Cực Phẩm Thiên Vương Chương 498 : Hô mưa gọi gió, một tay che trời! (1)+(2)

Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 498: Hô mưa gọi gió, một tay che trời! (1)+(2)

Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả Tự: Bảo Ngọc + kalenv --- 4vn.eu
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu



Loảng xoảng loảng xoảng!

Trong đêm tối yên tĩnh, ánh lửa cũng không tắt, một ít mảnh vỡ rơi rụng trên mặt đất, phát ra từng đợt tiếng vang nặng nề.

Xa xa, cơ hồ toàn bộ những chiếc xe trên đường đều giẫm phanh sau tiếng nổ, đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, nhìn một màn phát sinh ở ngã tư đường, há to miệng, hoàn toàn lâm vào trong nỗi khiếp sợ.

Bởi vì tài xế xe Benz đầu tiên phản ứng cực nhanh, tránh thoát một kiếp, tuy nhiên hắn cũng hoảng sợ tới mức không nhẹ.

Hắn cho xe dừng phía trước, cùng đồng bạn nhìn hết thảy cảnh tượng phía sau, hoàn toàn sợ choáng váng.



Cô đông!

Không biết qua bao lâu, đại hán lái xe thu hồi ánh mắt, nhìn qua đồng bạn, hỏi: “Sao... làm sao bây giờ?”

Đại hán bên cạnh hắn cũng lộ biểu tình nghĩ lại mà sợ hãi, nghe được lời nói của đồng bạn, thở hổn hển lắp bắp nói: “Gọi... gọi điện thoại cho Dương Trạc, việc này chúng ta không khả năng xử lý.”

“Hô...”

Nghe được lời nói của đồng bạn, đại hán lái xe cũng không chần chờ, lập tức lấy ra điện thoại gọi cho Dương Trạc.

Đầu bên kia điện thoại, Dương Trạc ngồi trong xe, hút thuốc lá, thần tình âm sâm mà lạnh lùng.

Trước sau xe hắn còn có hai chiếc xe khác, bên trong ngồi đầy người.

Những người đó đều là tâm phúc tuyệt đối của Dương Trạc, mỗi người đều là hạng người lòng dạ độc ác tàn nhẫn, nhuốm máu vô số!
nguồn tunghoanh.com
Ông!

Cho tới nay, Dương Trạc đều thích để điện thoại theo chế độ rung.

Lúc này ngạc nhiên nghe được thanh âm điện thoại rung lên, động tác hút thuốc của hắn hơi khựng lại, sau đó lấy ra di động nhìn thoáng qua dãy số, gương mặt không chút thay đổi tiếp điện thoại.

“Dương... Dương gia, không xong, Khổng gia đã chết..”

Bên tai vang lên thanh âm truyền ra trong điện thoại, biểu tình băng sương của Dương Trạc đột nhiên biến đổi, trong con ngươi âm sâm nháy mắt phóng lớn: “Cái gì?”

“Khổng... Khổng gia đã chết!” Đầu bên kia điện thoại, bảo tiêu của Khổng Khê còn sợ hãi lặp lại một câu.

Lại nghe được câu nói của bảo tiêu Khổng Khê, sắc mặt Dương Trạc trở nên cực kỳ khó xem, đôi mày trong nháy mắt cau chặt lại, mang theo vài phần khiếp sợ, vài phần nghi hoặc hỏi: “Sao lại thế này?”

“Xe... tai nạn xe cộ!” Bảo tiêu Khổng Khê vội vàng đem chuyện đã trải qua nói với Dương Trạc.

Nghe được lời nói của bảo tiêu Khổng Khê. Dương Trạc trầm mặc!

Trực giác nói cho hắn biết, cái chết của Khổng Khê tuyệt đối có vấn đề!

Vừa hiểu được điểm này, trong lòng hắn đột nhiên tràn ngập ra một cỗ trực giác nguy hiểm.

“Dừng xe!”

Trong lòng tràn ngập ra cảm giác nguy hiểm, Dương Trạc theo bản năng hô to với tài xế.

“Tư...”

Nương theo một trận thanh âm của lốp xe ma sát với mặt đất, cả ba chiếc xe hơi toàn bộ ngừng lại.

Khi xe ngừng lại, Dương Trạc đột nhiên phát hiện trên con đường nhỏ ngày trước vốn không ít xe, đêm nay lại rất trống trải, trước sau chừng một cây số cơ hồ không thấy bóng một chiếc xe nào.

Làm một người hàng năm sống trên lưỡi dao nhuốm máu, Dương Trạc có năng lực cảm ứng nguy hiểm hơn hẳn người thường, đồng dạng năng lực quan sát cũng là nhất lưu.

Phát hiện kỳ quái này, làm cỗ trực giác bất an trong lòng hắn càng tăng thêm mãnh liệt.

“Trở về!”
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Dương Trạc lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

“Phanh!”
Lời của hắn vừa hạ xuống, trên con đường im lặng đột nhiên vang lên tiếng súng.

“Đông!”
Sau khi tiếng súng vang lên, một thanh âm càng khủng bố vang vọng phía chân trời.

Trong biểu tình ngây ngốc của đám người Dương Trạc, chiếc Buick phía trước đột nhiên nổ mạnh, bay lên trời, ánh lửa bốc cao, một đống hoang tàn văng khắp nơi!

“Có mai phục, mau triệt!”

Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Dương Trạc lập tức hiểu được điều gì, lớn tiếng kêu lên.

Vừa nói chuyện, hắn lập tức nằm ngang xuống, trực tiếp nằm lên phía sau xe, đồng thời cầm lấy chiếc Desert Eggle, gương mặt thật khó xem quét mắt nhìn chung quanh.

“Oanh!”

Nghe được lời nói của Dương Trạc, tài xế lập tức khởi động xe, tiếng gầm rú phần phật vang lên, làm cho lòng người sợ hãi.

“Phanh!”

Lại vang lên một tiếng súng, viên đạn xuyên qua lực cản không khí, chuẩn xác bắn trúng lốp xe của hắn.

“Tê...”

Lốp xe đột nhiên bị viên đạn bắn nổ tung, trở nên khô quắt, chiếc xe lập tức lao vào hàng cây hai bên đường.

“Phanh!”

“Tê...”

Sự tình đồng dạng lại xuất hiện ở chiếc phía sau, lốp xe cũng bị bắn nổ, trực tiếp lao vào hàng cây bên đường.

“Ngưu bức! Ngưu ca, tài bắn súng này của anh đúng là không tầm thường nha!” Đại Hùng núp trong bụi cỏ xa xa chứng kiến Ngưu Quân bắn ra ba phát, một phát trúng bình xăng, hai phát trúng hai lốp xe, làm cho đối thủ không thể chạy trốn, không khỏi bội phục vươn ngón cái.

“Nổ súng!”

Đối mặt lời khen ngợi của Đại Hung, thần tình Ngưu Quân không chút thay đổi hạ mệnh lệnh.

“Đát đát đát đát...”

Thanh âm hạ xuống, đám quân nhân xuất ngũ thần tĩnh kích động bóp cò, làn mưa đạn giống như càn quét hướng về hai chiếc xe còn lại, nháy mắt bắn vỡ cửa kính xe, tiếng vang loảng xoảng không ngừng vọng lên bên tai.

Trong xe, những đại hán từng đi theo Dương Trạc sau khi biết được lốp xe bị nổ, lập tức lao xuống muốn bỏ xe chạy trốn.

Hiện giờ đoàn người của Ngưu Quân đang tiến hành áp chế bằng hỏa lực, bọn hắn chỉ có thể nằm trong xe, không dám nhúc nhích, trong đó có hai gã đại hán bị bắn trúng, vết thương nhẹ.

“Đạn khói!”

Sau một trận hỏa lực áp chế. Ngưu Quân lại truyền ra mệnh lệnh.

Nghe được lời nói của Ngưu Quân, hai gã quân nhân đã sớm chuẩn bị xong đạn khói, lập tức ném ra ngoài.

-o0o-
“Sưu!”
“Sưu!”

“Loảng xoảng!”
“Loảng xoảng!”

Sau một trận vang giòn nổ lên, khói trắng nổi lên khắp bốn phía hai chiếc xe còn lại.

“Khái... khái...”

Bởi vì kính xe đã bị bắn vỡ, khói trắng tràn vào trong xe, toàn bộ đám người của Dương Trạc vừa che miệng mũi vừa ho khan.

“Phương hướng đông bắc ba mươi độ, bắn!”

Cùng lúc đó, Dương Trạc cũng biết hôm nay đá tới tấm sắt, chỉ sợ cửu tử nhất sinh, không thể ngồi chờ chết, truyền đạt mệnh lệnh.

Nghe được lời nói của Dương Trạc, những đại hán kia lập tức cầm lên vũ khí, thần tình nước mắt nước mũi hướng bụi cỏ xa xa bắn tới.

“Đát đát đát đát...”
Tiếng súng lại vang vọng phía chân trời.

Đối mặt đám người Dương Trạc phản kích, ngay cả Ngưu Quân bên trong, mọi người đều đem thân mình dán chặt trên mặt đất.

“Mẹ nó, đám món lòng này, phản ứng thật đủ nhanh chóng!” Đại Hùng quỳ rạp trên mặt đất, khó chịu mắng một câu, sau đó ăn phải một miệng bùn đất đành phải ngậm miệng lại.

“Tổ hai, hành động!”
Ngưu Quân bình tĩnh ngầm hạ mệnh lệnh thứ ba.

Thanh âm hạ xuống, một đám quân nhân xuất ngũ mặc quân phục tác chiến màu đen từ bụi có đối diện bên đường nhảy ra, giống như u linh cấp tốc lao tới gần hai chiếc xe.

Trong xe, Dương Trạc nhìn thấy phe mình áp chế được đối thủ, lập tức mở cửa xe, thả người nhảy xuống định lao vào hàng cây bên đường.

“Phanh!”

Không đợi Dương Trạc rơi xuống đất, trong nhóm quân nhân lao tới có người bóp cò, viên đạn vô cùng chuẩn xác bắn trúng thân thể Dương Trạc.

“Phanh phanh phanh phanh..”

Theo sau, làn mưa đạn như không cần tiền, bắn thẳng vào người Dương Trạc.

Oanh!

Dương Trạc ầm ầm ngã xuống đất, thân thể bị bắn thành cái sàng, máu chảy không ngừng.

“Phốc xuy!”

Cùng lúc đó, nhóm quân nhân giải ngũ tiếp cận hai chiếc xe hơi, đeo mặt nạ phòng độc huy động dao găm trong tay, giống như giết gà thu gặt lấy tính mạng đám thủ hạ của Dương Trạc.

Chỉ trong ba mươi giây!

Ba mươi giây đi qua, tiếng súng biến mất, toàn bộ mười một người kể cả Dương Trạc đã chết sạch.

Có thể nói, đây là một lần chặn giết vô cùng hoàn mỹ!

Ngay khi cuộc chiến đấu vừa hạ xuống màn che, thanh âm tiếng còi cảnh sát cắt qua bầu trời Hàng Châu.

“Rửa sạch chiến trường, lui lại!”

Nghe được tiếng còi cảnh sát, Ngưu Quân vừa từ trong bụi cỏ đi ra liền truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng.

Nghe được lời của Ngưu Quân, những quân nhân ưu tú xuất ngũ cực kỳ ăn ý đem những thi thể chồng chất lên hai chiếc xe hơi, sau đó toàn bộ lui lại.

“Đông!”

Khi bọn hắn biến mất trong đêm tối, một tiếng vang thật lớn vọng lại phía chân trời, hai chiếc xe hơi đồng thời nổ mạnh, ánh lửa tận trời.

Thành phố Hàng Châu, hoàn toàn đại loạn!

Nửa giờ sau.

Cửu Khê Mân Côi Viên, bên trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương.

Nạp Lan Hương Hương mặc một bộ áo ngủ màu hồng phấn, cuộn tròn trên sô pha, đang cầm điều khiển từ xa, không ngừng chuyển kênh ti vi, bộ dáng không chút yên lòng.

Bỗng nhiên...

Động tác của nàng ngừng lại.

“Ước chừng ba mươi phút trước, trên đường XX trong Hàng Châu, lần lượt phát sinh hai tai nạn giao thông nghiêm trọng, đã làm giao thông hoàn toàn tê liệt. Theo lời của người phụ trách cảnh sát, tổng giám đốc Khổng Khê của công ty bất động sản Thụy Phong đã chết trong tai nạn xe cộ, nhân số thương vong cụ thể cảnh sát tạm thời chưa công bố, thỉnh tiếp tục chờ đợi tin tức tiếp theo.”

Khổng Khê đã chết?

Chết vì tai nạn giao thông?

Nhìn hình ảnh hỗn loạn trên màn hình cùng những cảnh sát võ trang đầy đủ, Nạp Lan Hương Hương ngây người.

Sau thoáng khiếp sợ, trong óc của nàng theo bản năng hiện ra thân ảnh của Trần Phàm, lại nhìn thoáng qua cửa thang lầu.

Một cảm giác xúc động không thể đè nén làm nàng buông điều khiển từ xa nhảy xuống sô pha, để chân trần muốn đi lên lầu.

Nhưng vừa đi được vài bước, nàng thanh tỉnh lại, thoáng do dự, cuối cùng không đi lên lầu.

Lầu hai, trong phòng sách.

Trần Phàm cầm di động, đứng bên của sổ, nhìn bầu trời đêm lấp lánh vô số ánh sao, thần tình bình tĩnh như nước.

Trước đó, chó điên Lâm Đông gọi điện thoại cho Trần Phàm hồi báo hành động đêm nay, vì thế đối với hết thảy phát sinh trước đó, Trần Phàm rõ như lòng bàn tay.

“Ông...”

Đột nhiên, trong sự chờ đợi của Trần Phàm, thanh âm điện thoạị vang lên.

Trần Phàm cầm di động nhìn xuống, phát hiện là dãy số đặc thù của đại viện tỉnh ủy, trong lòng chợt hiếu, nhận nghe điện thoại: “Uy.”

“Tiểu Trần, chuyện khi nãy là người của cậu làm sao?” Đầu bên kia điện thoại, Chu Bình Xuyên đã nhận được tin tức, ngữ khí ngưng trọng hỏi.

Lúc này nghe được câu hỏi của Chu Bình Xuyên, Trần Phàm cũng không Phủ nhận, cũng không thừa nhận, mà lập lờ nước đôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ai.” Đầu bên kia điện thoại, Chu Bình Xuyên thở dài, nói: “Tiểu Trần, trước kia cậu đã từng đáp ứng tôi, làm việc phải có mức độ. Chuyện đêm nay dừng ở đây, nêu không không ai có thể giải quyết cho xong đâu.”

“Được.”

Trong đầu Trần Phàm dần dần hiện ra thân ảnh vị lão nhân cả đời toàn tâm toàn ý vì dân, liền đáp ứng xuống.

Nghe được lời hứa hẹn của Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại Chu Bình Xuyên cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp gác máy.

Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Trần Phàm chậm rãi bấm một số điện thoại, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm cung kính: “Trần tiên sinh.”

“Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, La Vĩ, tôi hi vọng chuyện kế tiếp anh có thể giao cho tôi một lời giải đáp thỏa mãn.” Nhìn lên bầu trời đầy ánh sao đêm, Trần Phàm nhẹ nhàng nói.

“Xin yên tâm, Trần tiên sinh, tôi biết nên làm như thế nào.” Thần tình La Vĩ thật phức tạp cấp ra câu trả lời thuyết phục.

Vừa mở miệng, hắn cùng những người đang chú ý tới trận long hổ đấu này đều hiểu được: Qua đêm nay, Trần gia thanh niên ở Hàng Châu thậm chí cả chiết Giang hô mưa gọi gió, một tay che trời!

-o0o-

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-thien-vuong/chuong-498-KZfaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận