Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 230: Giết chết toàn bộ.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Sưu Tầm By Tiểu Anh - 4vn.eu
“Oanh!”
Một viên đạn xé tan lực cản không khí, chuẩn xác bắn trúng gáy một đại lão* Hồng Trúc bang, một phát nổ đầu, dịch óc hòa cùng máu tươi nháy mắt phun ra, tên đại lão kia bị mất mạng tại chỗ!
“A..a...a!”
Một màn khủng bố này đã làm cho một ít người có tố chất tâm lý kém cỏi đang ở bên cạnh tên đại lão kia sợ tới mức hai chân mềm nhũn trực tiếp té sấp trên mặt đất, mà người có gan lớn lại giống như phát điên, vội vàng bỏ chạy.
“Không cần bắn bọn họ!”
Cùng lúc đó, thanh âm Hà Lão Lục bỗng nhiên vang lên.
Ngay sau đó, tiếng súng dừng lại!
Hà Lão Lục mang theo những đại lão đứng chung chiến thuyền với hắn dưới sự bảo vệ của một đám hắc y nhân che mặt, từ trong bụi cây góc tây bắc mộ địa đi ra.
“Ta đếm ba tiếng, ai chạy nữa, giết không tha!”
Tiếng súng ngừng lại, nhưng những đại lão Hồng Trúc bang bị dọa vỡ mật lại không hề dừng chân mà vẫn tiếp tục chạy như điên, vì thế Hà Lão Lục không thể không hét lớn một tiếng.
Tiếng rống to này quả nhiên đã sinh ra tác dụng, nhóm đại lão không hẹn mà cùng dừng bước, thân mình không thể khống chế run rẩy lên.
Cùng lúc đó, Trần Phàm đã ôm Sở Qua cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, Độc Nhất Đao trốn vào bên trong rừng đá.
“Hoàng Phủ tiểu thư, Trần tiên sinh, huynh đệ phía dưới không đáp lời, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít!” Tránh sau một gốc cây tùng, sắc mặt Độc Nhất Đao ngưng trọng nói.
“Hay là toàn bộ đã chết?” Sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc trở nên cực kỳ khó coi, có điểm không tin tất cả chuyện này là thật sự, dù sao ngoại trừ đường chủ Ám Đường Cô Phi mang theo bốn mươi thành viên đi ra biển, còn lại hai mươi thành viên Ám Đường toàn bộ đều đến nơi này, bọn họ phụ trách công tác thẩm tra hiện trường, hiện giờ toàn bộ đã chết, điều này làm sao có thể làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc thừa nhận nổi đây?
Phải biết rằng, thành viên Ám Đường đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tố chất có thể so sánh với sát thủ chuyên nghiệp bình thường!
“Không có gì kỳ quái, Hà Lão Lục cấu kết với Sơn Khẩu Tổ, hơn nữa lần này Sơn Khẩu Tổ xuất động toàn bộ đều là Ninja trung đẳng. Trung đẳng là người có sức chiến đấu cường hãn nhất bên trong Ninja, năng lực tác chiến của từng binh sĩ cao hơn quân nhân đặc chủng bình thường. Đơn vị bộ đội đặc chủng cực kỳ thần bí của Nhật Bản là do một đám Ninja trung đẳng tạo thành.”
Đối với kết quả này, Trần Phàm cũng không hề cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ thấy mất đi cơ hội mà cảm thấy tiếc hận thôi.
Làm như đã nhận ra vẻ dị thường trong giọng nói của Trần Phàm, sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc lại biến đổi, một loại cảm xúc tự trách xuất hiện trên mặt của nàng: “Trần Phàm, thật xin lỗi, đều do tôi…”
“Bây giờ nói xin lỗi thì đã muộn rồi.” Gương mặt Trần Phàm không chút thay đổi nói: “Hơn nữa theo đội hình xuất tràng của Sơn Khẩu Tổ hiện giờ mà xem, lúc trước có thể bình yên vô sự mà rời khỏi nơi này, cơ hội duy nhất là phải đi theo người của ba giới chính, quân, thương rời đi. Ngoài cơ hội đó ra, không còn biện pháp nào khác, dù là chúng ta bắt cóc Hà Lão Lục thì người của Sơn Khẩu Tổ vẫn sẽ hạ thủ không chút lưu tình!”
Nguyên bản Hoàng Phủ Hồng Trúc bởi vì sự ngu muội cùng do dự của mình mà chậm trễ cơ hội chạy thoát, liền cảm thấy tự trách. Lúc này nghe được Trần Phàm giải thích phân tích xong, trong lòng cũng không dám buông lỏng, trái tim treo cao trên cổ họng nói: “Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Hoàng Phủ kỹ nữ, tạp chủng họ Trần, ta biết các ngươi còn đang ẩn núp trong rừng đá. Ta nói cho các ngươi biết, bên ngoài rừng đá đều có mai phục, hôm nay các ngươi có chạy đằng trời!” Giống như muốn trả lời cho câu hỏi của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hà Lão Lục được vài tên trung đẳng bảo hộ liền mở miệng, trong giọng nói tràn đầy vẻ đắc chí không chút nào che giấu: “Đương nhiên, ta sẽ không để cho các ngươi dễ dàng chết đi như vậy, ta muốn Hoàng Phủ kỹ nữ ngươi phải quỳ gối trước bia mộ của Vấn Thiên đại ca sám hối! Còn về phần ngươi, tạp chủng họ Trần, ngươi hẳn nên cảm tạ Tá Đằng Nhất Lang, hắn nói muốn ngươi còn sống đến gặp hắn!”
Lời của Hà Lão Lục vừa thốt ra gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Độc Nhất Đao trở nên ngưng trọng tới cực điểm, so ra mà nói, gương mặt Trần Phàm lại thoáng bình thản hơn.
Lúc này trên người hắn không hề có vũ khí, nếu Hà Lão Lục liều lĩnh muốn xuống tay, hắn cần phải đem hết toàn lực mới có thể cam đoan chạy trốn, hơn nữa…chỉ thoát được một mình!
Nếu mang theo ba người Hoàng Phủ Hồng Trúc, tuyệt đối không thể nào!
Hiện giờ Hà Lão Lục cần lưu người sống, điều này làm cho hắn thấy được một tia hi vọng.
Nhưng hắn cũng không lập tức triển khai hành động, mà híp mắt lại, nhanh chóng nghĩ đối sách.
Có lẽ bởi vì biết trong tay mấy người Trần Phàm không có vũ khí, nên Hà Lão Lục không chút nào băn khoăn đi ra khỏi lùm cây, đi tới bên cạnh các đại lão, mà vài tên trung đẳng bên cạnh hắn lại đứng theo hình vòng cung, vây hắn ở chính giữa.
“Các ngươi đều là người thông minh, tình huống bây giờ trong lòng các ngươi đều hiểu rõ.” Nhìn sắc mặt các đại lão theo phe của Hoàng Phủ Hồng Trúc thật khó xem, Hà Lão Lục cười thực âm trầm.
“Hà Lão Lục, ngươi là cái thứ vong ân bội nghĩa, ở ngay trong ngày giỗ của Vấn Thiên đại ca mà ngươi lại dám cấu kết với ngoại bang…”
“Phanh!”
Mở miệng răn dạy và quở mắng Hà Lão Lục chính là một gã đại lão trung tâm với Hoàng Phủ Hồng Trúc, là một người mập mạp hơn bốn mươi tuổi, nhưng…lời của hắn còn chưa nói xong, thì đã bị Hà Lão Lục bắn một phát nổ đầu.
Nhẹ nhàng thổi làn khói toát ra từ nòng súng, Hà Lão Lục cười lạnh nói: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu ai còn muốn giáo huấn Hà Lão Lục ta, ta liền giơ hai tay hoan nghênh!”
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Đối mặt với uy hiếp trắng trợn của Hà Lão Lục, nguyên bản những đại lão vốn luôn luôn ủng hộ Hoàng Phủ Hồng Trúc, một đám tức giận nhưng không dám nói gì, chỉ lựa chọn trầm mặc.
Bọn hắn hiểu rõ ràng, hiện giờ nếu có ai tiếp tục muốn làm chim đầu đàn, kết cục chỉ có một chữ: chết!
“Ta biết, trong các ngươi, có nhiều người cho rằng Hà Lão Lục ta không có đạo nghĩa, không nể tình huynh đệ, ngay trong ngày giỗ của Vấn Thiên đại ca lại làm ra chuyện chém giết lẫn nhau!” Nhìn đám đại lão đang trầm mặc, Hà Lão Lục mở miệng lần nữa, trong giọng nói đã tràn ngập hận ý: “Nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, Hà Lão Lục ta, tại sao phải làm như vậy?”
Không ai trả lời.
“Con mẹ nó là ta bị bức tới bước đường này! Bị Hoàng Phủ kỹ nữ cùng tên động loại họ Trần kia bức bách! Có lẽ các ngươi còn không biết, Hoàng Phủ kỹ nữ được Vấn Thiên đại ca bồi dưỡng bao tâm huyết hiện giờ đã yêu tên họ Trần kia! Lúc trước nàng không tiếc trở mặt thành thù với Sơn Khẩu Tổ, cũng là bởi vì điểm này! Đến nỗi…nàng đem tập đoàn Vấn Thiên đi hợp lại cùng hai tập đoàn khác, ở mặt ngoài, nàng muốn giành ích lợi cho chúng ta, mà trên thực tế, nàng đã đem giang sơn do Vấn Thiên đại ca đánh chiếm nhiều năm giao cho tên tiểu động loại kia ah!”
Hoa lạp!
Lời này của Hà Lão Lục vừa ra khỏi miệng, nguyên bản những đại lão ủng hộ Hoàng Phủ Hồng Trúc sắc mặt đột nhiên đều biến đổi!
“Các huynh đệ, đầu óc của các ngươi không kém hơn Hà Lão Lục ta, các ngươi cẩn thận ngẫm lại, ba đại tập đoàn hợp lại, Viễn Sơn tập đoàn là xí nghiệp của gia tộc bạn học hắn, Hải Thụy tập đoàn là xí nghiệp của cha vợ hắn, ngay cả tập đoàn Kerner Er chó má kia cũng là của gia tộc nữ nhân thông dâm với hắn! Mỗi một xí nghiệp đều có quan hệ mật thiết với hắn, còn tập đoàn Thiên Vấn, đây là của cải do Vấn Thiên đại ca hao hết tâm tư tẩy trắng*, Hà Lão Lục ta tuyệt đối sẽ không để Hoàng Phủ kỹ nữ không công đưa cho tên thiên sát tạp chủng kia đâu!” (*: kiểu như rửa tiền, xóa sạch hồ sơ đen.)
“Lão Lục, ta đã sớm hoài nghi Hoàng Phủ nha đầu có ý xấu, hiện giờ nghe ngươi vừa nói như thế, ta mới hiểu được, thì ra Hoàng Phủ nha đầu là muốn đem giang sơn do đại ca cùng chúng ta đánh chiếm giao cho tên vương bát đản kia! Không cần nói nhảm, ta ủng hộ ngươi!”
“Tốt tốt! Hà Lão Lục hôm nay thề với trời, phàm là ai lựa chọn ủng hộ ta, ta vẫn nhận thức hắn làm huynh đệ!”
“Lão Lục, ta cũng ủng hộ ngươi!”
“Ta cũng vậy!”
Trong lúc nhất thời, nguyên các đại lão thuộc phe của Hoàng Phủ Hồng Trúc lại lâm trận phản chiến, trong chuyện này cố nhiên là có nhân tố do Hà Lão Lục đổi trắng thay đen, bất quá cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, dù sao những đại lão kia cũng không phải kẻ ngu ngốc, trong lòng đều tự có tính toán của chính mình.
Bọn hắn chân chính lâm trận phản chiến chẳng qua là bởi vì tình thế bắt buộc mà thôi, nhất là giờ khắc này nếu bọn hắn không tuyển chọn thần phục Hà Lão Lục thì nhất định phải chết!
“Dát dát!”
Xa xa, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn thấy một màn như vậy, nghe được lời nói cuồng vọng của Hà Lão Lục, tức giận đến khuôn mặt trắng bệch, hai tay nắm lại siết chặt vang răng rắc.
Tức giận thì tức giận, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không ngốc tới mức tay không đi liều mạng, mà áy náy nhìn Trần Phàm: “Thực xin lỗi, Trần tiên sinh, là tôi làm phiền anh rồi.”
Vừa áy náy nhưng đồng thời trong con ngươi nàng hiện lên một tia chờ mong, chờ mong Trần Phàm vốn đã lưu lại ấn tượng khắc sâu trong lòng nàng có thể trình diễn ra được kỳ tích.
Trong chuyện này dĩ nhiên có biểu hiện kinh diễm của Trần Phàm đã cấp cho nàng hi vọng, ngoài ra đó là sự yếu nhược đặc hữu của nữ nhân luôn luôn có.
Mỗi người đàn bà đều có sự yếu nhược này, Hoàng Phủ Hồng Trúc mặc dù là nữ trung hào kiệt nhưng khi tới thời khắc nguy nan cũng không có ngoại lệ!
Không riêng gì Hoàng Phủ Hồng Trúc, dù Độc Nhất Đao cũng toát ra vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Phàm!
Nhưng Sở Qua vốn luôn luôn trầm mặc không nói, trên mặt lại không hề tỏ vẻ lo lắng chút nào.
Theo sau, không đợi Trần Phàm mở miệng, vẻ mặt Sở Qua bỗng nhiên bình tĩnh nói: “Sư phụ, tình huống nguy cơ, thầy muốn mang theo ba người chạy trốn, khó khăn quá lớn. Em biết nếu một mình thầy muốn trốn thoát, vẫn là có nhiều hi vọng hơn. Cho nên thầy không cần lo cho chúng ta, chính mình trốn đi!” Nói xong lời cuối cùng, biểu tình của Sở Qua kiên quyết như đinh đóng cột.
Nghe được những lời này của Sở Qua, trong lòng Trần Phàm không khỏi chảy qua một dòng nước ấm.
“Như vậy đi, Trần tiên sinh, nếu như anh có nắm chắc, thì mang tiểu Qua rời đi.” Sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ biến, theo sau cắn răng nói: “Nếu thật sự không có nắm chắc, vậy cũng đừng quản chúng tôi, tự anh đi thôi!”
Vẻ mặt Độc Nhất Đao lại có vẻ coi thường nói: “Trần tiên sinh, tôi đi hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng, anh mang Hoàng Phủ tiểu thư và Sở thiếu gia nhân cơ hội chạy trốn!”
“Không được!” Trần Phàm thật kiên quyết phủ định lời đề nghị của ba người.
“Sư phụ…” Vẻ mặt Sở Qua kích động cố gắng nói gì đó.
“Tiểu Qua, khi tôi quyết định nhận cậu làm đồ đệ, tôi đã xem cậu như đứa em trai của mình, tự nhiên không thể bỏ cậu lại mặc kệ.” Trần Phàm vỗ vỗ bả vai Sở Qua, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Các vị cũng không cần tranh chấp, kế tiếp toàn bộ nghe theo sắp xếp của tôi!”
Sau đó không đợi Trần Phàm nói ra kế hoạch trong lòng, trước mộ địa những đại lão thần phục Hà Lão Lục xong, Hà Lão Lục cũng không nói thêm lời vô ích, mà đưa mắt nhìn về hướng rừng đá cười lạnh nói: “Hoàng Phủ kỹ nữ, nhìn thấy trường hợp bây giờ, trong lòng ngươi có phải rất buồn bực hay không? Ta cho ngươi biết, đây là báo ứng ngươi nên có! Đây là kết cục dành cho ngươi vì đã phản bội Vấn Thiên đại ca!”
truyện copy từ tunghoanh.com
“Còn ngươi nữa, tạp chủng họ Trần, ngươi hẳn là không quên chuyện ngươi bức ta chém đứt hai tay con trai ta đi? Hắc! Ngày đó ta thề với trời, đời này không giết ngươi, Hà Lão Lục thề không làm người! Chờ ngươi rơi vào trong tay Tá Đằng Nhất Lang, ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết!” Nói tới đây, Hà Lão Lục lại vung tay lên: “Hạ mệnh lệnh, bắt đầu động thủ, nhớ rõ đừng tổn thương tiểu Qua, à, lưu lại Hoàng Phủ nha đầu cùng tạp chủng họ Trần!”
Nghe được lời của Hà Lão Lục, tên Ninja tinh thông trung văn cực nhanh thông qua vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh, nhưng nội dung mệnh lệnh khác với lời của Hà Lão Lục: Ngoại trừ Trần Phàm ra, toàn bộ những người khác đều giết chết hết!