Cực Phẩm Vú Em Chương 166: Cấm chú – Hàn băng diệt thế. (P1)

- Cao đại ca nè, anh không có ván trượt tuyết thì làm sao bây giờ?

Tiểu Tam thấy Cao Lôi Hoa đưa ván trượt cho Tuyết Y Nhi thì lo lắng hỏi.
- Yên tâm, có chút tuyết đọng thôi mà, không làm khó được anh.
Cao Lôi Hoa cười khẽ một tiếng:

Thấy hai nàng trượt cũng chuẩn, Cao Lôi Hoa nhịp bước theo sau. Tuyết rơi trên đại băng nguyên càng lúc càng lớn, trên mặt tuyết cũng xuất hiện những vết tích sâu. Từ đây có thể đoán được sự gian nan của lính đánh thuê khi đi về thành Tuyết Cơ, cứ mỗi lần lính đánh thuê hạ chân trước xuống thì chân sau lại cực nhọc nhấc lên, nguyên nhân đơn giản thôi, tuyết đọng đến đùi mà.

Ở phía trước, vì có ván trượt tuyết nên Tiểu Tam với Tuyết Y Nhi trượt như thoi đưa. Trượt được lúc thì Tiểu Tam lại ngoái đầu lo lắng nhìn Cao Lôi Hoa đằng sau. Nơi này tuyết đọng dày quá, dù Cao Lôi Hoa nói không sao nhưng Tiểu Tam vẫn lo.

Nhưng khi Tiểu Tam quay đầu lại nhìn thì miệng như chữ O. Phía sau nàng, Cao Lôi Hoa đang nhẹ nhàng ung dung di chuyển. Một mái tóc bạc, một không gian đầy tuyết trắng, làm Cao Lôi Hoa tiêu sái vô cùng. Lúc Tiểu Tam nhìn kỹ thì dưới chân Cao Lôi Hoa thì thấy khác hẳn mấy tay lính đánh thuê, chân Cao Lôi Hoa đạp lên tuyết nhưng tuyết lại không bị thụt xuống. Thậm chí không có một dấu chân. Giống như Cao Lôi Hoa nhẹ như không đang phiêu du trên tuyết vậy.


- Ôi! Cao đại ca. Anh làm như thế nào vậy? Thật là pro!
Tiểu Tam kêu lên đầy hâm mộ với Cao Lôi Hoa.

Tuyết Y Nhi đi bên cạnh nghe tiếng kêu của Tiểu Tam cũng ngoái đầu nhìn Cao Lôi Hoa ở đằng sau. Lúc nàng chứng kiến kỹ năng "Đạp tuyết vô ngân" (Đi trên tuyết không để lại dấu vết) của Cao Lôi Hoa thì trong lòng giật thót.

Lúc còn ở Băng Tuyết thần điện, Tuyết Y Nhi về muộn nên đã bỏ lỡ vở kịch điên cuồng giữa Cao Lôi Hoa và Đại trưởng lão vương quốc Băng Tuyết, do đó Tuyết Y Nhi vốn cũng không đánh giá cao Cao Lôi Hoa cho lắm.

Dù sao thì nếu so vóc dáng nam nhân thế giới này thì Cao Lôi Hoa có phần nhỏ bé quá. Hơn nữa nhìn hắn ta thì cũng biết không phải ma pháp sư rồi. Bởi vì trên người hắn không có chút ma lực dao động nào.

Đến lúc này thì Tuyết Y Nhi lập tức thay đổi cách nhìn rồi về Cao Lôi Hoa, hắn tuyệt đối là một cường giả. Chỉ riêng cái chiêu "Đạp tuyết vô ngân" này e là ma pháp sư trên đại lục cũng chẳng có mấy người làm được.

Nhưng câu nói này của Cao Lôi Hoa lại khiến Tuyết Y Nhi có sự đánh giá cao hơn một bậc. Cái kỹ xảo mà Cao Lôi Hoa nói thì trong mắt người dân đại lục có lẽ là thần kỹ.

Nhìn Cao Lôi Hoa quả thật đi trên tuyết như bỡn thì Tiểu Tam cũng thấy nhẹ cả lòng:
- Cao đại ca, giờ chúng ta đi tới chỗ nào đầu tiên đây?
Đại băng nguyên vô cùng rộng lớn. Muốn tìm Băng Sương Cự Long thì biết tìm nơi đâu.

Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi cùng dừng lại, căng thẳng nhìn Cao Lôi Hoa.
- Sao thế? Chẳng lẽ cái lãnh địa đó có vấn đề gì à?
Cao Lôi Hoa nghi ngờ hỏi, nhìn thần sắc hai cô nàng này thì cái địa phương này không tốt đẹp gì rồi.

- Cao đại ca này, băng hầu là bá chủ đại băng nguyên này. Tuy băng hầu chỉ là ma thú cao giai thôi, hơn nữa công kích chủ yếu của chúng là ma pháp băng hệ cao giai "Cự hình băng đạn". Nhưng phiền toái lớn là bọn chúng sống bầy đàn, hơn nữa bọn chúng có ma pháp thiên bẩm hạng nhất khiến người ta đau đầu đó là: di chuyển cự ly ngắn vô hạn; cho nên ở trong lãnh địa của bọn chúng, chỉ có chúng "hiếp" anh chứ đố ai "hiếp" nó. Tốc độ di chuyển của chúng quá nhanh, gần như không cần niệm chú gì hết. Trừ khi anh dùng ma pháp trên diện rộng, bằng không thì chẳng thế nào bắt được chúng.

- Ra là thế.

Cao Lôi Hoa trầm tư trong chốc lát rồi nói:
- Có điều dù như vậy thì chúng ta cũng phải đi một chuyến. Muốn tìm Băng Sương Cự Long, thì ta phải đi đến nơi gặp nó cuối cùng, yên tâm đi, đám khỉ con phiền phức đó cứ giao cho anh.
Cao Lôi Hoa nói xong khẽ sờ Slime hoàng kim trong ngực.

Nhưng hình như nàng nhắc quá muộn. Lúc này ở phía sau, đột nhiên sắc mặt Tiểu Tam tái nhợt rồi đứng yên không bước tới:
- Chị Tuyết Y Nhi. Nếu không cẩn thận mà giẫm trúng thì sao ạ?
Tiểu Tam nuốt nước bọt, sắc mặt tái đi hỏi.

Tiểu Tam gật đầu, đứng im không nhúc nhích.
- Nghe lời anh nhé.
Cao Lôi Hoa an ủi cô bé đang xanh mét:

Tiểu Tam khẽ gật đầu. Niềm tin vào Cao Lôi Hoa làm nàng không còn sợ như lúc đầu.
- Chuẩn bị cho tốt nhé Tiểu Tam.
Cao Lôi Hoa nói với cô bé.

Tiểu Tam nhìn màn pháo hoa mà sợ run, mình thật là bất cẩn mà. Biết rõ nơi này tràn đầy nguy hiểm mà lại không cẩn thận giẫm lên nữa chứ.

Đang ngắm pháo hoa, Cao Lôi Hoa đột nhiên ngây người rồi sau đó lại lộ ra vẻ hớn hở. Cao Lôi Hoa đang nghĩ tới một thứ ở Trái Đất giống y như con Bạo Liệt Băng Chu này. Thứ mà Cao Lôi Hoa rất thích dùng - địa lôi (mìn)!

Trong đôi mắt Tuyết Y Nhi cạnh đó vẫn còn đọng những tàn ảnh đó. Dường như cô nàng đã quá xem nhẹ thực lực của gã thanh niên tóc bạc này rồi, tốc độ di chuyển của chiêu thức vừa rồi cho dù là đạo tặc sở trường về tốc độ cũng không chắc làm được. Chẳng lẽ gã này là một cao thủ đạo tặc? Tuyết Y Nhi âm thầm suy đoán.
- Đúng rồi, con vật xinh xắn này làm sao sinh ra vậy?
Nhìn màn pháo hoa đang tản đi, Cao Lôi Hoa hỏi. Trong lòng thì đang nghĩ:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/cuc-pham-vu-em/chuong-166/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận