Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 508: Đụng ngã mũi súng
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả Tự: Bảo Ngọc + kalenv --- 4vn.eu
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Trong đầu dần hiện ra tên “Trần Phàm”, trên mặt mọi người kể cả Vương Hạo đều lộ ra vẻ sợ hãi không thể che giấu.
Dù Vương Hạo là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng, dù hắn luôn miệng nói không cần qua bao lâu, Trần Phàm sẽ bị diệt.
Nhưng ít nhất, trước khi Trần Phàm gặp tai ương, hắn không dám cũng không thể đắc tội Trần Phàm.
Với những hành vi trước kia của Trần Phàm, Vương Hạo hoàn toàn tin tưởng, Trần Phàm dám dùng một cái tát chụp chết hắn!
Hơn nữa còn giống như đập một con ruồi...
Dù sao, ngay cả Tiết Cường mà Trần Phàm cũng dám giết, ngay cả mặt của Yến gia đại thiếu Yến Thanh Đế mà cũng dám đánh!
“Cô đông!”
Nuốt nước bọt, thần tình Vương Hạo ngưng trọng nhìn Phó Hổ, khẩn trương hỏi: “Là Trần Phàm giở trò quỷ?”
“Anh phối hợp thì cái gì cũng dễ nói, không phối hợp, không ai có thể cứu được anh.” Phó Hổ cho một đáp án lập lờ nước đôi, lại làm cho mọi người kể cả Vương Hạo càng thêm tin tưởng là Trần Phàm giở trò quỷ.
Nhận thấy được vẻ sợ hãi toát ra từ trong con ngươi đám người Vương Hạo, Phó Hổ âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì Trần Phàm ra mặt, hắn nhất định phải xử lý chuyện này, nhưng nên xử lý như thế nào, hắn luôn thật đau đầu, cuối cùng sau khi thương lượng với La Xuân, quyết định đưa ra danh nghĩa của Trần Phàm, làm Vương Hạo biết khó mà lui, nói như vậy chẳng những hắn có thể hoàn mỹ xử lý chuyện này, còn có thể hai bên đều không đắc tội.
Sự thật chứng minh ý nghĩ của hắn là chính xác.
Lại bị Phó Hổ cảnh cáo, dáng vẻ bệ vệ hung hăng của Vương Hạo trong nháy mắt bị giội tắt.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt hắn thật ngây ngốc, cảm giác giống như đang hỏi: Tôi cùng Trần Phàm không oán không cừu, vì sao hắn phải đối phó tôi?
Thế nhưng hắn đang nhớ lại chuyện của Trương Thiên Thiên.
Chẳng lẽ vì con kỹ nữ Trương Thiên Thiên kia sao?
Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Tiểu đãng phụ Trương Thiên Thiên kia làm sao có thể dời ra được chỗ dựa vững chắc như Trần Phàm?
“Đi!”
Bạch cục trưởng nhìn thấy sắc mặt Vương Hạo thay đổi không ngừng, không nói thêm lời nào, vung tay lên, hai gã cảnh sát trực tiếp áp giải Vương Hạo rời khỏi hậu trường.
Nhìn thấy Vương Hạo bị mang đi, bên trong hậu trường, những vũ công, thành viên dàn nhạc, cùng với những nghệ sĩ đều nhìn nhau, không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.
“Chờ Vương Hạo đi rồi, các vị phái người lên sân khấu giải thích, nói thân thể Vương Hạo đột nhiên phát bệnh, không thể tiếp tục cử hành buổi biểu diễn, buổi biểu diễn đổi thành buổi biểu diễn của các ngôi sao.” Phó Hổ nói xong giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Một lát nữa sẽ có thêm nghệ sĩ đến nơi này, cộng thêm sáu người, cũng đủ cho các vị chống đỡ hiện trường.”
Đây là kết quả do Phó Hổ cùng La Xuân thương lượng, nếu vô duyên vô cớ hủy bỏ buổi biểu diễn của Vương Hạo, khán giả khẳng định không vui, biện pháp tốt nhất chính là dùng những ngôi sao khác lật đổ vị trí của Vương Hạo, thậm chí còn dùng những ngôi sao có danh khí còn lớn hơn Vương Hạo để thay thế.
Chỉ có như vậy mới có thể tránh việc bị khán giả gây nháo.
