Chương 86: Thư viện dương oai
Dịch thô: coccanyeu
Dịch và hiệu đính : zeuspnt
Biên dịch và biên tập: Melly
Cuối cùng đã xong! Chương 86 nhìn chung rất nhiều điển tích, điển cố, thơ từ, mình cố gắng tìm tòi và dịch thơ lại, nhưng cũng có vài chỗ chưa thỏa đáng vì không kiếm được tư liệu. Nếu các độc giả biết mong hãy góp ý để xây dựng cho CPGD ngày một tốt hơn.
Thân
Hậu Dược Bạch sắc mặt vô cùng khó coi, vốn tưởng kiến thức của mình rất uyên thâm, nhưng mà trước mặt tên gia đinh này, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Những cái khác không nói, Cao Lệ, Sơ Cầu, Đông Doanh ba nơi, hắn đều chỉ nghe qua, không nghĩ rằng gia đinh này lại có kiến thức như vậy.
- Lâm Tam, những địa phương này ngươi đều đã đi qua à.
Thanh âm của một người tò mò truyền đến, Lâm Vãn Vinh nghe thấy nhìn lại, chính là người có hảo cảm với Hậu Dược Bạch công tử, Uyển Doanh tiểu thư, trong mắt nàng hiện lên vẻ hiếu kì, tựa hồ đối với địa phương này rất có hứng thú.
- Ta đã đi qua Thiên Sơn, đảo Hải Nam, Đông hải, ngay cả Châu Mục Lãng Mã, ta cũng muốn leo lên, chỉ tiếc đủ bản lĩnh.
Lâm Vãn Vinh vui vẻ nói.
Những nơi này ở tiền thế hắn đều đã đi qua, đương nhiên có thể nhớ lại.
- Nhưng mà đời người ngắn ngủi, nếu muốn đi hết những địa phương này, sợ là cho cả hai đời cũng chưa đủ mà.
Uyển Doanh tiểu thư thì thào lẩm bẩm.
- Đời người dài ngắn không phải vấn đề, chỉ cần có lòng tin, chúng ta vẫn có thể lên đường.
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói.
Đại tiểu thư nghe được vừa cảm động vừa nghi hoặc, gã xấu xa này, như thế nào laị biết nhiều thứ vậy nhỉ? Hắn thật sự đã đi qua sao?
Lâm Vãn Vinh thấy ánh mắt mọi người vừa mơ hồ lại vừa say mê, đến ngay cả Lạc Ngưng người trí tuệ cao thâm cũng không ngoại lệ, hắn nhịn không được thở dài, chậm rãi nói:
- Mọi người tầm mắt đều đặt trên Đại Hoa, nhưng mà có người nào nghĩ tới không, vậy thế giới này là gì, chẳng lẽ chỉ tồn tại một mình Đại Hoa?
- Đáp án là không phải.
Biết là có nói ra cũng không được gì. Nhưng hắn tiếp tục như chém đinh chặt sắt:
- Đại Hoa của chúng ta, chỉ là một nơi nho nhỏ của thế giới, chúng ta nằm trong một địa phương, tên là Châu Á. Nó thông qua những đại dương, cùng những châu lục lớn cùng tồn tại. Châu Âu, Châu Mĩ, Châu Phi, mỗi một nơi đều có những nền văn minh, đều có những quốc gia tồn tại. Lục địa Châu Âu, dân phong cường hãn, Nã Phá Luân (Napoleon) kiêu hùng, đế quốc Áo Hung, hoàng đế La Mã, đang là thời kỳ văn hóa phục hưng cùng cách mạng công nghiệp, bọn họ da trắng, tóc vàng, mắt lam. Đại lục Châu Phi, thần bí khó lường, Tát cáp lạp sa mạc ( sa mạc Sahara) rộng lớn, có những tộc ăn thịt người cổ xưa, bọn họ có da màu đen, hàm răng trắng bóng. Châu Mĩ đại lục, cảnh quang hoang dã, rừng amazon thần bí, với vô số thổ dân, giết chóc tàn bạo, đó là những người da đỏ, rất khó để nhận biết họ . Văn minh Hoa Hạ, văn minh Ba Bỉ Luân (Babilon), văn minh Mã Nhã (Mayan)… rất nhiều nền văn minh đang cùng tồn tại và phát triển, và cũng có vô số các loại ngôn ngữ khác nhau đang lưu truyền, phổ bá khắp thế giới này. Chính là tại chúng ta chỉ biết ở chỗ này, cho tới bây giờ không biết tự bước ra ngoài, mất đi dũng khí khám phá tìm tòi. Chúng ta nếu cứ tiếp tục bế quan tỏa cảnh, di họa tới ngàn năm.
Yên lặng !
Tuyệt đối tĩnh lặng!
Lâm Vãn Vinh nói lần này, như là một tràng tạc đạn, làm cho tất cả mọi người ở đây đều choáng đầu hoa mắt, cái này so với cái địa lý Đại Hoa phức tạp gấp trăm lần. Tóc vàng, mắt lam, da đen, da đỏ? Thật có những người như thế sao? Nghe đều khó có thể tin được. Mọi người trong phòng đều nghĩ đầu óc của mình thật hạn hẹp.
- Lâm đại ca, những gì ngươi nói đều là thật chăng?
Trầm mặc một lúc lâu, Lạc Ngưng là người đầu tiên phản ứng, mở miệng nhẹ nhàng hỏi, những lời Lâm Vãn Vinh nói thật sự làm nàng rung động. Nàng tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng đã nghe nói qua, chỉ là về những người Châu Phi da đen, thật sự có thể như vậy sao? Thật khó có thể tin được.
- Loài người ngu muội chui rúc hoài ở một địa phương, cho tới bây giờ vẫn nào biết chính mình ngu muội.
Lâm Vãn Vinh cất lời ca thán, dùng những lời này để trả lời cho vấn đề của Lạc Ngưng, cũng kết thúc cho lần diễn giải kinh thiên động địa của mình.
Hắn có thể hiểu được chính mình có chút thống khổ, thậm chí có chút bi ai, giảng giải nhiều như vậy, tất cả tình cảm của hắn đều không kìm hãm được, hắn không biết được thế giới này có giống với thế giới có Nã Phá Luân ( Napoleon), La Mã, Ba Bỉ Luân(Babilon) không!? Nhưng Dù vạn biến cũng không tách rời khỏi gốc, một Châu Âu cường thịnh, tất nhiên là tồn tại. Hắn còn muốn nói nhiều hơn nữa, chỉ là khi nhìn xuống những ánh mắt mờ mịt, hắn liền kịp thời ngừng lại. Hắn muốn cùng người khác giảng về địa lý thế giới, muốn cùng người khác nói về những đạo lý của cuộc sống, thì cũng y bốn chữ “đàn gãy tai trâu”.
Nói thật, nhìn những tài tử, tài nữ trước mặt, chỉ hẹn hẹp trong tầm hiểu biết của trẻ con,suốt ngày chỉ biết đưa tay làm thơ đánh đàn, hắn có một loại cảm giác bi ai và vô lực, nếu ta sinh tại thời đại của bọn họ, ta có thể hay không cũng là một người như bọn họ?
Một loại cảm giác cô độc chưa từng có nổi lên trong lòng hắn, trong dòng chảy lịch sử, hắn lần đầu tiên cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Hắn thở dài, quên đi, lão tử không phải là đấng cứu thế, quản nhiều như vậy làm gì. Chỉ cần kiếm thật nhiều tiền, tìm được Thanh Tuyền, vui thú cùng với khoảng mười lão bà lớn nhỏ, sống một đời như vậy cũng không tệ. Muốn cứu thế giới, muốn cứu Đại Hoa? Dẹp, mặc quần đùi lộn ngược, người ta lại tưởng mình là siêu nhân.
- Lâm đại ca, những người mắt xanh như ngươi nói ta đã từng nghe nói qua, bọn họ là người Châu Âu sao? Âu Châu là ở nơi nào?
Lạc Ngưng tiếp tục hỏi, những gì nàng muốn hỏi, cũng là những vấn đề mà người khác cũng muốn hỏi.
Đề tài này đã từng cùng Thanh Tuyền giảng qua, bởi vì Thanh Tuyền biết một Ước Khắc lão sư, nàng vừa nghe đã hiểu, chỉ là Lạc Ngưng lại không tốt số như Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
- Bọn họ đại bộ phận đều là dân Châu Âu, khoảng cách từ Châu Âu đến chúng ta rất rất xa, dù chúng ta có dùng nhưng chiếc thuyền tố nhất, sợ cũng khó tới được Âu Châu. Bất Liệt Điên (nước Anh), Pháp Tây Lan, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, là những nước công nghiệp phát đạt của Châu Âu, kỹ thuật đóng tàu và phương pháp luyện kim vô cùng cao minh, nếu chúng ta không theo kịp, tương lai đây chính là điểm yếu của đại hoa.
Hậu Dược Bạch kia nghe xong, liền hừ một tiếng nói:
- Đều là những kĩ xảo lẻ tẻ, tài vặt mà thôi, làm sao có thể hơn được Thiên triều Thượng quốc chúng ta sản vật phong phú, địa linh nhân kiệt, vô số học sĩ, tầng tầng bất tận.
Ta nói chuyện này ngươi lại xọ chuyện kia, cái đồ tài tử chó má này vẫn không hiểu gì hết. Lâm Vãn Vinh vừa nghe lời này, trong lòng đột nhiên giận dữ:
- Là những kỹ xảo vụn vặt ư? Hậu công tử, ngươi bảo Hoa Hạ có rất nhiều tiên nhân nên không để việc này vào mắt phải không? Chỉ với tài học của ngươi, chỉ là bóng mờ của ngọn đèn, sao có thể so với ánh trăng, nói là kém hơn mười vạn tám nghìn dặm, thì vẫn là còn coi trọng ngươi đó.
Lâm Vãn Vinh vừa nói ra lời này, những người ngồi đó đều thất kinh, những nữ tử đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn gã gia đinh thần kì này. Không ngờ cả đệ nhất tài tử mà hắn cũng không nể mặt? Lúc này, sắp có kịch hay để xem đây.
Quả nhiên, Hậu Dược Bạch sắc mặt trắng bệch, cả giận nói:
- Ngươi… ngươi dám khinh thị ta?
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:
- Ngươi miệt thị vô số thợ thầy của Hoa Hạ ta, mạt sát dù bọn họ đã có rất nhiều cống hiến to lớn, ta liền khinh thị ngươi, sao lại không thể?
Hậu Dược Bạch cãi lại:
- Ta theo Lịch Đại Lương Đống, đó đều là những vị học sĩ cực kì tài giỏi, cầm kì thư họa, sách lượt trị quốc, tất cả đều tinh thông. Bằng vào những tài mọn của ngươi, làm sao có thể thi cử, làm sao có thể đỗ đạt làm quan? Bằng vào tài vặt, như thế nào có thể trị quốc? Ta cùng với loại người thô bỉ như ngươi tranh cãi, thật là làm nhục giới học sĩ.
Mẹ nó, cái loại này không dạy nổi a, ghét nhất là những kẻ tự cho mình là cao nhân nhất đẳng, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
- Những tài mọn trong mắt ngươi, chính là những kinh nghiệm hàng ngàn năm tổ tiên chúng ta tích lũy lưu truyền lại, là những tài sản vô cùng quý giá của khoa học tự nhiên, là động lực cơ bản để thúc đẩy xã hội tiến bộ. Gạo mà ngươi ăn, quần áo ngươi mặc, cái ghế ngươi ngồi, nghiên bút ngươi dùng, có cái nào không phải là tài mọn? Cả trên người ngươi, ngoại trừ thân thể, tất cả đều giống nhau là tài mọn làm ra.
Hừ, ngay cả cái thân thể của tiểu tử ngươi, cũng không phải là kì dâm xảo kĩ tạo ra sao?
- Cho nên ngươi nói những trí sĩ có tài trị quốc, thật càng thêm buồn cười, không có vô số những sản phẩm bình thường mà dân chúng khổ cực chế tác, thì hắn làm sao có thể trị quốc. Vô số những sản phẩm bình thường, mà dân gian cũng phải bỏ ra công sức và trí tuệ, cải tiến công cụ lao động và công cụ sinh hoạt, tạo ra thuế thu, lấy đó làm căn cơ. Nhưng vị trí sĩ có tài trị quốc thì sao? Mỗi vị vua đều chỉ có mỗi triều đại, người trị quốc tùy thời có thể thay đổi, kĩ năng này chẳng lẽ trí sĩ các người mới có, không ai có thể thay thế, chẳng phải chỉ riêng các ngươi thôi. “Cựu thì Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia” * , điển cố này, Hậu công tử so với ta còn quen thuộc hơn.
Hậu Dược Bạch sắc mặt trắng nhợt rất khó coi, muốn tiếp tục phản bác, nhưng lại không biết mở miệng cãi lại như thế nào.
_ Yếu lĩnh trị quốc, đầu tiên phải củng cố căn bản của quốc gia, trước tiên phải có luật pháp, dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh**. Nếu chỉ tưởng rằng quan lại mới phải lo cho dân cho nước, thì cực kì sai lầm. Hậu công tử, ngươi đọc sách thánh hiền rồi sao, còn muốn đọc lại không?
Câu cuối cùng này của Lâm Vãn Vinh, nói thật kiêu ngạo, một gia đinh nhỏ nhoi như hắn, lại muốn đệ nhất tài tử thành Kim Lăng tiếp tục đọc sách, nếu mà truyền ra ngoài, có thể làm mọi người cười lớn nha. Nhưng lúc này trong đại sảnh yên tĩnh, không có người nào bật cười, gia đinh này một mình độc thoại, diễn thuyết hào hùng, để cho mọi người trong sảnh tự nhận là tài nữ này phải một phen trầm tư.
Hậu Dược Bạch sửng sốt một chút, giật mình nhớ lại địa vị của mình, chính là Kim Lăng đệ nhất tài tử, tinh thông thư họa, lại cùng với gia đinh này tranh cãi, chẳng phải là tự hạ thấp mình, cũng khiến Lạc tiểu thư khinh thường. Hắn hừ một tiếng rồi nói:
- Ta hôm nay không cùng kẻ thô bỉ như ngươi tranh cãi, cuối tháng này Kim Lăng tổ chức thi hội, ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là tài học.
Không đề cập tới thi hội thì thôi, vừa nhắc tới, Lâm Vãn Vinh lại thấy tức giận. Mẹ nó, tái thi hội này chính là lão tử tài trợ, tiểu tử ngươi đến lúc đó ăn uống vui chơi đều là lão tử trả hết, lão tử nếu tức lên, ngươi xuống sông Tần Hoài, tìm ô quy vương bát để làm thơ đi.
Lâm Vãn Vinh phẫn nộ phun một bãi nước bọt, Trời, ta cùng thằng ngu này giảng giải làm cái gì, lãng phí bao nhiêu nước miếng.
Kết thúc tràng biện luận này, mặc dù ai cũng có thể thấy được, Hậu công tử thua tơi bời, nếu đồi thủ là một tài tử khác thì còn được, nhưng mà lại chính là một gia đinh nhỏ nhoi, quả thật đã làm Hậu Dược Bạch đánh mất cả mặt mũi.
Uyển Doanh tiểu thư kia thấy Hậu Dược Bạch sắc mặt không tốt, liền cố tình biện hộ cho hắn, chỉ là tên Lâm Tam này, quả thật rất có học thức, không để cho ai có thể phản bác được. Nàng suy nghĩ một chút, cũng không tài nào có thể mở miệng. Hậu Dược Bạch một câu nói để phủ định cũng khoe ta đây tài giỏi, quả thật có chút ngu ngốc.
Lâm Vãn Vinh nhìn đám tài tử tài nữ xung quanh, có một loại cảm giác chán chường thật sự, ta cùng với bọn chúng, cuối cùng là người của hai thế giới khác nhau. Hắn bất đắc dĩ ngồi ở ghế trên, một hồi lâu cũng chẳng nói được câu gì. Đại tiểu thư chính là ngồi ở bên cạnh hắn, thấy vẻ mặt trịnh trọng chưa từng có trước nay của hắn, trước giờ chỉ biết cười nói bỡn cợt, chỉ cảm thấy lúc này hắn rất cô tịch, khó có thể tiếp cận. Thực ra mà nói, nàng hi vọng có thể thấy một tên Lâm Tam luôn chiếm tiện nghi của mình hơn.
Mới vừa rồi Lâm Tam tung hoành bãi hạp dẫn kinh cư điển, đấu cho Kim lăng đệ nhất tài tử á khẩu vô ngôn, cả người liền như thay đổi hoàn toàn, nàng đều thấy hết. Lâm Tam này, thật không biết có bao nhiêu bản lãnh chưa đem ra dùng
- Lâm Tam, ngươi có sao không?
Đại tiểu thư nhẹ nhàng mở miệng hỏi, trong lòng nàng có một ý nghĩ, không biết tại sao, Lâm Tam này không có cái cảm giác thân thiết như bình thường, mà làm cho nàng ẩn ước có chút cảm giác sợ hãi, nàng thật ra hy vọng có thể thấy một lâm tam không có lấy một điểm nghiêm chỉnh kia.
- Ta không có việc gì.
Lâm Vãn vinh thở dài, thầm nghĩ, ta cùng với thằng tài tử chó má này so đo làm gì, tiểu tử này ngoại trừ đọc hơn lão tử vài chữ, thì chẳng có cái rắm gì nữa.
- Vậy thì trong việc kinh doanh nước hoa, ta liền chiếm bốn thành lợi nhuận, ngươi thấy thế nào?
Đại tiểu thư thấy thần sắc cô đơn buồn bả của hắn, liền ranh mãnh nhịn cười nhẹ giọng nói.
- A, hảo
Từ “ hảo” còn chưa có ra khỏi miệng, Lâm Vãn Vinh liền khôi phục lại ý thức, ái chà, tiểu thư này thừa dịp lão tử không phòng bị định chiếm tiện nghi a, hắn vội vàng sửa lời, nói:
- Không được, ngươi chỉ có thể chiếm ba phần.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng cười, liếc mắt nhìn hắn, với ý tứ rằng, sớm biết ngươi sẽ trả lời thế mà.
Lâm Vãn Vinh thấy vẻ mặt của nàng, mới biết nàng cố ý mượn việc này để kích thích mình, làm cho mình khỏi bị trầm tư, không nghĩ tới Đại tiểu thư còn tinh ý như vậy, hắn đối với đại tiểu thư này hảo cảm tăng lên không ít, nghiêm túc nói :
- Đại tiểu thư, cám ơn ngươi, ta không việc gì.
Đại tiểu thư liền quay đầu sang chỗ khác, nói:
- Ngươi cám ơn ta làm cái gì, ta đây vừa chiếm tiện nghi của ngươi mà.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nói:
- Bạc này thì không được, chứ còn tiện nghi trên người của ta, ngươi cứ tùy tiện chiếm.
Đại tiểu thư sắc mặt đỏ lên, hừ nói:
- Ngươi đó, đúng là cực kì vô lại. Ba phần thì ba phần, tiêu gia ta xem như thiếu ngươi vậy."
Ôi ngất, tiểu nữ này cũng thật giảo hoạt, rõ ràng là bị nàng chiếm tiện nghi, bây giờ còn nói ra vẻ ủy khuất lắm. Kỳ thật sanh ý này cả hai bên đều có lợi. Lâm Vãn Vinh có kỹ thuật, Đại tiểu thư có mạng lưới tiêu thụ, hai người cùng kết hợp, cũng như mồi lửa tiếp cho pháo bùng cháy vậy.
Lâm Vãn Vinh còn đang ngất ngây, cũng không để ý thấy một tiểu thư đang đỏ mặt liếc hắn, rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Lâm, Lâm Tam, Tam ca, ngươi…
Nàng chớp chớp mắt cả nửa ngày, đến ngay một câu nói đầy đủ cũng không thể nói ra.
Lâm Vãn Vinh đầu óc có chút ngây ngốc, tiểu thư này không phải muốn tỏ tình với ta đấy chứ? Hảo, tiểu thư này dũng khí thật lớn, có thể phá tan xiềng xích phong kiến, thật là bội phục. Ai, mị lực ta lớn quá, thật sự làm chết người a.
- Tam ca, vậy thiên trì ở đâu? Nơi đó thật sự là dao trì chăng?
Tiểu thư này lắp bắp nửa ngày, cuối cùng cũng đủ dũng khí nói xong một hơi.
- Lâm tam ca, vậy trên đảo Nam Hải thật sự có Thiên Nhai Hải Giác không?
Một tiểu thư khác, lấy hết dũng khí tiến lại hỏi.
- Lâm tam ca, ở Đông hải, có hay không có Bồng Lai tiên đảo…..
“Lâm Tam ca…” Trong nhất thời, những thiên kim tiểu thư bình thường không ra khỏi cửa lấy một bước, đối với tên gia đinh thần kỳ này có hứng thú rất lớn. Trong sảnh nhiều người, ai cũng tranh hỏi trước, liền bao vây Tam ca ở giữa.
Nữ nhân phong cuồng tiến lại, thật sự là không có biện pháp giải quyết, những người này bình thường là những thiên kim tiểu thư, nội tâm đều không có những thứ nhiệt tình tầm thường kiểu như thế này. Tam ca giảng về Thiên Sơn, rồi lại giảng về Hải Nam, giảng xong hết Hải Nam lại nói về tiên đảo, quanh người phảng phất như có hàng ngàn con ruồi thi nhau châm chích, làm hắn choáng váng cả đầu óc.
Đại tiểu thư nhìn không nổi nữa, liền đứng dậy nói:
- Các tỷ muội, nếu mọi người có hứng thú, ngày mai, ta liền cho Lâm Tam nói về du kí, nhất định sẽ làm mọi người thỏa mãn nguyện vọng.
Chúng tài nữ liếc mắt nhìn lâm tam, mặt đỏ ửng rời đi. Lâm Vãn Vinh quay mặt về phía Tiêu Ngọc Nhược ấp úng nói:
- Đại tiểu thư, người thực sự là Quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nan.
Đại tiểu thư mặt đỏ lên, tưởng ngươi rất thích danh tiếng, cho ngươi ra giữa đàn bươm bướm ồn ào đó, bây giờ biết sợ rồi sao.
Tiếp đó Đại tiểu thư bắt đầu nói về hương thủy, xà phong thơm và cách dùng. Có Lâm Tam trước đó diễn giảng một trận, các thiên kim tiểu thư này cũng không dám khinh thường Tiêu gia, thử tưởng tượng, một người tài hoa xuất chúng như Lâm Tam mà cũng chỉ ở Tiêu gia làm hạ nhân, Tiêu gia này thực lực thật kinh người a.
Nước hoa tại Kim Lăng đã có danh tiếng, những tiểu thư này đều đã nghe qua rồi, nhưng tại không đủ nguồn cung, khó có thể nhìn thấy, hôm nay Đại tiểu thư đến đây, làm cho các nàng vô cùng hứng thú. Chỉ mới ngửi có một chút, liền thích thú không rời. Tiêu ngọc nhược chỉ mới thoa chút nước hoa lên, khiến cho từ Đại tiểu thư tỏa ra một mùi hương quyến rũ, không những gọn sạch, lại luôn có hương thơm thoang thoảng, các tiểu thư này mà không thích, đấy mới là chuyện lạ.
Thấy nước hoa cùng với hương thơm của nó được mọi người yêu thích như vậy, Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, hai phát minh nhỏ,không đáng là bao? Cũng chỉ là kiếm thêm chút ngân lương, nhưng lại khiến ta thật sự trải qua một phen lao tâm khổ tướng.
Lạc Ngưng đi tới bên cạnh hắn nói:
- Lâm đại ca, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?
- À, ta đang nghĩ, Lạc tiểu thư thật có nhiều người theo đuổi a.
Lâm Vãn Vinh cười cười, hướng xa xa nhìn chằm chằm Hậu Dược Bạch.
Lạc Ngưng thần sắc trên mặt chuyển sang lãnh đạm, nói:
- Nguyên lai Lâm đại ca cũng là người nhàm chán như vậy. Ta không quấy rấy nữa vậy.
Vừa nói nàng vừa xoay người bước đi.
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu nữ này, thật là có tính cách, có ý tứ a. Mặc dù không phải loại ta thích, nhưng mà nhìn cũng được.
Lạc Ngưng đi vài bước, đột nhiên ngừng cước bộ, xoay người cười nói:
- Lâm đại ca, tại sao huynh không gọi ta quay lại?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói:
- Ta nếu gọi cô lại, vậy thì đúng như suy nghĩ của cô rồi, chỉ làm cô thật sự coi thường ta thôi.
Lạc Ngưng khẽ thở dài:
- Lâm đại ca, ngươi quả là một người rất đặc biệt, tâm tư của ta, đều không thể qua mắt nổi huynh.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:
- Lạc tiểu thư, cô nói sai rồi, cho tới bây giờ ta luôn chú ý tới tâm tư của ngươi, cô vốn là một bằng hữu là ta, nhưng cũng chỉ bằng hữu thôi. Nếu tiểu thư cô muốn ta kéo lại, ta cũng sẽ vì cô kéo lại thôi。 nguồn tunghoanh.com
Lạc Ngưng không chút phật lòng, cười nói:
- Nguyên lai trong lòng Lâm đại ca đã coi ta là bằng hữu, ngày đó huynh cùng ta bàn chuyện kinh doanh, ta lại không có cảm giác được nhỉ?
Lâm Vãn Vinh biết nàng ta đang trả thù chuyện bắt chẹt nàng ở Thực Vi Tiên. Nhưng đối với việc này, hắn tịnh không có hối hận, kinh doanh là phải như vậy, da mặt mỏng thì đừng nên nghĩ tới việc kiếm tiền.
Thấy Lâm Vãn Vinh không nói lời nào, Lạc ngưng liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Lâm đại ca, ta nói như vậy, huynh có tức giận hay không.
Tiểu thư này thật biết liên tưởng, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ta không có tức giận, ta chỉ là muốn nói cho cô, nếu có lần nữa như vậy, ta cũng sẽ làm y như thế.
Lạc Ngưng cười duyên nói:
- Lâm đại ca, huynh cùng người ta nói chuyện, thật làm cho lòng ta run sợ mà.
Lạc Ngưng này là tỷ tỷ của Lạc Viễn, vừa là tài nữ, ta đối với tài nữ không có hứng thú, mà lại còn hay trêu chọc, không cần tiểu Lạc phải khuyến cáo. Nhớ lại những lời tiểu Lạc khuyên bảo ngày ấy, Lâm Vãn Vinh trong lòng cười thầm, liếc mắt nhìn Lạc Ngưng, cũng không đáp lại.
Lạc Ngưng thấy hắn cũng không có ý chủ động cùng mình nói chuyện, nhân tiện nói:
- Lâm đại ca, huynh hãy chỉ cho ta Châu Âu, Châu Mĩ, Châu phi, đó là những nơi nào, có thể cấp cho ta bản đồ xem không, ta thật sự rất tò mò.
- Lạc tiểu thư như thế nào lại có hứng thú, không phải muốn làm hàng hải gia chứ?
Lâm Vãn Vinh cười cười nói, trong lòng lại cảm thán, Lạc Ngưng này tuy là thân nữ nhi, so với rất nhiều nam nhân lại có kiến thức hơn, không chỉ có lòng hiếu kì mãnh liệt, mà cũng có lòng ham học hỏi mãnh liệt, có thể là một đệ tử có thể giáo huấn được.
Hắn liền lấy ra cây bút tùy thân, lại lấy ra một tờ giấy, trên mặt giấy vẽ ra một cái hình tròn thật to.
- Chúng ta bây giờ đang ở địa phương này, tên nó là địa cầu, địa cầu nhìn hình tròn, chia làm hai bán cầu nam, bắc…..
Lâm Vãn Vinh ngừng bút sau khi đã giảng giải cho Lạc Ngưng xong và đứng lên. Lạc Ngưng lần đầu tiên tiếp cận thế giới mới, tự nhiên là có nhiều vấn đề cần nói, thấy giản đồ của Lâm Vãn Vinh vẽ, liền không ngừng hỏi nhiều vấn đề. Lâm Vãn Vinh đem những gì mình biết trả lời nàng, khái quát những địa phương mà mình đã đi qua.
Lạc Ngưng trợn mắt há mồm, than vãn :
- Lâm đại ca, nếu không phải hôm nay có ngươi điểm tỉnh ta, ta sợ cả đời này chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Thế giới này thật thần kì, ta thật rất muốn đi đến những nơi theo lời ngươi nói là Châu Âu, Châu Mĩ, Châu Phi để tận mắt nhìn xem.
Lâm Vãn Vinh nghe tới đó, liền nhớ tới Tiếu Thanh Tuyền, ngày đó cùng nàng đề cập tới những vấn đề này, nàng chẳng phải cũng nói ra nhưng lời cảm khái như thế này sao? Ngày bảy tháng bảy còn xa mới tới, cũng không biết nàng bây giờ ở nơi nào. Nha đầu này, làm hại lão công phải nhớ mong như vậy, đến lúc đó, nhất định phải đánh vào mông.
- Lâm đại ca, lâm đại ca
Tiếng kêu của Lạc Ngưng kéo Lâm Vãn Vinh thoát khỏi suy tưởng, hắn “a” một tiếng, quay sang Lạc Ngưng hỏi:
- Ngươi nói gì, Lạc tiểu thư?
Lạc Ngưng chu môi lên:
- Ta nói là, ngươi có đưa ta đi được không?
“Đưa đi!” Lâm Vãn Vinh cầm bút chì trong tay lắc lắc.
__________________________________________________ ____________
(*)
Lưu Vũ Tích thời Đường có bài thơ Ô y hạng, trong đó có câu: "Cựu thì Vương Tạ tiền đường yến / Phi nhập tầm thường bách tính gia" (Chim én ở nhà họ Vương, họ Tạ ngày trước, giờ bay vào nhà dân thường).
Chu Tước kiều biên dã thảo hoa,
Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.
Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,
Phi nhập tầm thường bách tính gia.
Dịch nghĩa:.
Bên cầu Chu Tước, cỏ dại đầy hoa,
Trong ngõ Ô Y mặt trời xế bóng.
Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước,
Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường.
Dịch thơ:
Bên cầu Chu Tước hoa đua nở
Tại ngõ Ô Y bóng xế mờ
Én nơi Vương Tạ ngày xưa đó
Giờ mãi vui ca mái tranh xơ
Ô Y: ngõ Ô Y, ở bên bờ nam sông Tần Hoài, huyện Giang Ninh (Nam Kinh ngày nay), đời Tấn là nơi ở cũa những danh gia vọng tộc. Vào thời đó, con cháu những nhà này thường mặc áo đen, từ đó có tên gọi ngõ Ô Y.
Chu Tước: cầu bắc qua sông Tần Hoài, đi vào trung tâm ngõ Ô Y phải qua cầu này. Xưa trên cầu, Tạ An cho xây một ngôi lầu có trang trí hai con chim sẻ bằng đồng.
Vương Tạ: Vương Ðạo, Tạ An, là hai thế gia vọng tộc ở ngõ Ô Y. Vương Đạo là khai quốc công thần đời Tấn, Tạ An là tướng chỉ huy trận chiến Phì Thuỷ.
** Mạnh Tử chủ trương: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Đây là một tư tưởng rất mới và rất táo bạo trong thời quân chủ chuyên chế đang thịnh hành.
Mạnh Tử nhìn nhận chế độ quân chủ, nhưng vua không có quyền lấy dân làm của riêng cho mình. Phải duy dân và vì dân. Muốn vậy, phải có luật pháp công bằng, dẫu vua quan cũng không được vượt ra ngoài pháp luật đó. Người trị dân, trị nước phải chăm lo việc dân việc nước, làm cho đời sống của dân được sung túc, phải lo giáo dục dân để hiểu rõ luật pháp mà tuân theo, lấy nhân nghĩa làm cơ bản để thi hành.
Chủ trương về chính trị của Mạnh Tử thật vô cùng mới mẻ và táo bạo, nhưng rất hợp lý, làm cho những người chủ trương quân chủ thời đó không thể nào bắt bẻ được. Có thể đây là lý thuyết khởi đầu để hình thành chế độ quân chủ lập hiến sau này.