân công chúa tiếng tăm rung chuyển Đại Hoa, đúng là anh hùng ứng với mỹ nhân, đây chính là vinh diệu của lương thảo quân, quân sĩ càng phấn chấn gấp nhiều lần, bất giác liên kết thành đội hình. Đem bọn họ quây ở giữa, dùng thân mình che gió cho các nàng.

- Bọn họ làm cái gì thế này? Gió lạnh có thể ngăn được sao? Đúng là đồ ngốc nghếch!
Lý Hương Quân không hiểu sự ảo diệu bên trong. Nàng đối với nơi này không thể quen thuộc hơn, trên đường xe nhẹ quen đường, nhìn binh sĩ quây thành rừng, liền kín san sát, không nhịn được mở miệng giễu cợt.

- Câm miệng!
Ba nữ tử cùng giận dữ quát lên, không chỉ có Thanh Tuyền và Ngưng Nhi làm thế, ngay cả Xảo Xảo tính tình luôn rất tốt cũng biến sắc, cau mày nhìn nàng trấn áp.

Tiêu Thanh Tuyền tức giận hừ một tiếng:
- Hương Quân, muội còn nhỏ tuổi, nhưng không thể không phân biệt phải trái. Những binh sĩ này là bách tính thường dân, tình cảm của bọn họ là chất phác nhất. Ai đối tốt với bọn họ, bọn họ liền đối tốt với người đó. Trên đường đi, bọn họ chăm lo bảo vệ chúng ta, không phải vì ta là công chúa, cũng không phải bởi vì muội xinh đẹp, bọn họ kính trọng không phải là chúng ta, mà là phu quân nhà ta.

Xảo Xảo cúi đầu nước mắt long lanh:
- Sự kính trọng của bọn họ là do đại ca lấy tính mạng đổi được, muội đừng lấy việc này để đùa bỡn.

Ngưng Nhi là thẳng thắn nhất, mặt lộ vẻ ác, hung hăng nói:
- Tiểu muội muội, ta rất trịnh trọng cảnh báo muội, nếu muội còn dám nói chuyện như vậy trước mặt đại ca, đại ca nhất định sẽ giết chết muội.

- Oa!
Lý Hương Quân sợ tới mức bật khóc:
- Các, các ngươi đều khi phụ ta, ta đi tìm sư phó.

Nàng dậm chân, lao như bay lên núi, đảo mắt một cái đã biến mất hút.

Ba vị phu nhân đưa mắt nhìn nhau, Tiêu tiểu thư khẽ than:
- Hương Quân chỉ là tính tình có chút ngang bướng, lòng dạ cũng không phải xấu, hai vị muội muội đừng nên trách nó.

- Muội không trách nó.
Xảo Xảo lau nước mắt, duyên dáng kéo tay Ngưng Nhi lại:
- Ngưng tỷ tỷ, muội thấy gần đây cách nói chuyện, động tác của tỷ, tựa hồ có chút giống đại ca đó!

- Thật sao?
Lạc tiểu thư xấu hổ che má, nhưng trong lòng lại đắc ý:
- Ta đâu có giống chàng, chẳng phải xấu chết sao?

Xảo Xảo nói một câu đánh thức người trong mộng, Tiêu Thanh Tuyền cũng giật mình, vừa rồi nói chuyện một phen, chẳng phải chỉ có Lâm Tam mới có thể nói ra sao? Làm sao cả ta cũng gần như vậy rồi? Đúng là theo gà giống gà, theo chó giống chó.

- Thật sao?
Thần sắc Ninh Vũ Tích đột nhiên trở nên lạnh nhạt, tiện tay ném gạc thuốc ra, chậm rãi trở lại giường ngồi nhắm mắt trầm tư:
- Vậy ngươi đi tìm nó đi!

Ninh Vũ Tích đột nhiên thay đổi thái độ, trong lời nói lạnh như băng có sự lạnh nhạt không nói nên lời, so với tình hình vừa rồi hoàn toàn khác biệt. Lâm Vãn Vinh vô cùng thận trọng đáp:
- Thần tiên tỷ tỷ, kỳ thực ta cũng không muốn rời khỏi đây. Nhưng bây giờ Thanh Tuyền đang mang thai, giờ lại đi lên núi cao sương dày tìm ta, nếu vạn nhất xảy ra chút gì bất ngờ, ta dù chết trong lòng cũng khó yên. Chính gọi là làm quỷ hoa tâm, chứ không làm người phụ bạc, ta đi xem một chút, rồi lập tức trở lại …

Ninh Vũ Tích không nói không rằng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt bình thản, tựa như không nghe thấy lời của hắn.

“Đây là thái độ gì? Rốt cuộc là cho ta đi xem, hay là không đây!“ Lâm Vãn Vinh nhíu chặt mày, nghĩ ngợi nửa ngày trời, nghiến răng: “Chẳng lo được nhiều như vậy, Ngưng Nhi, Đại tiểu thư, Xảo Xảo bọn họ đều ở dưới núi, hơn nữa Thanh Tuyền còn bụng lớn, ta nào có thể bỏ bừa bọn họ không lo, thế còn là nam nhân sao?“

Hắn hạ quyết tâm, đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa đột nhiên quay người lại, nhưng thấy tiên tử ngồi ngay ngắn trên giường không hề động đậy. “Đành như vậy thôi!“ Lâm Vãn Vinh thở dài, sải bước như sao băng đi ra ngoài, không quay đầu lại nữa.

Ninh Vũ Tích mở mắt ra, nhìn dược cao, kính viễn vọng vứt lại trên mặt đất, đống lửa bừng bừng chiếu rọi trên khuôn mặt nàng, gương mặt dường như có vẻ sầu khổ.

Xuyên qua thạch động, vượt qua suối nước nóng, liền tới bên bờ vách núi. Nhìn về xa xa, xuyên qua tầng tầng mây mù, mơ hồ có thể thấy dưới núi phát ra từng đoàn từng đoàn ánh lửa. Cỡ như đom dóm, chậm rãi đi lên trên. Đối diện chính là tiên phường, cách trở giữa tầng lớp mây mù, nhìn không rõ ràng, tiếng pháo ầm ầm không ngớt bên tai.

- Ta ở đây, ta ở đây. Thanh Tuyền, Xảo Xảo, Ngưng Nhi… 
Hai tay hắn bắc ở bên miệng, dùng toàn bộ sức lực, hét xuống dưới chân núi.

Gió núi vù vù, nháy mắt liền thổi tán âm thanh của hắn, còn chưa truyền ra được mười trượng.

Nhất định là do đêm nay gió quá to! Hắn nghiến răng, lòng tin không đổi tập trung sức lực toàn thân, hét vỡ cổ họng. Thiên Tuyệt Phong này cao ngàn trượng, thánh phường gần nhất cũng có khoảng cách mấy trăm trượng, cả ngày mây mù tràn ngập, u ám bao quanh. Giọng của hắn dù cho có lớn hơn gấp chục lần trăm lần, cũng không ai có thể nghe thấy, chẳng ai có thể nhìn ra. Trong mắt người đời, hắn chỉ là một hạt bụi nho nhỏ trên Tuyệt Phong, ai có thể lưu ý tới hắn.

Kêu gào, nhảy nhót cuối cùng đều là phí công, hao hết tất cả khí lực, giọng nói của hắn như làn khói, thương mới đau cũ cùng xộc lên trong lòng, không chịu được ngồi phịch xuống đất, cả người như tan ra, thở từng ngụm lớn. Tiên tử nói không sai, ngọn Tuyệt Phong này đâm thẳng tới trời, cách xa thế giới, tuyệt chẳng phải sức người có thể tới được, cho dù ở nơi này kêu cả đời, cũng không ai có thể nghe thấy. 

Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây? Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực, nằm thẳng trên mặt đất lạnh như băng, mặc cho gió lạnh thổi qua, chẳng muốn nhúc nhích.

- Sao ngươi không kêu tiếp đi.
Một âm thanh nhẹ nhàng vọng lại, Ninh Tiên Tử tủm tỉm cười, dựa vào cửa động nhìn hắn, trên mặt sung sướng khó tả. 

- Ta chỉ muốn nói với Thanh Tuyền mấy câu, vì sao lại khó như vậy? 
Ngửa đầu lên nhìn trời sao mịt mờ, Lâm Vãn Vinh thở dài:
- Tỷ tỷ, tỷ là sư phó của Thanh Tuyền, đáng lẽ phải quan tâm tới nàng giống như ta chứ, chẳng lẽ tỷ nhẫn tâm nhìn nàng mất đi lão công, đứa bé mất đi phụ thân như vậy?