Dù sao ngoại trừ những fan hâm mộ quá trung thành, những khán giả khác nhìn thấy có nhiều ngôi sao nổi tiếng cùng lên sân khấu biểu diễn, trong lòng sẽ không còn oán khí, về phần những fan trung thành nhỏ nhoi, cho dù muốn nháo sự cũng không nhấc lên nên sóng to gió lớn gì.
Ngay khi Phó Hổ dựa theo ý tứ của Trần Phàm đi xử lý Vương Hạo, Trần Phàm ngồi trên chiếc Bentley chạy thẳng tới tiểu khu của vợ chồng Trương Sinh Quang.
Chỗ ở của vợ chồng Trương Sinh Quang nếu nói chính xác cũng không được tính là khu nhà giàu, nhưng phương tiện tiểu khu cũng nhất lưu, thân phận các hộ gia đình cũng không kém, thuộc loại “gần như khu nhà giàu”.
Nhưng so với giá cả của ngành bất động sản nhất phi trùng thiên của hôm nay, cho dù là tiểu khu như vậy, một tòa biệt thự cũng có giá hơn triệu, người thường vốn không thể nào mua nổi.
Mặc dù ở trong trí nhớ của bảo an tiểu khu bên trong những hộ gia đình này cũng không ai lái chiếc Bentley có giá trị gần triệu bạc, hơn nữa còn có biển số xe sáu số, nhưng hắn biết rõ chủ nhân của chiếc xe hơi kia không phải người như hắn có thể đắc tội, cho nên thật biết điều cũng không lựa chọn ngăn trở mà lập tức cho đi.
Rất nhanh, một chiếc Bentley, một chiếc Audi A7, một chiếc Cayenne, cùng bốn chiếc xe Benz thuận lợi tiến vào trong tiểu khu.
Trong xe Benz là thành viên Ám Đường, mà trong Audi A7 cùng Cayenne lại là những đặc công âm hồn không tiêu tan luôn đi theo sau Trần Phàm.
Nhìn qua kính chiếu hậu thấy xe đặc công cũng chạy nhanh theo sau, Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: “Nghĩ biện pháp dẫn dắt họ đi vòng quanh, sau đó lúc vung lắc họ bỏ tôi xuống.”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Phàm, a Ngốc không nói thêm lời nào trực tiếp dùng vô tuyến điện chuyển đạt mệnh lệnh của Trần Phàm.
Vài giây sau, bốn chiếc xe Benz bỗng nhiên ngừng lại trên đường, đem mặt đường vốn không lớn lắm bịt kín lại, làm cho chiếc Audi A7 cùng Cayenne không thể chạy qua, a Ngốc lái chiếc Bentley cực nhanh rẽ ngoặt phía trước, biến mất trong đêm tối.
“Có biến!” Đặc công bên trong Audi A7 nhìn thấy đường đi phía trước bị ngăn cản, vội vàng nói: “Đi xuống một người bảo họ tránh đường ra.”
Vừa ra mệnh lệnh, một gã đặc công được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức xuống xe, bước nhanh về hướng bốn chiếc xe Benz.
Nhưng...
Không đợi đặc công kia tới gần, bốn chiếc xe Benz lần lượt khởi động lướt đi, con đường lại trở nên thông suốt.
Cùng lúc đó, a Ngốc cho Bentley dừng lại, Trần Phàm xuống xe biến mất trong đêm tối.
Năm phút sau, Trần Phàm tìm được biệt thự của vợ chồng Trương Sinh Quang.
Đi vào cổng biệt thự, Trần Phàm nhìn thoáng qua phía sau, xác định không còn bị đặc công theo dõi, liền bấm chuông cửa.
“Xin hỏi anh tìm ai?” Chuông cửa vang lên, máy điện tử truyền ra thanh âm Trương Sinh Quang.
“Tôi là Trần Phàm.” Trần Phàm báo tên mình.
“Bá!”
Nghe được lời nói của Trần Phàm, cửa điện tử nháy mắt mở ra, Trần Phàm bước vào đại viện biệt thự.
Cùng lúc đó, mẹ của Trương Thiên Thiên là Phùng Đình cùng Trương Sinh Quang đều thần tình kích động từ trong biệt thự vọt ra. Trương Thiên Thiên đi theo phía sau bọn họ, sắc mặt phức tạp.
“Trần...Trần tiên sinh, ngài đã tới.” Phùng Đình dẫn đầu chào hỏi Trần Phàm, ngữ khí cung kính, sắc mặt kích động.
Trần Phàm nhìn thoáng qua Trương Thiên Thiên vẻ mặt phức tạp đứng phía sau Phùng Đình, nhìn Phùng Đình gật gật đầu: “Dì Phùng, đi vào nói.”
Nghe được lời nói của Trần Phàm, hai người Phùng Đình cùng Trương Sinh Quang không dám chậm trễ, vội vàng tránh thân mình để Trần Phàm đi vào.
Mà Trương Thiên Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ không tránh đường.
Trong màn đêm, thân thể mềm mại gợi cảm của nàng run rẩy lên, khuôn mặt có vẻ tái nhợt, nhẹ cắn môi không dám trực tiếp nhìn thẳng ánh mắt Trần Phàm.
“Tôi tới để hỏi rõ dì về tình huống cụ thể, để áp dụng biện pháp.” Trần Phàm đi tới trước người Trương Thiên Thiên, thở dài nói: “Đi vào nói đi, bên ngoài không có phương tiện.”
“Ân.”
Trương Thiên Thiên cũng không tiếp tục nói lời xin lỗi, cũng không nói cảm ơn, chỉ nhẹ gật đầu.
Rất nhanh. Trần Phàm cùng Trương Thiên Thiên dẫn đầu đi vào biệt thự, vợ chồng Trương Sinh Quang theo sát phía sau.
Sau khi tiến vào biệt thự, Trương Thiên Thiên chủ động đi pha trà cho Trần Phàm, mà Phùng Đình cùng Trương Sinh Quang cung kính đứng một bên sô pha, thần tình ân cần tươi cười, bộ dáng muốn nói lại không dám nói.
“Dì Phùng, hôm nay tôi tìm dì là muốn hiểu biết rõ tình huống cụ thể, để tôi có thể giúp dì xử lý chuyện này.” Trần Phàm nhìn thoáng qua Phùng Đình, nghiêm túc nói: “Dì ngồi xuống đi, đem mọi chuyện chi tiết nói cho tôi biết, đừng giấu diếm bất cứ việc gì.”
“Được, được!”
Phùng Đình vừa nghĩ chuyện mình làm vốn là phạm pháp, nhiều ít có chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới Trần Phàm đến đây là vì giúp đỡ mình, nên liền bình thường trở lại.
Theo sau, Phùng Đình ngồi trên sô pha thần tình như đứng đống lửa ngồi đống than, Trương Sinh Quang ngồi bên cạnh bà ta, Trương Thiên Thiên pha xong trà cho Trần Phàm, không ngồi xuống, mà đứng sang một bên, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trần Phàm vốn đã sớm điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng.
Mười phút sau, Phùng Đình đem việc mình tham ô hối lộ khi còn nhậm chức tại ngân hàng nói hết cho Trần Phàm, không dám có chút giấu diếm nào.
Nghe xong Phùng Đình thuật lại, Trần Phàm không khỏi cau mày.
Bởi vì căn cứ Phùng Đình thuật lại, trong những năm qua bà ta đã nhận hối lộ cao tới mức một triệu hai trăm ngàn, còn dùng ba trăm ngàn trong công quỹ đầu tư cổ phiếu, tuy rằng sau đó có trả vào, nhưng cũng bị lưu lại dấu vết.
Nhìn thấy Trần Phàm nhíu mày, Phùng Đình không khỏi có chút lo lắng, hoảng sợ nói: “Trần.. .Trần tiên sinh..”
“Dì Phùng, chuyện này tôi sẽ xử lý cho dì.” Trần Phàm trầm tư một lúc, nói: “Nhưng chỉ có lần này, sau này nếu dì còn làm chuyện như vậy nữa, tôi sẽ không giúp dì.”
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Phùng Đình chợt ngẩn ra, sau đó hưng phấn bật dậy khỏi sô pha, liên tục cúi đầu với Trần Phàm, nói: “Cảm ơn Trần tiên sinh! Xin Trần tiên sinh yên tâm, sau này tôi cũng không dám làm loại chuyện này nữa đâu!”
Không riêng gì Phùng Đình hưng phấn không gì sánh kịp, ngay cả Trương Sinh Quang cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù hắn không đồng ý việc Phùng Đình buộc Trương Thiên Thiên lên giường với đàn ông khác, nhưng dù sao Phùng Đình cũng là vợ hắn nhiều năm như vậy, tự nhiên không muốn nhìn thấy vợ mình phải chịu chết.
So ra mà nói, Trương Thiên Thiên cũng không hề kích động, cũng không hưng phấn, ngược lại còn có tia lo lắng.
So với cha mẹ mình, nàng hiểu rõ năng lực của Trần Phàm khủng bố tới bực nào, theo nàng xem, chỉ cần Trần Phàm ra mặt thoải mái giải quyết chuyện này, khó khăn không lớn nhưng đồng dạng địch nhân của Trần Phàm cũng rất khủng bố.
Hơn nữa địch nhân của Trần Phàm vẫn luôn một mực tìm kiếm nhược điểm của hắn, chuyện của mẹ mình nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu Trần Phàm ra mặt giải quyết chuyện này, chưa chắc sẽ không bị bắt trúng nhược điểm.
Nhận thấy được ánh mắt lo lắng trong con ngươi của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm chỉ cảm thấy trong lòng mình có điều gì đó chợt khơi gợi lên.
Hắn vừa chuẩn bị nói gì đó, lại nghe bên trong đại sảnh vang lên chuông điện thoại di động, đó là bài hát “Tương lai của tôi không phải là giấc mộng”.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, dọa vợ chồng Trương Sinh Quang nhảy dựng, Trương Thiên Thiên cũng ngây ra, lấy ra di động nhìn xem.
Nhìn thấy dãy số biểu hiện trên màn hình, chân mày Trương Thiên Thiên theo bản năng chợt nhíu lại.
Chi tiết nhỏ này rơi vào trong mắt Trần Phàm, làm Trần Phàm nháy mắt hiểu được điều gì, chỉ sợ người gọi điện thoại có quan hệ tới chuyện này, liền hỏi: “Ai gọi tới?”
“Đào Vĩ.” Trương Thiên Thiên ngẩng đầu, thành thật nói.
Đào Vĩ?
Nghe được hai chữ này, Trần Phàm thoáng trầm ngâm, liền đứng dậy nói: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi nghe.”
Trương Thiên Thiên nhẹ gật đầu, đi tới đưa di động cho Trần Phàm.
Ngửi được hương thơm nhẹ nhàng trên người Trương Thiên Thiên, ngón tay hai người vừa chạm vào nhau liền tán ra.
Trần Phàm tiếp nhận di động, gương mặt vẫn bình thường, Trương Thiên Thiên lại giống như bị điện giật, thân hình hơi run lên, trái tim đột nhiên đập nhanh khủng khiếp.
Khi trước Trương Thiên Thiên cũng từng được vinh hạnh và may mắn được Trần Phàm ôm vào trong lòng.
Khi đó tuy rằng nàng cảm thấy thật vinh hạnh cùng may mắn, rất hạnh phúc, nhưng không mẫn cảm như trong hiện tại.
Cũng không để ý tới biểu tình biến hóa thật nhỏ của nàng, Trần Phàm nhấn nút nghe máy.
“Hay a, Trương Thiên Thiên, nhiều ngày không gặp, lòng kiên nhẫn của cô cũng phát triển nhiều a?” Điện thoại chuyển được, không đợi Trần Phàm mở miệng, Đào Vĩ bên kia điện thoại vừa gọi điện cho thư ký của cha mình nhưng không có kết quả, đã nổi giận đùng đùng nói: “Tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng, cô muốn cho mẹ cô chết hay là đi bồi Vương Hạo lên giường?”
“Nếu thứ nào cũng không tuyển đây?” Trần Phàm nheo mắt lại.
Cũng không tuyển?
Câu trả lời làm cho Đào Vĩ ngẩn ra, sau đó âm trầm hỏi: “Anh là ai?”
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Tập đoàn Cao Tường, Trần Phàm.” Trần Phàm thản nhiên nói: “Trở về nói với lão tử của anh, chín giờ, tôi thỉnh hắn uống trà tại Thạch Phong trà viên.”
Tập đoàn Cao Tường, Trần Phàm?
“Ba!”
Chiếc di động đời thứ tư của Apple rơi trên sàn nhà, phát ra thanh âm thanh thúy.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Đào Vĩ trắng bệch, giống như bị kinh phong, cả người run lẩy bẩy không thôi...
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn.eu/forum/showthread.php?79511-Keu-Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: