Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo-----
Chương 6: Nam nhân đều là kẻ nhát gan?
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Phía trước hơn mười thước, có một người phụ nữ trung niên vai đeo túi xách, đang bị một gã thanh niên tóc húi cua ngăn chặn hỏi đường, chỉ thấy người phụ nữ trung niên giơ cánh tay lên chỉ về phía trước.
Cùng lúc đó, phía sau người phụ nữ trung niên, có một gã thanh niên dáng người nhỏ con mặc chiếc áo T-shirt màu đen, tay cầm theo một cái nhíp nhỏ, đang thừa dịp người phụ nữ trung niên không chú ý, liền đem cái nhíp thò vào trong túi xách của người phụ nữ trung niên, gắp ra một chiếc điện thoại di động.
“Cẩn thận! Bọn chúng chính là kẻ trộm!” Ngay khi gã thanh niên mặc áo T-shirt màu đen sắp đắc thủ. Thì bỗng nhiên Tô San chạy như điên tới, lớn tiếng quát.
Thanh âm bất ngờ này làm cho gã thanh niên màu áo T-shirt màu đen, trong lòng nhảy dựng lên, cánh tay run rẩy, chiếc điện thoại ngay lập tức đã rơi vào trong túi xách.
Người phụ nữ trung niên đang chỉ đường, giống như đã minh bạch chuyện gì rồi. Theo bản năng quay đầu nhìn lại, kẹp chặt lấy túi xách, đồng thời cũng nắm chặt lấy chiếc nhíp trong tay của gã thanh niên, kinh hoảng chất vấn: “Cậu...cậu muốn làm gì?”
Gã thanh niên mặc chiếc áo T-shirt màu đen thoáng biến sắc, không có trả lời, mà buông chiếc nhíp ra, xoay người chạy như điên về phía Tô San, diễn cảm tương đối bất hảo, dường như muốn nói với Tô San: “Con ranh, dám phá hỏng chuyện tốt của đại giạ, ngươi rõ ràng là muốn chết rồi!”
Mắt thấy gã thanh niên mặc chiếc áo T-shirt màu đen đã buông tha minh, người phụ nữ trung niên cũng không đuối theo, mà diễn cảm kinh hoàng kiểm tra đồ vật ở trong túi xách, xem đã bị mất hay chưa. Theo sau thấy không bị mất thứ gì, nàng mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng không chờ Tô San tiến lên cảm ơn, mà nhanh chóng xoay người rời đi.
“Kia...a...” Giống như đã nhận thấy ánh mắt bất hảo của gã thanh niên. Tô San đang chạy như điên tới phía trước, lúc này mượn lực, tung ra một cú đá sườn tiêu chuẩn. Tô San từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập Triệt Quyền Đạo, trải qua mấy năm nay, nhiều ít cũng có chút hỏa hầu. Một cước này vô luận tốc độ hay là kình lực đều đạt tiêu chuẩn nhất định, người bình thường căn bản là không thể phản kháng.
Quả nhiên....Gã thanh niên mặc áo T-shirt màu đen dường như không ngờ, Tô San không thèm phân bua phải trái mà trực tiếp động thủ như thế. Hắn càng không nghĩ ra, Tô San thoạt nhìn liễu yếu đào tơ, mà công phu quyền cước còn lợi hại như thế. Chờ tới lúc này muốn tránh né thì đã quá muộn mất rồi.
“Phanh!” Tô San tung cước đá trúng má phải của gã thanh niên mặc áo T-shirt đen, kình lực cường đại trực tiếp đem gã thanh niên bắn văng ra ngoài.
Trần Phàm luôn theo sát phía sau Tô San, chứng kiến Tô San ra tay cũng không bước lên hỗ trợ. Bởi vì hắn nhìn ra, gã thanh niên mặc áo đen kia, hai chân dặt dẹo hạ bàn không vững, một bộ bệnh trạng buông thả dục vọng quá mức. Lấy thân thủ của Tồ San, muốn đánh bại người này, vốn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
“Ui chao!” Gã thanh niên mặc áo T-shirt màu đen, hung hăng ngã xuống mặt đất, thân hình cuộn tròn như con tôm, phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.
Tô San chứng kiến cành tượng này, trên khuôn mặt xinh đẹp mê người dâng lên một nụ cười hưng phấn, muốn tiến lên tóm cổ gã thanh niên mặc áo đen giải về đồn cảnh sát. Nhưng lại phát hiện ra tên nam tử đầu húi cua lúc trước phụ trách công tác hỏi đường, trong tay cầm theo một thanh chủy thủ sáng lóa, diễn cảm dữ tợn lao vọt tới phía nàng.
“Mẹ chó, con ranh này, mày muốn chết hay sao!” Tên nam tử đầu húi cua nhìn thấy đồng bọn của minh bị Tô San đánh ngã, cũng không thèm quản tới đám người vây xem náo nhiệt xung quanh, trong lòng nổi lên tâm địa ngoan độc, làm như muốn cướp lấy tính mạng Tô San bình thường.
Người dân xung quanh thấy thế, cũng không một ai bước ra tương trợ Tô San, mà cả đám giống như bầy dê hoảng hốt bình thường, sôi nổi tản ra bốn phía. Cùng đám người này hoàn toàn tương phản chính là, đối diện với tên nam tử đầu húi cua, trong tay cầm theo chủy thủ này, Tô San không những chẳng thèm bỏ chạy, mà còn bày ra hình dáng nóng lòng muốn chiến đấu, cảm giác tựa hồ không thèm đem tên nam tử đầu húi cua nhìn vào trong mắt.
Nha đầu kia, lá gan cũng đủ lớn, không thấy trong tay người ta đang cầm dao hay sao?
Trần Phàm nhìn thấy tình huống này, ừong lòng âm thầm ừách cứ. Nhưng bản thân hắn biết, nếu như tay không quyết đấu, thì gã thanh niên đầu húi cua kia, đối với Tô San cũng chẳng thành vấn đề gì quá lớn. Bất quá lúc này trong tay gã cầm theo chủy thủ, cho nên Tô San cũng có đôi chút nguy hiểm rình rập bên người.
Phán đoán thực lực của gã nam tử đầu húi cua này xong. Trần Phàm cũng không bước ra trợ giúp Tô San, mà im lặng xuất ra một chiếc bật lửa zippo, nắm trong tay, tùy thời chuẩn bị hành động.
“Lão tử muốn hủy hoại dung nhan của mày!” Gã nam tử đầu húi cua thấy đám đông xung quanh tản ra. Chỉ còn lại một minh Tô San cô lập, thì không khỏi dâng lên nụ cười tà ác bên khóe miệng.
“Hóa ra các ngươi chính là đồng bọn!” Tô San nghe gã nam tử đầu húi cua hăm dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến mức trắng bệch rạ, nàng căn bản không hề nghĩ tới hai tên này là đồng bọn của nhau. Ngắn ngủi phẫn nộ qua đi, trước tiên Tô San điều chỉnh cảm xúc, rất nhanh đã trưng bày ra nụ cười quyến rũ, cố tình ưỡn ngực, hai bầu nhũ hoa rung lên, lắc lư như trêu ngươi kẻ đối diện.
Chứng kiến cành tượng này, Trần Phàm biết, gã nam tử đầu húi cua kia chuẩn bị gặp tai ương rồi.
Quả nhiên, hành động này của Tô San vừa rơi vào trong mắt của gã nam tử đầu húi cua, nhất thời khiến cho tốc độ của hắn giảm chậm lại.
“Vù!” Tô San thấy mỹ nhân kế của minh phát huy tác dụng, ngay lập tức phát ra công kích. Chiếc đùi đẹp giơ lên, co duỗi mu bàn chân, hung hăng đá xuống cổ tay đang cầm dao của gã nam nhân đầu húi cua.
Gã nam nhân đầu húi cua, tuy bị hành động câu dẫn của Tô San mê hoặc, nhưng rất nhanh đã kịp phản óng. Mắt thấy Tô San vung cước đá tới, hắn không chút suy nghĩ, theo bản năng vung chủy thủ lên, chém xuống cổ chân của Tô San. Thấy một màn này, đôi thu mâu trong mắt Tô San đột nhiên phóng đại, sắc mặt nháy mắt trắng bệch giống như tờ giấy.
Nguyên bản, nàng không muốn chơi trò tay không đoạt đao, nhưng khi nàng phát hiện gã nam nhân đầu húi cua bị mỹ sắc của mình câu dẫn, nàng liền thay đổi chủ ý, muốn dùng một cú đá sườn hoàn mỹ để giải quyết dứt điểm tên này. Nhưng thật không ngờ, gã nam từ đầu húi cua đã kịp phản ứng đánh trả. Tất cả chuyện này chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt, Tô San trong lòng đang hối hận, nhưng muốn thu chân đều đã không còn kịp nữa rồi.
“Nha đầu này lá gan quá lớn, dám dùng chân ngạnh kháng cùng lưỡi đao của người ta. Đây không phải là muốn tìm chết hay sao?” Trần Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, Tô San tuy rằng công phu có chút điểm hỏa hầu, nhưng chỉ là mấy trò khoa chân múa tay, không thể dùng nhiều vào trong thực chiến, hơn nữa kinh nghiệm quá ít, bình thường chơi đùa còn có khả năng. Nhưng đều chiến đấu với những gã cường đạo hung tàn, thì nàng tuyệt đối sẽ thua thảm.
‘‘Sưu!” Trong lòng thầm nghĩ, đồng thời Trần Phàm không dám lãnh đạm, cổ tay dùng sức run lên, chiếc zippo trong tay hóa thành một đạo bạch quang, nhanh như chớp bắn vào cổ tay của gã nam tử đầu húi cua.
“Phanh!” Chiếc zippo chuẩn xác không lầm đánh trúng cổ tay của gã nam tử. Gã nam tử thất thanh kinh hô một tiếng, theo bản năng buông thanh chủy thủ ra.
“Răng rắc!” Cùng lúc này, cú đá sườn của Tô San cũng nhanh như gió, một cước đá trúng cổ tay của gã nam tử đầu húi cua. Nơi cổ tay nhất thời phát ra một thanh âm vang giòn.
Nguyên bản Tô San thấy gã nam tử đầu húi cua phản ứng, thì nàng đã bị kinh hãi, kình lực của một cước này đã thuyên giảm xuống rất nhiều, căn bản là không thể đá gãy cổ tay của đối phương. Lúc này, nàng có thể đá gãy cổ tay của đối phương, hoàn toàn là nhờ Trần Phàm đã ném chiếc zippo, gây thương tích lên khớp tay của gã nam nhân đầu húi cua trước đó rồi.
Nhưng...Tô San đâu biết chuyện đó? Nàng thấy mình một cước đá gãy cổ tay của gã nam nhân đầu húi cua, cũng không suy nghĩ nhiều. Mà nhanh chóng xuất ra cước thứ hai-----Tuyệt Tự Cước!
Chóng kiến một chiêu này, khóe miệng Trần Phàm hơi run rẩy, giống như đã biết trước được gã nam nhân đầu húi cua sẽ gặp phải kết cục không bình thường.
“Ngao!” Đúng như Trần Phàm suy nghĩ, gã nam nhân đầu húi cua liền phát ra một tiếng tru tê tâm liệt phế, ôm phần hạ bộ gục xuống dưới đất, sắc mặt nháy mắt đã trắng như tờ giấy.
“Dám dùng chủy thủ sao, bà cô ta phải đạp chết ngươi!” Tô San nhớ tới tình cảnh phía trước, trong lòng vẫn còn hoảng sợ không thôi, nhưng càng nhiều hơn đó chính là phẫn nộ. Lúc này thấy gã nam nhân đầu húi cua ngồi xổm trên mặt đất, lập tức hóa phẫn nộ thành lực lượng, vung chân lên hung hăng đạp xuống người gã nam nhân đầu húi cua.
Gã nam nhân đầu húi cua, đồ chơi bị trúng thương, căn bản là không thề nào chống cự, đành phải tùy ý để cho Tô San phát tiết cơn phẫn nộ trong lòng.
Sau khi bị thải loạn một hồi, gã nam nhân đầu húi cua thần tình đầy máu ngã xuống mặt đất, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ.
Tô San dù sao cũng là một thiếu nữ mười tám tuổi, sau khi nhìn thấy máu me xong, trong lòng nhiều ít liền có chút sợ hãi. Rất nhanh nàng đã dừng tay, quay đầu tìm kiếm Trần Phàm, kết quả phát hiện Trần Phàm đang cầm túi xách đứng ở phía sau lưng mình khoảng chừng năm thước, hình dáng giống như đang đứng quan sát náo nhiệt.
‘Trần Phàm, anh có phải là đàn ông hay không?” Thấy cành tượng này, Tô San không khỏi nhớ tới lúc trước chính minh thiếu chút nữa đã bị đối phương dùng chủy thủ chém đứt chân. Lúc này liền hổn hển mắng: “Có đàn ông nào nhát gan như anh không? Lại để cho tôi xông pha chiến đấu, còn anh thì trốn ở phía sau quan sát náo nhiệt!”
“Cũng không phải một minh tôi nhát gan, mà những người khác đều không ra tay!” Trần Phàm không biết liêm sỉ, đem nhóm nam nhân đứng xung quanh ra làm bia đỡ đạn, đồng thời cũng âm thầm tán tưởng Tô San quá mức dũng cảm. Dù sao thời buổi này tình người lãnh đạm, làm chuyện nghĩa cử hăng hái giống như Tô San đúng là càng ngày càng ít.
Hành động vô sỉ này của Trần Phàm, nhất thời khiến cho đám nam nhân lúc trước không dám bước rạ, trong lòng phẫn nộ không thôi. Còn Tô San thoáng nhìn đám người xung quanh, thần tình mê man, nàng đang nhủ thầm trong lòng của mình: “Vĩ sao những người này đều không bước ra can thiệp? Chẳng lẽ minh đã làm sai chuyện gì hay sao?”
“Không cần phải suy nghĩ nhiều, cô làm rất đúng! Cô so sánh cùng những người kia còn dũng cảm hơn rất là nhiều.” Ngay trong lúc Tô San đang mê man, thì thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm liền xuất hiện ở bên người nàng, hắn nhẹ nhàng vỗ xuống bả vai Tô San, an ủi nói.
Tô San ngẩng đầu mờ mịt nhìn lên, rõ ràng phát hiện ra, giờ khắc này Trần Phàm đã không còn bộ dáng hi ha cợt nhả như dĩ vãng. Mà lúc này diễn cảm trên khuôn mặt hắn phi thường bình tĩnh, ánh mắt ôn nhu, thanh âm mang theo vẻ từ tính trầm ổn đặc hữu của một người đàn ông.
Cái loại diễn cảm này nàng chưa bao giờ từng nhìn thấy qua trên khuôn mặt của Trần Phàm. Giờ khắc này, đột nhiên nàng cảm giác, chính minh dường như không thể nhìn thấu được bản chất của người đàn ông đã cùng sống chung với minh một tháng thời gian qua. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Bất quá rất nhanh Tô San đã hồi tỉnh từ trong cơn mê man. Vừa phục hồi tinh thần, liền tức giận nói: ‘Tôi khẳng định anh chính là một người đàn ông dũng cảm nhát gan.”
“Đó là hiển nhiên, không phải có câu nói này hay sao? Đứng sau lưng của một người phụ nữ dũng cảm, đó chính là một người đàn ông yếu đuối!” Trần Phàm khôi phục biểu tình ngả ngớn, ha ha cười nói.
Vốn Trần Phàm lo lắng Tô San bởi vì chuyện này mà nghi ngờ giá trị của con người trong cuộc sống này. Hiện giờ nhìn thấy Tô San khôi phục bình thường, nhất thời đã yên tâm hơn rất nhiều.
Ở Trần Phàm xem ra, Tô San tuy rằng bên ngoài luôn bày ra hình dáng tiểu ma nữ, thích làm bộ như chính chắn, trưởng thành....Nhưng trong nội tâm của nàng thì vẫn còn đơn thuần, thanh khiết như một tờ giấy trắng.
Trần Phàm không muốn làm vấy bần khỏa trái tim thanh thuần của nàng. Nàng mới chỉ có mười tám tuổi, hẳn là vẫn nên hưởng thụ những năm tháng thanh xuân mộng mơ bay bổng...