Ninh tiên tử thần sắc bình thản, lẳng lặng đáp:
- Ta yêu thương Thanh Tuyền không phải là giả, nhưng trở thành kết quả như hôm nay, lại là ngươi hại nó. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, khi ngươi dùng pháo bắn Thánh phường, có nghĩ tới phải đối diện với hậu quả hôm nay hay chưa? Đây là sự trừng phạt đối với ngươi.

Đối diện với Ninh Vũ Tích cố chấp, hắn không có biện pháp nào, chỉ đành lắc đầu cười khổ, nhìn từng đốm từng đốm đỏ do đuốc phát sáng dưới núi kia, mặc dù rất gần, nhưng như cách chân trời góc biển, loại cảm giác này, cả đời hắn cũng khó quên được.

Thấy dáng vẻ bị đả kích của hắn, trong lòng Ninh Vũ Tích thống khoái khôn xiết, đứng ở cửa động xa xa đối lập với hắn, hai người cùng không nói gì. Gió núi rét lạnh, chân tay Lâm Vãn Vinh sớm đã rét tới tê dại, nhưng hắn cố nhịn, không nói lời nào. Ninh Vũ Tích nhìn chằm chằm vào người hắn, ánh mắt sâu kín, cũng không biết đang nghĩ gì.

Không biết trải qua bao lâu, trên núi dưới núi truyền lại từng trận hò hét đồng thanh ”Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…” Mấy vạn người cùng hô lên tuy kinh thiên động địa, nhưng truyền tới nơi này thì đã như hư vô xa xăm, Lâm Vãn Vinh thình lình nhảy dựng lên:
- Ta ở đây, Thanh Tuyền, ta ở đây…

"Đoàng” một tiếng, cách biển mây, xa xa nhìn thấy trên đỉnh tiên phường đối diện một cột lửa bùng lên trời, cách xa cũng nhìn rõ ràng. Khóe mắt Lâm Vãn Vinh ướt hoe, đây là đang nhắc nhở ta, nhất định là Thanh Tuyền và Xảo Xảo các nàng tới rồi.

“Lửa? Đúng rồi lửa!“ Trong lòng hắn chấn động, vội vàng xoay người chạy như bay vào trong động.

- Ngươi đang tìm cái này sao? 
Ninh Vũ Tích cười thản nhiên, giơ cái đánh lửa trong tay lên.

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh rực sáng, vừa muốn gật đầu, đột nhiên cảm thấy tình hình không đúng, tiên tử tuyệt đối sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

- Ngươi cứ nhìn là được rồi! 
Thần sắc Ninh Vũ Tích băng lãnh, ném mạnh cái đánh lửa trong tay đi, giống như một trận gió lốc, rơi thẳng xuống vách núi, một chút tiếng động cũng không nghe thấy.

- Ngươi…
Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên, trong lòng sớm sinh ra phẫn nộ tràn ngập:
- Ngươi ném đánh lửa đi rồi, sau này chúng ta ăn thế nào? Uống thế nào? Sao ngươi có thể ác độc như thế?

- Ngươi nói cái gì?
Ninh Vũ Tích lập tức đứng thẳng dậy, thần tình bi phẫn:
- Ngươi nói lại lần nữa xem!

- Ta nói ngươi ác độc, chẳng lẽ sai sao?
Lâm Vãn Vinh căm tức vô cùng, đã không còn khách khí với nàng như trước.

- Ta, ta, ta giết chết ngươi!
Ninh tiên tử nước mắt lưng tròng, quát lên một tiếng, khẽ điểm chân lao vọt tới.

Lâm Vãn Vinh không chút phản kháng hay sợ hãi, cười lạnh một tiếng:
- Giết đi, cũng chẳng phải là lần đầu nữa. Trừ biết chút võ công ra, ngươi còn có tài khác sao?

- Ta đánh chết tên tiểu tặc ngươi! 
Ninh Vũ Tích nhào tới, giơ quyền đập lên ngực hắn. Lâm Vãn Vinh thẳng người ưỡn ngực chịu một chưởng của nàng. Hự một tiếng nghiến chặt khóe miệng, tuy máu tươi trào ra, nhưng ngay cả cổ họng cũng không bật ra một tiếng.

Thấy bộ dạng không sợ chết của hắn, trong lòng Ninh Vũ Tích đau đớn khôn xiết, nghiến chặt răng, quyền cước như gió, liên tục đánh lên người hắn.

- Nếu ngươi không đánh chết ta, ta sẽ cắn chết ngươi!
Lâm Vãn Vinh phun máu trong miệng ra, mắt hiện hung quang, ác độc nói.

Cũng không biết vì sao nhìn ánh mắt hung hãn của hắn, Ninh Vũ Tích chợt run lên, lại có chút e ngại, quyền cước tự nhiên nhẹ đi.

- Không dám đánh nữa sao? 
Lâm Vãn Vinh cười lạnh, ánh mắt khinh thường.

Tính tình Ninh Vũ Tích so với hắn càng ngang ngạnh hơn. Từ khi sinh ra chưa từng cúi đầu, nghe thấy hắn nói, nộ hỏa bốc lên đầu, không còn để ý gì nữa, ngưng tụ tám thành công lực, “ Hây” một tiếng, song chưởng đồng loạt ấn vào ngực hắn.

Lâm Vãn Vinh thản nhiên khép mi lại, trong mắt thoáng hiện vẻ lưu luyến, nhưng không phải là sợ hãi, máu tươi ở khóe miệng xuôi ngược, nhưng trên mặt có nét cười kỳ dị.

Nhìn thấy máu tươi ở khóe miệng hắn, trong lòng Ninh Vũ Tích như có kim đâm, mắt thấy song chưởng sắp tới trước ngực hắn, vội vàng tản công lực toàn thân, mềm mại như bông đánh vào ngực hắn, nước mắt lại đua nhau trào ra.

Thừa dịp nàng rối loạn, Lâm Vãm Vinh ôm lấy chiếc eo mảnh mai của nàng, khẽ nói bên tai:
- Tỷ tỷ, ta muốn cắn nàng! 

- Ngươi muốn cái gì, ư … 
Trong nỗi kinh hãi, cả người Ninh Vũ Tích bị hắn ôm vào lòng, một chiếc miệng lớn nóng bỏng mang theo vết máu nhanh như chớp chụp lên đôi môi anh đào đỏ tươi ướt át của nàng.

“Oành“ một tiếng, trái tim của tiên tử đập nhanh thêm vô số lần, đầu óc trống rỗng, tựa như không còn biết gì nữa, chua xót, đắng cay, ngọt ngào... giống như trỗi dậy cả trăm loại hương vị, nhất thể trào lên trong lòng. Nàng liều mạng giãy giụa, quyền cước vung lên, liên tục đánh vào trên ngực trên chân hắn, nhưng lại yếu ớt vô lực, sự hung hãn ngày xưa không biết đã đi đâu mất.

Tiên tử giãy giụa kịch liệt, nhưng Lâm Vãn Vinh cũng chẳng phải là thứ vô dụng, răng nghiến lại, hai tay ôm chặt thân hình yêu kiều của nàng về phía lòng ngực mình, hai người cùng ngã lăn ra mặt đất.

Ninh Vũ Tích sớm đã quên mất võ công, liền giống như một cô bé không biết điều, đánh đấm túi bụi lên ngực hắn, liều mạng chống lại, Lâm Vãn Vinh ôm lấy bờ eo mềm mại không xương, in chặt vào chiếc miệng nhỏ dỏ tươi của nàng, đánh chết cũng không buông tay.

Hai người trên vách núi không ngừng lăn lộn, đánh đấm, ai cũng không chịu khuất phục, mấy lần lăn tới bên vách sắp cùng nhau ngã xuống. Nhìn thấy nhãn thần không hề sợ hãi của Lâm Vãn Vinh, Ninh Vũ Tích run lên bần bật, nhưng cũng không biết đề tỉnh hắn thế nào, chỉ đành chịu ngượng ngùng lăn trở lại, lạc vào trong mắt Lâm Vãn Vinh lại trở thành, tiên tử tỷ tỷ chủ động hôn ta rồi, nhất thời tình cảm càng không thể kiềm chế được ôm càng chặt hơn, cái lưỡi lớn nóng như lửa tiến vào cái miệng nhỏ của nàng, tìm đúng cái lưỡi đỏ tươi của nàng, liều mạng mút lấy. Cái miệng nhỏ của tiên tử dường như có hương thơm nhàn nhạt, phả vào trong miệng, ngọt ngào say đắm khó tả.

Đầu óc Ninh Vũ Tích mơ màng, cứ như đã đánh mất đi chính bản thân, việc duy nhất nhớ được chính là người này phóng túng cưỡng ép, ta đánh không lại hắn, nhưng ta tuyệt không khuất phục.

Trên đỉnh tuyệt phong này, tuyệt đối sẽ không có người tới quấy rầy bọn họ, hai người ôm lấy nhau, tới tới lui lui không biết đã lăn bao nhiêu lần, đầu óc Lâm Vãn Vinh mụ mị, cái miệng lớn hiện giờ bị cắn mấy miếng, máu tươi trào ra, sưng phù lên. Ý chí của Ninh Vũ Tích quả thật kinh người, nếu là nữ tử khác rơi vào nước này, sợ là đã sớm buông thả rồi, chỉ có nàng không chịu khuất phục, cùng Lâm Vãn Vinh đấu tới khó phân thắng bại.

“Ôi chao” một tiếng, trong lúc lắn lộn đầu đập vào đá, hắn đau tới nghiến răng trợn mắt, nước mắt suýt chảy ra. Nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy eo Ninh Vũ Tích, tiên tử nằm trên người hắn, hai người thở hồng hộc nhìn lẫn nhau.

Trong không gian mịt mờ, nhìn giọt lệ trong suốt như trân châu chảy xuống từ khóe mắt của Ninh Vũ Tích, nhỏ lên ngực hắn, Lâm Vãn Vinh hoảng hốt kêu lên:
- Tỷ tỷ…

Hắn cố sức ngẩng đầu lên, hôn lên chiếc miệng nhỏ của nàng, chợt cảm thấy đau buốt, Ninh Vũ Tích cắn lấy môi hắn. Hàm răng trắng bóng ngập vào thịt của hắn, từng giọt máu tràn ra.

Ninh Vũ Tích nhảy bật lên, y phục toàn thân đã rách nát, những đường cong mượt mà kia chỗ ẩn chỗ hiện, xuân quang tràn ngập, nhưng nàng chẳng còn tâm tình mà để ý, nước mắt từng chuỗi dài chảy xuống, che hai gò má khóc rống lên:
- Sao lại có thể như thế này? Ngươi đi chết đi, ta hận ngươi, ta hận ngươi!

Bị người ta khi phụ thành ra như vậy. Nàng đã không trở lại được vẻ ung dung như thiên tiên nữa, nhưng lại thêm mấy phần sức sống của nhân gian. Phối hợp với đôi má tuyệt đẹp, nước mắt trong suốt của nàng, dường như hoa đào đương thì đẹp nhất đang nở rộ trên Tuyệt Phong. 

Bàn chân nàng đạp lên ngực Lâm Vãn Vinh, dẫm dẫm mấy cái, lại cảm thấy không dùng nỗi sức lực, nước mắt mông lung, không nói nổi tư vị trong lòng ra sao. Ninh Vũ Tích nghẹn ngào che mặt khóc, trở gót sen chạy về phía trong thạch động.

“Loạn rồi, loạn thật rồi...!“ Lâm Vãn Vinh nằm thẳng trên mặt đất, thở một hơi thật dài: “Tiên tử tỷ tỷ là sư phó của Thanh Tuyền. Thanh Tuyền lại là lão bà của ta, ta và sư phó của nàng cô nam quả nữ ở cùng một căn phòng…. Quả thực là loạn đến rối tinh rối mù!“

Nhớ tới mùi vị của tiên tử, trong lòng lại nóng lên. Tướng mạo thân hình của Ninh Vũ Tích không cần phải nói, nhưng tâm tính cứng rắn, trước nay chưa từng thấy, loại kỹ thuật quấn lấy nhau đánh lộn này, hắn vốn khinh thường không thèm sử dụng, không ngờ rằng hôm nay dùng tới lại kinh thiên động địa như thế.

- Aaa… 
Hắn hét to một tiếng thật dài, sự dồn nén trong lòng cuối cùng có thể phát tiết ra. Cả thân hình trên dưới toàn là vết thương, y phục tìm không thấy một chỗ hoàn chỉnh, thê thảm nhất chính là môi bị cắn sưng vù lên, giống như hai cái bánh bao chưa lên men. May mắn là nơi này xa tít mù không có dấu vết con người, nếu đổi lại nơi khác, sớm đã bị cười đến rụng sạch răng rồi.

Vách đá đối diện sau khi ánh lửa bốc lên chưa từng bị tắt, trong ánh lửa thiêu đốt hừng hực, hắn dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thanh Tuyền, Ngưng Nhi, tư vị gần trong gang tất mà cách biệt nghìn trùng đúng là khiến người ta đau lòng đứt ruột.

Nằm lặng im hồi lâu, cũng không biết tiên tử ở bên trong sao rồi, cuối cùng cũng có chút không yên tâm, cố gắng bước đi vào bên trong.

Vừa tiến vào thạch thất, liền thấy ngay Ninh Vũ Tích ngồi ở trên giường, sắc mặt khi thì trắng bệnh khi thì đỏ bừng, vết nước mắt chưa khô, môi hồng run run, đôi mắt mỹ lệ đã khóc tới sưng đỏ, tóc mây đen nhánh buông thõng xuống, chăm chú nhưng không biết nghĩ gì. Y phục toàn thân nàng rách tan tành, đã không còn có thể mặc lại nữa.

- Đi ra! 
Ninh Vũ Tích hừ lạnh một tiếng.

- Đánh chết ta cũng không đi. 
Lâm Vãn Vinh kiên quyết:
- Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta phải nói chuyện …

- Ngươi không ra thật chứ? 
Nhìn hai cánh môi sưng vếu lên của hắn, Ninh Vũ Tích vừa giận vừa thẹn, hận không thể cắn hắn thêm một cái nữa, chợt đứng bật dậy:
- Vậy ta đi ra…

Nàng quyết liệt, không giống nói đùa, Lâm Vãn Vinh vội giữ nàng lại, thở dài:
- Thôi thì ta ra vậy, dù sao da ta dày, có chịu lạnh mười ngày hai mươi ngày cũng chẳng xảy ra chuyện gì.

Thấy tiên tử không có ý mở miệng giữ lại, hắn chỉ đành hậm hực đi ra. Đi tới chỗ rẽ, nhìn thấy truyền thoại khí mình tự chế, thình lình nhặt ống trúc lên hét to:
- Này, này, tỷ tỷ, ta thích tỷ, ta thích tỷ, tỷ có nghe thấy không? Nghe thấy xin hãy trả lời, nghe thấy xin hãy trả lời. Yêu Vũ Nhi...!


“Yêu Vũ Nhi là sao?“ Sắc mặt Ninh Vũ Tích đỏ lên, cầm ống trúc suy nghĩ.

“Nói năng lung tung, miệng lưỡi trơn bóng, ta không tin ngươi!“ Tim nàng đập thình thịch, muốn ném ống trúc đi, nhưng dứ dứ mấy lần, lại thu trở về.

Trong khi do dự, cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, tâm thần nàng hoảng hốt, mở choàng mắt ra, đã thấy bên ngoài phòng có chút ánh sáng, không ngờ trời đã sáng rồi, phía Lâm Tam không có âm thanh nào vọng lại nữa, cũng không biết là đang làm những gì.

Nhìn y phục nát vụn trên người, nàng khẽ lắc đầu, chiếc váy trắng luôn yêu thích này đã không mặc được nữa, nhưng nơi đây là Tuyệt Phong, đi đâu tìm bộ y phục thứ hai chứ? Mặc y phục đã chẳng ngăn được ánh mắt của hắn, nhưng nếu không mặc, sẽ như thế nào? Mặt nàng nóng lên, vội áp chế tâm tư rối loạn, chỉnh lại diện mạo áo quần, rồi mới từ từ bước ra bên ngoài. 

Ánh lửa lên tới tận trời ở vách đá đối diện cả đêm vẫn chưa tắt, đó hẳn là chủ ý của Thanh Tuyền nghĩ ra. Trời đã sáng rõ, hơi nước từ từ bốc lên, thêm vào mây mù ngập tràn vây quanh vách đá này, tiếng không thể truyền đi, mắt chẳng thế nhìn tới, bọn họ nếu có thể nghĩ tới nơi này mới là lạ.

Quét mắt bốn phía nhưng không nhìn thấy Lâm Tam, đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe một loạt tiếng keng keng trong trẻo từ vách đá truyền lại. Nàng kinh hãi vội vàng lao người đi, chỉ thấy Lâm Tam một tay nắm lấy tảng đá bên bờ vách, người đã thò ra một nửa, tay cầm bảo kiếm của chính mình, những tiếng leng keng leng keng vang lên, không biết đang khắc cái gì trên vách đá.

- Tỷ tỷ, thức dậy rồi?
Lâm Tam đột nhiên quay đầu lại cười với nàng, mái tóc còn ướt đẫm sương. Gương mặt bị gió núi thổi tới đỏ bừng.

Nàng cắn răng ừ một tiếng, quay đầu đi không dám nhìn hắn:
- Ngươi đang làm gì ở đây?

- Y phục của tỷ tỷ rách rồi. 
Lâm Vãn Vinh thở dài thật sâu, trong mắt lộ ra vẻ hối lỗi:
- Tỷ yên tâm, một ngày nào đó ta nhất định bồi thường cho tỷ một bộ mới, để tỷ thành nữ tử đẹp nhất thiên hạ.

- Không cần ngươi nói dễ nghe.
Lòng Ninh Vũ Tích rung động, âm thanh cũng mang chút run rẩy, cố làm ra vẻ cười lạnh nói:
- Ngươi không phải có chứng sợ độ cao sao? Không sợ ta đá ngươi xuống à?

- Từ từ cũng thành quen rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, tiếp túc bận rộn làm việc. Ánh ban mai xuyên qua lớp sương mù mong manh chiếu lên mặt hắn, làm mặt hắn biến thành một màu vàng. Ninh Vũ Tích lẳng lặng ngắm nhìn, trong lòng đột nhiên có một cảm giác ấm áp, khiến lòng người run lên, nhưng cái môi sưng vù kia, lại làm người ta ghét vô cùng. Nàng cúi đầu xuống, tim đập dữ dội một trận.

Nhân mã tìm kiếm phía dưới chưa dừng bước chân, cách một trận đại pháo ầm vang lại là một trận tù và đồng thời vang lên. Có mấy lần có thể nghe thấy trong biển mây đối diện mơ hồ truyền tới tiếng trống, mỗi khi tới giờ, Lâm Vãn Vinh luôn đứng lên, hướng tới đối diện gào nát cổ, hi vọng đối diện có người nghe thấy.

Nhưng mọi thứ đều là công cốc. Ninh Vũ Tích mỉm cười, cũng không ngăn cản hắn, nhìn quá trình hắn từ tràn ngập hi vọng sang thất vọng, cũng là một loại hưởng thụ.

Bận rộn tới tận trưa, nên mệt mỏi vô cùng, Lâm Vãn Vinh rụt lưng về thở phào. Chợt nghe bên người có mùi thơm lạ truyền đến, khi quay đầu lại, liền thấy bên cạnh một mảng lá cây xanh biếc ướt át, bọc lấy mấy trái cây đỏ mọng đặt sau người hắn, còn phát ra chút hơi nóng, hiển nhiên là vừa mới được rửa ở suối nước nóng. Ninh Vũ Tích ở bên kia quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.

- Tỷ tỷ, tỷ sợ ta ngã xuống sao? 
Thấy Ninh tiên tử cách mình rất gần, cả buổi trưa ngồi ở nơi này, Lâm Vãn Vinh cười hì hì, lấy một quả màu đỏ nhét vào trong miệng, hương thơm đầy mũi, mùi vị cực ngon.

- Có quỷ mới lo cho ngươi! 
Ninh Vũ Tích vội lùi lại mấy bước hừ một tiếng.

Lâm Vãn Vinh ăn một hơi hai quả, gật đầu nói:
- Thần tiên tỷ tỷ, quả này đã rửa qua ở suối nước nóng sao?

- Nói nhảm nhiều thế làm gì! 
Tiên tử tức giận trừng mắt nhìn hắn, lấy một quả nhỏ khẽ cắn một tiếng, tư thế rất là ưu mỹ.

- Mùi vị rất tuyệt, tỷ tỷ đêm qua còn tắm rửa ở đó! 
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, tay nhân tiện muốn đem tất cả số quả còn lại thu vào trong lòng.

- Ngươi muốn chết!
Ninh Vũ Tích mặt như được phủ một màn mây đỏ, mười ngón tay liên tục bắn ra, làm những quả bên người hắn rào rào rơi xuống khe sâu, khiến hắn muốn ăn cũng ăn không được. Lâm Vãn Vinh lại thò người ra ngoài vách trong tiếng cười lớn, đi bận rộn tiếp với công việc của mình.

Ninh Vũ Tích ở bên người hắn, mấy lần muốn tới xem rốt cuộc hắn đang làm gì, nhớ tới sự trêu chọc của hắn, lại cắn răng nhịn lại.

Quan quân tìm kiếm Lâm Vãn Vinh liền đóng lại ở dưới núi, cách một đoạn thời gian lại cùng nhau hô hoán tên của hắn, pháo nổ trống rung cùng vang lên, cột lửa ở đối diện cũng chưa từng tắt. Mắt Lâm Vãn Vinh ướt đẫm nhìn ra xa hồi lâu, đợi tiếng kêu kia dừng rồi, mới lại vùi đầu vất vả làm việc.

Trong núi không ngày tháng, tuế nguyệt chẳng biết năm. Chớp mắt một cái ba ngày đã trôi qua, mỗi đêm hắn ngủ ở ngoài thạch thất, tiên tử chưa từng mời hắn vào phòng, nhưng khi tỉnh lại, chẳng biết là bị ai chuyển vào trong phòng, tiên tử tỷ tỷ thì đang ngủ say ở trên chiếc giường cách xa hắn.

Quan quân dưới núi chưa từng dừng việc tìm kiếm, những tiếng gọi như sóng gầm đợt sau cao hơn đợt trước, thậm chí có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nữ tử kêu gọi, Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, hận không thể nhảy từ trên vách núi xuống.

Tới buổi sáng ngày thứ tư, thấy hắn vẫn từ sáng sớm đã bận rộn, Ninh Tiên tử thật sự nhịn không được nữa, len lén thò đầu ra nhìn, chỉ thấy hắn đục trên vách đá từng bậc từng bậc thang lớn, dù tay nắm chân đạp đều có thể leo được. 

- Ngươi làm cái gì thế này?
Thần sắc nàng liền thành lạnh lùng.

- Làm thang trời.
Hắn cười hì hì:
- Ngọn núi này tuy cao ngàn trượng, nhưng ta cũng có sức khỏe vô cùng. Ta đã tính rồi, nếu như ta vĩnh viễn có sức khỏe như thế, mỗi ngày tạc một đến hai bậc, không tới ba mươi năm, là có thể tới chân núi rồi.

- Ba mươi năm? 
Ninh Vũ Tích cười lạnh lùng:
- Tới lúc đó ngươi đã là ông già rồi, còn xuống dưới làm gì?

- Ta có già hơn cũng chẳng sao.
Lâm Vãn Vinh khẽ than:
- Quan trọng nhất là, việc ta đáp ứng tỷ tỷ, nhất định phải làm được.

- Ngươi đáp ứng ta việc gì?
Ninh Vũ Tích không hiểu.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Cái này gọi là bậc thang tình yêu, mỗi ngày tạc một bậc, ba mươi năm sau, ta có thể cõng tỷ từ cái thang này trèo xuống. Ta đã nói, muốn bồi thường cho tỷ tỷ một bộ áo mới, để tỷ làm nữ nhân đẹp nhất thiên hạ. Ta nói được nhất định sẽ làm được, tỷ tỷ nhất định phải đợi ta.

Ninh Vũ Tích ngây dại: “Tên ngốc này sao có thể nghĩ ra cách như vậy!“ Đôi vai thon của nàng rung lên, toàn thân cũng run rẩy, nước mắt như Hoàng Hà vỡ đê, đột nhiên nhào đến như điên như dại:
- Ngươi muốn chết hả, ngươi sẽ không còn mạng nữa, tiểu tặc, ta hận ngươi, ta hận chết ngươi…!

Nàng cố sức đấm lên ngực hắn, không nhịn được nỗi đau khắc cốt này, nhào vào lòng ngực hắn, khóc rống lên.

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-gia-dinh/chuong-387-rlzaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận