Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 54: Trò chơi cạnh tranh.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
:77: Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel :99: Mời anh em chung vui :61: Và tài trợ :88:
Chờ khi bác gái canh giữ cổng ký túc xá hồi phục lại tinh thần, thì Điền Thảo đã đi lên lầu. xa xa chiếc Bugatti Veyron cũng khởi động. dọc theo vườn trường chạy ra ngoài đường lớn.
Lên lầu hai, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn đèn xe biến mất xa xa. trong đầu Điền Thảo theo bản năng dần hiện ra tình cảnh Trần Phàm đeo mặt nạ dát vàng giống như thiên thần hạ phàm xuất hiện.
Một màn kia, tựa như điêu khắc tận sâu trong nội tâm của nàng, tựa hồ vĩnh viễn không thể hủy diệt!
Nàng khẽ nhắm mắt, Điền Thảo nhẹ nhàng tự nói với mình: “Điền Thảo, mi cần phải nhớ rõ, mi chỉ có thể dựa vào chính mình, nam nhân vốn không đáng tin cậy.”
Dứt lời, Điền Thảo mở choàng mắt, dưới ánh đèn, đôi con ngươi của nàng đã hoàn toàn khỏi phục bình tĩnh.
Trở lại phòng ngủ. Điền Thảo dựa theo lời Trần Phàm dặn dò khi nãy, dùng nước đá đắp mặt để cho bớt sưng, sau đó uống thuốc. Đợi sau khi nàng làm xong tất cả chuyện này, thì cũng đã gần tới hai giờ sáng rồi.
Ở dĩ văng, mỗi lúc trời tối Điền Thảo xem hết tin tức, sẽ bỏ ra hai giờ ôn tập bài học, hai giờ xem một ít sách kinh tế, mười một giờ rưỡi sẽ rửa mặt đánh răng, đúng mười hai giờ đi vào giấc ngủ.
Đêm nay, quy luật này bị phá vỡ.
Đối với Điền Thảo mà nói, đây là một ban đêm mộng ảo, đồng dạng cũng là một ban đêm khiến nàng thật khó quên.
Nhưng sau khi Điền Thảo uống thuốc xong, tắm rửa sạch sẽ, cũng không nằm trong chăn nhớ lại chuyện đã phát sinh đêm nay, mà là lập tức đi vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, Trần Phàm lái chiếc Busatti Veyron mệnh danh xe thể thao vua. đi tới cửa tiểu khu Dai Fu đang ở lại.
Cũng giống như Trần Phàm, tiểu khu chỗ ở của Dai Fu cũng là một nhà trọ xa hoa. bảo an trực ban hai mươi bốn giờ, trong tiểu khu có rất nhiều cameras. cơ hồ không có góc chết, biện pháp phòng vệ thuộc loại nhất lưu.
Mắt thấy chiếc Bugatti Veyron phong cách đi vào cửa tiểu khu. bảo an liền cho qua. hai ngày trước hắn đã nhìn thấy chiếc xe này thường xuyên xuất hiện trên tạp chí xe hơi thể thao, biết rõ chủ nhân chiếc xe kia cũng ở lại trong tiểu khu, vì thế trực tiếp cho qua.
Lái xe đến bãi đỗ xe tiểu khu, Trần Phàm lấy điện thoại di động bấm số gọi Dai Fu. qua vài giây liền chuyển máy, trong điện thoại truyền ra thanh âm có vẻ uể oải của Dai Fu: “Đồ Tể, anh phá hủy giấc mộng đẹp của tôi rồi.”
Ngạc nhiên nghe được câu nói của Dai Fu. Trần Phàm không biết phải nói cái gì.
“Honey, anh cũng biết, giấc ngủ của tôi luôn không tốt. một khi bị đánh thức sẽ rất khó ngủ.” Bên kia điện thoại. Dai Fu thấy Trần Phàm không nói lời nào, oán giận nói: “Mà anh cũng có thể rõ ràng, thức đêm có nguy hại rất lớn đối với làn da..
Từ sau khi Dai Fu tiến vào thế giới nội tâm của Trần Phàm, hiểu biết được quá khứ của hắn. Trước khi Trần Phàm rời đi Anh quốc, Dai Fu có thể thật nhẹ nhàng nắm giữ Ý tưởng trong nội tâm của Trần Phàm, mà Trần Phàm thủy chung lại không đoán được nội tâm của Dai Fu, càng đừng nói tới đọc thấu nội tâm của nàng.
Tuy rằng sau khi về nước, Trần Phàm phát hiện khi mình đối diện Dai Fu đã có thay đổi rất lớn so với trước kia. nhưng hắn vẫn không hề hiểu được nàng. Cũng giống như đêm nay, Trần Phàm nằm mơ cũng không nghĩ tới. Dai Fu luôn luôn hành động lý trí lại để hắn đi đua xe, mà tiền đặt cược không ngờ chính là bản thân nàng.
Điều này không thể không nói thật hoang đường.
Càng hoang đường chính là lúc này Dai Fu lại có thể kéo chuyện mất ngủ vì Trần Phàm sẽ làm ảnh hưởng đến làn da của nàng...
“Nữ nhân điên, cô có biết hiện tại tôi muốn làm gì không?” Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, tức giận nói.
“A...” Đầu kia điện thoại. Dai Fu thoải mái duỗi lưng một cái. điều chỉnh tư thế ngủ một chút, đôi đùi đẹp thẳng tấp khép lại, bờ mông tròn trịa quyệt lên với một độ cong thật mê người: “Hay là hiện tại anh muốn lên lầu?”
“Đúng vậy, tôi nghĩ lên lầu mở ra đầu của cô ra, nhìn xem trong đầu óc cô rốt cục là đang suy nghĩ cái gì.” Trong lòng Trần Phàm thầm mắng một tiếng yêu tinh, hung hăng nói.
“Lạc lạc...” Dai Fu nhất thời bị Trần Phàm chọc cười, theo sau mờ trừng hai mắt, dùng một loại ngữ khí qủy dị, chậm rãi nói: “Honey, nguyên bản tôi đáp ứng anh. nếu đêm nay anh thắng được trận đấu, tôi sẽ làm nữ nhân của anh. Bất quá thật đáng tiếc, anh đã lăng phí cơ hội này rồi.”
“Ân?” Trần Phàm ngây ra.
Đầu kia điện thoại, Dai Fu tựa hồ có thể ảo tưởng ra được biểu tình lúc này của Trần Phàm, lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt: “Anh quấy rầy giấc ngủ của tôi. ân. Ngay vừa rồi. Tôi nhất thời cũng nghĩ không ra nên làm sao trừng phạt anh. cho nên chuyện đáp ứng làm nữ nhân của anh liền xóa bỏ đi.”
“Fuck!” Nghe được câu nói của Dai Fu. Trần Phàm trực tiếp bóp tắt tàn thuốc, mắng: “Nữ nhân điên, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa muốn làm nam nhân của cô, đều là do cô một bên tình nguyện. Tôi tới chỉ là vì trả xe cho cô mà thôi.”
“Vậy sao? Tôi nhớ rõ mấy ngày trước anh có nói qua. anh Chẳng những muốn chinh phục tôi về xác thịt, mà còn phải chinh phục tôi về tâm hồn. tôi luôn luôn thật chờ mong. Như thế nào hôm nay liền biến thành không muốn làm nam nhân của tôi?” Dai Fu một châm thấy máu: “Tốt lắm. honey, thời gian không còn sớm. tôi muốn uống rượu vang, hảo hảo bổ sung giấc ngủ một chút. Còn về xe, anh giao cho hộ vệ của tôi là được rồi. mặt khác, bọn hắn sẽ đưa anh trở về.”
Dứt lời. Dai Fu không đợi Trần Phàm đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
“Kẻ điên.” Trong ống nghe truyền ra thanh âm “đô đô”, Trần Phàm mắng một tiếng, sau đó bước xuống xe, đem chìa khóa giao cho vị đại hán da đen đứng bên ngoài đợi đã lâu.
Đại hán da đen tiếp nhận chìa khóa, lập tức mở một cửa xe Benz cho Trần Phàm, làm ra tư thế như mời.
Lên xe, Trần Phàm theo bản năng hướng chỗ khu nhà thuê nhìn lướt qua.
Trong nhà, Dai Fu cầm một ly rượu chân dài, đang trần như nhộng đứng sát cửa sổ, giống như vưu vật do Thượng Đế tạo ra, dưới ánh trăng, tản ra hấp dẫn vô hình.
Đối với một người từng ở trong đêm tối, bị mười mấy tên lính đánh thuê giỏi nhất truy sát trong khu rừng rậm nguyên thủy mà nói, có thể sống sót, chỉ nhờ vào vận khí là không đủ.
Đối với người thường mà nói, khoảng cách xa như vậy căn bản không thể thấy rõ Dai Fu. Nhưng Trần Phàm lại khác - hắn có thể nhìn thấy Dai Fu đang trần như nhộng.
Làm như đã nhận ra ánh mắt nhìn tới của Trần Phàm. Dai Fu ưỡn ngọn núi cao ngất, làm ra động tác hôn gió với Trần Phàm.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm hoàn toàn không biết nói gì.
Theo sau, chiếc xe khởi động, chậm rãi biến mất trong đêm tối.
“Lạc lạc...lạc lạc...” Đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, Dai Fu lớn tiếng bật cười, cười đến không chút e dè, sau đó nàng rót ly rượu màu đò tươi vào miệng, liếm liếm môi, mỉm cười nói: “Honey, hiện tại tôi đã khăng định mình thật sự nghiện anh rồi. Bất quá tôi bỗng nhiên thay đổi chủ ý, tôi không cam lòng dễ dàng bị anh chinh phục như vậy.
Hiện tại nữ nhân ở bên cạnh anh không ít, tôi nghĩ. tôi hẳn là cùng anh, hoặc là các nàng chơi một hồi trò chơi cạnh tranh thật ý nghĩa.”
Dưới ánh trăng, thân thể mềm mại hoàn mỹ không tỳ vết của Dai Fu đủ làm cho bất kỳ một nam nhân nào cũng phải điên cuồng.
Đồng dạng, trong con ngươi nàng toát ra kiêu ngạo, cũng có thể làm cho bất kỳ một nam nhân nào nhìn thấy sẽ phải khiếp sợ.
Nàng xuất thân đặc thủ, trong lòng chảy xuôi dòng máu cao quý, đồng dạng. còn I chảy xuôi theo một loại có tên là sự kiêu hãnh... nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m