Cực Phẩm Thiên Vương Chương 15 0: Nhân tình.

Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 150: Nhân tình.

Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Tiểu Anh --- 4vn.eu
Sưu Tầm By Tiểu Anh - 4vn.eu


Bom Chúc Mừng SN 4vn


Ban đêm...một vầng trăng lạnh lẽo treo trên trời cao, ánh trăng dịu dàng rơi mỗi ngõ ngách trong thành phố, ánh trăng cùng ánh đèn neon dung hợp cùng một chỗ, hợp thành một bức họa xinh đẹp.

Cũng giống như đại đa số ban đêm, khu biệt thự quận Golf nơi người giàu có tụ tập lại có vẻ thập phần im lặng. Trong cả khu biệt thự chỉ có một ít biệt thự lóe ánh đèn, những biệt thự còn lại tối đen một mảnh, hiển nhiên là không có người ở.

Trong tòa biệt thự chiếm diện tích gần hai mẫu ở giữa trung ương quận Golf.



Thành viên Ám Đường cũng giống như ngày thường, phân tán ở gần biệt thự, đảm nhiệm công việc canh gác.

Làm đòn sát thủ của Hồng Trúc bang, Ám Đường đã tốn hao rất nhiều tâm huyết của Sở Vấn Thiên, mỗi người bọn họ đều trả qua huấn luyện nghiêm khắc tàn khốc, không nói về năng lực, chỉ nói về lòng trung thành thì những thành viên khác trong Hồng Trúc bang thật không thể so sánh.

Trước khi Sở Vấn Thiên chết, chuyện thứ nhất cần làm chính là đem Ám Đường giao cho Hoàng Phủ Hồng Trúc, tiếp theo mới giao công việc cùng triệu kiến người phụ trách tên Dương Viễn của tập đoàn Thiên Vấn, cuối cùng chiếm được sự hứa hẹn của Dương Viễn.

Theo ý nào đó mà nói, Hoàng Phủ Hồng Trúc có thể ở trong một năm qua sau khi Sở Vấn Thiên chết làm kinh sợ những nguyên lão khác trong bang, công lao của Ám Đường cùng Dương Viễn không thể bỏ qua. Ám Đường tạo lực uy hiếp thật lớn cho những người khác, Dương Viễn là người nắm tài chính quan trọng trong Hồng Trúc bang, chẳng hạn như vị nguyên lão như Hà Lão Lục từng đi theo Sở Vấn Thiên tranh đấu giành thiên hạ, ở trong tập đoàn Thiên Vấn cũng có cổ phần, cổ phần này hàng năm có thể mang đến cho bọn hắn một số tiền thu vào thật lớn.

Làm đệ nhất cao thủ của Ám Đường, Độc Nhất Đao từng là cận vệ của Sở Vấn Thiên. Trước khi Sở Vấn Thiên chết, từng dặn Độc Nhất Đao bảo hộ Hoàng Phủ Hồng Trúc, tuy rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc đáp ứng, nhưng chờ sau khi Sở Vấn Thiên chết, lại phái Độc Nhất Đao đến bên người Sở Qua.

Vì thế Độc Nhất Đao cũng không có dị nghị, hắn biết rõ, vô luận là Hoàng Phủ Hồng Trúc hay là Sở Qua đều là người thân cận nhất của Sở Vấn Thiên, vô luận bảo hộ ai cũng là như nhau.

Bất quá…Tuy rằng thành cận vệ của Sở Qua, nhưng cơ hội gặp mặt giữa Độc Nhất Đao cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc không ít, ví dụ đêm nay, từ trong tiệm thịt nướng Mục Ốc đi ra, trước tiên hắn mang Sở Qua đi về biệt thự của Sở Vấn Thiên.

Trong phòng sách biệt thự, Hoàng Phủ Hồng Trúc ngồi sau bàn làm việc, hai tay đặt trên bàn, nhẹ nhàng gõ gõ.

Từng, nàng có được một đôi ngón tay trắng noãn mảnh khảnh, yếu đuối không xương, một đôi tay như vậy cực kỳ thích hợp đàn dương cầm.

Nhưng…nàng không có cơ hội học đàn dương cầm, mà lại học dùng súng, dùng dao.

Từng vì luyện tập thuật bắn súng cùng đao pháp, ngón tay của nàng nơi nơi đều để lại vết chai.

Trong phòng sách lớn như vậy, vẫn một mảnh im lặng như trước, nghe xong Độc Nhất Đao hồi báo Hoàng Phủ Hồng Trúc luôn luôn cau mày, suy tư về chuyện xảy ra giữa Trần Phàm cùng Hà Lão Lục trong đêm nay, vẫn thật lâu không mở miệng.

Mà nghe được Hoàng Phủ Hồng Trúc gõ mặt bàn, Độc Nhất Đao đứng ngay trước người Hoàng Phủ Hồng Trúc, theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về hướng hai tay nàng, nguyên bản trong con ngươi trống rỗng chợt hiện lên tia ánh sáng kỳ dị, trong đầu theo bản năng dần hiện ra vẻ cố chấp của nàng năm xưa đòi theo hắn học tập đao pháp.

Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng thời gian một năm rưỡi học tập xuất sư, tuy rằng đao pháp không sánh bằng một nửa của hắn, nhưng cũng đủ làm cho hắn khiếp sợ, dù sao hắn đã luyện tập từ nhỏ.

“Anh thấy chuyện này thế nào?” Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Hồng Trúc mở miệng, dưới ánh đèn đôi môi đỏ tươi hơi mở ra, giống như đóa hoa hồng đỏ nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Chợt nghe được câu hỏi của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Độc Nhất Đao trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: “Hoàng Phủ tiểu thư, cá nhân tôi lựa chọn tin tưởng lời nói của Trần tiên sinh.”

“Nga?” Hoàng Phủ Hồng Trúc dừng việc gõ mặt bàn, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái, nhếch chân bắt chéo, như cười như không hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì tôi cảm thấy được, đêm nay những hành động của Trần tiên sinh trình độ rất lớn là đang muốn khảo nghiệm Hà Lão Lục, mà cuối cùng hắn nói Hà Lão Lục là phản đồ, chính là kết quả khảo nghiệm mà thôi.” Độc Nhất Đao trầm giọng nói: “Dù sao, lúc ấy tôi cùng Sở thiếu đã đến tiệm thịt nướng đó, Trần tiên sinh cũng bởi vậy mà biết được Lâm Vũ là con trai của Hà Lão Lục. Kể từ đó, nếu Trần tiên sinh muốn trừng phạt Lâm Vũ, lúc ấy liền có thể xuống tay, hoàn toàn không cần đợi Hà Lão Lục đến mới động thủ.”

“Xuy…” Hoàng Phủ Hồng Trúc châm một điếu thuốc lá, đặt lên đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng hút một hơi, phun ra một ngụm khói, thản nhiên nói: “Tiếp tục.”

“So với việc để Hà Lão Lục chạy tới tiệm thịt nướng, Trần tiên sinh động thủ trước sẽ càng dễ dàng hơn. Sở dĩ Trần tiên sinh đợi Hà Lão Lục đến, chính là muốn lợi dụng chuyện của Lâm Vũ khảo nghiệm Hà Lão Lục mà thôi.” Sau khi suy nghĩ toàn bộ sự tình trải qua, Độc Nhất Đao một mực đoán dụng ý của Trần Phàm, thẳng đến cuối cùng Trần Phàm nói cho hắn Hà Lão Lục là phản đồ, hắn mới xác định suy đoán trong lòng, hiện giờ vẫn tiếp tục chậm rãi nói với Hoàng Phủ Hồng Trúc: “Mấu chốt cả chuyện này đó là sau khi Hà Lão Lục biết được thân phận của Trần tiên sinh liền làm ra lựa chọn, tôi nghĩ, chính vì sự lựa chọn của Hà Lão Lục nên Trần tiên sinh mới khẳng định suy đoán Hà Lão Lục là phản đồ.”

Hoàng Phủ Hồng Trúc nheo mắt lại, không nói gì.

“Trước đó không lâu, Thanh bang lợi dụng nội gián, nội ứng ngoại hợp cố gắng tiêu diệt Hồng Trúc bang chúng ta, kết quả bởi vì Trần tiên sinh xuất hiện, phá hủy kế hoạch lớn của Thanh bang. Hoàng Phủ tiểu thư cũng có thể thừa cơ hội lần trước, diệt trừ phản đồ trong bang, hơn nữa một cước đá Thanh bang ra khỏi Đông Hải.” Độc Nhất Đao thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói gì, tiếp tục nói: “Có thể nói, chuyện đó Hồng Trúc bang chúng ta nhân họa được phúc, Hoàng Phủ tiểu thư cũng là như thế. Nhưng còn có một người chiếm được chỗ tốt rất lớn.”


Nói tới đây, giọng nói Độc Nhất Đao trở nên ngưng trọng hơn: “Ở sự tình lần trước Hà Lão Lục phất cờ hò reo, làm cho trung lập phái nghe theo Hoàng Phủ tiểu thư mệnh lệnh, hơn nữa trong cuộc chém giết với Thanh bang, chiến công hiển hách, kể từ đó, uy vọng của hắn trong trung lập phái chiếm được đề cao thật lớn, thậm chí có thể nói hiện tại trung lập phái lấy hắn cầm đầu.”

Trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc hiện lên một đạo ánh sáng âm trầm, như có suy nghĩ liếm lấy môi dưới, nguyên bản hành động thật hấp dẫn của nàng, nhưng trong ánh mắt trùng điệp sát khí lại trở nên cực kỳ nguy hiểm.
truyện copy từ tunghoanh.com
“Kể từ đó, thế lực lớn trong bang hội lại một phân thành hai, Hoàng Phủ tiểu thư nắm một cỗ thế lực trong tay, Hà Lão Lục mặc dù không xưng vương, nhưng cũng là giấu đầu lòi đuôi. Ở dưới tình hình này, Hà Lão Lục sau khi biết được thân phận Trần tiên sinh, hắn hẳn là hiểu được, đánh bừa thì kết cục sẽ thật thảm, nếu như cầu tình, cũng không được bao nhiêu tác dụng, duy nhất phương pháp có thể tránh, chỉ đành tìm cô xin giúp đỡ cầu cứu, cứ như vậy chuyện này sẽ thăng cấp, không còn là chuyện riêng của Hà Lão Lục, mà là đề cập tới danh dự chỉnh thể của Hồng Trúc bang. Kể từ đó bảo vệ con của hắn sẽ có khả năng rất lớn, dù sao Trần tiên sinh cũng là sư phụ của Sở thiếu, cũng có chút sâu xa với bang hội.”

“Nhưng…Nếu hắn tìm cô xin giúp đỡ, như vậy chẳng khác nào hắn chấp nhận địa vị long đầu của cô, phải biết rằng cho tới nay Hà Lão Lục đều không thừa nhận cô là long đầu, sự thật này mặc dù là lần trước khai chiến cùng Thanh bang, hắn cũng là đánh lên lá cờ của Sở tiên sinh.”

Sở tiên sinh…

Nghe được ba chữ này, trên khuôn mặt sát khí trùng điệp của Hoàng Phủ Hồng Trúc xuất hiện tia cảm xúc dao động, thực mỏng manh, rất nhanh lại bị nàng che giấu.

“Hiện giờ, uy vọng của Hà Lão Lục ở trung lập phái cực cao, quả thực có thể nói một lời trăm ứng, kể từ đó từng cử động nhỏ nhất của hắn thậm chí một ít quyết định cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng quyết định của các thành viên trong trung lập phái, nếu hắn cam chịu thân phận của cô, như vậy những đại lão khác trong trung lập phái cũng sẽ như vậy.” Độc Nhất Đao nói tới đây, cũng không khỏi không bội phục tâm tư của Trần Phàm thật cẩn mật, nhìn thật xa.

“Hà Lão Lục không hi vọng như vậy, cho nên hắn tình nguyện lựa chọn hi sinh con của hắn.” Hoàng Phủ Hồng Trúc phun ra một ngụm khói, nhẹ nhàng nói.

“Phải, Hoàng Phủ tiểu thư, tôi nhớ rất rõ ràng, lúc trước khi Hà Lão Lục chặt bỏ cánh tay con của hắn, gương mặt rất tỉnh táo.” Độc Nhất Đao gật đầu, trầm giọng nói: “Trước khi cùng Thanh bang sống mái với nhau, thế lực trong bang hội chia ra làm ba, ngoại trừ trung lập phái, còn có người chống lại. Người chống lại giống như một sợi dây thừng, trung lập phái giống như năm bè bảy mảng. Cũng chính bởi vì như vậy, Hà Lão Lục chậm chạp không lộ ra dã tâm. Hiện giờ toàn bộ người chống lại đều bị diệt trừ, uy vọng Hà Lão Lục tiếp tục thăng lên, dã tâm trong lòng cũng dần dần lộ liễu ra.”

Nghe đến đó, trong đầu Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng dần hiện ra gương mặt quen thuộc mà xa lạ của Trần Phàm.

Từ sau khi diệt trừ phản đồ trong bang, nàng luôn đặt nhiều tâm tư làm sao đối phó Thanh bang, căn bản không nghĩ tới Hà Lão Lục cũng sẽ nảy sinh ra ý niệm phản bội trong đầu.

Nếu không phải hành động hôm nay của Trần Phàm, nàng sẽ tiếp tục bị Hà Lão Lục giấu diễm, đợi đến khi thời cơ chín mùi, Hà Lão Lục nếu muốn đoạt quyền, sẽ là một việc cực kỳ khó giải quyết cho nàng.

Mà nàng cũng hiểu rất rõ ràng, Trần Phàm không xuống tay đối với Hà Lão Lục tại tiệm thịt nướng, không phải là không dám, chỉ là muốn tặng cho nàng một nhân tình.

Đúng vậy.

Là nhân tình.

Nàng rất rõ ràng, nếu Trần Phàm thật sự giết Hà Lão Lục, như vậy những đại lão trung lập phái sẽ hướng nàng gây áp lực giúp Hà Lão Lục báo thù, đến lúc đó nếu nàng không xuống tay đối với Trần Phàm, như vậy sẽ làm trung lập phái thất vọng, làm cho song phương hoàn toàn tan vỡ…

Còn nếu xuống tay đối với Trần Phàm…

Tạm thời không đề cập tới quan hệ giữa Trần Phàm cùng Sở Qua, chỉ nói về năng lực kinh khủng của Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc thật không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Theo Hoàng Phủ Hồng Trúc xem ra, một Trần Phàm còn đáng sợ hơn một trăm Hà Lão Lục.

Kể từ đó, chỉ cần Trần Phàm động thủ đối với Hà Lão Lục, như vậy sẽ khiến nàng lâm vào tuyệt cảnh lưỡng nan, cho nên Trần Phàm để lại mạng của Hà Lão Lục cho nàng đi xử lý.

“Từ hôm nay trở đi, phái người canh chừng từng cử động của Hà Lão Lục, hắn có bất kỳ biểu hiện dị thường nào trước tiên chuyển cáo cho tôi.” Hoàng Phủ Hồng Trúc gõ nhẹ lên bàn, gương mặt vô cùng âm lãnh.

“Dạ, Hoàng Phủ tiểu thư.” Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa nói như thế, Độc Nhất Đao rất rõ ràng, Hoàng Phủ Hồng Trúc muốn khai đao đối với Hà Lão Lục, chính là trước đó, Hoàng Phủ Hồng Trúc còn phải nghĩ biện pháp thu thập người của trung lập phái, dù sao thế lực trung lập phái không thể coi thường.

Theo hắn xem ra, lúc Hoàng Phủ Hồng Trúc thu thập xong trung lập phái, đó là ngày chết của Hà Lão Lục.

Theo sau, Độc Nhất Đao rời khỏi phòng sách, Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng dậy đi tới trước tấm bảng trên vách tường, nhìn lên bản đồ nhân mạch rậm rạp, bất động thật lâu.

“Vấn Thiên, anh từng nói với tôi, trên thế giới này khó trả nhất chính là nhân tình. Nhưng anh để cho tôi thiếu anh nửa đời người.” Hoàng Phủ Hồng Trúc nói tới đây, khe khẽ thở dài, thì thào lẩm bẩm: “Mà hiện giờ, tôi lại thiếu nhân tình của một người đàn ông khác.”

Nói xong, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng hiện ra thân ảnh hai nam nhân.

Một nguy nga cao lớn, chiếm hơn nửa không gian.

Người kia vẫn còn rất nhỏ, nhưng trong lòng nàng cũng đã chiếm địa vị.

Thân ảnh nguy nga cao lớn, đã chết rồi.

Thân ảnh nhỏ nhoi kia, còn sống…

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-thien-vuong/chuong-150-Hscaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận