Cực Phẩm Thiên Vương
Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 602 + 603: Hắn cho ngươi chết, thì ngươi phải chết!
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả Tự: Bảo Ngọc + kalenv --- 4vn.eu
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Ban đêm, ánh đèn neon bao phủ mỗi ngõ ngách bên trong thành thị, giống như cả tòa thành thị bao phủ một tầng sa mỏng, mỹ luân mỹ hoán làm lòng người say mê.
Cũng giống như rất nhiều thành thị khác, ở Đông Hải cũng có khu vực bán thức ăn nhẹ.
Vào khoảng chín giờ, trên con đường bán món ăn nhẹ nổi tiếng tại Đông Hải, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, các món ăn rực rỡ muôn màu làm người hoa cả mắt.
Trong một tiệm ăn, Trần Phàm, Tô San, Lý Dĩnh ngồi cạnh một bàn ăn cũng không quá sạch sẽ, trước mặt mỗi người là một bát mì nóng hổi.
Dưới ánh đèn vàng vàng, Lý Dĩnh cùng Tô San giống như quỷ chết đói đầu thai, ăn ngấu nghiến tô mì hấp dẫn, cũng không sợ tô mì đang nóng đến bốc khói.
Nhìn phản ứng của hai người, Trần Phàm dở khóc dở cười bảo hai người ăn chậm một chút, hai người chẳng những liếc mắt bất mãn, Tô đại tiểu thư thấy bát mì của mình sắp hết, còn chưa đã ghiền, vỗ vỗ bàn miệng đầy dầu mỡ nói: “Ông chủ, cho thêm ba bát nữa.”
Trần Phàm không biết nên nói gì.
Ăn hết bát mì. Lý Dĩnh cùng Tô San cũng không có ý định rời đi, mà giống như chị em ruột kéo tay nhau đòi đi ăn món khác, Trần Phàm vẫn lẳng lặng đi theo phía sau hai người.
Một thanh niên tay băng bó, một thiếu nữ thanh xuân phấn chấn, một cô gái tràn đầy nữ tính thành thục, một tổ hợp như vậy cơ hồ hấp dẫn ánh mắt mỗi người đi đường.
Trần Phàm đã sớm thói quen bị người khác nhìn chăm chú, cảm thấy không có gì, mà Tô San cùng Lý Dĩnh cũng không nhìn ánh mắt người khác, tự mình đi dọc theo đường phố, mỗi khi nhìn thấy món ăn hấp dẫn, liền không nhịn được dừng lại thưởng thức.
Nhìn thấy việc này Trần Phàm chỉ biết cười khổ, đồng thời trong lòng âm thầm kinh ngạc, rốt cục Tô San đã nói gì với Lý Dĩnh, làm cho Lý Dĩnh lúc đối mặt hắn cùng Tô San, không còn vẻ câu nệ và xấu hổ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Trần Phàm mang theo hai nàng đi khắp phố, mà bãi đỗ xe tại khách sạn Poitter lại nghênh đón hai chiếc xe hơi có biển số đặc thù.
Hai chiếc đều mang nhãn hiệu Infinity, mang biển số lãnh sự quán Nhật Bản ở tại Đông Hải.
Sau khi xe dừng lại, người phụ trách lãnh sự quán đi cùng vài thuộc hạ, sắc mặt lạnh lùng đi nhanh vào trong khách sạn, thẳng tới nhà hàng.
Bên trong nhà hàng, khách nhân đã rời đi hơn phân nửa, dấu vết đánh nhau đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ.
“Công Đằng Hữu Nhị tiên sinh ở nơi nào?” Vừa đi vào nhà hàng, một nhân viên của lãnh sự quán lập tức hỏi quản lý nhà hàng, ngữ khí cao cao tại thượng, giống như đang chất vấn một thủ hạ.
Thấy tư thế cao ngạo của nhân viên lãnh sự quán, quản lý nhà hàng tuy rằng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không chậm trễ, lộ ra dáng tươi cười khách khí chức nghiệp: “Công Đằng tiên sinh đã rời khỏi nơi này khi nãy.”
Rời khỏi?
Nghe được câu nói của quản lý nhà hàng, sắc mặt đoàn người kể cả người phụ trách lãnh sự quán đều biến đổi, sau đó mọi người không tự chủ được đưa mắt nhìn người phụ trách lãnh sự quán, chờ đợi chỉ thị.
“Đi.”
Ánh mắt người phụ trách lãnh sự quán quét quanh nhà hàng một vòng, trầm ngâm một lát làm ra quyết định.
Vừa nói xong, hắn dẫn đầu rời đi trước, những người khác không dám chậm trễ, theo sát phía sau.
“Hắc! Còn rất hung hăng càn quấy, thật sự là liều lĩnh.”
“Đúng vậy, nếu không phải người thanh niên họ Trần đi sớm, mấy tên hò hét ngưu bức này xem ra sẽ không chịu nổi.”
Đưa mắt nhìn đoàn người lãnh sự quán rời đi, một ít khách nhân trong nhà hàng nhịn không được nói thầm, ngữ khí có chút bất mãn, đồng thời càng cảm thấy hả giận với những gì Trần Phàm vừa làm trước đó, cảm giác như chỉ hận Trần Phàm không lập tức xuất hiện giáo huấn những kẻ cuồng vọng này.
Đi ra khách sạn, người phụ trách lãnh sự quán dẫn thuộc hạ đi về phía bãi đỗ xe.
“Anh này, anh có nhìn thấy Công Đằng Hữu Nhị tiên sinh rời khỏi nơi này không ?”
“Công Đằng Hữu Nhị?”
Bảo an bãi đỗ xe là một quân nhân giải ngũ, đối mặt với đoàn người này cũng không hề cảm thấy có gì sợ hãi, tương phản nghe thấy cái tên Công Đằng Hữu Nhị thì còn khẽ mỉm cười.
“Hỗn đản!”
Nhìn thấy bảo an không trả lời, vẻ mặt còn mỉm cười, một gã thành viên lãnh sự quán tức giận biến sắc, giơ tay lên định đánh nhân viên bảo an.
“Trở về!”
Người phụ trách lãnh sự quán thấy thế lạnh giọng ngăn cấm.
Nghe được mệnh lệnh của hắn, người kia không cam lòng rút tay về, lùi sang một bên, mà người phụ trách tiến lên một bước nhíu mày nói: “Tiên sinh, chúng tôi muốn biết, vừa rồi người khách Nhật Bản dùng cơm trong nhà hàng này đã rời đi lúc nào vậy?”
“Nga, ông muốn nói người thanh niên bị phế tay phải lại còn bị rượu tưới ướt sũng đó sao?” Bảo an như nhớ ra điều gì, cười nói: “Hắn vừa rời đi không lâu.”
“Nga?”
Nghe được lời nói của viên bảo an, người phụ trách lãnh sự quán không khỏi kêu lên.
Sở dĩ hắn dẫn theo người lập tức chạy tới khách sạn là bởi vì nhận được điện thoại của tổng cố vấn Sơn Khẩu Tổ Công Đằng Nghĩa Hòa, nhận lời ủy thác của hắn chạy tới mang giúp Công Đằng Hữu Nhị rời khỏi nhà hàng.
Mà trước khi hắn đến, vì lo lắng Trần Phàm sẽ hạ độc thủ, người phụ trách dặn dò nhiều lần yêu cầu Công Đằng Hữu Nhị đừng rời khỏi nhà hàng, ở yên tại chỗ chờ đợi. Hiện giờ nghe bảo an nói Công Đằng Hữu Nhị đã rời khỏi, điều này làm sao để cho hắn không kinh ngạc?
Không đợi hắn kịp lấy lại tinh thần, bảo an nói thêm một câu thiếu chút nữa làm đoàn người hoảng hốt: “Các vị không cần tìm nữa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người kia đã bị ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn rồi!”
“Anh... anh nói cái gì?” Sau thoáng khiếp sợ, người phụ trách lãnh sự quán cũng không thể bảo trì được trấn định.
“Tôi nói có lẽ người kia đã chết, các vị không cần tìm nữa đâu.” Bảo an cười cười, tựa hồ không hề để ý tới vẻ tức giận của đoàn người trước mặt.
“Anh... hỗn đản!”
Nghe được lời nói của viên bảo an, nhìn thấy vẻ tươi cười trêu chọc của hắn, đoàn người nổi giận.
“Chúng ta đi!”
Không chờ họ phát tác, người phụ trách lãnh sự quán truyền đạt mệnh lệnh.
Nghe được lời của hắn, đoàn người hung hăng trừng mắt nhìn bảo an, không cam lòng đi theo sau người phụ trách rời khỏi.
Rất nhanh, hai chiếc xe lần lượt rời khỏi, biến mất trong đêm tối.
Trong xe, sắc mặt người phụ trách thật ngưng trọng lấy ra di động, trầm ngâm một lát bấm một số điện thoại.
Cũng giống như Vịnh Nước Cạn, Vịnh Tokyo cũng là khu nhà giàu nổi tiếng thế giới.
Vịnh Tokyo, danh như ý nghĩa, nằm tại thành phố Tokyo Nhật Bản.
Khu nhà giàu Vịnh Tokyo được xây dựng vào niên đại 80 ở thế kỷ 20, nơi này xây dựng chú trọng sinh thái cùng tương lai phát triển, xung quanh được bao bọc thành khu sinh thái nhất lưu.
Bản thân là tổng cố vấn Sơn Khẩu Tổ, tộc trưởng Công Đằng gia tộc, chỗ ở của Công Đằng Nghĩa Hòa nằm trong khu nhà giàu Vịnh Tokyo.
Ban đêm, từng chiếc cano liên tục ra vào trong cảng, âm thanh tiếng còi hơi xuyên qua đêm đen, Công Đằng Nghĩa Hòa cũng không như ngày xưa, bưng rượu hưởng thụ mỹ nữ matxa, nằm ngay bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm của Vịnh Tokyo, mà sắc mặt ngưng trọng ngồi trong phòng sách.
“Đinh... linh... linh...”
Rốt cục, trong sự chờ đợi bất an của Công Đằng Nghĩa Hòa, chuông điện thoại chói tai bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ vẻ im lặng làm người ngạt thở trong phòng sách.
Dưới ánh đèn, đồng tử Công Đằng Nghĩa Hòa đột nhiên phóng lớn, sau đó khẩn cấp nhấc điện thoại.
“Công Đằng tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không đón được con của ông.” Điện thoại chuyển được, không đợi Công Đằng Nghĩa Hòa mở miệng, bên trong truyền ra một tiếng xin lỗi.
Hoa!
Nghe được thanh âm truyền ra trong điện thoại, sắc mặt Công Đằng Nghĩa Hòa đột nhiên biến đổi, trái tim treo cao trên cổ họng, hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Cái gì? Không đón được? Vì sao như thế?”
“Khi tôi dẫn người tới khách sạn, hắn đã rời khỏi.” Đầu bên kia điện thoại, người phụ trách lãnh sự quán than thở nói: “Tôi đã cố gắng gọi điện cho hắn, nhưng không được, sau đó lại hỏi bảo an bãi đỗ xe, bảo an nói hắn đã rời đi.”
“Như thế nào lại rời đi trước đây? Tôi không phải đã dặn nó không nên đi, ở yên đó chờ các ông sao?” sắc mặt Công Đằng Nghĩa Hòa trở nên cực kỳ khó xem, vẻ lo lắng hoàn toàn bộc lộ trong mắt.
Trước đó Công Đằng Hữu Nhị biết rõ mình xông ra đại họa, dưới tình huống cùng đường cũng giống như những công tử trác táng, lựa chọn gọi điện thoại cho cha mình cầu cứu, đem toàn bộ tình huống kể lại rõ ràng với Công Đằng Nghĩa Hòa.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Lúc ấy nghe xong lời của Công Đằng Hữu Nhị, Công Đằng Nghĩa Hòa thiếu chút nữa tức giận đến ngất xỉu.
Nhưng dù sao hắn cũng là tổng cố vấn của Sơn Khẩu Tổ, tố chất tâm lý rất tốt, rất nhanh liền lãnh tĩnh trở lại, hơn nữa làm ra quyết định - để người phụ trách lãnh sự quán Nhật Bản tại Đông Hải phái người đi đón Công Đằng Hữu Nhị.
Theo hắn xem ra, lãnh sự quán đại biểu chính phủ Nhật Bản, Trần Phàm nhiều ít phải có chút kiêng kỵ, không dám làm xằng bậy.
Hiện giờ, trước khi người của lãnh sự quán đến mà con hắn lại rời đi, điều này làm sao để hắn không lo lắng?
“Công Đằng tiên sinh.” Ngay khi Công Đằng Nghĩa Hòa không thể chấp nhận được tin tức này, người phụ trách lãnh sự quán thoáng do dự một chút, nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, con của ông có thể đã chết rồi.”
Đã chết?
Đã chết!
Hơi thở Công Đằng Nghĩa Hòa trở nên dồn dập, khuộn mặt vặn vẹo, như một con sói đói đang tức giận, thanh âm khàn khàn quát: “Làm sao có thể?”
“Tôi hiểu được phong cách làm việc của tên Trần Phàm kia, phàm là những người đắc tội hắn, không có một người nào còn sống.” Người phụ trách chua xót nói: “Hắn muốn một người chết, người kia tuyệt đối không khả năng còn sống!”
“Ba!”
Điện thoại rơi khỏi tay Công Đằng Nghĩa Hòa, rớt trên bàn, thanh âm chói tai.
Dưới ánh đèn.
Thần tình hắn ngây ngốc sững sờ ngay tại chỗ, tựa hồ dùng phương thức này thầm chấp nhận lời nói của người lãnh sự quán.
“Tên khốn kiếp, tao phải lột da mày!”
Một lát sau, cả người hắn chợt run rẩy, mắt đỏ bừng, như một con chó điên rít gào.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn.eu/forum/showthread.php?79511-Keu-Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: