Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 567: Đỉnh quyết đấu, Đồ Tể và Ảnh Tử (2)
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả Tự: Bảo Ngọc + kalenv --- 4vn.eu
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
“Trò chơi cùng Thanh bang tại quốc nội cũng đã sắp xong.” Trần Phàm có thể nhận thấy được vẻ lo lắng trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng ấm áp, tiến lên nhẹ nhàng giúp nàng sửa lại mái tóc rối trên trán, nói: “Trước khi chấm dứt sẽ có một cuộc huyết tẩy đại quy mô, hiện giờ tuy Lâm Đông đã có thể độc bá một phương, nhưng dù sao căn cơ quá mỏng, không thể đảm nhiệm nhiệm vụ gian khổ này, em cần phải làm một ít chuẩn bị, đến lúc đó liên thủ cùng Lâm Đông.”
“Được.”
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng gật đầu, trong con ngươi lóe lên ánh sáng cực nóng.
Khi Sở Vấn Thiên còn tại thế, nguyện vọng lớn nhất là hi vọng có thể làm cho Hồng Trúc bang bao trùm phía trên Thanh bang, trở thành đầu lĩnh hắc đạo đại lục.
Sau khi Sở Vấn Thiên chết, lúc mới bắt đầu, Hoàng Phủ Hồng Trúc tiếp nhận Hồng Trúc bang, tâm nguyện lớn nhất là có thể đem Hồng Trúc bang phát dương quang đại, bù lại tiếc nuối của Sở Vấn Thiên.
Sau đó Trần Phàm xuất hiện trong thế giới của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc dần dần đã yêu Trần Phàm, cũng nhận rõ tình cảm của mình đối với Sở Vấn Thiên là thân tình cùng cảm kích, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn có chút bất an, lòng bất an kia là vì nàng cảm thấy mình thiếu Sở Vấn Thiên rất nhiều... rất nhiều...
Vì thế nàng chờ mong Trần Phàm có thể sớm diệt trừ Thanh bang, làm cho Hồng Trúc bang hoàn toàn lớn mạnh.
Bởi vì nếu thật sự làm được như vậy, nàng xem như có thể trợ giúp Sở Vấn Thiên bù lại nỗi tiếc nuối năm đó, hoàn toàn tiêu trừ nỗi bất an trong nội tâm, quên đi quá khứ ở chung một chỗ với Trần Phàm.
“Nhưng em đừng tham dự lần hành động huyết tẩy cuối cùng, giao cho thủ hạ đi làm là được rồi.” Trần Phàm nói xong, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ xinh đẹp của Hoàng Phủ Hồng Trúc, ôn nhu nói: “Anh không hi vọng em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Cảm nhận được sự ôn nhu cùng quan tâm trong giọng nói của Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc rúc vào trong lòng Trần Phàm, nhẹ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại tận tình cảm thụ khí tức quen thuộc cùng nhịp tim đập mạnh mẽ trên người Trần Phàm.
“Trong khoảng thời gian này, anh đã nghiêm túc suy nghĩ, sinh ý thuốc phiện cùng buôn lậu, phiêu lưu quá lớn, sau này em giao cho Lâm Đông phụ trách.” Trần Phàm ôm đôi vai mảnh mai của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nói: “Sau này em chỉ phụ trách sinh sòng bạc, giải trí cùng ngọc thạch là được rồi.”
“Dạ.”
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không mở mắt, mà ôm chặt Trần Phàm, liền trả lời.
Ỷ lại.
Trong bất tri bất giác, khi đối mặt với Trần Phàm, phần nữ tính mềm mại dựa dẫm của phụ nữ trong người nàng bắt đầu biểu lộ, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Đối mặt Trần Phàm, nàng nguyện buông xuống hết thảy niềm kiêu ngạo của Xà Mỹ Nữ, cam tâm tình nguyện biến thành một cô gái nhỏ.
Khi trời chiều hoàn toàn hạ xuống đường chân trời, Trần Phàm rời khỏi biệt thự của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Cả một buổi trưa Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như một cô gái nhỏ rúc vào trong lòng Trần Phàm, vừa đút hoa quả cho hắn, vừa cùng hắn xem một bộ phim tình cảm, cảm giác giống như một đôi vợ chồng son.
Tới buổi chiều, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại tự mình xuống bếp, làm cơm chiều cho Trần Phàm.
Trước khi chia tay, Trần Phàm cũng không cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc gần gũi nhiều hơn, chỉ hôn nhẹ một nụ hôn lên trán nàng.
Trần Phàm rất rõ ràng, Hoàng Phủ Hồng Trúc mua tòa biệt thự này chính là vì muốn cùng hắn hưởng thụ thế giới hai người không một chút băn khoăn, nhưng Trần Phàm cũng biết. Thanh bang còn chưa diệt, Hồng Trúc bang không lớn mạnh, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc nhiều ít còn có khúc mắc, không thể hoàn toàn quên đi gánh nặng.
Cho nên hắn không vội
Hắn muốn chờ đợi đến khi Hoàng Phủ Hồng Trúc hoàn toàn quên được gánh nặng, không còn bị Sở Vấn Thiên ảnh hưởng.
Khi Trần Phàm ngồi Bentley rời khỏi Đàn Cung, điện thoại trong túi hắn chấn động lên, thanh âm đánh vỡ không khí im lặng bên trong xe.
Nghe được thanh âm di động reo lên, a Ngốc lập tức tắt đài tin tức, mà Trần Phàm lấy ra di động, nhìn thấy một dãy số xa lạ, còn là một dãy số đặc thù.
Vừa nhìn thấy dãy số này, trong lòng Trần Phàm chợt động, đoán được điều gì đó, lập tức mở máy nghe điện thoại.
“Long Nha, đúng như anh suy đoán, Tiết Hồ đã hoàn toàn chó cùng rứt giậu - hắn tính toán sẽ hành động trong lần hoạt động giao lưu thương mại lần này.” Điện thoại vừa chuyển được, thanh âm Long Nữ truyền vào trong tai Trần Phàm: “Tôi đã điều tra toàn bộ thành viên tham gia hoạt động giao lưu thương mại, phát hiện có mười tên Phong Diệp ẩn núp bên trong. Trong đó có năm người dùng thân phận đại biểu của tập đoàn Thanh Vân tham gia, mặt khác năm người dùng thân phận thành viên công ty hợp tác với tập đoàn Thanh Vân tham gia.”
“Thành viên Phong Diệp ở trong tay Tiết Hồ còn chưa đến mười lăm người, lần này một lần phái ra mười người, hiển nhiên đã là bước cuối cùng.” Long Nữ nói xong, hỏi: “Tôi đã xin chỉ thị của Từ trưởng phòng, Từ trưởng phòng phái ra năm thành viên Long Nha tính cả tôi, phụ trách việc bảo an của hoạt động giao lưu, đồng thời Từ trưởng phòng đề nghị anh bí mật mang những thành viên Phong Diệp rời đi trước khi lên thuyền, nếu không sẽ có chút phiền phức.”
“Ân, khẳng định không thể để cho bọn hắn lên thuyền.” Trần Phàm cười cười, nói: “Nhưng... chúng ta phải diễn giống như thật.”
Diễn giống như thật?
Long Nữ chợt ngẩn ra, sau đó liền hiểu được tâm tư của Trần Phàm, nói: “Yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi.”
“Cảm... giúp tôi cảm ơn Từ trưởng phòng.” Trần Phàm định cảm ơn Long Nữ, nhưng nhớ tới lời nói lúc trước của nàng, vội vàng sửa miệng.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Được.”
Long Nữ trả lời, nhưng cũng không nói tiếp, không khí hơi có vẻ quỷ dị.
Theo sau, ngay khi Trần Phàm định nói thêm gì đó, Long Nữ cúp điện thoại.
Nghe thanh âm đô đô truyền ra, Trần Phàm lộ vẻ cười khổ, thổn thức không thôi.
Cùng lúc đó.
Trong tòa biệt thự trung ương Nhị Sa Đào tại Quảng Châu.
Tiết Hồ cũng như ngày xưa, vẫn mặc đường trang, tay cầm tẩu thuốc ngồi trong phòng sách.
Trên vách tường phòng sách, trên màn hình hiện lên hình ảnh của Ảnh Tử.
Có lẽ do nguyên nhân hình ảnh inte, có lẽ do nguyên nhân khác, Tiết Hồ cảm thấy được khí tức Ảnh Tử thay đổi.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ảnh Tử, Ảnh Tử giống như một thanh bảo kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, cả người tản ra khí tức băng sương khiến tim người khác đập nhanh, mà bây giờ biểu tình Ảnh Tử lại cực kỳ bình tĩnh, cảm giác giống như mặt hồ không hề gợn sóng.
“Hiện tại tôi đã hoàn toàn bị đưa vào tuyệt lộ, tôi đem toàn bộ hi vọng đặt trên người của anh.” Sắc mặt Tiết Hồ phức tạp nhìn Ảnh Tử, trầm giọng nói: “Vì che giấu tung tích của anh, tôi thậm chí không tiếc hi sinh mười tên thành viên Phong Diệp. Cho nên bất kể như thế nào, anh nhất định phải xử lý cho được tên tiểu tạp chủng kia.”
“Hi sinh đám phế vật này là nhất định.” Trên màn hình, biểu tình Ảnh Tử vẫn bình tĩnh như trước, nhưng ngữ khí vẫn cao cao tại thượng: “Như lời ông nói, ông đã bị ép lên tuyệt lộ, với chỉ số thông minh của Trần Phàm tự nhiên sẽ đoán được ông sẽ chó cùng rứt giậu. Kể từ đó, ông áp dụng hành động là chuyện đã nhất định.”
Tiết Hồ không hé răng.
“Ở hoạt động giao lưu tổ chức tại Hong Kong sẽ lắm thầy nhiều ma, là một cơ hội tuyệt hảo. Nhưng nếu ông không bại lộ tung tích của những tên phế vật kia, như vậy Trần Phàm nhất định sẽ thật cẩn thận, đến lúc đó nếu người của Long Nha cũng đều xuất động, việc ám sát sẽ càng tăng thêm khó khăn.” Ảnh Tử nói xong, khóe miệng hiện lên độ cong đắc ý, tựa hồ hết sức hài lòng với kế hoạch do mình chế định: “Như bây giờ là biện pháp ổn thỏa nhất. Suy nghĩ một chút đi, dựa theo kế hoạch của tôi, có mười tên phế vật kia làm kẻ chết thay, lòng cảnh giác của Trần Phàm sẽ hạ xuống thấp nhất, hệ số bảo an cũng sẽ thấp nhất, điều kiện này thật có lợi cho một kích trí mạng của tôi!”
Sát thủ, chú ý một kích trí mạng!
Điểm này Tiết Hồ cũng biết rõ.
“Anh xác định anh có bảy phần nắm chắc có thể ám sát?” Tiết Hồ nhớ tới lời cam đoan lúc trước của Ảnh Tử, nhịn không được hỏi.
“Không phải bảy thành.” Ảnh Tử nhẹ nhàng lắc đầu.
Sắc mặt Tiết Hồ nhất thời cuồng biến: “Anh gạt tôi?”
“Lừa ông sao, có cần phải như vậy?” Khóe miệng Ảnh Tử hiện lên độ cong khinh thường: “Khi trước tôi chỉ có bảy thành nắm chắc có thể ám sát, nhưng bây giờ là mười thành! Dù ngay mặt chống lại hắn, tôi cũng có bảy thành nắm chắc để cho hắn rời đi thế giới này.”
“Thật sự?” Trong lòng Tiết Hồ chấn động, trong con ngươi lóe ra ánh sáng cực nóng, biểu tình kích động trong nháy mắt xuất hiện trên mặt của hắn.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần Trần Phàm vừa chết, hắn có tin tưởng thu thập được cục diện rối rắm của Thanh bang, làm cho Thanh bang tiếp tục đứng trên đỉnh hắc đạo đại lục, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước, tiêu diệt Hồng Trúc bang, đoạt vùng đất trù phú Đông Hải.
“Ông biết về Thần Bảng chứ?” Biểu tình Ảnh Tử khôi phục lại bình tĩnh.
Thần Bảng?
Khóe mắt Tiết Hồ nhảy lên điên cuồng.
Thân là người cầm quyền Thanh bang, hắn tự nhiên biết Thần Bảng!
“Khi trước, tôi đứng ở vị trí thứ mười một trong Thần Bảng.” Ảnh Tử dùng một loại ngữ khí thật nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tôi có tin tưởng tuyệt đối xếp hạng trước những kẻ kia, dù là Đồ Tể trong truyền thuyết!”
“Anh... thực lực anh làm sao tăng vọt như thế? Chẳng lẽ anh tiêm gien số 1 của Hắc Ám U Linh nghiên cứu?” Thần tình Tiết Hồ kinh hãi, theo hắn xem ra, thực lực của Ảnh Tử tăng vọt chỉ có một loại khả năng, mà hắn cũng biết tiêm gien số 1 có phiêu lưu rất lớn.
Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Tiết Hồ, Ảnh Tử mỉm cười: “Phải.”
Tiết Hồ hoàn toàn ngây ra.
“Theo tôi được biết, bởi vì lo lắng tiêm gien số 1 thất bại, hiện tại mười cao thủ đứng đầu Thần Bảng không có ai tiêm vào.” Ảnh Tử nở nụ cười, cười thật quỷ dị: “Bởi vì bọn họ sợ chết.”
“Chúc mừng anh. Ảnh Tử.”
Nghe được lời nói của Ảnh Tử, Tiết Hồ cảm thấy khiếp sợ với quyết tâm của Ảnh Tử, đồng thời một tia lo lắng cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Theo hắn xem ra, căn cứ bài danh Thần Bảng, thân là Long Nha, Trần Phàm xếp thứ năm, hiện giờ Ảnh Tử thành công tiêm gien số 1, thực lực tăng vọt, hoàn toàn tiêu trừ tâm lý sợ hãi, dù ngay mặt gặp gỡ Trần Phàm cũng có thể đánh chết, huống chi là ám sát?
Lần này, Ảnh Tử cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện.
Tắt đi điện thoại inte, Ảnh Tử nhắm mắt lại, trong đầu dần hiện ra từng ly từng tý hình ảnh huấn luyện phi nhân loại trong căn cứ thành viên dự bị Long Nha.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại.
Đó là một buổi sáng sớm ánh nắng tươi sáng.
Ngày nào đó, thủ lĩnh Long Nha Lưu Mãnh xuất hiện bên trong căn cứ.
Ngày nào đó, toàn bộ thành viên dự bị Long Nha kể cả Trần Phàm cùng Ảnh Tử, đứng thành một hàng, ánh mắt sùng kính nhìn Lưu Mãnh.
“Năm ngày trước, trong một cuộc hành động của chúng ta, chúng ta đã mất đi một vị huynh đệ.”
Nghe được lời Lưu Mãnh nói, tất cả mọi người kể cả Trần Phàm cùng Ảnh Tử đều lộ ra biểu tình đau khổ.
Nhưng tiếp theo, ngoại trừ Trần Phàm, những thành viên dự bị Long Nha khác kể cả Ảnh Tử, đều thần tình kích động, chờ mong nhìn Lưu Mãnh.
Bọn hắn đều rất rõ ràng, danh sách thành viên Long Nha chỉ có mười lăm người!
Dựa theo quy định, chỉ khi có một trong mười lăm người chết đi, hoặc vì bị thương mà xuất ngũ, Long Nha mới tiếp nạp thêm thành viên!
“Dựa theo quy định, trong các cậu sẽ có người may mắn trở thành một thành viên Long Nha!”
Khi Lưu Mãnh nói ra những lời này, toàn bộ thành viên dự bị Long Nha kể cả Trần Phàm đều ngừng thở.
“Trần Phàm, đã trở thành thành viên Long Nha.” Đối mặt ánh mắt mong chờ của mọi người. Lưu Mãnh công bố đáp án.
Một khắc này, Trần Phàm năm ấy tròn mười hai tuổi, đã trở thành thành viên Long Nha trẻ tuổi nhất trong lịch sử!
Một khắc này, ngoài những thành viên dự bị Long Nha đang thất vọng, nhưng bọn họ đều dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Trần Phàm.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Người kia lớn hơn Trần Phàm sáu tuổi.
Người kia là đội trưởng đội dự bị Long Nha.
Người kia, lúc ấy là người xuất sắc nhất trong toàn bộ thành viên dự bị Long Nha!
Nhiếp Phong.
Đây đã từng là tên của hắn.
Ảnh Tử.
Đây là danh hiệu hiện tại của hắn.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn.eu/forum/showthread.php?79511-Keu-Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: