Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 126: Một thân phận khác của đồ tể.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Tiểu Anh --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By Tiểu Anh - 4vn.eu
Boom 14-2 10 chương ( vì mới đả tự nên hàng ít anh em thông cảm :123:)
Thời gian giống như hạt cát chảy qua những khẽ tay, sẽ trôi qua trong lúc vô tình.
Trong nháy mắt, kỳ nghỉ quốc khánh đã qua, mọi người lại trở về cuộc sống bình thường, xe công vụ đứng hai bên đường, cùng mọi người đang cùng ngồi xe bus đến sở làm, trong đó có một số người ngay lúc đứng đợi xe còn đang ngáp liên tục, hiển nhiên còn chưa tỉnh hẳn sau kỳ nghỉ dài hạn.
Tô San cũng không ngoại lệ, trong ngày nghỉ, mỗi ngày nàng ngủ tới chín, mười giờ mới thức dậy, nhưng sáng nay chưa tới bảy giờ đã bị Trần Phàm gõ cửa đánh thức, lúc này ngồi trong xe không ngừng ngáp dài.
Liên tục ngáp mấy cái, đầu óc mờ mịt của Tô San thoáng thanh tỉnh một chút, theo bản năng nhìn thoáng qua Trần Phàm đang lái xe bên cạnh.
So ra mà nói, đồng hồ sinh vật của Trần Phàm rất ổn định, bỏ qua ngày xảy ra chuyện tại Hàng Châu, mỗi ngày hắn đều xuống giường lúc trời tờ mờ sáng đi xuống lầu luyện công buổi sáng, độ mạnh yếu khi huấn luyện tuy rằng không thể so sánh với dĩ vãng, nhưng trường kỳ kiên trì vẫn làm cho hắn bảo trì trạng thái thân thể rất khá.
“Lão bà, hay là trên mặt tôi mọc hoa?” Nhận thấy được Tô San đang nhìn trộm mình, Trần Phàm quay đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười trêu chọc theo thói quen.
Câu nói thình lình này của Trần Phàm làm Tô San hoảng sợ, sau đó dùng bàn tay trắng noãn che ngực, thẹn thùng mắng: “Anh muốn hù chết tôi sao?”
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tô San giống như ẩn giấu một con thỏ con, thùng thùng nhảy mạnh không ngừng.
Bởi vì phía trước quyết định công bố quan hệ cùng Trần Phàm, vào tối hôm qua, Tô San nói cho Trần Phàm, không cần tự mình đi xe đến trường mà là cùng nàng lái chiếc CC cùng đi.
Đối với lời đề nghị của Tô San, Trần Phàm không có bất cứ ý kiến gì.
Thời gian trước kia, nàng không cho Trần Phàm cùng xuất hiện trong trường học với mình, thái độ Trần Phàm chẳng hề quan tâm, hiện giờ quyết định công bố quan hệ với Trần Phàm trong trường học, Trần Phàm vẫn giữ bộ dáng chẳng có gì quan trọng, điều này làm cho Tô San có cảm giác muốn phát điên.
Nàng không hiểu nồi trong lòng Trần Phàm đang nghĩ gì.
Thậm chí.. .cho tới bây giờ nàng còn không biết quá khứ cùng thân phận chân chính của Trần Phàm - sau khi hành trình Hàng Châu kết thúc, Tô San gọi điện thoại hỏi Tô Thanh Hải, kết quả Tô Thanh Hải vẫn pha trò như ngày thường, sau đó bị Tô San làm căng thẳng, liền nói với Tô San, lúc về ăn tết, Trần Phàm sẽ mang nàng quay về Trần gia, đến lúc đó hết thảy đáp án cũng đều vạch trần.
Ngày đó, khi nghe được lời này từ trong miệng Tô Thanh Hải, Tô San thật mong lập tức đến tết...
“Đúng rồi, thối hỗn đản, tới trường học cũng không được gọi tôi như vậy.” Bên tai quanh quẩn câu “lão bà” ngả ngớn của Trần Phàm, trên gương mặt phấn của Tô San không khỏi nổi lên một luồng ửng đỏ.
Trần Phàm không sao cả cười cười: “Tuân mệnh, lão bà đại nhân.”
“Còn gọi...” Tô San tức giận đến trợn mắt, trong lòng cũng nhộn nhạo lên một loại cảm giác cực kỳ phức tạp.
Là trường học nổi tiếng Đông Hải, đại học Đông Hải chẳng những có lực lượng giáo viên hùng hậu, phương tiện phần cứng cũng không kém cỏi chút nào.
Bởi vì rất nhiều phú hào đều thích đem con mình đưa đến hệ quản trị kinh doanh trong đại học Đông Hải, vì thế tỉ lệ phú hào công tử trong đại học Đông Hải không thấp, tỉ lệ có xe riêng cũng tương đối cao, trường học xây riêng cho sinh viên hai bãi đỗ
Nửa giờ sau, Trần Phàm lái chiếc CC mang theo Tô San đi tới bãi đỗ xe của trường học.
Đây là lần đầu tiên Trần Phàm đến bãi đỗ xe, khi hắn nhìn thấy trong bãi đỗ xe có thể tùy ý thấy được loại xe Limousine thì không khỏi thầm than kẻ có tiền ở trong đại học Đông Hải thật quá nhiều.
Tùy ý cho xe đỗ vào bãi, Trần Phàm mở cửa xe bước xuống trước.
Xuống xe, Trần Phàm rõ ràng phát hiện gương mặt Tô San đỏ bừng ngồi trong xe,
Khẩn trương nhìn chung quanh, tựa hồ có chút khồng dám xuống xe.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm dở khóc dở cười, hắn tự nhiên rõ ràng, Tô San dám công bố quan hệ với hắn trước mặt mấy người Tiêu Phong, đó là bởi vì đối với nàng ảnh hưởng cũng không lớn, mà hiện giờ, nàng cùng Trần Phàm xuống xe, bước trong sân trường, đây tuyệt đối sẽ làm trường học náo động.
Bởi vì.. .một ít người nhàm chán trong trường học đã đem nàng cùng Trương Thiên Thiên xếp hạng mỹ nữ trên bài hành bảng, trong đó...Dai Fu đã rời khỏi Trung Quốc đứng đầu bảng, tên của nữ thần cho đến nay không ai có thể lật đổ địa vị.
Đúng như Trần Phàm suy nghĩ, tuy rằng Tô San hạ quyết tâm, hơn nữa cũng có chút chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi chân chính đến thời gian cần đối mặt, vẫn còn có chút khẩn trương như cũ.
Bất quá rất nhanh, Tô San đã xua tan nội tâm khẩn trương kia, đẩy cửa xe bước xuống, thoải mái đi tới bên người Trần Phàm.
“Tô đại mỹ nữ, cô có thể nghĩ kỹ, chỉ cần cô đi theo tôi chạy một vòng trong sân trường, không ngoài một buổi sáng, chuyện này sẽ truyền khắp mỗi ngõ ngách trong vườn trường.” Trần Phàm cười nhắc nhở.
Tô San ưỡn bộ núi non cao ngất, hừ nói: “Anh còn không sợ, tôi sợ cái gì.”
Vừa dứt lời, Tô San liền nhìn thấy trong bãi đỗ xe có không ít người đưa mắt nhìn về phía nàng và Trần Phàm, nhưng nàng lại không có chút lo lắng, ngược lại vẻ mặt thản nhiên.
Trước kia, Trần Phàm còn sợ bị người trong trường học biết quan hệ giữa hắn và Tô San, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cuộc sống của nàng, hiện giờ thấy vẻ mặt thản nhiên của Tô San, hắn tự nhiên cũng không có gì đáng lo lắng.
Trên đường từ Hàng Châu quay về Đông Hải, trong lòng Trần Phàm cũng đã làm ra quyết định - nếu Tô San dần dần động tâm đối với hắn, hơn nữa chính hắn cũng có loại cảm tình đặc thù với nàng, như vậy không ngại thuận theo tự nhiên mà phát triển.
Nói chung, một mỹ nữ một mình đi trong sân trường tuyệt đối sẽ không hấp dẫn bằng cùng đi chung với một nam sinh, nhất là nếu nam nhân bên người nàng lại không phải là một suất ca thì sự hấp dẫn cơ hồ sẽ là trăm phần trăm.
Lúc này Trần Phàm cùng Tô San liền gặp trạng huống như vậy, ở dĩ vãng, Tô San vô luận đi một mình hay cùng Trương Thiên Thiên đi trong sân trường, đều không hấp dẫn như ngày hôm nay đi chung với Trần Phàm.
“Kháo, đây không phải là tân nhậm hoa hậu giảng đường năm nhất sao?”
“Đúng vậy, là nàng, dạ hội đón người mới nàng bởi vì sai lầm mà bị té ngã.”
“Mẹ nó, trong trường học không phải truyền lưu người theo đuổi nàng đủ tạo thành một ngành học, nhưng nàng vẫn không cảm động, thậm chí còn cự tuyệt vũ đạo vương tử Triệu Hoành, như thế nào hôm nay lại đi chung với một tên tiểu tử như thế?”
“Niên đại này, con cóc ăn thịt thiên nga không có khả năng, nhưng con cóc có tiền ăn thịt thiên nga tuyệt đối là một vấn đề.”
“Chỉ cần có tiền, đừng nói con cóc muốn ăn thịt thiên nga, dù là muốn ăn thịt tiên hạc, đều không thành vấn đề.”
“Ghen tỵ, đây rõ ràng là ghen tỵ trắng trợn, hai tên các ngươi chẳng lẽ không biết nhà của Tô San cũng rất có tiền sao? Nghe nói tài sản trong nhà nàng tiền triệu, hơn nữa trước kia người theo đuổi nàng không thiếu phú hào công tử ca, làm sao có thể thần phục dưới “ảnh chân chung Mao gia?”
“Nói cũng phải, vậy cậu nói, suy nam kia làm sao cưa được Tô đại mỹ nữ?”
“Đây còn phải nói? Tôi xem các cậu nên xem thêm phim Hàn, phim Hàn không phải thường xuyên biểu diễn công chúa thất lạc sẽ bị thành ý của hoàng tử ếch cảm động sao? Theo tôi thấy, tên kia tuyệt đối nhân cơ hội Tô đại mỹ nữ mất mác, rèn sắt khi còn nóng, bắt được nàng.”
“Kháo, thì ra là thế, vì sao ca ca lại không nghĩ tới đây.
Trong lúc nhất thời, không ít sinh viên chỉ trỏ hai người Trần Phàm cùng Tô San, hối hận vỗ ngực, cảm giác rất có phong phạm của Tinh gia trong phim: Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội...
Đối mặt lời nghị luận, trong lòng Tô San nhiều ít có chút mất tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy vẻ tươi cười của Trần Phàm, tia mất tự nhiên trong lòng bay lên chín tầng mây, chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn ngẳng đầu ưỡn ngực, giống như một con tiểu gà mái kiêu ngạo, cảm giác chỉ hận không thể tuyên bố với mọi người: rốt cục tỷ có bạn trai.
Mười lăm phút sau, Trần Phàm mang theo Tô San xuyên qua nửa vườn trường, đi tới dưới ký túc xá.
Trần Phàm đi vào phòng ngủ, Tiêu Phong, Ngu Huyền, Chu Văn đều đã tới.
Mắt thấy Trần Phàm đi vào phòng ngủ, Tiêu Phong cười hắc hắc nói: “Trần Phàm, vừa rồi bồi Tô đại mỹ nữ dạo bước đã ghiền không? Cậu thật không biết, hiện tại cả ký túc xá đều truyền điên rồi, mới vừa rồi còn có người đến phòng chúng ta đòi gặp cậu đó.”
Nhìn biểu tình quen thuộc của Tiêu Phong, Trần Phàm nhẹ nhàng thở ra - nguyên bản hắn còn lo lắng bởi vì nguyên nhân trợ giúp Tiêu gia, khi Tiêu Phong đối mặt hắn nhiều ít sẽ có chút mất tự nhiên, hiện giờ xem ra cũng không cần lo lắng.
“Dạo bước đều là mây bay, đẩy ngã mới là vương đạo.” Chu Văn theo thói quen đẩy gọng kính.
Mà biểu tinh Ngu Huyền đầy vẻ bi ai: “Huynh đệ, chú ý cẩn thận, nhiều quá thương thân.”
Đối mặt ba người trêu chọc, trong lòng Trần Phàm cảm thấy cực kỳ thích ý cùng thoải mái, đây cũng là nguyên nhân hắn vài lần xuất đầu vì ba người, hôm nay hắn thật thích loại cảm giác này, loại cảm giác thư giãn thích ý trong suốt hai mươi năm qua hắn chưa từng được thể hội.
“Đúng rồi, tiểu Phàm, sau quốc khánh trường học sẽ tổ chức nhiều hạng hoạt động, trong đó chính là league bóng rổ, bóng đá, thi đấu điện tử, thi đấu thể thao...theo tôi thấy, lấy tính chất thân thể của cậu thi bóng rổ tuyệt đối không thành vấn đề, không bằng chúng ta cùng nhau gia nhập hệ đội bóng rổ?” Thân là trưởng lớp, Ngu Huyền đối với gió thổi cỏ lay trong trường học cực kỳ chú ý, nhất là chuyện hoạt động.
Ngạc nhiên nghe được lời của Ngu Huyền, không đợi Trần Phàm phát biểu ý kiến, Tiêu Phong lại túm Trần Phàm: “Trần Phàm, đừng nghe Mỹ Nhân, bóng rồ chẳng có gì hay a. Tôi, tiểu Văn tử, Tô San ba người chúng tôi thương lượng xong rồi, chuần bị xây dựng một CS chiến đội, tham gia trận thi đấu CS của trường học tổ chức, cậu hẳn là chơi đi.”
Trận thi đấu lớn CS? nguồn tunghoanh.com
Tô San cùng Tiêu Phong, Chu Văn hai người đều thương lượng xong?
Vẻ mặt Trần Phàm ngạc nhiên: “Các cậu cùng Tô San chơi qua CS?”
“Tô đại mỹ nữ ngày đó ở Hàng Châu nói nàng là CS cao thủ, kết quả tôi cùng tiểu Văn tử đều không tin. Kết quả, ngày ba tháng mười hôm đó, nàng gọi điện thoại cho hai chúng ta, ở bình thai đối chiến chơi một chút, cậu đoán thế nào?” Tiêu Phong nói xong, không đợi Trần Phàm trả lời, tiếp tục nói: “Tôi đã nói với cậu, Tô đại mỹ nữ chính là cao thủ, cao thủ hàng thật giá thật, đùa súng ngắm thật đúng là ngưu bài, quả thực có thể dùng không phát nào trượt để hình dung. Còn có, tiểu Văn tử đúng là đáng khinh, tác chiến đoàn thể hoàn hảo, một khi một mình tác chiến quả thực là có được tinh túy của Mao gia gia, một phát súng liền đổi chỗ không nói, thường xuyên từ phía sau lưng đánh lén người, có khi còn ở góc nào đó nhảy ra, dùng dao nhỏ đánh bạo đầu...”
“Chiến thuật, biết không?” vẻ mặt Chu Văn xem thường.
Nghe được câu nói của hai người, trong lòng Trần Phàm dở khóc dở cười, xem ra tiểu nha đầu kia thông qua hành trình Hàng Châu lần này đã hòa lẫn vào trong nhóm bạn của mình, lại có thế có được quan hệ tốt với đám người Tiêu Phong như vậy.
“Trần Phàm, Tô đại mỹ nữ nói cậu không chơi CS, có phải là thật chứ?” Mắt thấy Trần Phàm không lập tức đáp ứng, Tiêu Phong nhớ tới thân phận thần bí của Trần Phàm, đột nhiên cảm giác được người giống như Trần Phàm có lẽ thật không có thời gian chơi CS.
Lần này Tiêu Phong đã đoán sai.
Chẳng những Trần Phàm chơi, hơn nữa còn chơi thường xuyên - CS là trò chơi mà hắn thích chơi duy nhất, trò chơi này từng bồi hắn qua rất nhiều ban đêm cô độc.
Đồ Tể, đây là danh hiệu của Trần Phàm, cũng là nickname của hắn trong trò CS.
Ở khu vực thi đấu thể thao điện tử, tên này còn có một lời xưng hô: Thần CS.
CS: là trò chơi đối kháng có tên quen thuộc là Counter Strike