Cực Phẩm Thiên Vương Chương 161 : Trả lại!

Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 161: Trả lại!

Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Vô Tình --- 4vn.eu
Sưu Tầm By Tiểu Anh - 4vn.eu


Bom Chúc Mừng SN 4vn


Lúc này Trần Phàm học thông minh, không tiếp tục đi theo Trương Vĩ lách trái lách phải, mà thủy chung vẫn duy trì một khoàng cách với Trương Vĩ, gắt gao nhìn chằm chằm quà bóng trong tay Trương Vĩ.
Ân?
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Trương Vĩ biến đổi lớn.
Phải biết rằng, thời gian vừa rồi, tuy rằng Trần Phàm cướp được bóng, nhưng cơ bàn chỉ dựa vào tố chất xuất sấc vốn có của thân thể, đối với nguyên tẳc phòng thủ cũng không quá tinh thông, mà hiện giờ Trần Phàm bày ra tư thế này, sự khó khăn khi muốn đột phá gia tãng thật lớn.


Trần Phàm chuyển biến, làm trong lòng Trương Vĩ nhấc lên sóng lớn tận trời - hắn đã có thể khẳng định, kỹ thuật chơi bóng rổ của Trần Phàm quà thật là thái điểu, phòng thủ ngưu bức hoàn toàn chỉ dựa vào thân thể xuất sắc, nhưng tốc độ tiến bộ chỉ có thể dùng từ nghịch thiên để hình dung, chỉ một lần giao thủ liền có thể hiểu được tinh túy trong sự phòngthủ.
Trước đó, Trần Phàm không biết nguyên tấc phòng thủ, Trương Vĩ còn không thể đột phá. lúc này thì sao?
Kết quà rất rõ ràng, Trần Phàm đã biết cách làm sao phòng thủ khi đối mặt Trương Vĩ, vì thế không còn cảm thấy phải cố hết sức, nhưng Trương Vĩ lại cảm thấy thật áp lực, liên tục làm ra vài lần động tác già nhưng không mê hoặc được Trần Phàm, trong lòng hắn không ngờ lại có chút khẩn trương.
“Ba.” Ngay sau đó, lúc Trương Vĩ còn do dự suy nghĩ nên dùng phương thức gì vượt qua được Trần Phàm, tay phải Trần Phàm đột nhiên vỗ ra. chuẩn xác chụp tới quà bóng.
Trương Vĩ lại ngẩn ra, Trần Phàm giống như con sói đói vừa phóng tới, ngay tại chỗ lũi nhanh, trong chớp mắt liền vọt tới bên cạnh bóng, chụp lấy quả bóng.
Theo sau, mọi ngưới tại hiện trường đều chứng kiến, Trần Phàm vừa nhặt bóng liền nhìn thấy chung quanh không có ai. đành phải dùng tay phải nâng bóng lên, sau đó.. .sau đó.. .tư thế thật khó xem hướng ngay khung rô ném đi.
“Bên ngoài ba phần tuyến lại dùng một tay ném bóng, có lầm hay không?”
“Cái gì. khoàng cách xa như vậy, hắn có thể ném vào mới là có quỷ.”
Nhìn thấy hành động quái dị của Trần Phàm, bất luận là cầu thủ của ngành kiến trúc hay là khán già tại sân bóng, đều không cho rằng Trần Phàm có thể ném vào.
Thứ nhất, khoàng cách thật sự là quá xa - ngoài ba phần tuyến, một tay ném bóng, dù là cầu thủ chuyên nghiệp cũng rất khó ném vào.
Còn nữa. tư thế ném bóng của Trần Phàm tuyệt không hề có chút tiêu chuẩn, hoàn toàn giống như là ném đại, nếu vào được thật không có thiên lý.
Sự thật đã làm cho những người cho rằng Trần Phàm vốn không thể ném vào rổ một cái tát vang dội.
“Bá.”
Ngay sau đó, bóng vào!
Trốngrỗng...
Ba...ba...
Sau khi bóng vào rổ, đập xuống sàn nhà bằng gỗ, phát ra tiếng vang thanh thúy, tiếng vang trở nên cực kỳ chói tai trên sân bóng vốn đang thật yên lặng.
Giờ khắc này, tính cả Ngu Huyền bên trong tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Phàm, hiên nhiên không ai nghĩ tới việc Trần Phàm có tư thế chơi bóng khó xem như vậy lại có thể ném bóng vào rổ, hơn nữa còn là ở ngoài ba phần tuyến, một tay ném bóng.
“Lừa gạt a?”
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngũi. đại bộ phận trong lòng mọi người đều tuôn ra một ý nghĩ như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của mọi người kể cả Trương Vĩ. Trần Phàm thật sự không hề quan tâm tới.
Đúng như lời của hắn trước đó, thật sự hắn chơi bóng rổ không aiõi. chỉ từng tham gia chơi qua vài lần. đại khái biết được quy tắc, nhưng tư thế lại không tiêu chuẩn, về phần ném bóng vào rồ, lấy trình độ nắm chắc lực đạo của Trần Phàm, đem bóng ném vào trong rồ sẽ không hề “áp lê”
“Trần Phàm cố lên.”

“Trần Phàm quá bồng.”
“Trần Phàm, tiếp tục vào nữa đi. tiêu diệt ngành kiến trúc.”
Ngay cả rất nhiều khán giả của quản lý hệ cũng cho rằng Trần Phàm ném bừa. nhưng Trần Phàm ném bóng vào rồ hoàn toàn ũng hộ khí thế của bọn họ, vẻ mặt bọn họ hưng phấn nhìn Trần Phàm không ngừng vỗ tay.
“Vào bóng mẹ nó a. rõ ràng là lừa gạt.”
“Đúng vậy, nếu hắn có thể ném thêm một lần. ca sẽ ăn quả bóng đó.”
“Đám ngốc tử quản lý hệ, các ngươi dám ném thêm lần nữa không?”
Cùng lúc đó, khán giả ngành kiến trúc tuy rằng buồn bực. nhưng cực kỳ không đồng ý quan điém của khán giả quản lý hệ.
Trong lúc nhất thời, khán giả ngành kiến trúc và quản lý hệ khởi lên trận đấu nước bọt. mà trong sân. cầu thù ngành kiến trúc cũng quay trở về sân của mình.
“Đội trường. tiểu tử này có điểm cổ quái, tôi xem hay là đừng hành động theo cảm tính, chúng ta trước hai ném vào hai quả. Văn hồi khí thế một chút rồi nói sau?” Cùng lúc đó, tên cầu thù phát bóng của ngành kiến trúc không đợi Trương Vĩ gọi lần nữa. lập tức tiến lên nói.
Sắc mặt Trương Vĩ tím lại nhìn trừng Trần Phàm đang đi đến sân của quản lý hệ. tức giận nắm chặt tay: “Được.”
“Trần Phàm, ngượng ngùng a. vừa rồi chúng tôi hiểu lầm cậu.” Cùng lúc đó, cầu thủ quản lý hệ đều đưa ánh mắt xin lỗi nhìn Trần Phàm, trong con ngươi không còn chút nghi ngờ, chỉ còn vẻ bội phục.
Theo bọn họ xem ra. cho dù cú ném bóng vừa rồi của Trần Phàm là ném bừa. nhưng lại ném bừa rất có tiêu chuẩn, huống chỉ thực lực phòng thủ của Trần Phàm rõ như ban ngày, chỉ cần Trần Phàm có thể hoàn toàn phòng thủ chặt chẽ Trương Vĩ. trận đấu tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.
“Không có gì hiểu lầm. quả thật tôi không biết chơi cho lắm.” Trần Phàm lắc lắc đầu. hắn thật ra rất rõ ràng, dưới tình huống không ai phòng thủ. hắm nhắm ngay khung rồ liền có thể cam đoan ném một lần là vào, nhưng nếu như có người phòng thù. sẽ là một chuyện khác, dù sao từ nhắm đến ném cũng phải cần có thời gian, nhưng nếu gặp phải quấy nhiễu, sẽ không khả năng thành công.
Lời nói của Trần Phàm làm tia may mắn trong lòng các cầu thủ quản lý hệ bị dập nát. ngay cả Ngu Huyền cũng cảm thấy được có tiếc nuối, bất quá hắn mim cười: “Trần Phàm, cậu biểu hiện đã rất khá. Không có việc gì. kế tiếp cậu chỉ cần phòng ngự Trương Vĩ là tốt rồi. việc ném bóng giao cho chúng tôi.”
“Ân.” Trần Phàm gật gật đầu. đối với việc phòng thủ Trương Vĩ. hắn không hề có áp lực.
Rất nhanh, trận đấu lại bắt đầu. Trương Vĩ mang bóng tiếp tục tiến công. lần đầu tiên thuận lợi thông qua nửa sân.
Mắt thấy Trương Vĩ thông qua nửa sân. Trần Phàm không đợi Ngu Huyền chỉ huy,
liền tiến lên nghênh đón.
Nhìn thân hình khôi ngô của Trần Phàm lao tới. Trương Vĩ cũng không dám tiếp tục chơi nhiều trò, trước tiên truyền bóng ra ngoài.
Hiển nhiên, hai lần trước bị Trần Phàm cướp bóng, đã để lại bóng ma không nhỏ cho hắn.
Chuyền bóng qua. Trương Vĩ nhanh chóng chạy, cố aắng bõ rơi Trần Phàm, bởi như vậy thì đồng đội còn có thể tiếp tục chuyền bóng cho hắn.
Nhưng...
Bàn tính như ý của Trương Vĩ thất bại. hắn mới vừa khởi động. Trần Phàm cũng đi theo khởi động, giống như thuốc dán dính da gắt gao theo sát hắn. như thế nào siũ bò cũng khôngđược.
Những cầu thủ khác của ngành kiến trúc nhìn thấy Trương Vĩ hoàn toàn bị Trần Phàm đeo sát. rơi vào đường cùng. đành phải bò qua Trương Vĩ. kết quả mất đi sự tổ chức của Trương Vĩ. bốn người còn lại cãn bản không tổ chức được cuộc tiến công hừu hiệu, cuối cùng miền cường ném bóng, ba lần đều không vào.
Cuộc tiến công của ngành kiến trúc chấm dứt. Ngu Huyền lập tức kéo ba 2ã cầu thủ khác của quản lý hệ phát động phản kích, mà Trần Phàm vẫn đứng tại giữa sân.
Tốc độ của Ngu Huyền mặc dù không biến thái như Trần Phàm, nhưng cũng thuộc hạng nhất hạng nhì. tốc độ phản kích rất nhanh, đánh cho ngành kiến trúc trở tay không kịp.
Liên tục đạt được điểm, làm cho khí thế quản lý hệ hoàn toàn áp đảo ngành kiến trúc, ngay cả Trương Vĩ. toàn bộ sắc mặt các cầu thủ ngành kiến trúc đều rất khó coi. loại cảm giác này giống như trong lúc ăn cơm ăn phải một con ruồi bọ, cần bao nhiêu buồn bực liền có bấy nhiêu buồn bực.
Nhất là Trương Vĩ. tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Có lẽ do nguyên nhân quá mức tức giận. lúc này Trương Vĩ mang bóng bị Trần Phàm cản lại. không lựa chọn chuyền bóng. mà dùng một động tác giả vờ chuyền bóng lừa Trần Phàm mắc mưu. kết quả Trần Phàm không những không mắc mưu. còn chụp lấy quả bóng trong tay hắn. sau đó giữ chật, cướp lấy bóng, chuyền cho Ngu Huyền.
Ngu Huyền chụp bóng. như một đầu tàu chạy như điên, một trận gia tốc xông qua. đi thãng tới dưới khung rô của ngành kiến trúcs lập lại chiêu cũ. vẫn ném mạnh bóng vào trong.
Nhìn thấy không thể áp chế khí thế của quản lý hệ. huấn luyện viên ngành kiến trúc lập tức làm ra điều chinh, mặc dù không thay người. nhưng thay đối chiến thuật, không hề lấy tiến công làm chính, mà dùngphòngthủ. truyện được lấy từ website tung hoanh
Hiển nhiên, huấn luyện viên ngành kiến trúc đã nhìn ra sau khi Trần Phàm có thể phòng ngừa Trương Vĩ thật chặt chê, ngành kiến trúc tiến công nhận lấy sự ngăn trở thật nghiêm trọng, muốn vào bóng thật sự không dễ dàng, tình huống như vậy, chỉ phải cam đoan phòngthủ mới có thể bảo chửng được sự thắng lợi cuối cùng.
Không thể không nói chiến thuật của huấn luyện viên ngành kiến trúc làm ra có tác dụng rất lớn - tuy rằng một mình Trần Phàm có thể hoàn toàn ngăn chặn Trương Vĩ. làm Trương Vĩ cơ hồ không nhận được bóng. lực tiến công của ngành kiến trúc giảm thật lớn. nhưng từ sau khi tăng cường phòng thù. quản lý hệ muốn đạt được điểm càng thêm khó khăn hơn.
Tuy rằng khó khăn gia tăng. nhưng tồng thể mà nói, quản lý hệ bởi vì tăng thêm khí thế. lại thêm sức tấn công của Ngu Huyền thật quá dũng mành, dần dần rút nhỏ điêm số chênh lệch.
Nhưng...
Thời gian đã không còn lại bao nhiêu.
Bốn mươi giây...
Khi trận đấu chỉ còn lại bốn mươi giây, quản lý hệ vẫn còn rớt phía sau hai điểm.

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-thien-vuong/chuong-161-Uscaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận