Cực Phẩm Thiên Vương Chương 245 : Đúng lúc xuất hiện.

Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 245: Đúng lúc xuất hiện.

Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả Tự: Bảo Ngọc + kalenv --- 4vn.eu
Sưu Tầm By Tiểu Anh - 4vn.eu



Ở trong vòng một năm Lý Dĩnh chưa từng đến tòa biệt thự tại Tử Viên lần trước đã ở lại cùng Trần Phàm. Mà qua đoạn thời gian này, số lần Lý Dĩnh đến biệt thự tại Tử Viên còn nhiều hơn số lần nàng về nhà tại Thang Thần Nhất Phẩm.

Tất cả chuyện này chỉ đơn giản là nàng cảm thấy được tòa biệt thự không lạnh lẽo như nàng cảm thấy, ngược lại trong biệt thự có khí tức Trần Phàm lưu lại cùng dấu vết hai người mây mưa với nhau và còn cả hồi ức...

Ngoại trừ số lần trở về biệt thự tại Tử Viên thường xuyên hơn, Lý Dĩnh còn dưỡng thành một thói quen xấu, mỗi lần nàng ở lại biệt thự Tử Viên, nàng sẽ thức rất khuya, có đôi khi thậm chí tới giữa trưa mới chịu rời giường.



Cũng không phải nàng ngủ nướng tới tận giữa trưa, mà là sau khi tỉnh lại nàng thật sự không muốn rời giường.

Hôm nay cũng là như thế.
Hơn tám giờ sáng nàng đã tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, nàng gọi điện cho trợ lý tiểu Lỵ, an bài công tác một chút, hơn nữa dặn dò tiểu Ly một khi có tình huống gì đặc thù thì lập tức báo cho nàng.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, thân thể nàng vẫn hoàn toàn trần trụi nằm trên giường...

Trước kia nàng vốn không có thói quen ngủ trần, ngoại trừ lần đó cùng Trần Phàm mây mưa trên giường, sau một đêm ngủ trần, nàng đã bắt đầu thích thú.

Lúc mười hai giờ, Lý Dĩnh mở đèn phòng ngủ, ngọn đèn nháy mắt sáng lên, chiếu sáng căn phòng vốn tối đen, thân thể mềm mại đầy đặn của nàng lập tức bại lộ, da thịt bóng loáng như nước cũng không đỏ ửng như ngày hôm đó, mà là hoàn mỹ trắng sáng.

Chậm rãi rời giường, kéo màn ra, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống, chiếu lên người nàng cho nàng một loại cảm giác ấm áp.

Miễn cưỡng duỗi lưng một cái, Lý Dĩnh thở ra một hơi thật sâu, sau đó lập tức đến bên tủ tìm quần áo.

Đối với nàng mà nói, sở dĩ bất buộc bản thân mình phải rời giường là bởi vì lúc mười giờ sáng nàng nhận được điện thoại, là do Tô San gọi tới.

Bởi vì đã cùng Trần Phàm lên giường, quan hệ đã tràn ngập vẻ mờ ám, Lý Dĩnh thấy thẹn trong lòng nên gần đây không liên hệ Tô San, cũng không dám liên hệ.

Ngoài ra có rất nhiều ban đêm cô độc, nàng muốn gọi điện thoại cho Trần Phàm, nhưng sau khi lấy di động ra bấm dãy số của Trần Phàm, nàng lại cũng không đủ dũng khí gọi đi.

Vì thế sau khi nhận được điện thoại của Tô San, trong nội tâm nàng tràn ngập áy náy đồng thời cũng cực kỳ lo lắng, lo lắng chuyện mình lên giường cùng Trần Phàm đã bị Tô San hay biết.

Làm cho nàng yên tâm chính là Tô San cũng không biết quan hệ giữa nàng và Trần Phàm. Tô San chỉ oán giận gần đây vì sao không thấy nàng liên hệ, sau đó nói muốn hẹn nàng ra ngoài dạo phố.

Đối với lời mời của Tô San, Lý Dĩnh tự nhiên không thể cự tuyệt, thứ nhất nàng cảm thấy có lỗi với Tô San, lại thêm thời gian trước kia vào cuối tuần nàng vẫn thường cùng Tô San đi dạo phố.

Nửa giờ sau, Lý Dĩnh mặc quần áo tử tế, trang điềm, cầm một túi xách LV với thiết kế mới nhất rời khỏi biệt thự.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, bên trong là một chiếc áo thun dày màu vàng cổ hơi thấp, lộ ra vùng cổ trắng nõn, chiếc quần da bó sát hoàn toàn bộc lộ đôi chân dài thẳng tắp của nàng, nhất là bờ mông, vun tròn gợi cảm, dưới chân mang đôi giày ống càng làm đôi chân nàng thêm có vẻ thon dài.

Lái xe rời khỏi biệt thự, Lý Dĩnh mở đĩa hát, làn điệu khách sạn California du dương nhất thời vang lên.

Đối với bài nhạc kinh điển này, Lý Dĩnh đã thích rất nhiều năm, nhưng còn nghe hoài không chán.

Bỏ qua nguyên nhân bài hát kinh điển, cũng có quan hệ tới tính cách của Lý Dĩnh rất lớn, nàng là một nữ nhân cực kỳ cảm tính, đáy lòng rất mềm mại.

Nữ nhân cảm tính thường thích nhớ tình bạn cũ, Lý Dĩnh cũng không ngoại lệ.

Đây cũng là nguyên nhân tuy rằng nàng hận Tiết Cường đến tận xương tủy, nhưng không cách nào quên được hắn.

Càng về sau, Trần Phàm xuất hiện, làm cho nàng có thể dần dần rời khỏi bóng ma quá khứ, mà sau khi cùng Trần Phàm phát sinh quan hệ, nàng đã quên lãng Tiết Cường hoàn toàn.

Biện pháp tốt nhất để quên lãng một đoạn cảm tình chính là bắt đầu một cảm tình mới.
Lý Dĩnh đã hiểu minh xác những lời này.

Trong tiếng hát du dương, Lý Dĩnh chạy nhanh ra khỏi khu nhà giàu Tử Viên, đi tới một con đường thông hướng nội thành.

Bởi vì mưa tuyết vừa ngừng rơi, trên mặt đất có chút trơn ướt, ngay cả Lý Dĩnh, toàn bộ xe cộ đều chạy rất chậm, đề phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Bỗng nhiên...

Vừa rẽ vào con đường đi thông nội thành, Lý Dĩnh đang chuẩn bị đổi nhạc, khóe mắt thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy ở phía sau xuất hiện một đạo hắc quang.

Đạo hắc quang dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai cấp tốc hướng xe của nàng tới gần.

Phát hiện thình lình xảy ra làm Lý Dĩnh lập tức ngây ngẩn, sau đó nàng vội vàng vòng tay lái, cố gắng tấp xe vào ven đường.

Bởi vì nàng đã nhìn thấy rõ, mặt sau chạy đến là một chiếc xe hơi.

Nhưng Lý Dĩnh không hề biết người lái chiếc xe hơi kia là Trần Phàm.

Lúc này Trần Phàm đã sắp hoàn toàn rơi vào hỏng mất, trên mặt hoàn toàn vặn vẹo cùng một chỗ, trong con ngươi bắn ra quang mang khát máu, cả người không ngừng run rẩy lên.

Dưới dạng tình hình này, hắn lái xe cũng không đi theo con đường thẳng tắp, mà là như đánh võng, nhìn qua có chút dọa người, giống như tùy thời muốn tông lên bồn hoa ven đường.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ xe hơi đều không hẹn cùng nhường đường cho xe Trần Phàm, tựa hồ sợ hãi bị xe của hắn đụng trúng.

Lý Dĩnh cũng là một trong số đó, nàng muốn tránh né chiếc xe do Trần Phàm đang lái.

Nhưng...
Bởi vì nàng vừa rẽ đường, lại khựng một chút, tốc độ phản ứng chậm hơn những chiếc xe khác một chút.

“Hô... hô...”
Trong Land Rovers, Trần Phàm thở hổn hển.

Ngay sau đó khi hắn nhìn thấy trước mặt có chiếc BMW, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đồng tử nháy mắt phóng lớn, một tia lý trí lóe lên để cho hắn lập tức đạp phanh xe.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Tư...”


Chiếc Land Rovers chạy tốc độ cao bị tác dụng quán tính, giống như bay lượn trên không , trượt ra một khoảng cách trên đường, bay thăng đụng tới chiếc BMW.

“A...”

Trong xe BMW, Lý Dĩnh xuyên thấu qua kính chiếu hậu chứng kiến một màn nguy hiểm này, lập tức thất thanh kêu lớn lên.

Sau thoáng kêu to, chiếc Land Rovers ngừng lại, khoảng cách với xe BMW của Lý Dĩnh không tới một cm.

“Hô hô...”

Lý Dĩnh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy không đụng nhau, không khỏi thở mạnh ra một hơi thật dài.

Trong Land Rovers, trái tim Trần Phàm vốn đang treo tận cổ họng, mắt thấy không va chạm, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bá...

Trần Phàm vừa nới lỏng cảm xúc, cảm xúc thô bạo trong nội tâm lại xuất hiện, làm trong lòng hắn hiện ra một ý niệm cực kỳ tà ác.

Cảm xúc thô bạo cuồng bạo nháy mắt chiếm cứ nội tâm Trần Phàm, để cho hắn có loại xúc động muốn cho xe đụng vào xe phía trước.

Xúc động thập phần mãnh liệt, vô luận hắn áp chế như thế nào cũng chẳng thấm vào đâu.

“Hống...”

Trần Phàm thống khổ vạn phần, phát ra tiếng sầm nhẹ tương tự như dã thú, theo bản năng muốn khởi động xe.

Ngay sau đó không đợi hắn khởi động xe, Lý Dĩnh đã bước xuống chiếc BMW, thần tình tức giận hướng hắn đi tới.

Lý Dĩnh?
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Lý Dĩnh, Trần Phàm không khỏi sửng sốt, sau đó cả người run rẩy mở cửa kính xe.

“Anh này sao lại lái xe kiểu này vậy? Anh có biết lái xe hay không ...” Cửa kính xe vừa mở ra, thanh âm oán giận của Lý Dĩnh truyền vào, chỉ nói được một nửa, Lý Dĩnh bỗng nhiên ngừng lại.

Bởi vì... nàng thấy được Trần Phàm.

“Là anh?” Vừa nhìn thấy là Trần Phàm. Lý Dĩnh lập tức sợ ngây người, biểu tình há hốc mồm trợn mắt.

“Hô... hô.. Trần Phàm thở hổn hển đồng thời nhẹ gật đầu.

Động tác đơn giản đến cực điểm này làm mồ hôi hắn rơi như mưa, trên mặt hoàn toàn vặn vẹo cùng một chỗ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Lý Dĩnh từng chứng kiến bệnh tình Trần Phàm phát tác, nhìn thấy bộ dáng kinh khủng của Trần Phàm, lập tức ý thức được điều gì: “Anh... bệnh tình của anh phát tác?”

“Ân.”

Trần Phàm lại gian nan gật gật đầu, quang mang khát máu trong con ngươi càng ngày càng rõ ràng, cả người tựa hồ sắp bị lạc mình.

Thấy một màn như vậy, biết rõ một khi bệnh tình Trần Phàm chân chính phát tác, sẽ hoàn toàn bị lạc chính mình, Lý Dĩnh lập tức khẩn trương, hai bước tiến lên giật ra cửa xe.

“Hô... hô...”

Trong nháy mắt nàng kéo cửa xe, Trần Phàm dùng sức cắn môi tới bật máu, máu tươi nháy mắt tràn ra, nhuộm đỏ bờ môi của hắn. Dưới sự đau đớn kích thích. Trần Phàm thoáng khỏi phục một tia lý trí, gian nan đem thân thể chuyển qua ghế tay lái phụ, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: “Em... em... em... em tới lái xe, nhanh... rời đi nơi này.”

Nghe được lời nói của Trần Phàm. Lý Dĩnh hiểu được Trần Phàm không cách nào tiếp tục lái xe, sợ hãi còn lái xe sẽ xảy ra chuyện.

Vì thế nàng không hề có chút do dự, ấn mạnh chìa khóa điện tử khóa chiếc BMW của mình lại, sau đó lao vào trong Land Rovers, đóng cửa xe lập tức khởi động máy.

Ở trên đường phố, một ít người lái xe hơi chứng kiến Lý Dĩnh hùng hổ lao xuống, đều dừng xe lại chuẩn bị xem một vở kịch hay, xem Lý Dĩnh làm sao giáo huấn Trần Phàm.

Vì thế khi bọn họ chứng kiến Lý Dĩnh cao quý xinh đẹp chẳng những không giáo huấn Trần Phàm, hơn nữa còn lao vào trong xe hắn, khởi động máy mang theo Trần Phàm rời đi thì bọn họ giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, vẻ mặt trợn mắt líu lưỡi.

Trong xe, Lý Dĩnh cũng không có tâm tình nghĩ những chuyện này, ngoại trừ nàng đem phân nửa lực chú ý để lái xe, phân nửa còn lại tập trung trên người Trần Phàm.

Nàng rõ ràng chứng kiến Trần Phàm ngồi cạnh bên càng ngày càng thống khổ, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy ra trên trán hắn, sân xanh giầngiật lên, hai mất đỏ tươi, cả người liên tục rùng mình.

“Trần Phàm, anh ráng kiên trì một lúc, lập tức về ngay biệt thự.” Thấy một màn như vậy, trái tim Lý Dĩnh nháy mắt treo cao lên, giọng nói khẩn trương tới cực điểm.

“Hống.”

Không trả lời, Trần Phàm phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn, sau đó vung tay lên hung hăng đấm mạnh về phía cửa xe.

“Phanh.”

Một tiếng vang trầm đục, chiếc Land Rovers nổi danh rắn chắc bị một quyền của Trần Phàm nện vào lún sâu.

Mà Lý Dĩnh lại bị hành động bất thình lình của Trần Phàm làm hoảng sợ, thiếu chút nữa cho xe tông vào trong bồn hoa bên vệ đường.

Cũng may trên đường thông tới khu Tử Viên không có nhiều xe cộ, cũng không có nguy hiểm phát sinh.

“Hô...”

Nhìn thấy đã khống chế xe ổn định, trong lòng Lý Dĩnh thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó lập tức nhìn thoáng qua Trần Phàm, kết quả sau khi Trần Phàm đánh ra một quyền phát tiết, tình huống tựa hồ đã đỡ hơn một chút, cả người thoạt nhìn vẫn cực kỳ thống khổ, nhưng không còn tiếp tục lộn xộn.

“Trần Phàm, anh nhẫn nại một chút, đến biệt thự anh sẽ không còn thống khổ nữa.” Lý Dĩnh đạp mạnh chân ga, nói thật nhanh.

Vào lúc này, mặc dù nàng biết sắp sửa phát sinh chuyện gì, nhưng trên mặt lại không hề có chút biểu tình do dự...

Có chỉ là nỗi lo lắng thật sâu cùng một tia hưng phấn không thể ma diệt...

-o0o-



:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn.eu/forum/showthread.php?79511-Keu-Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-thien-vuong/chuong-245-Jzdaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận