Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo---- nguồn tunghoanh.com
Chương 110: Quỳ xuống sám hối.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : HoaLân --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By Tiểu Anh - 4vn.eu
Là thành thị có giá bất động sản cao nhất quốc nội, Hàng Châu có thể dùng tấc đất như vàng để hình dung, tuyệt không nói quá.
Ở dưới tình hình này, khách sạn Lôi Địch Sâm có thể nằm ở trung tâm Hàng Châu, điều này đủ để chứng mình họ không làm bẩn danh đầu khách sạn năm sao.
Khách sạn Lôi Địch Sâm Hàng Châu xây dựng theo tiêu chuẩn cấp năm sao quốc tế, nơi thương mại, văn hóa, mua sắm, trung tâm tài chính cùng Thiên Đường Minh Châu Tây Hồ nằm đối diện nhau. Khách sạn cao tới hai mươi bảy tầng, sáu thang lầu để đi lên cùng ba thang máy. Khách sạn có 283 phòng cấp cao, phòng sang trọng, toàn bộ khách phòng đều được bố trí phòng tắm vòi sen độc lập, có bồn tắm, két sắt, ti vi, đủ kênh điện ảnh suốt 24 h, dịch vụ tin nhắn, tủ lạnh, bar mini, đầy đủ phương tiện. Có nhà hàng Trung Quốc, Châu Âu cung cấp những món ăn tinh mỹ trong và ngoài nước.
Bảy giờ rưỡi, từng chiếc xe xa hoa lần lượt chạy tới dừng ngay trước cửa khách sạn Radisson.
Đoàn xe xa hoa hấp dẫn ánh mắt người đi đường nhìn tới, vẻ hâm mộ trong con ngươi không cách nào che giấu.
Nhưng làm bảo an khách sạn buồn bực chính là những phú hào ngồi trên những chiếc Limousine có biển số xe nổi tiếng trong Chiết Giang kia, vẫn không có vẻ định đi vào khách sạn, thậm chí bọn họ cũng không đưa xe vào bãi đỗ, mà cứ đỗ ngay giữa đường.
Ở dưới tình hình này, bảo an cũng không tự tiện tiến lên, mà trước tiên xin chỉ thị cấp trên, cấp trên cho họ câu trả lời thật đơn giản: không cần lo cho những người đó, dù họ có dừng xe ở đó cả ngày anh cũng không cần hỏi tới.
Sau khi nhận được câu trả lời, bảo an tự nhiên sẽ không ngu ngốc đi đến hỏi thăm mục đích của những nhân vật chỉ cần giẫm chân có thể làm cho Hàng Châu thậm chí cả Chiết Giang run rẩy kia, chỉ yên lặng chú ý tới.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bảo an, một người trung niên từng có danh trong nền kinh tế Chiết Giang sắc mặt khó coi đi tới ngay một chiếc Lincoln ngay giữa đoàn xe.
Khi người trung niên chỉ còn cách chiếc Lincoln khoảng chừng một thước, cửa xe chậm rãi hạ xuống, dựa theo góc độ của bảo an, rõ ràng có thể nhìn thấy có một lão nhân mái tóc trắng xóa đang ngồi bên trong.
Phó Trần?
Nhìn thấy lão nhân kia, sắc mặt bảo an biến đổi lớn.
Cùng lúc đó, người trung niên kia lại cúi đầu xoay người, gương mặt cung kính mà nghi hoặc hỏi: "Phó lão, sự tình thật sự nghiêm trọng đến như vậy sao?"
"Tiểu Quách tử, mấy năm nay phòng điền sản của Quách gia cậu nóng nảy, đã kiếm không ít tiền không nói, của cải càng làm càng lớn, lực ảnh hưởng cũng càng lúc càng lớn, mơ hồ đã lan cả Hàng Châu thậm chí cả Chiết Giang." Trong xe, lão nhân cầm một tẩu thuốc, thản nhiên nói: "Tôi biết, thành tích như vậy đủ cho Quách gia các cậu kiêu ngạo, nhưng...tiểu Quách tử, lão đầu tử nhà cậu hẳn có nói qua với cậu, người, luôn cần điệu thấp một chút mới tốt."
"Phó lão, giáo huấn rất đúng." Người trung niên khom thấp hơn, nhưng trong con ngươi lại hiện lên một tia ánh mắt không cho là đúng.
Nhìn thấy ánh mắt của người trung niên, lão nhân nhắm mắt lại, giận dữ nói: "Tiểu Quách tử, cậu nghĩ tôi cho mọi người tới là bởi vì nha đầu ở Đông Hải cùng nữ nhân đến từ gia tộc Kerner Er nên mới làm ra quyết định như vậy?"
"Ân." Thoáng do dự, người trung niên gật gật đầu.
Lão nhân nhẹ lắc đầu: "Tiểu Quách tử, tôi cho cậu biết, nếu chỉ là hai người đó, Phó Trần này chưa chắc chịu ăn nói khép nép như thế. Tôi thật sự kiêng kỵ không phải những người này."
"Vậy Phó lão kiêng kỵ chính là?" vẻ mặt người trung niên ngạc nhiên, hiển nhiên không nghe hiểu được ý tứ của lão nhân.
Lão nhân tựa hồ mất đi hứng thú giải thích, không nói gì nữa.
Mắt thấy như thế, người trung niên biết điều lui ra, nhưng ngay lúc hắn xoay người, Phó Trần bỗng nhiên mở miệng nói: "Đi nói cho bọn hắn biết, nếu có ai cảm thấy bị dọa người ủy khuất, Phó Trần này không miễn cưỡng, nhưng khi sau này bọn hắn có hối hận, đừng tới tìm một lão đầu tử sắp nằm xuống lòng đất như tôi."
"Dạ, Phó lão." Người trung niên xoay người lần nữa, cung kính gật gật đầu, giống như có suy nghĩ rời đi.
Cửa xe chậm rãi đóng lại, người trung niên lần lượt đi tới trước mấy chiếc xe khác, truyền đạt lời của Phó Trần.
Nghe được lời nói của người trung niên thuật lại, cũng không có chiếc xe nào rời đi.
Ngay cả.. .trong đó có người cũng không biết vì sao Phó Trần lại chuyện bé xé ra to như thế, nhưng bọn hắn biết rõ thủ đoạn của Phó Trần, bèn lựa chọn tín nhiệm vô điều kiện mà đi theo.
Đây cũng là lý do bọn hắn để cho những người trẻ tuổi trong nhà mình tới gần với Phó Bác.
Phó gia, một trong những tập đoàn chủ lực của ngành bất động sản Ôn Châu, của cải trải rộng toàn bộ đại lục, đã lan cả sang nước ngoài.
Mà hôm nay toàn bộ thành tựu của Phó gia, hoàn toàn là bởi vì một người: Phó Trần.
Nửa giờ sau, năm người Phó Bác kinh hồn táng đảm đi tới khách sạn Radisson.
Khi bọn hắn xuống xe nhìn thấy từng bảng số xe quen thuộc trước mặt thì ngay cả Phó Bác bên trong, sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi, nhất là Tần Tư Nhiên, cô ta nằm mơ cũng thật không ngờ cả ông nội của mình cũng tới.
Mắt thấy năm người Phó Bác đi tới, Phó Trần dẫn đầu bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt, khe khẽ thở dài.
Phó Trần vừa xuống xe những người khác không dám lãnh đạm, liền vội vàng bước theo xuống, nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, lấy hắn làm trung tâm vây quanh, mà năm người Phó Bác sắc mặt khó coi đi theo ở phía sau, không dám thở mạnh một hơi.
"Đồ không biết sống chết, một hồi sau khi lên lầu, ta bảo ngươi làm gì thì làm đó, nếu không hiện tại ngươi cứ quay đầu rời đi, từ nay về sau, Phó gia không còn phế vật như ngươi." Thu hồi ánh mắt, Phó Trần quay đầu, quét mắt nhìn Phó Bác, lạnh giọng quát.
Phó Bác vội vàng cúi đầu nói: "Ông nội, Bác nhi đều nghe theo lời ông an bài."
"Phó gia gia, chúng cháu cũng vậy." Bốn người Hầu Tử cũng vội phụ họa.
Trong phòng tổng thống khách sạn Radisson, Dai Fu đã từ chỗ bảo tiêu nhận được tin tức đoàn người Phó Trần đi vào khách sạn.
Lấy chỉ số thông mình của Dai Fu, nàng tự nhiên đoán được mục đích của đoàn người Phó Trần tới nơi này, đồng dạng, nàng mơ hồ cũng hiểu được lấy địa vị của Phó gia ở Chiết Giang, chịu ăn nói khép nép đến bái phỏng, đều không phải bởi vì nàng, cũng không phải bởi vì Sở Qua, mà là bởi vì hành động giết chóc của Trần Phàm tối hôm qua dẫn lên hiệu ứng mắc xích.
Bởi vi tối hôm qua sau khi đi vào khách sạn, nàng xem về tư liệu của Phó gia, biết rõ Phó gia có thể quật khởi tám phần là công lao của Phó Trần - Phó Trần có được ánh mắt mà người bình thường không thể có được, góc độ đối đãi sự việc cũng làm cho người ta có loại cảm giác không thể tưởng tượng.
Nghĩ nghĩ, Dai Fu cầm lấy điện thoại của khách sạn, gọi qua phòng Trần Phàm, điện thoại rất nhanh chuyển được, Dai Fu theo bản năng nhớ lại hành động nửa đêm về sáng, trong con ngươi hiện lên một tia vũ mị, sau đó nghiêm mặt nói: "Trần, ngày hôm qua mấy công tử ca phát sinh xung đột với chúng ta tại quán bar mang theo người nhà của bọn họ đến đây."
Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm bởi vì cùng Dai Fu đại chiến ba hiệp, kiệt lực đang ngủ, ngạc nhiên nghe được những lời này của Dai Fu, vẻ buồn ngủ nhất thời hoàn toàn biến mất: "Đã đến khách sạn sao?"
"Phải." Dai Fu gật gật đầu, cười nói: "Anh không cần khẩn trương, sẽ không có phiền toái."
Đối với lời nói của Dai Fu, Trần Phàm chưa bao giờ hoài nghi, lúc này cũng không ngoại lệ, chỉ thoáng tự hỏi, hắn đã biết rõ vấn đề trong đó.
"Như vậy đi, cô gái điên, chuyện này do em ra mặt giải quyết đi." Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Lúc giải quyết, cho Tiêu Phong theo cạnh em."
Làm như nghe ra vẻ mỏi mệt trong giọng nói của Trần Phàm, Dai Fu mỉm cười: "Vậy còn anh?"
"Cô gái điên, tối hôm qua em gây sức ép quá lớn, anh cần phải ngủ thêm một giấc." Trần Phàm tức giận nói một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Dai Fu cười cúp điện thoại, biểu tình vũ mị làm cho Tô San không khỏi nhăn đôi mày thanh tú, mà Trương Thiên Thiên có chút lo lắng hỏi: "Dai Fu tỷ, chị nói Phó Bác dẫn người đến khách sạn sao?"
"Ân." Dai Fu nhẹ gật đầu, cũng giống như Trần Phàm, nàng cũng không có hảo cảm đối với Trương Thiên Thiên, theo nàng xem, Trương Thiên Thiên đã mất đi vẻ ngây thơ chất phác bị lợi ích cắn nuốt mà lại không có được sự kiên cường như Điền Thảo, sau này tuyệt đối là một nữ nhân bi kịch.
Tuy rằng nhận thấy được Dai Fu không có tâm tư nói chuyện với mình, nhưng Trương Thiên Thiên vẫn nhịn không được hỏi: "Dai Fu tỷ, bọn họ đến báo thù chúng ta sao?"
"Một hồi cô sẽ biết." Dai Fu thản nhiên trả lời đồng thời gọi điện thoại đến phòng Tiêu Phong.
"Uy." Điện thoại rất nhanh chuyển được, người nghe điện thoại là Tiêu Phong, mà Sở Qua cùng Ngu Huyền hai người vẫn đang vùi đầu ngủ, cảm giác giống như sau khi bọn họ biết được Trần Phàm không có việc gì, liền hoàn toàn đem chuyện tối hôm qua ném ra sau đầu.
"Tiêu Phong, anh đến phòng của tôi một chuyến." Nghe ra là thanh âm của Tiêu Phong, Dai Fu nói thẳng thắn.
Ngạc nhiên nghe được lời của Dai Fu, Tiêu Phong ngây ra, sau đó lập tức đáp: "Đã biết, Dai Fu tiểu thư."
Nửa phút sau, Tiêu Phong ăn mặc chỉnh tề đi tới phòng Dai Fu, theo lễ tiết chào hỏi ba nàng, sau đó hỏi: "Dai Fu tiểu thư, cô tìm tôi có việc sao?"
"Tiêu Phong, trong mấy người phát sinh xung đột với chúng ta ngày hôm qua tại quán bar, trong đó có một cô gái từng là vị hôn thê của anh đi?" Dai Fu không trả lời câu hỏi của Tiêu Phong, mà là hỏi ra vấn đề Tiêu Phong không nguyện ý đối mặt nhất.
"Bá."
Trong phút chốc, sắc mặt Tiêu Phong tái nhợt, thân mình cũng trở nên cực kỳ cứng ngắc.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Phong cắn răng gật gật đầu: "Phải, Dai Fu tiểu thư."
Hoặc có lẽ bởi nguyên nhân đã dùng sức quá mức, Tiêu Phong cắn nát môi, máu tươi nhất thời chảy ra.
Đối với Tiêu Phong mà nói, Tần gia lấy oán trả ơn cùng Tần Tư Nhiên từ hôn, là ác mộng không thể hủy diệt trong cả đời hắn.
Mấy năm qua, rất nhiều ban đêm, hắn đều cũng mơ thấy vẻ mặt xảo quyệt cay nghiệt của Tần Tư Nhiên làm trò ngay trước mặt người của Tiêu gia đưa ra lời từ hôn.
Một màn kia thật sâu điêu khắc tận sâu trong nội tâm của hắn.
Mỗi một lần mơ thấy một màn kia, hắn cũng đều từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi mãi đến hừng đông.
"Tiểu thư, bọn hắn đã lên đây, cho bọn hắn đi vào sao?" Tiêu Phong vừa dứt lời, Dai Fu liền nghe được trong bộ đàm truyền ra thanh âm của Black.
"Cho bọn họ tiến vào." Dai Fu thản nhiên hạ mệnh lệnh, theo sau nhìn thoáng qua Tiêu Phong: "Hận Tần gia cùng cô bé kia không?"
Không có bất kỳ tự hỏi, Tiêu Phong quyết đoán gật đầu.
"Được." Dai Fu mỉm cười: "Kế tiếp, anh sẽ chứng kiến cô bé kia quỳ gối trước mặt anh sám hối."