Chương 67: Kinh biến
Dịch : MTQ
Biên dịch : Melly
Biên tập : asin
- Ông trời ơi!
Lâm Vãn Vinh hét lớn, cõi lòng như tan nát, khóe mắt muốn rách toạc. Chỉ trong thoáng chốc, đầu óc hắn bỗng hiện lên vô số ý niệm, xúc động mãnh liệt trước ánh mắt vừa kiên quyết mà lại đầy thâm tình của Tiêu Ngọc Sương lúc này.
‘A a …’ Lâm Vãn Vinh rống lên một tiếng kinh thiên, liều mạng lao lên dùng thân mình che chắn trước người Tiêu Ngọc Sương. Nhị tiểu thư lệ châu không ngừng tuôn rơi, nhưng trên mặt lại hiện lên nét cười mãn nguyện.
Một tiếng ‘đương’ nhỏ vang lên, Lâm Vãn Vinh tự nhủ rằng mình với nhị tiểu thư sẽ táng mạng dưới kiếm này, hắn nắm chặt lấy tay nàng, thầm nghĩ tấm thâm tình của ny tử này ta chắc đành đợi kiếp sau báo đáp.
Nhưng sau một lát, hắn không thấy thân thể có chút đau đớn nào, hé mắt ra nhìn, đã thấy trước mắt một thanh bảo kiếm lấp loáng đang chĩa thẳng vào người Tiêu Ngọc Sương, nhưng đối phương cũng đang bị một thanh bảo kiếm khác chế trụ. Kẻ đánh lén hai người bọn hắn ra là một tên hắc y bịt mặt thân hình cao gầy, hắn quay đầu lại nhìn thanh kiếm mà đồng bọn đang chĩa vào mình, lớn tiếng nói :
- Sư muội, ngươi làm vậy là có gì? Chúng ta vào trạch viện này, kiếm cònchưa đọng chút huyết tích, sao có thể cam lòng rời khỏi chứ?
Vị sư muội này thân thể nhu uyển, khăn đen che kín gương mặt, nói :
- Sư huynh, ngươi quản bọn hạ nhân này làm gì, sự tình hôm nay rất khẩn cấp, mau đi lo chuyện chính, chứ nếu địch thủ tới đây, chúng ta muốn thoát cũng khó đó.
Thanh âm nữ tử này nghèn nghẹt, không giống giọng nói thật, Lâm Vãn Vinh phải cố gắng lắm mới nghe được rõ ràng. Hắn cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa đã ô hô ai tai dưới kiếm, ngoại trừ lần bị ngã trên núi Thái Sơn, lúc nãy là lúc hắn có cảm giác tuyệt vọng nhất.
Quay đầu lại nhìn Tiêu Ngọc Sương, chỉ thấy trên mặt nàng còn vương hai dòng nước mắt, lại hàm chứa tiếu ý, đôi mắt trong sáng như nước hồ thu, không hề mang chút sợ hãi, đắm đuối nhìn mình, bàn tay nàng nắm chặt lấy tay hắn một khắc cũng không buông. Lâm Vãn Vinh không biết nói sao cho hết sự cảm động của mình.
"Ny tử này, thực là muốn ta xúc động chết sao!" Dòng nhiệt lệ suýt nữa tuôn rơi, bằng vào hành động xả mệnh tương cứu hôm nay của nàng, Tiêu Ngọc Sương đã chứng tỏ nàng còn là một tiểu hài tử nữa, mà thực sự trở thành một thiếu nữ nghĩa trọng tình thâm. Hắn chợt cảm thấy mình đã thiếu nợ nha đầu kia thật sự là rất nhiều, rất nhiều. Ngẫm lại thái độ của mình đối với nàng ngày trước, trong lòng hắn xác thực thấy áy náy, nhận ra mình thật quá bỉ ổi, đã không cho nàng được cái gì, trái lại còn suýt nữa hại mạng của nàng, liền cố gắng áp chế sự rung động bản thân, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.
Tên sư huynh đó tựa hồ đối với sư muội có chút kiêng kỵ, bèn thu lại bảo kiếm nói:
- Nếu đã như vậy, ta nghe lời sư muội, chúng ta mau đi bắt Tiêu đại tiểu thư với tên nô tài đó, rồi sớm trở về.
Nữ tử nọ ‘ừ’ một tiếng, lúc chạy qua chỗ Ngọc Sương, thấy nàng đang nắm chặt lấy bàn tay Lâm Vãn Vinh, ánh mắt hiện lên tia tức tối, trong mũi ‘hừ’ một tiếng, nói:
- Nữ tử này, giữa đêm đi gặp tình lang, thật sự không biết xấu hổ là gì, làm mất hết mặt mũi của nữ nhân bọn ta, ta hôm nay móc của ngươi hai mắt, xem ngươi sau này còn câu dẫn nam nhân như thế nào.
Hai ngón tay nàng cong lại, nhanh như thiểm điện, kình phong rít lên, nhắm thẳng mắt Tiêu Ngọc Sương công tới
“Lâm Tam …” Tiêu Ngọc Sương kêu to đầy sợ hãi, xoay người trốn sau lưng Lâm Vãn Vinh. Hiện tại, nhị tiểu thư chiếm địa vị thế nào trong lòng Lâm Vãn Vinh đã không cần phải nói, có nữ tử tình nghĩa thâm trọng như vậy, dù là phải hi sinh tính mạng, cũng phải bảo vệ nàng chu toàn. hắn che chắn trước người Tiêu Ngọc Sương, hết sức bảo hộ cho nàng.
Vừa nghe Tiêu Ngọc Sương gọi tên Lâm Vãn Vinh, hai người sư huynh muội kia đồng thời sửng sốt, trong mắt tên sư huynh chợt ánh lên một tia cười lạnh. Vị sư muội kia động tác cực nhanh, chỉ trong chớp mắt ngón tay đã tới trước mắt Lâm Vãn Vinh. Hắn chỉ cảm thấy một luồng kình phong quét qua, lực đạo từ song chỉ của nữ nhân đó chỉ lướt qua mặt hắn, không làm thương tổn hắn chút nào. Tim hắn đập thình thình, mẹ nó chứ, lại vừa mới chết hụt một lần nữa, lúc này cường địch tới lui trước mắt, uổng cho hắn có trăm mưu ngàn kế, cũng chỉ là phí công vô ích. Trong lòng hắn tuy kinh hãi, nhưng nhớ đến sau lưng mình là Ngọc Sương tiểu nha đầu, nỗi lo sợ liền tan biến, cười lạnh lùng nhìn nữ tặc trước mặt. Vị sư muội ‘hừ’ một tiếng nói :
- Ngươi sao không đi, còn đợi ở đây làm gì?
Lâm Vãn Vinh nghe nàng ta nói thì hết sức sửng sốt, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, nắm chặt tay Tiêu Ngọc Sương định rời đi. Chợt nghe vị sư huynh đứng xa xa đằng kia kêu lên :
- Khoan đã, nguoi có phải là Lâm Tam không?
Lâm Vãn Vinh trong lòng giật thót, vừa rồi trong lúc hoảng sợ, Ngọc Sương đã gọi tên hắn lên, bây giờ dù không thừa nhận cũng không được. Chỉ là bọn ăn cướp này sao lại biết tên của một gia đinh nho nhỏ như mình chứ? Chẳng lẽ có người cố ý …Hắn càng nghĩ khẳng định khả năng đó, nhưng bây giờ đao kề cổ, không trả lời không được, đang lúc chưa kịp mở miệng, chợt nghe Tiêu Ngọc Sương nói :
- Hắn không phải Lâm Tam, ta mới là Lâm Tam.
Ài, nói những lời này thực quá ngây thơ, nếu như là lúc trước, hắn tất sẽ cho rằng đó là vì nàng là một tiểu hài, nhưng bây giờ nghe nhưng lời này, hắn hiểu rằng nàng thực ra là một nữ tử thuần phác chân chất, thật khiến người ta yêu thương. Hắn dịu dàng nhìn Tiêu Ngọc Sương, mỉm cười với nàng, kéo nàng ra sau lưng, đối diện nới tên nam tử đó nói :
- Ngươi nói không sai, ta chính là Lâm Tam.
“Ha ha …” Nam tử đó ngửa mặt cười dài :
- Hóa ra ngươi thực sự là Lâm Tam, tìm được ngươi, hôm nay coi như không uổng công. Ta cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ là muốn phiền ngươi bây giờ đi với bọn ta một chuyến.
Vị sư muội kia liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, cũng không lên tiếng. Tiêu Ngọc Sương ý thức được là do vừa mình hô hoán, đã làm hại đến tình lang, nàng nắm chặt tay hắn, nghẹn ngào nói :
- Lâm Tam, là tại ta, là ta hại chàng, bọn họ bắt chàng, ta cũng muốn đi theo. Chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.
Vị sư huynh lại gần nhìn gương mặt Tiêu Ngọc Sương, trong mắt ánh lên một tia quỷ dị nói :
- Nguyên là một tiểu mỹ nhân ngây thơ, nếu nàng muốn đi theo tình lang, ca ca sẽ thành toàn cho nàng.
Nhưng vị sư muội kia ngăn lại nói :
- Sư huynh, việc chính quan trọng, sao lại còn tự kiếm thêm phiền phức.
Vị sư huynh cười he he nói :
- Sư muội, không cần ghen tuông, trong lòng ngu huynh, muội vĩnh viễn là đệ nhất. He he !
Lòng bàn tay Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi lạnh, dẫu sao vừa rồi cũng là từ chỗ chết trở về, hôm nay có mất mạng thì cũng thôi, chỉ là nếu để liên lụy đến Ngọc Sương thì hắn quả là vô cùng hối hận. Nhớ tới vị sư muội từng nói, bọn họ cũng có kẻ địch, nghe ý tứ như vậy, tựa hồ bọn họ cũng phải mau chóng rời đi, nếu có thể trì hoãn trong chốc lát, chưa chắc không có hi vọng. Nghĩ như vậy, hắn cắn răng đáp :
- Vị bằng hữu đằng trước, muốn ta đi theo ngươi cũng được. Nhưng mà ngươi phải thả vị tiểu thư này đã.
Vị nam tử ha hả cười lớn :
- Ngươi cho rằng ngươi có tư cách ra điều kiện với ta sao? Đừng quên rằng hai cái mạng nhỏ của các ngươi đang nằm trong tay ta đó.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói :
- Ta có hay không tư cách ra điều kiện, e là chưa đến lượt ngươi nói ra. Lời này chỉ có chủ tử* ngươi tới đây mới nói được thôi.
Tên nam tử đó cả kinh nói : “Ngươi …”
Lâm Vãn Vinh tâm trạng lúc này rất khẩn trương, lời vừa rồi của hắn thực ra chỉ là đoán mò, nếu đã có người chỉ đích danh mình bắt đi, nhất định đối với mình có yêu cầu, cũng như đối với với tính mạng của mình phải có điều cố kỵ, cho nên hắn dám nói cứng như vậy, mà cũng không cần phải mềm mỏng với tên mao tặc này.
Nhưng nam tử này cũng là một tên cứng cỏi, hung hãn nói :
- Ngươi đúng là có vài phần thông minh. Ta tuy là không làm hại đến tính mạng của ngươi, nhưng ta cũng có rất nhiều thủ đoạn, có thể khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Muốn làm vậy thì cũng cần chủ của ngươi gật đầu đã. Ngươi đã không biết chủ ngươi muốn ở ta điều gì, ta khuyên ngươi, tốt nhất là không nên khinh suất đắc tội với ta.
Lâm Vãn Vinh lạnh lung nói. Con mẹ nó, cùng lắm là ăn một đao, lão tử cũng thử liều một phen. Nam tử đó tựa hồ đối với chủ nhân hết sức khiếp sợ, nghe nói vậy thì căm hận nhìn Lâm Vãn Vinh, lại nghe thấy bên kia ‘xoát xoát xoát’ mấy bóng đen tiến tới, trong đó một nữ tử trên tay còn mang theo một người, lớn tiếng nói :
- Sư huynh, Tiêu đại tiểu thư đã được mời tới.
Nữ tử bị bắt, tóc dài che khuất mặt, giữa đám tóc thoáng hiện lên vài nét trên gương mặt nàng, trông rất thân thuộc. “Tỷ tỷ ...” Tiêu Ngọc Sương kinh hãi kêu to. Người bị nữ tử kia bắt đi đích thật là Tiêu gia đại tiểu thư. Tiêu Ngọc Nhược nhìn lướt qua Tiêu Ngọc Sương, trong mắt ánh lên vẻ yêu thương, nàng tuy là thân nữ nhân, nhưng cũng có chút cốt khí, nhìn tên tặc nhân cầm đầu, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt:
- Các ngươi muốn tiền bạc của ta sao? Chỉ cần không làm tổn thương người nhà của ta, ta dù có táng gia bại sản, cũng đưa đủ bạc cho các ngươi.
Tên đại sư suynh đứng đầu đang muốn trả lời, chợt nghe bên ngoài một tiếng vang nhỏ, một đạo Bạch Liên phóng lên không trung, vị sư muội vừa rồi muốn móc mắt của Tiêu Ngọc Sương vội la lên :
- Kẻ địch tới, chúng ta mau chạy.
Tên tặc thủ đại sư huynh hết sức hoảng hốt, vội vàng quay lại đám người kia nói :
- Các ngươi mang theo Tiêu đại tiểu thư với tên nô tài này đi trước. Còn tiểu cô nương này, nhờ người nói lại với Tiêu phu nhân, trong vòng mười ngày, phải chuẩn bị xong vạn lạng hoàng kim, để đổi lấy tính mạng của đại tiểu thư. Nếu không, đừng trách bọn ta lòng lang dạ sói.
Trong lúc nói chuyện, chợt nghe một loạt tiếng binh khí chạm nhau, một tiếng quát vang lên, một bóng trắng hết sức lăng lệ, như lưu tinh nhảy qua tường xông vào. Bóng trắng đó thân ảnh phiêu dật, chỉ trong chớp mắt đã hiện ra trước mắt, tuy có một khăn lụa mỏng che mặt, nhưng Lâm Vãn Vinh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, nữ tử này chính là Tiếu Thanh Tuyền. Tiếu Thanh Tuyền người ở trên không trung, trường kiếm trong tay rung lên, xuất ra bảy ngọn kiếm hoa, rít lên tiếng gió, tấn công thẳng tới đại sư huynh và đám người đó.
- Ta sẽ cùng với sư muội ngăn nàng ta lại, các ngươi mau đi.
Tên sư huynh hồi lại một đao, chật vật chống lại một đóa kiếm hoa. Vị sư muội kia lại hết sức nhanh nhẹn, trường kiếm trong tay xuất ra, nghênh đón kiếm hoa đang vung tới, tiếp liền ba chiêu của Tiếu Thanh Tuyền nhưng vẫn không ở thế hạ phong. Tiếu Thanh Tuyền thân hình chạm đất, cả giận nói :
- Bọn Bạch Liên giáo dư nghiệt các ngươi, tác oai làm loạn, hôm nay ta quyết không tha cho bọn bay.
Tên sư huynh tức giận nói :
- Ngươi đã sát hại biết bao sư huynh đệ của ta, Bạch Liên bọn ta với ngươi quyết không đội trời chung, sư muội, muội nghênh tiếp nàng ta, ta dẫn chúng huynh đệ đi trước.
Tiếu Thanh Tuyền nhìn nữ tử nọ nói : “Lại là ngươi? Hừ, hôm đó ta với ngươi chưa phân thắng bại, hôm nay ta sẽ hạ khăn che mặt của ngươi xuống, xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Vị sư muội đó cười khanh khách nói :
- Ta cũng rất muốn xem nhân dạng tỷ tỷ sau này sẽ thế nào?
Nghe hai nữ tử này nói chuyện, Lâm Vãn Vinh trong lòng than vãn, mẹ nó, lão tử sao lúc mười tuổi không đi đến thế giới này nhỉ, lúc đó sẽ là đồng tử chi thân, còn có thể học được một ít công phu. Hơn hai mươi tuổi mới đến chỗ rắm chó này, ngay cả bọn tiểu oa nhi so với lão tử có khi còn mạnh hơn trăm lần. Đang suy nghĩ, chợt thấy toàn thân tê rần, không cách nào nhúc nhích được, một tên tặc nhân đã tóm lấy hắn phóng đi, chạy tới chỗ đằng xa, cùng với người bắt đại tiểu tư sóng vai cùng đi.
“Lâm Tam ...” Tiêu Ngọc Sương kêu lên sợ hãi. Tiếu Thanh Tuyền nghe vậy cả kinh, ngầm nghiến răng, gót sen đạp mạnh, thân như cánh én lao vọt đi, trường kiếm phóng theo đạo đạo kình phong, nhằm hướng kẻ bắt Lâm Vãn Vinh công tới. Tên đại sư huynh lớn tiếng quát :
- Sư muội, mau chặn nàng ta lại.
Lời nói chưa dứt, thân hình như thiểm điện nhắm hướng Tiếu Thanh Tuyền đuổi theo. Vị sư muội nhất thời sững sờ, vội vàng động thân, miễn cưỡng chém ra một kiếm. Nhưng đây cũng chỉ là một hư chiêu, không có một chút khí lực. Tiếu Thanh Tuyền không hề ngừng lại, nhắm hướng đối phương vọt tới. Một kiếm này khí thế cực nhanh, tên tặc tử bắt Lâm Vãn Vinh dù tránh cũng không tránh kịp, bị kiếm xuyên tim, ngã xuống đất chết tươi mà không kịp kêu la một tiếng. Tiếu Thanh Tuyền một hơi đuổi theo hán tử kia, chân khí tiêu hao rất nhiều. Tên sư huynh thừa thế đuổi theo, tóm lấy người Lâm Vãn Vinh đang văng ra xa.
Ông trời ơi, lão tử bay tới bay lui trên không trung, chỉ là món đồ chơi của người ta, lại phải nhờ vị tiểu thư này tới cứu. Trong lòng hắn lần đầu tiên nổi lên một cảm giác bi ai, cho dù mình hiểu biết phong phú các loại khoa học tri thức thì sao chứ, ở cái thế giới mạnh làm vua thua làm cướp này, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới là đạo lý.
Nhất kiếm xuyên tâm của Tiếu Thanh Tuyền này tuy bá đạo vô cùng, nhưng cũng rất hao phí chân khí, một kích này đã hao hết của nàng quá nửa nội lực, không còn sức tái đấu, lúc này không còn khả năng công kích, đành nhìn Lâm Vãn Vinh bị người ta bắt đem đi. Nàng dậm chân tức tối, trong lòng đau xót, thầm nghĩ, vốn ta muốn cho ngươi học chút võ nghệ, ngươi lại kiếm cớ làm biếng, lần này xem ngươi còn mạng trở về không. Chỉ là nàng vốn hiểu rõ, dù cho Lâm Vãn Vinh có chịu học công phu thì cũng chỉ luyện được vài chiêu võ ngoài thôi, đến khi đụng việc cũng chẳng có tác dụng gì. Gặp phải đám yêu nhân Bạch Liên giáo này cũng chỉ đành để mặc người ta chém giết tùy ý.
Nghĩ đến đó khóe mắt đã có ánh lệ, thầm trách mình hôm nay rời khỏi đây quá sớm, nếu mình ở lại chờ hắn thêm chút nữa, thì cũng sẽ không xuất hiện tình cảnh nan giải này. Chỉ là lúc này thể lực của nàng đã tiêu hao quá lớn, dù có muốn đuổi theo cũng là lực bất tòng tâm, trong lòng hoàn toàn trống rỗng, phảng phất như không còn một tí lực đạo nào.
Đang lúc chẳng biết làm sao, chợt nàng cảm giác được sau lưng có một luồng kình phong xô tới, nàng xoay kiếm đỡ gạt, khó khăn lắm mới ngăn được một chiêu này, quay lại nhìn, chính là một kiếm của sư muội đánh tới.
"Đánh lén sau lưng, bỉ ổi!” Tiếu Thanh Tuyền giận dữ mắng.
Nàng sư muội cười hì hì:
- Người Bạch Liên giáo trong mắt ngươi vốn đều là yêu nghiệt, ta không hèn hạ, thì không phải là giáo đồ của Bạch Liên thánh giáo.
Tiếu Thanh Tuyền nói:
- Với công lực này của ngươi, ắt hẳn trong Bạch Liên giáo cũng thuộc loại nhất nhì, ta tuyệt không tin ngươi là hạng người vô danh.
Vị sư muội nọ cười đáp :
- Nếu ngươi không nói thì ta cũng quên mất, nếu nói về vai vế, ta còn phải gọi ngươi là Thanh sư tỷ. Xin tỷ giúp cho chuyển lời vấn an đến Trữ sư thúc, chúc sư thúc lão nhân gia người xinh đẹp mãi mãi, vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất.
Tiếu Thanh Tuyền cả kinh:
- Ngươi quả nhiên là môn hạ của yêu phụ đó, ta không có thứ sư muội như ngươi.
Vị sư muội nọ cười lơ đãng nói:
- Ta thấy tỷ vừa rồi không tiếc hao phí chân lực để cứu Lâm Tam, chẳng lẽ, tên Lâm Tam đó là tình lang của tỷ sao?
"Ngươi ...” Tiếu Thanh Tuyền hai má đỏ bừng, giận dữ nói:
- Yêu nữ Bạch Liên giáo, chớ có nói bậy!
Vị sư muội nọ trong mắt thần quang chớp động, ‘hừ’ một tiếng nói:
- Ngươi không thừa nhận cũng được. Ngày trước ngươi thoát khỏi đám thủ hạ của ta, còn làm ta bị thương, hôm nay ta quyết cùng ngươi phân thắng bại.
Nàng nói đánh là đánh, tú chưởng khẽ động, chưởng tâm hiện lên tầng tầng bạch quang, trông như một đóa sen trắng, lại hóa chưởng thành trảo, trực tiếp chụp thẳng tới mặt Tiếu Thanh Tuyền như là muốn hủy đi diện mạo của nàng. Tiếu Thanh Tuyền thấy nàng ta xuất chưởng độc ác, trong lòng tức giận, cũng nghiến răng, chân khí vận chuyển trong toàn thân, bàn tay lóe lên ánh lam nhạt, nhằm hướng thủ chưởng của vị sư muội kia đánh tới.
- Môn hạ của Trữ sư thúc đều là tuyệt thế mỹ nhân, hôm nay ta hủy đi gương mặt của ngươi, xem ngươi còn cách nào để câu dẫn nam nhân.
Vị sư muội cười nói, động tác lại càng nhanh, thủ chưởng xòe ra, năm ngón tay nhắm cặp mắt của Tiếu Thanh Tuyền chọc tới. Hai người bọn nàng sư môn vốn có chút liên quan sâu xa, vừa rồi động thủ, ngươi đánh ta đỡ, hai luồng chân khí lam bạch giao thoa, trông rất đẹp mắt, nếu là Lâm Vãn Vinh ở đây, nhất định phải kinh hô “Trông như là pháo hoa! tuyệt đẹp, tuyệt đẹp...!!”
Vị sư muội chỉ thức biến hóa quỷ dị, độc ác vô cùng, đều nhằm thẳng mặt Tiếu Thanh Tuyền không rời, tựa như hai người có thâm cừu đại hận. Tiếu Thanh Tuyền chiêu thức trông lại hết sức bình đạm, lấy đơn giản chống biến hóa, thấy chiêu đỡ chiêu, hai người thủ pháp hoàn toàn khác biệt, lần này đấu nhau một trận, cũng khó phân biệt thấp cao.
Cả hai trong sư môn đều gặp kỳ duyên, tuy tuổi còn trẻ, nhưng trong giang hồ đã là những nhất lưu cao thủ, công lực vốn là tương đương nhau. Nhưng Tiếu Thanh Tuyền do vừa rồi cứu Lâm Vãn Vinh, đã hao phí hơn nửa chân khí, giao chốc lát, động tác của nàng càng lúc càng chậm lại. Còn vị sư muội kia lại hết sức điêu ngoa độc ác, thấy nàng lộ ra vẻ mệt mỏi, chiêu số lại càng lăng lệ hơn, vài lần chỉ thiếu chút nữa đã cào nát mặt Tiếu Thanh Tuyền. Tiếu Thanh Tuyền trong lòng than thầm, dậm mạnh chân nhảy ra khỏi vòng chiến, không tiếp tục chiến nữa, nói :
- Tần Tiên Nhi, nếu ta tiếp tục đấu tiếp với ngươi, ta tất nhiên sẽ thụ thương, nhưng e ngươi cũng không tốt hơn ta đâu.
Vị sư muội thân hình run lên, kinh ngạc hỏi :
- Ngươi làm sao lại nhận ra ta?
Nàng từ từ kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp mê người của Tần Tiên Nhi. Lâm Vãn Vinh mà thấy cảnh này, chắc hắn tuyệt đối không tin nổi vị nữ tử ôn nhu quyến rũ trước mặt kia lại là một yêu nữ Bạch Liên tâm lang thủ lạt**. Tiếu Thanh Tuyền đã theo dõi nàng nhiều ngày, nhưng nàng ta ở trong tối, lần trước giao thủ bị Tần Tiên Nhi và các sư huynh đệ vây công thụ thương, từ đó nàng mới xác định nữ tử này là Tần Tiên Nhi. Hôm nay phát hiện được hành tung của Tần Tiên Nhi, nàng cười lạnh nói:
- Ngươi vốn cho rằng ngươi có thể che giấu lừa gạt được người khác, nhưng còn muốn gạt ta sao? Chỉ trách tên ngốc kia lại không biết hối cải, còn muốn tin tưởng ở ngươi.
Tần Tiên Nhi nở nụ cười quyến rũ:
- Sư tỷ à, nghe tỷ nói những lời này, sao muội thấy hình như có mùi giấm chua thì phải.
Tiếu Thanh Tuyền không thèm lý đến nàng, lãnh đạm đáp:
- Ngươi muốn hủy dung mạo ta, e chính là vì Lâm Vãn Vinh, sợ hắn đối với ta sinh ra hảo cảm. Ta xem ra ngươi đã chấm trúng hắn rồi phải không.
Tần Tiên Nhi hai má đỏ hồng, lập tức nói lại:
- Thích thì thích, ta thích hắn đó, thế thì đã sao, ít ra ta còn dám nói ra. Nhưng mà vừa rồi ta thấy bộ dạng của sư tỷ, hồn phách bay mất, chỉ tiếc là, ngươi đã đầu nhập sai môn phái, vĩnh viễn không có cơ hội, ha ha!
Tiếu Thanh Tuyền tức giận:
- Ta không nói với ngươi nữa. Ngươi tuổi còn nhỏ, vậy mà trước mặt hắn lại õng ẹo đong đưa, sau lưng hắn lại ghen tuông vớ vẩn, ta e rằng Lâm Vãn Vinh vị tất đã thích ngươi.
Tần Tiên Nhi hừ một tiếng nói:
- Cảm ơn sư tỷ đã đề tỉnh. Hắn thích ta hay không ta tự biết, sư tỷ cần gì phải ghen tức chứ? Ha ha, ta nói sai, ta quên mất là sư tỷ vĩnh viễn không thể cưới chồng, đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
*Chủ tử: kẻ đứng đằng sau chống lưng, cấp trên của ai đó…
**Tâm lang thủ lạt: lòng dạ lang sói, thủ đoạn tàn bạo
Chương 68 : Dục luyện thần công
Dịch : MTQ
Biên dịch : To_tuong và Melly
Biên tập : asin
Lúc giao đấu, hai người sớm đã rời khỏi Tiêu gia tới một mảnh đất trống, xung quanh chẳng ai có thể nghe thấy.
Tiếu Thanh Tuyền khẽ nhắm mắt, hai hàng lông mi run nhè nhẹ, thật lâu sau nàng mới nói:
- Ta cùng ngươi nói về hắn thì chẳng có tác dụng gì, với lại chuyện của ta cũng không cần người khác quản.
Tần Tiên Nhi cười khanh khách:
- Sư tỷ, việc nam nữ luyến ái không có cách nào cứu vãn, đã cứu không được thì nên thuận theo bản thân và thiên ý mới phải. Sao dáng vẻ của tỷ lại đau khổ vậy? Chẳng qua tỷ thích hắn, mà không thể cùng ta tranh giành. Nếu không ta nhất định sẽ giết người.
Tiếu Thanh Tuyền giọng lạnh nhạt:
- Ta cùng tên Lâm Vãn Vinh đó chỉ là hảo bằng hữu chứ không như ngươi tưởng. Tuy ngươi có lòng với hắn, há dễ gì đạt được như tâm nguyện, hắn đã có người trong mộng rồi.
Tần Tiên Nhi cười duyên:
- Sư tỷ không cần nhọc công nhắc nhở, ta sớm đã biết và tự có phương pháp. Nhưng sao tỷ quan tâm đến hắn như thế, có thật chỉ là đồng đạo bằng hữu không? Ta xem phong cách hắn khi đối xử cùng người có chút quỷ dị, chẳng biết hai chữ “bằng hữu” vừa nói là như thế nào?
Tiếu Thanh Tuyền trên mặt lãnh đạm, thật lâu sau mới nói:
- Hôm nay ta không muốn đánh với ngươi. Ngươi chung tình với hắn, hãy bảo hộ hắn cho tốt. Hắn không có công phu hộ thân, lại đang xảy nhiều chuyện, không có người bên cạnh, ta sợ hắn…
Nàng cắn môi nói không dứt câu. Tần Tiên Nhi nghe vậy cũng không đấu võ mồm với nàng nữa, thầm thở dài:
- Hắn là người tính khí thật ngoan cố. Mấy ngày trước ta đã cho hắn biết, kêu hắn rời Tiêu gia. Nhưng hắn lại lưỡng lự, hôm nay lại nhờ người thông tri cho hắn, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được hắn. Ta khuyên hắn rời khỏi Tiêu gia nhưng khuyên không được, nguyên lai chắc tại con tiểu hồ ly Tiêu nhị tiểu thư kia.
Tiếu Thanh Tuyền thầm nghĩ: “Ngươi mới hồ ly, còn đẩy qua cho tiểu thư nhà ngươi ta." Bất quá ngẫm lại tính cách của Lâm Vãn Vinh quả thật độc đáo, liền cũng hít một hơi nói:
- Cũng không biết ai có thể tác động đến hắn. Vài ngày trước thôi, ta bảo hắn học chút võ thuật, nhưng hắn lại không thèm lưu ý đến. Không biết hắn suy nghĩ cái gì nữa.
Tần Tiên Nhi cười khanh khách:
- Thì ra sư tỷ cũng có tâm tư này giống ta. Ta tặng hắn rất nhiều bảo điển, nhưng hắn cũng chẳng liếc mắt. Trời sinh hắn có tính cách này, thật khiến người khác vui vẻ, chỉ không biết là hắn thực có vui không.
Tiếu Thanh Tuyền nghe những lời thẳng thắn như vậy, thầm nghĩ: “Tần Tiên Nhi này thật sự là một Bạch Liên yêu nữ, ngay cả những lời này cũng có thể dễ dàng thốt ra ngoài miệng. Nàng mỉm cười nói:
- Kỳ thật chúng ta đều xem nhẹ hắn, hắn đích thực là một kẻ rất thông minh. Những thứ chúng ta tặng hắn tuy đối với người khác là bảo bối, mong cũng không được, nhưng hắn đã lớn tuổi, nếu không gặp chút kỳ ngộ thì lúc này sẽ phải học lại từ đầu, rất khó để thành công. Dù có tu luyện, cũng chẳng ngăn cản được bọn tặc nhân Bạch Liên giáo các ngươi tới lui.
Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn nàng, cũng không xuất ngôn tranh biện, chỉ tiếp lời:
- Người với ta từ nhỏ đã tu luyện võ thuật, lại không biết đã dùng bao nhiêu linh dược. Tuy được sư môn trưởng bối nhiều năm dạy dỗ, cũng phải mất hai mươi năm khổ luyện mới có công phu như ngày hôm nay. Hắn một người bình thường, lại nhiều tuổi như vậy, nếu nhận bảo điển của chúng ta, tu luyện theo phương pháp bình thường, đối với hắn không có một chút tác dụng, nhưng lại thiếu chúng ta một điểm ân tình. Hắn là người tinh minh, cũng sẽ không vì thế mà tổn hại đến sinh ý.
Nói tới đây, Tiếu Thanh Tuyền khẽ cười khúc khích một tiếng, hiển nhiên nhớ đến hình dáng tinh lanh của tên gian thương kia, trời sinh hắn với mọi người bất đồng. Tần Tiên Nhi trên mặt cũng lộ ra nét tiếu ý, hai nữ tử bình thường đối địch với nhau nhưng lúc này đều đang cùng tơ tưởng tới một người.
truyện copy từ tunghoanh.com
Tần Tiên Nhi đột nhiên nhìn thoáng qua Tiếu Thanh Tuyền nói:
- Sư tỷ, ngươi đối với hắn thông hiểu như thế, sợ là đang nhớ hắn rồi.
Tiếu Thanh Tuyền đột nhiên cả kinh, ngẫm lại lời nói vừa rồi đúng là xuất phát từ miệng mình, chính mình cũng có chút khó tin. Cũng may pháp môn nàng tu tập thuở nhỏ đều là minh tâm tĩnh khí, vội vàng niệm vài câu, tâm tư lại trở lại bình thường.
Tần Tiên Nhi như trầm mặc sau nửa ngày, đột nhiên khẽ thở dài:
- Sư tỷ, ta cùng với ngươi đánh tới đánh lui, nhưng lại không thoát được liên hệ với hắn, chẳng lẽ đó là vận mệnh của nữ nhân chúng ta sao?
Tiếu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn nàng, lòng nhủ: “ngươi tuy là yêu nữ Bạch Liên giáo, hắn cũng là tà nhân, không biết yêu nữ và tà nhân này đã cùng nhau làm gì, cuối cùng thì ai có thể thắng ai”. Nàng ngẫm nghĩ, mặc kệ ai thắng ai, đối với mình đều không có quan hệ, nói vậy nhưng trong lòng lại có chút đau khổ, liền cố dằn tâm, sắc mặt điềm tĩnh trở lại. Mới vừa rồi hai nữ tử còn đánh nhau không thể giảng hòa, rồi lại cùng trầm mặc đứng lại, thật không ai cảm nhận được sự vi diệu của thế gian này.
Tần Tiên Nhi suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên cong mi cười nói:
- Sư tỷ, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy người đối với ta là có uy hiếp lớn nhất, nếu không có ta, hắn tất nhiên đã chung tình với người. Không giết người, trong lòng ta thật khó an tĩnh được.
Nàng nói đánh là đánh, thân hình mạnh mẽ lao tới, mười ngón tay xòe ra, nhiều điểm sáng lóe lên như tia chớp hướng Tiếu Thanh Tuyền phóng tới. Vừa mới rồi hai người còn đàm tiếu râm ran, đảo mắt đã động sát khí, yêu nữ này sắc mặt biến hóa cực nhanh, sợ rằng ngay cả Lâm Vãn Vinh nhìn thấy chắc cũng phải than thở.
Tiếu Thanh Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu, yêu nữ vẫn là yêu nữ, mặc dù ngươi trăm lần biến hóa, những cũng khó cải biến bản tính. Trong lòng nàng nảy sinh ý nghĩ này, nhưng tay lại không nhàn rỗi, các ngón tay ngọc khẽ xòe ra, thu tất cả ám khí vào tay, nhìn kĩ vào thì thấy toàn là ngân châm.
Tần Tiên Nhi khanh khách cười, thân hình phóng đi, thanh âm từ xa truyền lại:
- Sư tỷ, ta bây giờ đi chiếu cố cho hắn. Người hãy cận thận, ta luôn muốn giết người.
Tiếu Thanh Tuyền nhìn theo bóng lưng nàng ta sâu kín thở dài, yêu nữ này đối với Lâm Vãn Vinh cũng thành tâm, nhưng xem dáng vẻ nàng, tại Bạch Liên giáo xem chừng cũng có chút khổ tâm, thật sự có thể bảo hộ hắn chu toàn sao?
“Tiểu thư…” Một tiếng hô nhẹ cắt ngang dòng trầm sư của Tiếu Thanh Tuyền, nàng quay đầu lại thấy nha hoàn Tú Hà.
Tiếu Thanh Tuyền hỏi:
- Sự tình sao rồi?
Tú Hà đáp:
- Hỏa nhân hình như đã rời thành, nô tỳ theo bọn họ trong chốc lát, lưu lại chút kí hiệu, giờ mới trở lại được.
- Chỉ cần có thể tìm được bọn chúng, lập tức ra tay.
Tiếu Thanh Tuyền nói xong, xoay người bước đi.
- Tiểu thư, chúng ta có tới Giang tô điều chút binh mã không?
Tú Hà vội hỏi.
Tiếu Thanh Tuyền trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
- Mấy ngày gần đây phỉ loạn liên tục xuất hiện tại Kim Lăng, vị tất không liên quan gì tới nha môn!? Chỉ huy sứ giang tô Trình Đức, ta không mấy tin tưởng. Huống chi ta trong tay không có quân phù, nếu điều binh thì hắn cũng bất động. Giang tô tổng đốc Lạc Mẫn dưới tay có chút lính tuần phòng, phái đi cũng vô tác dụng. Chúng ta tự tiến hành. Trước tiên cứu người, việc của hắn, ngày sau sẽ tính.
Tú Hà khẽ vâng một tiếng, liền theo sau tiểu thư, hai người thân ảnh như mèo, biến mất trong bóng đêm.
***
Lúc này Lâm Vãn Vinh không rõ chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy buồn bực, lão tử đang an lành là một gia đinh, cho dù lão tử đời đời kiếp kiếp ở Tiêu gia, lão thiên tính toán thế nào mà khiến cho lão tử ra thế này. Hắn bị người ta dắt đi sóng vai với Đại tiểu thư. Đại tiểu thư đi bên cạnh nữ tử kia cũng nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Đại khái ý tứ là, ta là Tiêu gia chủ nhân, bọn họ bắt ta còn có nguyên nhân. Như thế nào mà hắn là một gia đinh cũng bị bắt.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cười khổ, ngươi tưởng ta thông đồng với bọn chúng sao, mẹ nó, lần này khẳng định sẽ làm cho người ta nghĩ xấu mà.
Hai người bị người ta chế trụ huyệt đạo, thân trên không thể động, miệng cũng không nó được. Đại tiểu thư trước mặt tặc nhân biểu hiện tuy cương ngạnh, nhưng nàng nói cho cùng thì cũng là một nữ tử. Trong tâm tự nhiên có chút sợ hãi, liền hướng về tên gia đinh của mình, liền thấy hắn đang nhìn mình mỉm cười, cô nàng tuy là nữ cường nhân trong thương trường nhưng gặp phải cảnh ngộ thế này thì cũng không nghĩ được gì. Mặc dù đối với tên gia đinh bên cạnh có chút chán ghét, nhưng lúc này có hắn nàng cũng an tâm hơn rất nhiều.
Tặc nhân nọ đặt hai người ở trong xe ngựa, liền giải huyệt đạo. Tặc nhân đại sư huynh tiến lại nhìn thẳng vào Đại tiểu thư với đôi mắt thèm thuồng, thật lâu sau khẽ nuốt nước miếng ực một tiếng và nói với Tiêu Đại tiểu thư:
- Xin lỗi Đại tiểu thư, bất qúa ta tin ngày sau nàng sẽ cảm tạ ta, ha ha.
Hắn đánh mắt với nữ tử bên cạnh. Nữ tử nọ liền đưa tay lên người Đại tiểu thư khám xét, Tiêu Ngọc cả kinh tức giận nói:
- Ngươi muốn gì, ngươi nếu còn dám tới, ta liền chết trước mặt ngươi.
Sư huynh nọ tuy vẻ mặt lang sói, nhưng tựa hồ đối với đại tiểu thư có chút kiêng kỵ, nên với việc này để cho nữ tử bênh cạnh làm, Tiêu Ngọc cũng là người thông minh, thấy nữ tử nọ thủ thế liền biết muốn lục soát thân thể nàng, hừ một tiếng:
- Người đàn bà này nếu dám động đến ta một chút, ta liền chết trước mặt ngươi.
Nữ nhân nọ do dự một chút, đảo mắt nhìn đại sư huynh, đại sư huynh cười hắc hắc nói:
- Tiêu Đại tiểu thư chớ hiểu lầm, chúng ta làm vậy cũng là đề phòng bất trắc. Chỉ cần Đại tiểu thư đáp ứng ta không nghĩ đến việc tìm cái chết, ta cũng sẽ không gây khó khăn cho tiểu thư.
Lâm Vãn Vinh ở bên này nghe được nhíu mày, tặc nhân này đối với Đại tiểu thư có chút kiêng kỵ. Kể cũng lạ, nếu vì tiền tài, cũng không cần kiêng kỵ cô ta đến như vậy, chỉ có thể giải thích rằng bọn họ đối với cô ta còn có mưu đồ. Đại tiểu thư biết tính mạng mình lúc này đang trong tay người ta, nhưng nàng tính tình cương liệt, liền cười lạnh nói:
- Chỉ cần các ngươi không gây hại đến hai người chúng ta, bao nhiêu tiền ta cũng cho.
Tặc thủ cười nói:
- Nếu đã như vậy, ta đây sẽ không gây khó khăn cho Đại tiểu thư nữa, hi vọng nàng cũng đừng gây khó khăn cho ta.
Bàn tay hắn phất nhẹ một cái, lại chế ngự huyệt đạo tay chân hai người, khiến hai người không thể động đậy. Lúc này, đã đi được một đoạn đường dài ra bên ngoài, cũng không sợ bọn họ kêu cứu, hắn cũng thoải mái một chút, khai giải luôn cả á huyệt của hai người. May cho Đại tiểu thư, tặc nhân không có khám xét thân thể của nàng, cũng không để ý tới Lâm Vãn Vinh liền xoay người đi.
Mười mấy tên tặc nhân liền xoay người lên ngựa, vây quanh xe ngựa, tiếng chân ngựa "cộp cộp " vang lên, nhanh chóng thẳng ra ngoại thành.
Đại tiểu thư tạm thời cũng bớt căng thẳng, thoáng nhìn qua Lâm Tam, thấy hắn đang trầm tư, cũng không biết đang nghĩ gì. Nàng thầm nghĩ, trong lúc này, sao ngươi lại bần thần như vậy?
“Uy …” Đại tiểu thư khẽ la lên. Xe ngựa này chật chội, hai người bị nhốt ở trong, tay chân không thể nhúc nhích, chỉ có miệng còn nói được.
Lâm Vãn Vinh cũng bừng tỉnh, đưa mắt nhìn xuống cái miệng, thứ duy nhất mà hai người còn có thể cử động được. Từ độ xóc của xe ngựa mà nói, nhất định đã ra ngoài thành, hai người cho dù hô cứu cũng vô tác dụng, hơn nữa bên cạnh lại còn cả đám tặc nhân vây quanh, nếu mở miệng cầu cứu, hiệp khách còn chưa chạy tới hai người đã trở thành khúc thịt nát rồi. Hắn vốn là một người thông minh, tuyệt đối sẽ không làm ra sự việc ngu ngốc như thế.
Hắn hướng Đại tiểu thư nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Đại tiểu thư, trên xe ngựa ta không thể tự cử động, thân ta cũng không tự làm chủ được đâu nghe.
Tiêu ngọc trên mặt đỏ lên, lần trước cũng do hắn ép buộc hai ngươi mới ngồi chung xe. Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, trong lòng cũng không hiểu tại sao vào hoàn cảnh khó khăn này mà hắn vẫn có tâm tư khinh bạc mình?
- Ta xem đám tặc nhân này, tựa hồ đối Đại tiểu thư không dám vô lễ, ta đoán không sai là chúng muốn mời Đại tiểu thư về làm áp trại phu nhân. Bất quá nàng an tâm, ta dù có liều mạng nhỏ cũng mang nàng trở về.
Lâm Vãn Vinh cười nói.
- Ngươi ba hoa gì vậy.
Tiêu Ngọc Nhược bối rối, nhưng bị hắn trêu chọc như vậy, trong lòng cũng bớt sợ hãi vài phần.
Lâm Vãn Vinh cũng không hẳn nói dối, mới vừa rồi Đại tiểu thư cùng tặc nhân bàn điều kiện, bao gồm cả mình, điều này làm hắn trong lòng rất được an ủi: "nguyên lai lão tử trong lòng tiểu thư cũng có chút phân lượng. Hơn nữa nàng lại là tỷ tỷ của tiểu nha đầu Ngọc Sương, cũng nên chiếu cố cho nàng."
Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút an tâm, nếu bọn đạo tặc đối với hai người còn có yêu cầu gì, chỉ cần người cầu ta, có thể bàn điều kiện, so về âm mưu quỷ kế, lão tử chẳng sợ ai. Nhớ tới Ngọc Sương tiểu nha đầu, Lâm Vãn Vinh trong lòng xúc động dâng trào, nếu có thể chạy thoát trở về, lão tử nhất định phải ôm lấy tiểu nha đầu kia hôn một cái.
Đại tiểu thư nhìn hắn thần sắc ôn nhu, so với dáng bộ hung ác trước kia dường như là hai người, trong lòng thoáng động, thầm nghĩ, hắn đang nghĩ tới cái gì, lại có thần sắc như vậy?
Hai người đều im lặng, Đại tiểu thư tuy bị người ta bắt, nhưng trước mắt có tên gia đinh quỷ kế đa đoan đi cùng mình, trong lòng cũng đỡ sợ hãi, thật sự cũng an tâm hơn. Xe ngựa lách ca lách cách, lợi dụng màn đêm chạy ra ngoại thành, Đại tiểu thư tối nay bị chút hoảng loạn, cũng từ từ vào giấc ngủ.
Lâm Vãn Vinh thấy nàng trong lúc ngủ vẫn nhíu mày, tựa hồ có rất nhiều điều phiền não, lại thấy hai má nàng tái nhợt, trong lòng nhịn không được thở dài. Nha đầu này, ngày thường chịu áp lực quá lớn, không chỉ có đấu đá trên thương trường, quản tốt Tiêu gia, lại còn cùng cùng thổ phỉ giao dịch, quả thật không dễ dàng. Hắn cúi đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát, "Mẹ nó, lần này bị người khi dễ thảm quá, nếu có thể trốn đi, lão tử không tiếc bao nhiêu tiền, cũng phải mua thiên niên hay vạn niên hà thủ ô gia tăng một chút công lực." Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm than.
Ấn tượng của hắn đối với tiểu thuyết võ hiệp chỉ là những tên đầu trâu biến thái, được cơ duyên bên ngoài gia tăng công lực, phạt kinh tẩy tủy, thoát thai hoán cốt, đao thương bất nhập, có công pháp mạnh mẽ tựa như Ấn Độ thần du*
Thần công, thần công, chóng luyện thần công, lão tử nhất định luyện thần công. Đấy là những tâm nguyện lớn nhất của Lâm Vãn Vinh trước khi chìm vào giấc ngủ.