Chương 504: Hãy xé hết quần áo ả ra!
Dịch: Bá Thiên Bang
Biên dich: Melly
Biên tập: Ngọc Vi
Một hơi thở nhẹ nhàng thơm mát phả bên người, Lâm Vãn Vinh thoáng ngẩn ngơ, An tỷ tỷ hồ mị hiện ra trước mắt, mọi thủ đoạn của hắn đều không có đất dụng võ, An Bích Như dường như đã bắt đúng mạch môn của hắn, chỉ với nhất cử nhất động có vẻ lơ đãng kia, hay chỉ là một nụ cười, một cái nhăn mặt cũng khiến cho bất cứ ai cũng phải kinh tâm động phách, hớp hết tâm hồn, nàng quả thật sinh ra để khắc chế hắn.
Sau nhiều ngày li biệt, hôm nay An tỷ tỷ đã đứng sờ sờ ở trước mặt. Lắng nghe giọng nói như chuông ngân, nhìn thấy nàng tự nhiên tươi cười, trong lòng Lâm Vãn Vinh ngây ngất đến nổi không thể nói thành lời. Ngàn dặm cùng nhau, giờ đầy lặng lẽ đối mặt, mối thâm tình cảm động đất trời này, khiến hắn suốt đời cũng khó có thể báo đáp.
Bóng đêm mát lạnh như nước, từng cơn gió thổi nhẹ nhẹ táp vào mặt, bầu trời yên bình đầy sao sáng, dưới ánh trăng, thảo nguyên phảng phất như được phủ lên một lớp lụa mong manh trông thật lung linh huyền ảo. Hai người ngồi dựa vào nhau, những hạt sương đêm đã thấm ướt quần áo cũng như khuôn mặt bọn họ, như họ lại hồn nhiên chẳng hề để ý tới, trong lúc này tựa như chỉ còn nghe thấy nhịp đập của con tim hòa cùng hơi thở của nhau mà thôi.
Hàng lông mi cong dài của An tỷ tỷ có chút run rẩy, nàng lặng lẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy, Lâm Vãn Vinh sợ hãi cũng bật dậy theo, vội vàng kéo tay nàng:
- Sư phụ tỷ tỷ, nàng muốn làm gì? Dù có đánh chết ta cũng không để nàng bỏ ta mà đi đâu.
- Hì hì…
An Bích Như thản nhiên cười khẽ:
- Ai nói ta bỏ đi chứ.
Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng, tỉ mĩ quan sát từ trên xuống dưới nói:
- Không phải bỏ đi !!! Vậy đây là…
- Tên quỷ hồ đồ này!
An Bích Như lườm hắn mấy cái, ngón tay ngọc vươn ra khẽ dứ nhẹ lên trán hắn, tựa như cười mà không:
- Thân là thống soái ba quân, một mình rời khỏi quân doanh mà không thông báo, còn quyến luyến việc riêng, chậm trễ không chịu quay về, bọn tướng sĩ dưới trướng của ngươi lúc này chỉ sợ là đang dị nghị lung tung đó. Nếu ta là Lý Thái nguyên soái, thì đã nện cho ngươi một ngàn gậy khiến cho cái mông của ngươi nở hoa rồi.
Mặt mày Lâm Vãn Vinh hớn hở:
- Chỉ cần sư phụ tỷ tỷ không đi, đừng nói là một ngàn, cho dù có bị ăn một vạn gậy cũng chẳng tính vào đâu, ta chấp nhận hết.
- Ngươi lại lừa gạt người ta nữa rồi!
An Bích Như cười khanh khách, quyến rũ nguýt hắn một cái, rồi lại từ từ cúi đầu, thì thầm:
- Yên tâm đi, cho dù ngươi có đuổi ta, hôm nay ta cũng không đi đâu, ai biểu ngươi nợ ta nhiều như thế.
- Đây… đây là…
Lâm Vãn Vinh vui sướng cực độ:
- Ta nợ sư phụ tỷ tỷ cả đời này cũng đừng hòng trả xong, ta muốn trả nợ đến mười đời, một trăm đời mới được.
- Ngươi nói những lời này thì may ra Tiên Nhi mới vui mừng mà thôi, còn nói với ta thì vô dụng rồi đó.
Nàng ngưng lại một chút, bỗng nhiên nở nụ cười giảo hoạt:
- Ta cũng sẽ không cho ngươi nhiều cơ hội thế đâu, sáng mai ta phải đi rồi, hì hì…
Nàng còn chưa dứt lời, Lâm Vãn Vinh đã ôm lấy cổ nàng kinh hãi hét lớn:
- Nàng đừng làm ta sợ nha, tỷ tỷ. Tiểu đệ đệ nhát gan lắm, chịu không nổi với kiểu vờn lui vờn tới của tỷ đâu á!!
- Lá gan của ngươi thật là nhỏ… vậy nhân tiện ta sẽ chiếm tiện nghi của ngươi vậy!
An hồ ly cười khanh khách, lặng lẽ chui tọt vào trong lồng ngực hắn:
- Tiểu đệ đệ, ngươi có biết không? Ta và ngươi rất giống nhau đều là những người thành thật không hề biết nói dối.
“Người thành thật?” Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn: “Ta cùng An tỷ tỷ còn muốn được gọi là người thành thật sao, thiên hạ này còn chưa chửi ta là tên lưu manh, phỉ khấu là may rồi, hồ ly tỷ tỷ này trái tim thật là khoan hồng độ lượng a!”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của hắn, con ngươi không ngừng láo liên, An Bích Như thản nhiên cười khẽ, nàng lau khô sạch sẽ những giọt sương đọng trên gương mặt hắn, thùy mị nói:
- Tiểu đệ đệ, ta thích nhất là ngắm bộ dạng ngây ngốc của ngươi đó, ha ha…!!!
Lâm Vãn Vinh lắc đầu không lên tiếng, nhìn đi nhìn lại hắn chung quy thấy rằng, thủ đoạn của An tỷ tỷ đúng là khắc chế mọi hành vi hắn, nhất cử nhất động của hắn dường như đều bị An Bích Như nắm rõ trong lòng bàn tay: “Nhân sinh trên đời quả thật tồn tại một người chuyên khắc chế thủ đoạn mình, đó chính là sư phụ tỷ tỷ, cũng không biết đây là thống khổ hay hạnh phúc nữa.”
Giờ đã không còn sớm, rời doanh trại cũng khá lâu rồi, trong lòng Lâm Vãn Vinh có phần lo lắng. Ở quân doanh lý ra không được mang theo nữ quyến, nhưng không làm khó được An Bích Như, nàng từ trong bọc hành lý mang bên người lấy ra một bộ trang phục nam nhân mặc lên, rồi lại tết mái tóc lên cao, sau mấy lượt hóa trang thì từ mỹ nhân má hồng môi thắm đã trở thành một trang nam tử tuyệt sắc.
- Tướng quân, tối nay ta muốn được nghỉ ngơi ở trong trướng của ngài, ngài liệu có thu nhận không vậy!!
Thay trang phục xong, nàng mỉm cười nhìn Lâm Vãn Vinh, duyên dáng vô cùng!
“Con bà nó, dù cho An tỷ tỷ có giả trang thành nam hay thành nữ đi nữa, cũng đều xinh đẹp như nhau!” Lâm Vãn Vinh nuốt nước miếng ừng ực, gật đầu lia lịa:
- Nguyện ý, nguyện ý…! Hiền đệ chờ ca ca một chút, ca ca về chuẩn bị giường chiếu cái đã.
An Bích Như buồn cười lườm hắn một cái, tuy là đang mặc nam trang, nhưng cái phong tình vạn chủng kia trong nháy mắt cũng đã khiến hắn say khướt rồi.
Lúc trở lại quân doanh, tất cả tướng sĩ đều thấy một màn kì quái. Râu ria hắn đã được cạo gọn gẽ, hai gò má được lau rửa tươm tất, rõ rõ rành rành chính là Lâm tướng quân đang lôi lôi kéo kéo âu yếm không buông một gã nam tử đầy quyến rũ, mặt mày hắn hớn hở, nghênh ngang nhìn đám người trước mắt rồi đi qua, còn rất đắc ý quay về phía mọi người vẫy tay như đã đánh thắng trận vậy. Nhưng tên nam tử quyến rũ kia lại đang tươi cười mê hoặc, nụ cười cơ hồ tỏa ra khí thế bức nhân, khiến mọi người có cảm giác run lạnh, vội vàng quay đầu nhìn chỗ khác.
Nắm tay An Bích Như bước vào trong trướng, hai người một trước một sau còn chưa kịp nói với nhau câu nào thì đã nghe bên trong lều vải vang lên một tiếng thét:
- Hả!!! Ngươi, ngươi là ai? Vào trong lều vải của Oa Lão Công làm gì?
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Ngọc Già đang mở tròn hai mắt, vừa kinh hãi lại như ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào hắn, trong giây lát dường như không nhận ra hắn nữa.
- Như thế nào? Thấy ta đẹp trai quá nhận không ra nữa hả?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, vuốt cằm hắc giọng, rất đắc ý:
- Ngọc Già tiểu thư, nàng quan sát tỉ mĩ lại chút, xem cho kĩ ta là ai?
An Bích Như đã cạo râu sạch sẽ, sửa lại bộ tóc rối bời, rửa sạch khuôn mặt của hắn, từ lúc xâm nhập vào thảo nguyên tới nay bộ dạng của hắn vô cùng lôi thôi lết thết, cả diện mạo cũng đã thay đổi hoàn toàn. Trong bóng đêm trầm lắng, lúc đầu bước vào lều vải, Nguyệt Nha Nhi vì bị giật mình nên không nhận ra hắn, đợi đến khi nghe rõ giọng của hắn, lại cẩn thận dò xét gương mặt, Ngọc Già lúc này mới run run mở miệng:
- Ngươi… ngươi là Oa Lão Công hã??
- Ai da…!
Cái mông bỗng nhói lên, cảm giác đau đớn khiến cho Lâm Vãn Vinh nhảy dựng la ó.
Thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt nhe răng rất khó nhìn của hắn, Ngọc Già nhất thời cả kinh:
- Oa Lão Công, ngươi làm sao vậy?
Không cần xem thì cũng biết, cái mông cũng đã tối thiểu bị gắm mươi cây ngân châm lạnh lẽo, Lâm Vãn Vinh hít một ngụm hơi: “Thủ đoạn của An tỷ tỷ này đơn giản chỉ bao gồm hai chữ đó là ‘thô bạo’!” Đối phó với hắn thật hữu dụng vô cùng, hắn ha hả cười khan hai tiếng:
- Cái này…. Ngọc Già cô nương, từ nay về sau nàng nên dùng trực tiếp tên gọi bằng tiếng Hoa của ta đi, ta tên là Lâm Tam, nàng có lẽ đã nghe qua, nếu không thì kêu ta là Lâm tướng quân, Lâm đại nhân cũng được, kêu ta là lưu khấu ta cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, chỉ trừ cái tên vừa rồi tạm thời cũng không nên kêu nữa…. hì hì…
Nguyệt Nha Nhi lấy làm khó hiểu liếc nhìn hắn:
- Oa Lão Công, vì cái gì mà không thể kêu? Ta còn nghĩ tên của ngươi theo tiếng Đột Quyết có ưu điểm rất dễ nhớ! Cho nên cái gì mà Lâm Tam chi lưu đó, ta không thích gọi!
- Tiểu đệ đệ, cái tên Đột Quyết này của ngươi thật dễ nghe hả? Là ai đã đặt tên này cho ngươi vậy?
An hồ ly tiến đến bên tai hắn, cảm giác như có thể nghe được tiếng cót két nghiến răng. Giọng nói ấy nghe thật là mê hoặc nhưng nơi cái mông đã bị cắm châm kia của hắn cũng lạnh thấu xương
Lâm Vãn Vinh thầm kêu khổ, vừa rồi chỉ ham được cùng An tỷ tỷ vui vẻ, nhưng đã quên khuấy chuyện của cô gái Đột Quyết này, trước đây, lúc Tiên Nhi cùng với hắn ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều kêu hắn là lão công, An tỷ tỷ tiện thể cũng ở bên cạnh nghe, có thể nào lại không hiểu hàm nghĩa của hai chữ này
“Mẹ nó, lại bị Ngọc Già nha đầu kia hại chết rồi!” Ánh mắt hắn láo liên, vội vàng nói:
- Tên Đột quyết này hả, đều là do lão Hồ, lão Cao, bọn họ đặt cho ta. Ài! Hai cái tên kia học vấn rất là tầm thường, đặt tên quả thật khó mà trách được! Sư phụ tỷ tỷ, nàng cũng biết đó, chúng ta xâm nhập vào thảo nguyên, không hề có ý muốn đầu hàng, chỉ là tránh không được đặt tạm mấy cái tên Đột Quyết, kỳ thật tên Đột Quyết của ta đọc không hay lắm, hay là nàng đặt cho ta cái tên khác đi.
Hắn ở bên tai An tỷ tỷ, ríu ra ríu rít mấy câu, đem cái tên kia ý tứ nói thành một thứ khác.
- Thật vậy sao, ngươi quả là một kẻ thật thà a!
An Bích Như hì hì cười, trong tay ngân châm lại hung hăng cắm vào mông hắn.
- Thật đó, thật đó mà…
Lâm Vãn Vinh ướt đẫm mồ hôi, gấp giọng kêu lên, hai người ở rất gần nhau, nhìn lỗ tai nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của An tỷ tỷ, hắn cũng không biết hưng phấn nổi lên từ đâu, bất chấp cái cảm giác ê ẩm đến tê dại ở mông, nhịn không được ở bên tai nàng nhẹ nhàng phả một hơi nhẹ.
Luồng hơi nóng thổi tới, cả người An Bích Như run rẩy, bên tai như có lửa nóng, hai má thoáng ửng hồng. Ngắm khuôn mặt ngăm đen của Lâm Vãn Vinh, hai gò má hơi gầy gò đi, nhớ tới hắn xâm nhập vào thảo nguyên bao la này, cửu tử nhất sinh, chịu biết bao khổ cực, cũng không biết sao rốt cuộc ngâm châm trong tay cũng không đâm nổi nữa.
- Trở về để cho Tiên Nhi thu thập ngươi!!
Nàng quyến rũ lườm hắn một cái, rồi khẽ cúi đầu, khóe mắt ươn ướt.
- Sư phụ tỷ tỷ, ta và nàng ấy thực sự là trong sạch đó.
Lâm Vãn Vinh yêu thương ngắm nhìn không thôi, cầm tay nàng nói nhỏ:
- Cô gái này một lòng đi theo ta, mọi người đều thấy được, ta kỳ thật là một người rất có nguyên tắc mà.
An hồ ly ngẩng đầu lên, cười mà như không, giương mắt nhìn hắn:
- Ngay cả lão công cũng đã gọi rồi, mà còn kêu là trong sạch sao? Ở cùng nhau, ta và ngươi cũng đúng là hai người thuần khiết nhất thế gian đó. Vậy ngươi cũng đối đã thật thuần khiết với ta đi?
- Đúng vậy!
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc:
- Ta sao lại không đối đãi với nàng thật thuần khiết nhỉ? Cái này tuyệt đối là bản sắc của ta á!! Sư phụ tỷ tỷ, chỉ một lời của nàng như khiến ta tỉnh mộng, để ta ôm nàng một cái nào, hôn một cái rồi cùng ngủ nhé!
Hắn mở rộng vòng tay thoải mái hướng tới An Bích Như mà ôm lấy, An tỷ tỷ uyển chuyển xoay một cái, cười rộ lên né tránh. Hai người ở trong lều vải đùa giỡn một trận, khiến cho Ngọc Già kia phải há mồm trợn mắt mà nhìn:
- Oa Lão Công, hắn… hắn ta là ai vậy?
- Hắn là ai ư?
Thừa dịp An Bích Như chưa kịp chuẩn bị, Lâm Vãn Vinh đã ôm chặt nàng, hắc hắc nói:
- Nói ra không sợ hù chết nàng, hắn là bảo bối quốc sắc thiên hương độc nhất vô nhị trên thế giới này, là lão bà tốt nhất của ta!
Đưa hai ngón tay ngọc thon thả đè lên môi hắn, An Bích Như khẽ lắc đầu nói nhỏ:
- Chớ để nói ra rồi hối hận, mỗi một câu ngươi nói ra sẽ có người cho là thật ư?
Lâm Vãn Vinh kích động:
- Tỷ tỷ, ta sao lại hối hận? Ta cho đến bây giờ đều chưa bao giờ rõ ràng đến như vậy, mỗi một chữ, một cầu đều vô cùng thành thực, ta muốn lấy nàng làm thê tử.
- Không cho ngươi nói như vậy nữa!
An hồ ly mặt cười hồng nhuận, thấp giọng hầm hừ:
- Muốn nói gì thì cũng phải đến Miêu trại hẳn nói!! Bọn họ tin, ta mới tin!
“Không phải cũng chỉ đơn giản là ngồi ở Miêu Trại thôi sao?!” Lâm Vãn Vinh tràn trề tin tưởng:
- Ta có thể tung hoành trời Nam bể Bắc lại còn sợ chín ổ mười tám thôn ba mươi sáu liên trại sao?
An Bích Như ném một cái nháy mắt dụ người, khẽ cười rồi vỗ về lên khuôn mặt của hắn:
- Tiểu đệ đệ, nói nhiều như vậy để làm gì phải chứng thực thì mới được. Chờ ngươi đến Miêu Trại gặp ta, ta sẽ hoan nghênh đón chào ngươi, đến lúc đó đừng có khóc thét lên là được
Nhìn thấy hai gã nam nhân ôm nhau đứng cùng một chỗ, cười nghiêng cười ngả, tên lưu khấu sung sướng đến độ nước miếng cũng chảy thành dòng, sắc mặt Nguyệt Nha Nhi trắng bệch:
- Ngươi… các ngươi, Oa Lão Công, thì ra ngươi là loại người đồng tính này sao?
- Cái gì mà đồng tính chứ hả?
An Bích Như cười quyến rũ đi tới phía trước, nhìn thẳng vào Ngọc Già với ánh mắt hung dữ.
Ngọc Già ngẩn người ra, vội vàng tức tốc cúi đầu tránh đi ánh mắt của nàng:
- Ngươi, ngươi sử dụng ma thuật… Không được nhìn ta…
- Tiểu cô nương, ngươi quả là một người không đơn giản tí nào!
Trong mắt An Bích Như hiện lên vẻ lạnh lẽo, vỗ nhẹ lên cổ nàng ta hai cái, nhếch mép cười khẽ.
Ngọc Già đau nhức, hừ một tiếng, vội vàng ngẩng đầu lên:
- Ngươi, ngươi đã làm gì ta vậy?
An Bích Như cười khanh khách:
- Ngươi có y thuật huyền diệu như thần y, ta có thể làm gì đối với ngươi đây?
Hai người kề sát lại gần nhau, Ngọc Già nhìn thẳng vào đôi mắt của An tỷ tỷ, nhìn nữa ngày trời, chợt khinh miệt:
- Thì ra ngươi là một nữ nhân!
“Nhãn lực này của Ngọc Già kể ra cũng không tệ, trong đêm tối như thế vẫn có thể nhận định chính xác!” Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
- Nàng làm sao mà nhận ra thế?
Ngọc Già cười lạnh:
- Trong mắt có lệ, có ý cười, như vui lại như buồn, nhưng thủy chung vẫn ánh lên hình bóng của ai đó, chỉ có nữ nhân mới hội tụ những tâm tình ấy, ngươi thử hỏi nàng ta xem có đúng như thế không?
Lâm Vãn Vinh thừ người ra, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn An tỷ tỷ, trong mắt tràn đầy nét dịu dàng.
An Bích Như mặt cười ửng đỏ, lắc đầu:
- Quả là miệng lưỡi sắc xảo, ngươi nói như thế chỉ có thể lừa gạt được hắn mà thôi. Có điều, tiểu muội muội à, ngươi đúng là một người thông minh, đối phó với nam nhân rất có tay nghề, chỉ có điều đôi khi sự thông minh lại đi quá giới hạn rồi đó, ha ha…
Lâm Vãn Vinh nghe được mà toát mồ hôi lạnh: “Cái gì mà đối phó với nam nhân rất có tay nghề, đây không phải là nói về ta đó sao?”
- Cái gì mà thông minh vượt quá giới hạn, ta không rõ ngươi đang nói cái gì!
Ngọc Già quay đầu đi ương bướng đáp trả.
- Tiểu đệ đệ, ngươi tới đây!
An tỷ tỷ liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, quay qua hắn nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ bé.
Lâm Vãn Vinh như trở nên mê muội, thoáng một cái đã lẻn đến bên người nàng:
- Sư phụ tỷ tỷ, nàng bảo ta làm cái gì?!
- Kêu ngươi làm một việc mà ngươi thích nhất đó…
An Bích Như cười khanh khách, dứ nhẹ lên trán hắn, thần sắc vô cùng dụ hoặc:
- Nhìn tiểu muội muội này chút nào… hãy xé hết áo quần của ả ra…! truyện copy từ tunghoanh.com
-------------------------------------------------
Mời các bạn góp ý về câu từ, dùng chữ, báo lỗi chính tả,... tại
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=11319.
Vào đọc và bình luận những bài hay nhất tại:
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27140