Cực Phẩm Thiên Vương Chương 722 : Hồng Môn Yến

Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng

 -----oo0oo---- 

Chương 722: Hồng Môn Yến
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi


Ngày 7 tháng 8 năm 2012.
Ngày này được xưng là ngày sỉ nhục nhất của ủy ban Mafia Mỹ, hội nghị được cử hành từ chín giờ sáng tới sáu giờ chiều, ngoại trừ buổi trưa dùng cơm, mọi người đều có mặt trong hội trường.
Sở dĩ hội nghị kéo dài thời gian như thế, hoàn toàn bởi vì sau khi Trần Phàm diệt trừ hai gia tộc, vận mệnh thế giới ngầm nước Mỹ đã thay đổi, vì vậy chuyện phân phối địa bàn cùng ích lợi phải sắp xếp lại từ đầu.
Trong hội nghị, Trần Phàm được tuyển làm chủ tịch danh dự Mafia Mỹ, hắn cũng không hứng thú với nội dung cuộc hội nghị, nhưng ở trong vị trí này dù không muốn quan tâm, cũng phải đem công tác mặt ngoài làm cho nghiêm túc, vì thế hắn phải kiên trì chờ đến khi hội nghị chấm dứt.


Về phần không quan tâm tới, mọi chuyện đều do Silva giải quyết, hơn nữa cho dù Trần Phàm là nhân vật chính trong hội nghị, nhưng chính hắn cũng rất rõ ràng, muốn thật sự thống trị ủy ban Mafia là chuyện không hiện thực.
Đối với hắn mà nói, có thể đối kháng được với gia tộc Gambino cùng các gia tộc Mafia, nhưng bên phía chính phủ Mỹ sẽ không cho phép, họ tuyệt đối sẽ không cho phép một người Hoa thống trị thế giới ngầm nước Mỹ!
Thậm chí Trần Phàm cũng không thể khống chế thế giới ngầm Thái Lan, vì vậy hắn mới bồi dưỡng cho Silva thay mặt hắn.
Thứ nhất Silva là một người đa mưu túc trí, hắn có thể sợ hãi Trần Phàm, nhưng muốn hắn bỏ qua thân phận ông trùm Mafia đứng đầu thế giới ngầm, vứt bỏ quang vinh gia tộc Gambino, cam tâm làm tay sai cho Trần Phàm, chuyện như vậy hắn làm không được.
Lui một bước mà nói, dù cho hắn nguyện ý làm, nhưng thế lực chính trị quân đội sau lưng hắn cũng không cho phép!
Chạng vạng tối, Trần Phàm cùng Silva đi ra khỏi tòa cao ốc, bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ cả không trung.
Con đường Wall Street rộng chừng một thước đông kín người, mọi người đang vội vã đi lại, nhanh chóng rời khỏi con đường được tôn xưng là nơi thống trị nền kinh tế thế giới.
Dựa theo lệ thường của ủy ban Mafia trong những năm qua, sau khi hội nghị kết thúc, toàn bộ thành viên tham gia hội nghị đều sẽ tham dự buổi liên hoa, nhưng năm nay lại xuất hiện ngoại lệ.
Trần Phàm không tham gia, kể cả Silva cũng vậy, chỉ phái ra nhân vật số hai trong gia tộc Gambino tham dự thay hắn.
Với việc này, những người ủng hộ gia tộc Gambino không ý kiến, những gia tộc khác bị bức bách thần phục gia tộc Gambino dù giận cũng không dám nói gì.
Khi mọi người ngồi xe đi tới một khách sạn nổi tiếng, Trần Phàm cùng Silva lên xe đi tới trang viện gia tộc Heyde Gus.
Là đệ nhất gia tộc trong quân đội Mỹ, gia tộc Heyde Gus cũng có một trang viện tại New York, tuy diện tích không lớn như gia tộc Gambino, thậm chí chỉ được một phần năm, ngoại trừ vài tòa kiến trúc chủ yếu, còn có một sân cưỡi ngựa.
Chỉ đơn giản như vậy là vì tránh sự hiềm nghi.
Bởi vì thân phận gia tộc Heyde Gus quá mức mẫn cảm, nếu gia tộc Heyde Gus quá mức xa hoa, nhiều ít sẽ đưa tới phiền toái.
Khi Trần Phàm cùng Silva đi tới trang viện gia tộc Heyde Gus, sắc trời đã tối, ánh đèn hai bên đường tỏa ánh sáng, ở những bụi cây ven đường có không ít đặc công quân đội âm thầm ẩn thân bảo hộ sự an toàn của Schneider, lực lượng bảo an còn chặt chẽ hơn cả gia tộc Gambino.
Trong trang viên cũng là như thế, ngoại trừ những cọc ngầm ẩn núp trong bóng tối, cũng không thiếu đặc công quân đội thủ vệ.
Kiến thức được lực lượng bảo hộ gia tộc Heyde Gus, Trần Phàm cảm thấy được muốn lấy thực lực của hắn lẻn vào trang viện này không khó, nhưng muốn thành công thực hiện hành động trảm thủ thật không dễ dàng, bởi vì hắn từ con đường đặc thù biết được, chỗ ở của đại nhân vật như Schneider, đều có phòng ngầm, một khi gặp phải ám sát, bọn hắn có thể tiến vào phòng ngầm thỉnh cầu trợ giúp.
Mà phòng ngầm ẩn thân đều dùng tài liệu hợp kim tiên tiến nhất chế thành, đừng nói là đạn, dù hỏa tiễn đều không thể oanh phá.
Trần Phàm ngồi xe Rolls – Royce tiến vào trang viện, một gã đặc công quân đội dựa theo lệ thường lục soát người Trần Phàm cùng Silva, Silva cũng không tức giận, Trần Phàm cũng hoàn toàn phối hợp.
Lục soát xong, tên đặc công đưa hai người lên một chiếc Hummer, xe cùng thủ hạ của Silva đều để lại bên ngoài trang viện.
Tên đặc công quân đội đưa Trần Phàm cùng Silva đến một tòa biệt thự trung ương, liền nhảy xuống xe mở cửa cho hai người, ra dấu mời vào trong.
Nhìn thấy hai người đã bước xuống, hắn lập tức cho xe rời đi, bộ dáng được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. truyện copy từ tunghoanh.com
Cùng lúc đó, đặc công phụ trách bảo hộ biệt thự liền tiến lên nghênh đón Trần Phàm cùng Silva, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Chào hai vị, tướng quân Schneider chờ hai vị đã lâu, mời.”
Nửa phút sau, Trần Phàm gặp Schneider trong phòng ăn biệt thự.
So sánh với phòng ăn trong biệt thự tràn ngập phong cách Sicily của Silva mà nói, phòng ăn của Schneider cực kỳ đơn giản, thậm chí có thể dùng từ bủn xỉn mà hình dung.
Trong phòng ăn ngoại trừ chiếc bàn gỗ cùng vài chiếc ghế, không còn vật gì khác.
Trong phòng ăn, Schneider vẫn như ngày thường mặc một bộ quân trang, bên phải hắn có bốn cô gái đang đứng.
Tuy rằng bốn cô gái mặc trang phục bồi bàn, nhưng Trần Phàm chỉ liếc mắt liền nhìn ra bốn nàng đều không phải người thường, chính là đặc công quân đội, thậm chí còn là nữ đặc công tinh nhuệ nhất của Mỹ, từ trên người các nàng Trần Phàm cảm nhận được sát khí!
Tuy sát khí rất nhẹ nhưng Trần Phàm cũng nhận ra.

Đối với việc này, Trần Phàm cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại theo hắn xem ra, nếu bên người Schneider không có những người này, như vậy mới là kỳ quái.
“Silva, Trần, hai người đã đến.” Nhìn thấy Trần Phàm cùng Silva đi theo đội trưởng đặc công tiến vào phòng ăn, Schneider mỉm cười đứng lên khỏi ghế.
Silva thấy thế, dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng tùy ý nói: “Thật có lỗi, Schneider, trên đường bị kẹt xe, cũng may chúng tôi không đến muộn.”
“A..a…” Schneider tựa hồ không chút để ý, làm ra tư thế như mời: “Trần, mời ngồi, Silva, ông cũng ngồi đi.”
Trần Phàm cười cười, thản nhiên ngồi xuống, ngồi phía phải Schneider, Sivla ngồi bên trái.
Nhìn thấy biểu tình thản nhiên của Trần Phàm, trong con ngươi Schneider hiện lên đạo tinh quang, chợt lóe rồi tắt.
Nhìn thấy ba người đã ngồi xuống, bốn nữ đặc công liền bưng thức ăn lên.
Khác với lúc Silva chiêu đãi Trần Phàm, Schneider chuẩn bị món ăn Ý chính tông.
Thức ăn đưa lên, bốn nữ đặc công im lặng thối lui đến bên tường, nhìn như không có gì, nhưng khóe mắt luôn chú ý từng cử động của Trần Phàm, có thể đoán được chỉ cần Trần Phàm có hành động gì với Schneider các nàng sẽ lập tức ra tay!
“Trần, Silva, ông bạn già, hoan nghênh hai vị đến trang viện gia tộc Heyde Gus.”Cùng lúc đó Schneider bưng ly rượu lên, khẽ cười nói.
“Tướng quân Schneider, cảm tạ ngài đã tiếp đãi.” Trần Phàm mỉm cười giơ cao ly rượu.
Silva cũng giơ cao ly rượu, nhưng hắn không hé răng, tựa hồ hắn đã làm xong chuẩn bị phối hợp biểu diễn.
“Phanh!”
Dưới ánh đèn, ly rượu ba người chạm nhau, thanh âm thanh thúy.
Thanh âm truyền ra, dáng tươi cười trên khuôn mặt ba người không giảm, tựa hồ vô cùng vui vẻ, nhưng nội tâm ẩn giấu cũng chỉ có chính họ mới biết.
Uống một hớp rượu, Schneider đặt ly rượu xuống, lại làm ra tư thế như mời, ý bảo hai người cùng dùng cơm.
Lúc này Silva cầm dao nĩa, vừa cắt thịt bò trong đĩa vừa cười nói: “Trần, đầu bếp riêng của Schneider rất giỏi, thịt bò làm rất khá, anh nếm thử.”
Trần Phàm cười cười, bộ dạng thoải mái, mỗi hành động đều thật tùy ý, cử chỉ thật tao nhã.
Nhìn thấy một màn như vậy, nụ cười trên mặt Schneider thoáng cứng ngắc, nhưng dùng động tác cắt thịt bò che giấu xuống.
Theo sau, hắn vừa hưởng dụng thịt bò, vừa cười nói cùng Trần Phàm và Silva.
Bữa ăn rốt cục đã kéo dài hơn nửa, ba người đều dừng ăn uống.
“Cạn ly.”
Schneider lại giơ cao ly rượu.
“Phanh!”
Lại cụng ly một lần nữa, Schneider uống cạn ly rượu, Trần Phàm cùng Silva cũng uống cạn.
Một nữ đặc công bước lên rót rượu, tư thế tao nhã, dáng tươi cười mê người, theo người bình thường xem ra tuyệt đối sẽ cho rằng nàng là bồi bàn chuyên nghiệp, nhưng Trần Phàm lại rất rõ ràng, các nàng từng nhận huấn luyện nghiêm khắc nhất, có thể lấy đủ loại thân phận xuất hiện ngoài xã hội.
“Trần, anh cảm thấy được nước Mỹ thế nào?” Chờ nữ đặc công rót rượu xong, Schneider cầm khăn lau miệng, thật tùy ý hỏi.
Trần Phàm cười cười: “Nước Mỹ là một quốc gia xinh đẹp phú cường.”
“Cảm ơn lời ca ngợi của anh, Trần.” Schneider sang sảng cười nói: “Không biết anh có hứng thú đến Mỹ phát triển hay không? Nếu anh lựa chọn đến Mỹ phát triển, tôi cam đoan anh sẽ trở thành hồng nhân trong giới thượng lưu xã hội Mỹ.”
“Tướng quân Schneider, đất nước chúng tôi có một câu ngạn ngữ: ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ cỏ của mình. Ý tứ của những lời này chính là muốn nói nhà của người khác cho dù là tốt thế nào, cũng không tốt bằng nhà mình.” Vẻ mặt Trần Phàm thẳng thắn: “Nhà là như thế, quốc gia càng phải như vậy!”

-o0o-

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-thien-vuong/chuong-722-Agxaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận