Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 573: Đỉnh quyết đấu, Đồ Tể và Ảnh Tử (8)
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả Tự: Bảo Ngọc + kalenv --- 4vn.eu
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Đoàn người không biết từ khi nào đã yên tĩnh trở lại, lời nói khách khí của Lý Thiên Thành giống như sấm rền cuồn cuộn nổ vang giữa đoàn người, chấn kinh đến mức làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đối với những người tới tham gia hoạt động giao lưu thương mại lần này, đại đa số người không biết Tiêu Phong cùng Điền Thảo, tuy nhiên đều nhận thức Trần Phàm!
Thậm chí bọn họ còn hiểu thật rõ ràng về chuyện của Trần Phàm.
Bọn họ rất rõ ràng vị Trần gia công tử ca bị đuổi ra khỏi gia tộc kia, đối mặt một đám cường địch nhưng không bị hại chết, mà lại từng bước một quật khởi, đánh vào mặt Yến gia, còn dồn Thanh bang đã từng cắm rễ tại nam bán quốc thật nhiều năm tới tuyệt cảnh!
Nhưng bọn họ thật không ngờ chính là Trần Phàm lại quen biết với ông trùm thương giới Lý Thiên Thành, bọn họ càng không hề nghĩ đến, Lý Thiên Thành lại khách khí như thế đối với Trần Phàm!
Ở trong đoàn người, Trần Phi chính là người kinh hãi nhất!
Ngày hôm qua, khi Dương Viễn nói Trần Phàm bởi vì lời mời của Lý Thiên Thành mới tới tham gia buổi hoạt động giao lưu. Trần Phi chẳng những không tin. còn dựa vào thân phận người phụ trách đoàn đại biểu làm khó dễ tập đoàn Cao Tường.
Giờ khắc này, Trần Phi chỉ cảm thấy vừa bị Trần Phàm hung hăng tát thật mạnh vào mặt.
Cũng giống như ngày đó tại quân khu đại viện NJ.
Cũng là một cái tát không tiếng động, không vang, nhưng làm đau đớn vô cùng!
Ngay khi Trần Phi có cảm giác vô cùng xấu hổ, Trần Phàm mỉm cười vươn tay, bắt tay Lý Thiên Thành: “Lý lão quá khách khí.”
“Trần tiên sinh, trước đây không lâu anh nói cần giới thiệu một thiên tài kinh tế cho tôi, hẳn là cô bé này đi?” Lý Thiên Thành mỉm cười thu tay về, đưa ánh mắt nhìn qua Điền Thảo.
“Phải. Lý lão.” Trần Phàm gật đầu cười, sau đó nhìn Điền Thảo nói: “Tiểu Thảo, vị này chính là Lý Thiên Thành lão tiên sinh.”
“Lý lão tiên sinh, chào ngài.”
Lúc trước khi nhìn thấy Lý Thiên Thành khách khí đến như thế với Trần Phàm, dù Điền Thảo có được một trái tim kiên cường, nhưng vẫn bị cả kinh không nhẹ, lúc này nghe Trần Phàm giới thiệu Lý Thiên Thành với nàng, nàng liền điều chỉnh lại cảm xúc, vẻ mặt trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, mỉm cười vươn hai tay với Lý Thiên Thành.
“Nha đầu, trước đây Trần tiên sinh nói với tôi, cô là một viên ngọc tốt, tôi còn không tin, hôm nay vừa gặp cuối cùng tôi đã tin.” Lý Thiên Thành cũng không hề để ý tới hành động của Điền Thảo mà vươn tay bắt tay nàng, trong con ngươi lại lóe ra ánh sáng kinh ngạc.
Kinh ngạc, nguyên nhân chính vì vẻ trấn định tự nhiên của Điền Thảo.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng, là điều gì làm cho cô gái ở trước mặt khi đứng đối diện hắn lại trấn định đến như thế!
Dù sao hắn có thân phận là ông trùm thương giới người Hoa, thanh danh thật sự rất cao, cao tới mức cả đám quan lớn cùng đầu sỏ thương giới khi đối diện với hắn đều không thể bảo trì trấn định.
Đối mặt với lời khích lệ của Lý Thiên Thành, Điền Thảo mỉm cười rút tay: “Lý lão tiên sinh quá khen.”
“Nha đầu, quá mức khiêm tốn chính là không thật lòng.” Lý Thiên Thành ha ha cười, sau đó nghĩ nghĩ nói: “Nha đầu, không biết cô có hứng thú làm trợ lý cho tôi hay không ?”
Hoa lạp!
Hôm nay những người tới tham gia hoạt động giao lưu nguyên bản đều mới bị khiếp sợ, nhưng hiện tại đã dần dần khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nhưng...
Giờ này khắc này, nghe được lời nói của Lý Thiên Thành, bọn hắn lại lần nữa trợn tròn mắt.
Bởi vì, theo bọn hắn xem ra, đừng nói là những tinh anh trẻ tuổi, cho dù là những đầu sỏ thương giới có khóc cầu Lý Thiên Thành truyền thụ tâm đắc kinh doanh của đời mình, còn khó hơn lên trời.
Mà bây giờ, Lý Thiên Thành lại chủ động tung ra cành ô liu, cố ý muốn bồi dưỡng Điền Thảo, điều này làm sao không để cho họ khiếp sợ?
Không riêng gì bọn họ, ngay bản thân Điền Thảo cũng khiếp sợ.
Nhưng rất nhanh nàng liền bình tĩnh trở lại.
Nàng rất rõ ràng, Lý Thiên Thành muốn bồi dưỡng nàng, không phải vì bản thân nàng ưu tú cỡ nào, mà là bởi vì có sự tồn tại của Trần Phàm!
“Cảm ơn ý tốt của Lý lão tiên sinh.” Lúc này Điền Thảo cung kính bái Lý Thiên Thành, sau đó nàng ngẩng đầu, trên mặt không hề có vẻ kích động, chỉ có sự bình tĩnh: “Nhưng Tiểu Thảo cảm thấy được, bản thân mình cũng không thích hợp làm trợ lý cho Lý lão tiên sinh.”
Ân?
Cự tuyệt?
Nghe được lời nói của Điền Thảo, không riêng gì những quan chức cùng đầu sỏ thương giới tại hiện trường, dù là Lý Thiên Thành cùng Trần Phàm đều thoáng lặng người!
Hiển nhiên, sẽ không ai nghĩ đến, Điền Thảo lại đi cự tuyệt miếng bánh ngọt lớn rơi từ trên trời xuống như thế này!
“Nha đầu, hay là cô chướng mắt chức vụ trợ lý này?” Nụ cười trên mặt Lý Thiên Thành dần dần thối lui, sắc mặt hơi có vẻ phức tạp.
Điền Thảo vội vàng lắc đầu, ngữ khí chân thành: “Đương nhiên không phải! Sự tích của ngài trong thương giới có thể nói chính là truyền kỳ! Ngài chịu để ý tới Tiểu Thảo, là phúc khí của Tiểu Thảo. Nhưng tuổi của Tiểu Thảo thật sự quá nhỏ, năng lực về các phương diện đều không đủ khả năng, chỉ sợ trước mắt còn chưa thể đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho Lý lão tiên sinh. Nếu như Lý lão tiên sinh không chê bai, xin cho tiêu Thảo thêm năm năm thời gian, năm năm sau, Tiểu Thảo tốt nghiệp đại học, sẽ đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho ngài.”
“Tốt, tốt, tốt!” Nghe được lời nói của Điền Thảo, Lý Thiên Thành chợt ngẩn ra, theo sau liên tục thốt ra ba tiếng tốt, cười trêu ghẹo nói: “Tuổi còn nhỏ đã biết nóng vội là tai hại, đúng là không tệ. Nhưng nha đầu này, tôi cũng không dám cam đoan năm năm sau, vẫn còn được khỏe mạnh như trước, ha ha..”
“Bên ngoài đồn đãi, Lý lão chẳng những tinh thông kinh doanh, còn nghiên cứu về dưỡng sinh, nói vậy Lý lão muốn sống trên trăm tuổi thật không phải là vấn đề gì.” Lúc này không đợi Điền Thảo mở miệng, Trần Phàm cười cười nói: “Lý lão, tục ngữ nói, chuyện tốt thành đôi, ngài đã đồng ý nhận Tiểu Thảo đi theo ngài học tập, không bằng thu thêm một đồ đệ đi?”
Lý Thiên Thành là nhân vật bậc nào, nghe Trần Phàm nói như thế lập tức hiểu được ý tứ của Trần Phàm, cười nhìn Tiêu Phong đứng phía sau nói: “Trần tiên sinh đang định nói người thanh niên đứng phía sau anh phải không ?”
“Phải, xin Lý lão hãy thành toàn.” Trần Phàm cười gật đầu.
Lý Thiên Thành thở dài, cười khổ nói: “Trần tiên sinh đều đã mở miệng, lão đầu tử này dám không đáp ứng sao?”
“Cảm ơn Lý lão tiên sinh.”
Nghe được lời nói của Lý Thiên Thành, cả người Tiêu Phong chấn động, tiến lên trước một bước, kích động cúi đầu với Lý Thiên Thành.
Thấy một màn như vậy, những quan chức cùng đầu sỏ thương giới tại hiện trường cũng không biết nói gì.
Bọn họ thật muốn biết, rốt cục Trần Phàm nhờ vào khả năng gì có thể làm cho ông trùm thương giới người Hoa hai lần ngoại lệ thu đồ đệ.
Ngoại trừ không biết nói gì, trong đám người, dựa vào lực ảnh hưởng của Tào gia trong Thanh bang, bản thân là thành viên nòng cốt của tập đoàn Thanh Vân Tào Nghị, sắc mặt trở nên cực kỳ ngoạn mục!
Trong đầu của hắn theo bản năng dần hiện ra ngày đó ở trường đại học Phục Sáng, người thanh niên vừa mới trở thành đệ tử của Lý Thiên Thành, mặc một bộ quần áo rẻ tiền, xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Ngay đó ngay lúc mới bắt đầu, không riêng gì cô bạn gái người mẫu của hắn, dù là chính hắn cũng cảm thấy được Tiêu Phong ở chung một chỗ với Tào Vi, là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Sau đó khi em gái hắn là Tào Vi nói ra người thanh niên kia là bạn của Trần Phàm, là con trai của Tiêu Viễn Sơn, trong lòng hắn vừa khiếp sợ vừa cực kỳ tức giận, thật không chút khách khí cho người thanh niên một cái tát, sau đó phái người đi đánh gãy chân của hắn, kết quả bởi vì bên người hắn có bảo tiêu, nên đành phải bỏ qua.
Giờ này khắc này, nhìn thấy người thanh niên nhờ vào thể diện của Trần Phàm trở thành đệ tử của Lý Thiên Thành, trong lòng Tào Nghị thật rõ ràng, quan hệ giữa người thanh niên kia cùng Trần Phàm thân thiết vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn.
Điều này làm cho hắn khiếp sợ, nhưng sắc mặt hắn cũng trở nên cực kỳ khó xem!
Hắn sợ, sợ Trần Phàm bởi vì Tiêu Phong mà đối phó hắn, cũng sẽ Tiêu Phong một lần này mà nhất phi trùng thiên!
Nhưng sau đó hắn chợt nhớ lại lời cha hắn Tào Cảnh Huy đã nói, Trần Phàm sẽ không còn nhảy nhót được bao lâu nữa.
Nhớ tới lời nói của Tào Cảnh Huy, nỗi bất an trong lòng Tào Nghị cũng giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái, cảm giác thật khó chịu còn hơn Tiêu Phong đánh trả hắn một cái tát!
Sau khi biểu đạt lòng biết ơn của mình, vẻ kích động trên mặt Tiêu Phong chậm rãi thối lui, hắn cũng không nhân cơ hội gần gũi Lý Thiên Thành, mà thối lui ra sau lưng Trần Phàm.
Cùng lúc đó đám người đang im lặng lại trở nên tao động, đại bộ phận mọi người đưa mắt nhìn về hướng đoàn người Trần Phàm đồng thời thảo luận gì đó.
Sau đó không biết qua bao lâu, ở trên đường trống trải phía trước xuất hiện một đoàn xe.
Xe cảnh sát mở đường trước đoàn xe, ở giữa là một chiếc Hồng Kỳ, ngoài ra còn đi theo rất nhiều xe hơi mang biển số của đặc khu hành chính Hong Kong.
Thấy cảnh tượng này đoàn người lại yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, người chủ đạo cho buổi hoạt động giao lưu hôm nay là Ngụy Minh đã tới!
Rất nhanh, đoàn xe ngừng lại trước đám người, hộ vệ của chiếc Hồng Kỳ lập tức xuống xe mở cửa. Ngụy Minh cùng người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong đi cùng nhau bước xuống xe hơi.
Sau khi hai người xuống xe, những đại lão quan trường đến từ đế đô cùng quan chức đặc khu hành chính Hong Kong cũng xuống xe, đi theo phía sau Ngụy Minh tới hướng đám người.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, gương mặt Ngụy Minh mỉm cười đi về chỗ Lý Thiên Thành cùng Trần Phàm đang đứng.
Lúc này đây.
Cũng không còn ai cảm thấy khiếp sợ.
Dù sao thân phận Lý Thiên Thành quá mức đặc thù, trước tiên Ngụy Minh muốn chào hỏi Lý Thiên Thành cũng là chuyện đương nhiên phải làm.
Lại thêm quan hệ giữa Trần Phàm cùng Ngụy gia không tầm thường, tập đoàn Cao Tường bị Trần Phi vừa đuổi ra khỏi đoàn đại biểu, lại tiếp tục được xuất hiện ở nơi này, vấn đề bên trong lòng dạ của bọn họ đều biết rõ.
“Lý lão tiên sinh, chẳng lẽ ông quen biết với tiểu Phàm?” Ngụy Minh đi tới trước mặt Lý Thiên Thành cùng Trần Phàm trong con ngươi hiện lên tia kinh nghi, nụ cười trên mặt cũng thập phần tự nhiên.
Nghe được câu hỏi của Ngụy Minh, không đợi Trần Phàm mở miệng, Lý Thiên Thành đã giành đáp trước: “Ngụy phó tổng lý, có thể kết bạn với một thanh niên xuất sắc như Trần tiên sinh là vinh hạnh của tôi.”
“Lý lão tiên sinh thật biết nói đùa.” Ngụy Minh ha ha cười nhưng trong lòng lại sóng gió lật trời.
Trước đó không lâu chuyện Lý Thiên Thành âm thầm trợ giúp Trần Phàm tại Hong Kong, Ngụy Minh có nghe người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong nói tới.
Nhưng hắn thật sự không ngờ, địa vị của Trần Phàm ở trong lòng Lý Thiên Thành lại cao đến như thế!
Trong lúc nhất thời, Ngụy Minh thậm chí có loại cảm giác đã xem nhẹ Trần Phàm, cũng mơ hồ hiểu được, vì sao cha của hắn lựa chọn ủng hộ Trần Phàm.
Sau vài câu khách sáo ngắn ngủi, Ngụy Minh dẫn đầu đi lên thuyền, Lý Thiên Thành cùng người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong đi bên cạnh.
Trần Phàm đi theo phía sau Ngụy Minh, mà hai người Tiêu Phong cùng Điền Thảo lại đi theo phía sau hắn.
Nhìn đoàn người bước lên thông đạo, tất cả mọi người đều rất rõ ràng: Hôm nay Trần Phàm mới là diễn viên chân chính!
“Trần Phàm, tao thật sự vô cùng muốn biết, khi mày đang là diễn viên chính lại bị tao một cước đá rơi từ thiên đường xuống địa ngục sẽ là loại cảm giác như thế nào?”
Cùng lúc đó, Ảnh Tử Nhiếp Phong nhìn Trần Phàm đi lên thuyền, trong lòng liên tục cười lạnh.
Ánh nắng buổi trưa vô cùng chói chang, cảng Victoria mỹ lệ, những con thuyền bận rộn xuyên toa giữa hai bờ, thuyền đánh cá, những chiếc tàu biển chờ khách đúng giờ qua lại, thanh âm những tiếng còi hơi vang xa, tạo nên một bức tranh biến tuyệt vời.
Sau khi Trần Phàm lên thuyền, những quan chức từ đế đô đến cùng những quan viên bản địa Hong Kong cũng đi theo lên thuyền.
Trong quá trình bọn họ lên thuyền, những đặc công phụ trách bảo an đều thống nhất cho đi.
Thứ nhất thân phận những người đó không tầm thường, lại theo những đặc công xem ra, những quan chức kia cũng sẽ tuân theo quy định không mang theo vũ khí lên thuyền.
“Trần phó chủ tịch, chúng ta cũng lên thuyền đi?” Nhìn thấy đoàn người Ngụy Minh lên thuyền, vị quan chức đêm qua ngồi bên cạnh nhắc nhở Trần Phi đừng nên làm khó dễ tập đoàn Cao Tường cũng lên tiếng nhắc nhở.
Hắn vừa thốt lên, một số người chung quanh đều đưa mắt nhìn về phía Trần Phi, ánh mắt thật phức tạp.
Theo bọn hắn xem ra, vào giờ khắc này trong lòng Trần Phi nhất định đang khổ sở, nhưng bọn họ đều cảm thấy được do chính Trần Phi tự tìm mất mặt!
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, sắc mặt Trần Phi thật khó xem gật đầu: “Được.”
Vừa nói xong, Trần Phi cũng liền đi tới, suất lĩnh đoàn đại biểu khu Tam Giác Châu Trường Giang đi lên thuyền, chợt nghe được sau lưng truyền tới thanh âm lốp bánh xe ma xát với mặt đường.
Mang theo vài phần nghi hoặc, Trần Phi cũng giống như rất nhiều người, ngạc nhiên quay đầu nhìn thấy hai chiếc xe hơi vừa ngừng lại sau đám người.
Sau khi xe dừng lại, Cổ Bình An đầu tiên nhảy xuống xe.Mở cửa sau xe.
Ngay sau đó.
Nạp Lan Hương Hương từ trong xe bước xuống.
Vào hôm nay, nàng bởi cao mái tóc nhìn thật cao quý, đôi môi đỏ hồng chói mắt tràn ngập hấp dẫn, bộ lễ phục dạ hội màu đỏ càng tôn vinh vẻ đẹp của nàng thật tinh tế, đôi giày cao gót màu đen càng tăng thêm vẻ gợi cảm thon dài của đôi chân nàng.
Vào giờ phút này, vẻ đẹp của nàng thật đủ sức miểu sát bất cứ người đàn ông nào.
Nhìn Nạp Lan Hương Hương, vô luận là những quan chức hay đầu sỏ thương trường, tầm mắt của họ trong nháy mắt bị vẻ đẹp kia chiếm cứ, không thể chuyển đi nơi khác.
Trần Phi từng nhiều lần nghĩ mình phải chinh phục Nạp Lan Hương Hương dưới chỗ kín, nhìn thấy khí tức mê người của nàng, đồng tử đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi hiện lên ánh sáng, đồng thời xen lẫn vẻ hận ý không thể hủy diệt!
Bởi vì sánh quầng sáng của Trần gia trên người, bản thân Trần Phi chính là Trần gia đại thiếu, trong những năm qua chơi đùa không ít đàn bà, chất lượng cũng không kém, trọng yếu hơn là những cô gái kia đều dùng loại ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên hắn, có thể thỏa mãn tâm lý chinh phục của hắn rất lớn!
Nhưng có hai cô gái đã hoàn toàn đánh nát lòng kiêu ngạo của Trần Phi.
Người thứ nhất chính là Trương Thiên Thiên.
“Đàn ông trên thế gian này có thể làm cho Trương Thiên Thiên này cam tâm tình nguyện làm tình nhân cùng đồ chơi chỉ có một người - ông, còn chưa đủ tư cách!”
Ngày nào đó, Trương Thiên Thiên nói ra một câu như vậy, đã khiến cho Trần Phi lần đầu tiên phát điên.
Người thứ hai chính là Nạp Lan Hương Hương.
Nạp Lan Hương Hương biết được Trần lão thái gia qua đời, Trần Phàm bị đuổi khỏi Trần gia, quyết đoán bỏ qua kế hoạch lợi dụng Trần Phi đối phó Trần Phàm, làm ý nghĩ chiếm hữu của Trần Phi hóa thành bọt nước.
Theo ý nào đó mà nói, Nạp Lan Hương Hương cự tuyệt càng đả kích Trần Phi nặng nề hơn cả Trương Thiên Thiên.
Bởi vì ở lần đầu tiên khi Trương Thiên Thiên gặp mặt Trần Phi thì vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường bị cảnh sát mang đi, lại đi tới gặp hắn quỳ xuống khóc cầu hắn, kết quả nhiều ít cũng bị hắn nhục nhã, xem như có thể vãn hồi lại mặt mũi.
Mà từ sau khi Nạp Lan Hương Hương bỏ qua hắn, chưa từng liên hệ lại với hắn, hắn nghe nói không biết vì nguyên nhân gì Nạp Lan Hương Hương lại hòa giải với Trần Phàm - mỗi lần Trần Phàm đến Hàng Châu đều đến ở lại trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương tại Cửu Khê Mân Côi Viên.
Thậm chí ở trong một vài vòng luẩn quẩn đặc thù còn truyền ra lời đồn đãi Nạp Lan Hương Hương vì hận sinh yêu, trở thành người phụ nữ của Trần Phàm.
Ở dưới tình hình này, nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương đến đây, ý niệm đầu tiên của Trần Phi chính là Nạp Lan Hương Hương vì Trần Phàm mà tới, điều này làm sao để cho hắn không nổi giận?
Âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt Trần Phi lạnh lẽo dẫn đầu đi lên thuyền.
Cùng lúc đó Nạp Lan Vĩnh Kha nắm tay Bảo Nhi bước xuống xe.
Hôm nay Bảo Nhi mặc chiếc váy màu hồng, mái tóc được chài tỉ mỉ, nhìn vào như một búp bê xinh xắn, phối hợp với dáng tươi cười vô ưu vô lự, nhìn cô bé đáng yêu tới cực điểm.
“Ông ngoại, thật là nhiều người, không biết đại ca ca đang ở nơi nào?” Bảo Nhi đưa mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm thân ảnh Trần Phàm lại không tìm được, không khỏi quyệt miệng rầu rĩ không vui.
Nạp Lan Vĩnh Kha thấy thế dở khóc dở cười: “Bảo Nhi đừng nóng vội, đại ca ca của cháu sẽ xuất hiện thôi mà.”
Bảo Nhi cắn nhẹ môi cũng không hé răng, tiếp tục tìm kiếm thân ảnh Trần Phàm.
Nạp Lan Vĩnh Kha cười khổ ôm lấy Bảo Nhi, đi về chỗ địa phương của đoàn đại biểu khu Đông Bắc, Nạp Lan Hương Hương và Cổ Bình An đi theo sau.
Những năm gần đây, những khu duyên hải nhanh chóng phát triển, khu công nghiệp Đông Bắc đã dần dần xuống dốc, những xí nghiệp có thể lên mặt bàn cũng không có bao nhiêu, tập đoàn Vĩnh Đạt của Nạp Lan gia tộc là long đầu trong số đó.
Vì thế người phụ trách đoàn đại biểu khu Đông Bắc chờ mãi vẫn chưa thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đến, có thể nói cực kỳ khẩn trương, theo hắn xem ra nếu lần này Nạp Lan Vĩnh Kha không tới tham gia buổi hoạt động giao lưu, như vậy đoàn đại biểu khu công nghiệp Đông Bắc xem như sẽ mất hết mặt mũi.
Vì thế nhìn thấy bốn người Nạp Lan Vĩnh Kha đi tới, người phụ trách lập tức tiến lên nghênh đón, cười khổ nói: “Vĩnh Kha, cuối cùng ông đã đến.”
“Thật có lỗi, Uyển chủ tịch, đứa cháu gái đột nhiên bị chút tiêu chảy nên chậm trễ thời gian.” Nạp Lan Vĩnh Kha xin lỗi cười cười, sau đó vuốt đầu Bảo Nhi, nói: “Bảo Nhi, chào Uyển gia gia.”
“Cháu muốn tìm đại ca ca.” Bảo Nhi quyệt mồm, tuyệt không cấp mặt mũi cho Nạp Lan Vĩnh Kha.
Dáng tươi cười của Nạp Lan Vĩnh Kha cứng đờ, hơi có vẻ xấu hổ, mà Nạp Lan Hương Hương lại mỉm cười chào Uyển chủ tịch: “Uyển thúc, chào chú.”
“Hương Hương, cháu thật sự càng ngày càng đẹp.” Uyển chủ tịch thốt lời tận đáy lòng, sau đó có chút khó hiểu nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha hỏi: “Vĩnh Kha, tiểu Bảo Nhi khi nào có thêm một người anh vậy?”
“Ngô... con bé nhận thức Trần gia Trần Phàm làm ca ca...” sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha quái dị nói.
Trần gia Trần Phàm?
Ngạc nhiên nghe được lời này, trong lòng Uyển chủ tịch cả kinh, trong đầu theo bản năng hiện ra hình ảnh vừa rồi, như có suy nghĩ nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha nói: “Thì ra là thế, Vĩnh Kha, vừa rồi ông không nhìn thấy được thôi, Trần Phàm thật sự phong quang vô hạn.”
“Sao vậy?”
Nạp Lan Vĩnh Kha ngây ra, mà Nạp Lan Hương Hương, Cổ Bình An, Bảo Nhi đều đưa mắt nhìn Uyển chủ tịch, biểu tình như chờ mong nghe hắn nói tiếp.
“Vừa rồi sau khi Trần gia Trần Phàm tới nơi này, Lý Thiên Thành lão tiên sinh tự mình tiến lên nghênh đón hắn, đối với hắn lại cực kỳ khách khí, còn ngoại lệ vì hắn mà thu nhận hai đồ đệ.” Uyển chủ tịch cười khổ nói: “Không chỉ có như thế, sau khi Ngụy phó tổng lý đến nơi này, cũng trực tiếp tiến tới gặp hắn, hai người nói chuyện với nhau thật vui.”
Nghe được lời giải thích của Uyển chủ tịch, Nạp Lan Vĩnh Kha bật cười, mà sắc mặt Nạp Lan Hương Hương lại thật phức tạp, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Uyển gia gia, đại ca ca của cháu hiện tại ở nơi nào?” Trên khuôn mặt của Bảo Nhi hiện lên dáng tươi cười đáng yêu, miệng gọi thật ngọt ngào.
Uyển chủ tịch thấy thế dở khóc dở cười: “Đại ca ca của cháu đã lên thuyền.”
“Ông ngoại, cháu muốn lên thuyền tìm đại ca ca...” Bảo Nhi níu lấy quần Nạp Lan Vĩnh Kha, làm nũng nói.
Uyển chủ tịch cưng chiều vuốt đầu Bảo Nhi: “Bảo Nhi, ngoan, bây giờ còn chưa tới phiên chúng ta, chờ tới phiên chúng ta mới được lên thuyền.”
Bảo Nhi nghe xong, sắc mặt trực tiếp thay đổi, nguýt Uyển chủ tịch một cái, làm Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Uyển chủ tịch đều dở khóc dở cười.
Cùng lúc đó.
Trần Phi đã mang theo đoàn đại biểu khu Tam Giác Châu Trường Giang đi lên trên du thuyền.
Khác với nhóm người của Trần Phàm khi lên thuyền, khi đoàn người của Trần Phi đi lên, ngoại trừ quan chức trong đoàn đại biểu, toàn bộ những người còn lại đều tiếp nhận kiểm tra an ninh cực kỳ nghiêm khắc, ngoài ra còn có đặc công âm thầm giám thị từng cử động nhỏ nhất của mọi người.
Chờ sau khi đoàn người Trần Phi lên thuyền, đến đoàn đại biểu vùng châu thổ Châu Giang bắt đầu đi tới.
Trong đám người, Ảnh Tử Nhiếp Phong đeo mặt nạ vừa nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đang trò chuyện vui vẻ và Nạp Lan Hương Hương trầm mặc đứng một bên, trong lòng mơ hồ vừa động, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
So ra mà nói. Phong Diệp đeo mặt nạ da người, trà trộn bên trong đoàn đại biểu châu thổ Châu Giang, không dám nhìn xung quanh, mà thật tự nhiên giả trang ra thần thái cùng thói quen của viên quan chức xứ cấp mà hắn đang đóng giả, làm cho không ai nhận ra được bất cứ vẻ dị thường nào.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người phụ trách đoàn đại biểu châu thổ Châu Giang Mã Chí Cường, đoàn đại biểu lần lượt đi lên thuyền.
nguồn tunghoanh.com
Nơi lối vào, những đặc công cũng không kiểm tra nghiêm ngặt những quan chức đoàn đại biểu, chỉ thống nhất cho họ đi qua.
Thấy một màn như vậy, nguyên bản Phong Diệp vẫn còn ôm một ít lo lắng, lúc này đã biến mất không còn sót lại chút gì, thật nhẹ nhàng đi qua nơi kiểm tra.
So sánh với Phong Diệp mà nói, biểu hiện của Ảnh Tử Nhiếp Phong càng thêm thà lỏng, khi hắn đi qua nơi kiểm tra, còn giả ra ngữ khí của vị quan chức đóng giả mỉm cười nói chuyện với người đi bên cạnh.
Một lát sau.
Phong Diệp cùng Ảnh Tử Nhiếp Phong, dưới hai tầng giám thị của những đặc công, thoải mái đi qua nơi kiểm tra, đi lên chiếc du thuyền hào hoa.
Đi trên đường, Phong Diệp cũng không dám lộ ra chút dấu vết, mà Ảnh Tử Nhiếp Phong lại lập tức phát hiện ra những đặc công cùng thành viên Long Nha đang âm thầm giám thị.
Phát hiện điểm này, biểu tình của hắn không phát sinh chút biến hóa, nhưng trong lòng khinh thường tới cực điểm!
Theo hắn xem ra, với thực lực bây giờ của hắn, dù ngay mặt đụng phải thành viên Long Nha cũng có thể giết chết họ như giết gà!
“Có cần đem toàn bộ những người trên thuyền chôn cùng Trần Phàm hay không ?”
Trong giây phút Ảnh Tử đi lên Trân Châu Hào, trong lòng hắn hiện ra một ý niệm vô cùng điên cuồng.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn.eu/forum/showthread.php?79511-Keu-Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: