Chương 3
Lâu Thừa Vũ ước chừng thời gian máy bay đến Thượng Hải, liền gọi điện thoại cho Hình Tử Nguyên, nhưng giọng của hắn nghe là lạ.
"Anh làm sao vậy?" Nàng mẫn cảm hỏi.
"Không có gì, có thể là do thời tiết quá nóng, ở đây rất oi bức." Hắn cũng không nói thật.
Mấy ngày nay, hắn vốn là bị cảm nhẹ, không quá nghiêm trọng, cho nên cũng không để ý đến. Có lẽ tối hôm qua thức đêm chiếu cố nàng, không có nghỉ ngơi, sức miễn dịch yếu đi, thêm vào đó bởi vì nàng thể chất sợ nóng, hắn liền đem điều hòa mở rất lớn, vi khuẩn gây bệnh liền nhân cơ hội tác quái.
Hắn đến Thượng Hải không bao lâu thì yết hầu bắt đầu đau nhức, một giờ sau, hắn đau đến mức ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn.
"Thời tiết oi bức sẽ khiến giọng bị khàn sao?" Nàng vẫn cảm thấy không hợp lý.
"Vừa mới ăn đồ ăn cay, cho nên yết hầu không thoải mái."
"Anh không thích đồ ăn cay gì đó mà. . . . . ."
"Chủ quản ở đây chiêu đãi, thịnh tình không thể chối từ." Có một câu nói là, đã nói một lời dối thì phải dùng mười lời nói dối khác để che đậy, hắn giờ phút này thực thấm thía.
"Anh thật ngốc, tại sao không nói anh không ăn cay?" Nàng thở dài lắc đầu, quan tâm hỏi: "Lúc trên máy bay đầu rất đau à?" Huống chi còn phải chuyển máy bay. Đối với hắn mà nói nhất định là một loại hình tra tấn, nghĩ đến điểm này nàng lại đứng ngồi không yên.
"Không có, anh lên máy bay liền ngủ mất luôn, cho nên một chút cảm giác đều không có." Hắn hời hợt nói.
Trên thực tế, từ trước đến nay đây là lần hắn đáp máy bay mà đau đầu nhất, đầu của hắn giống như là muốn nổ tung, nhất là lúc chuyển máy bay ở đảo Tế Châu, hắn thiếu chút nữa không khống chế được mà mắng chửi tiếp viên hàng không yêu cầu hắn xuống máy bay.
"Anh thật đúng là may mắn." Nói xong, nàng trầm mặc nửa ngày. Hắn cho rằng nàng sẽ tin chuyện ma quỷ của hắn sao? Nàng quen biết hắn đâu phải một hai ngày, hắn ở trên máy bay căn bản ngủ không được, cho dù bay đường dài cũng vậy. Xem ra hắn nhất định rất không thoải mái, là vì muốn nàng bớt áy náy mới nói như vậy. Không biết vì cái gì, nàng đột nhiên rất muốn thấy hắn.
"Thừa Vũ, xuất phát thôi!" Tiểu Mạch hô.
Nàng vội vàng hướng Hình Tử Nguyên ở đầu bên kia điện thoại nói: "Em phải đi phỏng vấn, yết hầu không thoải mái thì uống chút nước ấm, bằng không đi mua thuốc ngậm cũng được."
Hắn cố nén sự khó chịu phản bác: "Làm như anh là trẻ con ba tuổi không bằng vậy? Tự anh biết xử lý mà, không cần làm gà mẹ đâu, đi làm việc của em đi, khi phỏng vấn cẩn thận một chút, không cần phải coi mình như là nữ siêu nhân, cái gì cũng tranh làm, còn có, bữa tối nhớ phải ăn, không được để đói bụng, tối hôm qua em không khỏe, hôm nay xem có thể về nhà nghỉ ngơi sớm một chút hay không . . . . . ."
Nàng nhịn không được phì cười. "Hiện tại là ai đang coi ai là trẻ con ba tuổi đây? Không nói nữa, liên lạc sau nhé!" Cúp điện thoại, nàng vội vàng vác ba lô cùng Tiểu Mạch ra ngoài, mới vừa nhận được tin tức, trong cao ốc thương mại Hữu Luyện phát hiện có bom.
Hai người một bước tiến vào thang máy, nàng lại hỏi: "Tiền bối, ngày mai em có thể nghỉ phép không?" Vừa mới rồi, trong nội tâm nàng một cái kế hoạch đã thành hình.
"Em cũng biết nghề của chúng ta mà, nếu không có chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong, thì không được tự tiện rời khỏi vị trí công tác." Tiểu Mạch rung đùi đắc ý nói.
"Lần trước anh bởi vì bị bạn gái bỏ rơi muốn xin nghỉ hai ngày." Nàng nhắc nhở hắn.
"Em có biết khi đó anh thống khổ muốn chết hay không?" Hắn nghiêm túc đứng đắn nói: "Cái này cũng đủ để cấu thành điều kiện sinh tử tồn vong rồi, cho nên có thể tính."
"Kỳ thật. . . . . . Em cũng bị bỏ rơi." Lâu Thừa Vũ cười khổ.
Tiểu Mạch hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn nàng, không kiêng kị hỏi: "Bạn gái?"
Nàng trong lòng cười to, trên mặt lại giả vờ ra vẻ thống khổ trầm trọng gật đầu. "Ừ."
Nàng biết rõ trong đài truyền hình tung tin vịt nàng là lesbian, ai kêu nàng ở trong quán cafe của Gia Di hôn môi với Y Nhiên bị đồng nghiệp nhìn thấy, ngày đó tác phẩm của Y Nhiên được đài truyền hình chọn, nàng vì bạn mà cao hứng quá mức. Còn có, ngày Gia Di ly hôn, chạy tới đài truyền hình tìm nàng, ôm nàng khóc lớn, còn có Vi Băng năm lần bảy lượt nghênh ngang mang xe hở mui màu đỏ tới đón nàng đi ăn cơm, những chuyện này đều bị phóng đại mà truyền đi.
"Anh biết rồi, ngày mai em ở nhà chữa thương đi." Tiểu Mạch đồng tình vỗ vỗ vai nàng. "Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, nén bi thương."
Nàng nhịn cười. "Cám ơn anh, tiền bối."
……..
Buổi sáng mười giờ, Lâu Thừa Vũ vừa bước ra khỏi sân bay Phổ Đông Thượng Hải liền cảm thấy một hồi oi bức, phảng phất như không khí không hề lưu động.
Nàng lấy nước khoáng trong túi ra uống một ngụm lớn, bắt taxi, trực tiếp đến chi nhánh tập đoàn Khai Dương tại Thượng Hải. Đó là tòa nhà hiện đại đẹp đẽ, cách bến cảng không xa, về giao thông mà nói, thực là khu thương nghiệp bốn phía thông suốt, tiềm lực phát triển trông thấy được.
Nhìn lên cao ốc một hồi lâu, nàng đứng ở lối đi bộ gọi điện thoại cho Hình Tử Nguyên. Nàng bắt đầu có chút mong đợi, nếu như hắn xuống lầu thấy nàng, sẽ có cái vẻ mặt gì? Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nhất thời xúc động chạy tới Thượng Hải tìm hắn, là vì chiều hôm qua khi hắn cùng nàng nói điện thoại, giọng nói nghe rất không ổn sao? Hay là bởi vì sự che chở ôn nhu của hắn khiến cho bức tường nàng dựng lên trong lòng bị đánh ngã, cho nên mới nhanh chóng muốn gặp hắn? Nàng không rõ, cũng không hiểu tình cảm của chính mình.
"Xem ra em quấy rầy đến anh rồi." Nàng ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Không sao, nếu anh đang bận, vậy tự em đi dạo một vòng rồi trở lại sau, vừa vặn đi miếu thành hoàng mua chút vật kỷ niệm, đồng nghiệp của em đưa cho em hẳn một danh sách dài, em phải mang cho đủ!"
"Thừa Vũ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Hắn cắt đứt lời nàng, đột nhiên ho khan một trận.
Nàng lo lắng, chờ hắn hXo mới hỏi: "Anh có phải bị sặc hay không?"
"Thực ra, anh bị cảm nặng, bây giờ đang ở khách sạn nghỉ ngơi." Hắn rốt cục nói thật.
Nguyên bản không muốn nàng lo lắng, cho nên không nói ra, không nghĩ tới nàng lại tới công ty hắn, hắn thật sự là vừa mừng vừa sợ. Nếu đã đến rồi, hắn làm sao có thể không nhìn nàng một cái đã để cho nàng trở về được?
Hắn thật sự rất nhớ nàng, người đang sinh bệnh thì đặc biệt yếu ớt, tại nơi tha hương sinh bệnh, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn, trong lòng của hắn vẫn luôn nhớ nàng.
"Mau nói cho em biết địa chỉ khách sạn!" Nàng thúc giục.
Tên ngốc này, vì sợ nàng lo lắng cư nhiên còn nói vẫn đang ở trong công ty, giọng nói của hắn ngày hôm qua cũng rất khàn, có phải là vì chiếu cố nàng, thức trắng đêm không ngủ cho nên mới bị cảm hay không? Nàng rất sợ nóng, điều hòa luôn mở rất lớn, hắn hôm trước có phải cũng đem điều hòa ở nhà của hắn mở số lớn hay không?
Ghi nhớ tên khách sạn. Nàng lòng nóng như lửa đốt nhảy lên xe taxi, thẳng đến nơi.
Hình Tử Nguyên nhìn điện thoại đã ngắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo hé ra một tia sáng ấm áp, khóe miệng cong lên, hạnh phúc mỉm cười, tức thì giống như vầng thái dương chói mắt.
Thừa Vũ đến đây. . . . . . Đây là mơ sao? Nàng làm sao có thể bất chợt thích ý mà chạy tới đây? Nàng luôn lấy công việc làm đầu, nhưng bây giờ ... chẳng phải rất rõ ràng rồi sao? Địa vị của hắn chiến thắng công việc của nàng.
Chết mất! Hắn làm sao lại cười không ngừng được? Làm sao lại cảm thấy yết hầu đã không còn đau, đầu cũng không đau đớn, sự khó chịu trong lòng cũng biến mất vô tung vô ảnh, đây là có chuyện gì? (^^)
Cái gọi là thuốc đặc hiệu bất quá chính là thế này đi, nguyên bản hắn bởi vì bị cảm nặng mà ủ rũ. Đột nhiên lại cảm thấy toàn thân đều tràn đầy sức sống. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Leng keng -- chuông cửa vang lên, hắn đi nhanh ra mở cửa, chính bản thân cũng cảm thấy buồn cười, hắn giờ phút này thì giống người bệnh chỗ nào chứ?
Hắn mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Lâu Thừa Vũ. Niềm vui sướng thắp sáng đôi mắt vốn buồn bã của hắn, hô hấp lần nữa trở nên dồn dập. Thật là nàng, hắn không có nằm mơ --
"Có phải là rất nghiêm trọng? Ngay cả công ty cũng không thể đi, nhất định rất không thoải mái phải không?" Lâu Thừa Vũ tiến vào phòng của hắn, nhìn đến căn phòng xa hoa trở thành một đống hỗn độn, lập tức bật cười.
Hắn nhất định là ngay cả nhân viên phục vụ cũng không đồng ý cho tiến vào quét dọn nên mới có thể trở thành như vậy, bởi vì Hình đại tổng tài chính là luôn yêu cầu sự hoàn mỹ, làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng hắn hắt xì hay là chảy nước mũi chứ?
"Có ăn cái gì chưa?" Nàng ân cần hỏi.
Hắn lắc đầu. "Không có khẩu vị."
"Gặp bác sĩ chưa?"
"Gặp rồi." Hắn nhìn thấy nàng gần ngay trước mắt, bỗng nhiên nói ra: "Anh hiện tại đột nhiên muốn đi ăn, em đi cùng anh có được không?"
"Đương nhiên được, thèm ăn là chuyện tốt, bụng rỗng uống thuốc sẽ làm hư dạ dày." Lâu Thừa Vũ lập tức cầm lấy túi xách vừa mới đặt xuống. "Ở trong khách sạn ăn được rồi, chỗ này có nhà hàng không?"
Hắn gật đầu. "Trong khách sạn có ba, bốn nhà hàng, món Trung, Tây hay đồ ăn Nhật đều có, em muốn ăn cái gì?"
Nàng nở nụ cười. "Em không đói bụng a, phải là anh muốn ăn cái gì chứ."
.......
Mười phút sau, bọn họ đã ngồi tại quán ăn Trung Quốc ở sảnh tầng hai khách sạn, "Bích Nguyệt lâu".
"Sắc mặt anh thật không tốt, ăn nhiều một chút đi." Nàng cố ý chọn vài món ăn thanh đạm, chính là hy vọng có thể hợp khẩu vị của hắn, để cho hắn ít nhiều gì có thể ăn thêm một chút bổ sung thể lực.
"Nói cho anh biết, làm sao em lại qua đây? Thật là đến thăm anh sao?" Bị cảm có là cái gì? Hắn quan tâm chỉ có chuyện này mà thôi.
"Thật là tới thăm anh, không cần phải hoài nghi." Lâu Thừa Vũ nghịch ngợm cười. "Bởi vì em là người có lương tâm, anh bởi vì chăm sóc em mà bị bệnh, em làm sao có thể giả bộ như không biết!"
"Còn công việc?"
Nàng thản nhiên cười. "Giao cho tiền bối làm cùng rồi, ngày mai đáp chuyến bay sớm nhất trở về là được."
Hắn nghe thấy tim của mình như đập nhanh hơn. Nói như vậy, nàng tối nay sẽ ở lại chỗ này rồi?
Hắn lập tức nói: "Anh giúp em đặt một căn phòng cách vách phòng anh."
Nàng cười cười. "Đại tổng tài, anh không cần quan tâm cái này, em đã đặt phòng tại Khách sạn Thải Hồng rồi, chỗ ở không thành vấn đề."
"Trả lại đi." Hắn phủ quyết nói: "Em một mình ở trong khách sạn khác, anh sẽ lo lắng." Bình thường hắn đều rất ôn nhu, nhưng ở vào thời điểm này, thì thực sự là mười phần nam tính.
Nàng dở khóc dở cười nói: "Chỗ đó rất an toàn, đồng nghiệp của em đi công tác tới nơi này đều ở tại đó, dùng danh nghĩa công ty em đặt phòng còn có chiết khấu nữa." Vị tiên sinh này rốt cuộc nghĩ nàng mấy tuổi chứ? Đã quên nàng từng một mình đi Nga thụ huấn nửa tháng, cũng từng bị phái đi Nw Zealand công tác một mình một tháng sao?
"Anh vẫn không yên tâm, anh kiên quyết muốn em ở phòng cách vách." Khẩu khí của hắn vô cùng kiên trì.
"Biết rồi, người bệnh là lớn nhất được chưa?" Nàng cười thúc giục hắn. "Nhanh ăn đi." Không biết có phải bởi vì có nàng ở đây hay không, khẩu vị của hắn đã khôi phục, ăn chén cơm, uống thêm non nửa chén canh gà, cảm giác được tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
"Hành lý của em đâu? Anh cùng em tới khách sạn Thải Hồng lấy."
"Hành lý của em chính là cái túi này đây." Nàng mềm mại cong môi lên, vỗ vỗ vào cái túi lớn đặt trên ghế bên cạnh, mỉm cười nói: "Hơn nữa em căn bản còn chưa có tới khách sạn đó, xuống máy bay một cái liền trực tiếp tới công ty của anh, sau đó là nơi này."
Hình Tử Nguyên hơi sững sờ, sau đó bất khả tư nghị nhìn nàng. Làm gì có người phụ nữ nào như nàng, qua đêm mà mang ít đồ như vậy? Nàng cũng không có mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, đồ bảo hộ ... gì đó muốn mang theo sao?
Nhưng mà hắn chẳng phải là bị chính điểm này của nàng hấp dẫn đó sao? Rất phóng khoáng, không ra vẻ kệch cỡm, có phong cách riêng. Xem ra đời này, hắn Hình tử nguyên đại khái là khó mà thoát được lòng bàn tay của cô gái này rồi. Hắn cam nguyện thần phục bên chân nàng, cả đời. . . . . .
...........
Sau khi trở lại phòng, bởi vì Lâu Thừa Vũ kiên trì, hắn phải uống thuốc, rồi đi ngủ, mà nàng thì đương nhiên thay hắn thu dọn trong phòng.
Khi hắn tỉnh lại thì đã chạng vạng, tấm rèm cửa thật dày cản lại ánh chiều tà chói mắt, nhìn thấy gian phòng trở nên ngăn nắp vô cùng, hắn liền biết là nàng đã thu dọn.
Thừa Vũ biết rõ hắn quái gở, tuyệt đối sẽ không gọi nhân viên phục vụ đến thu dọn, cho nên nhất định là nàng tự mình thu thập.
Hắn xuống giường, phát hiện nàng đang nằm trên sô pha, chuyện này thật là ngoài ý muốn, nàng chưa có trở về gian phòng của mình. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nhịn không được ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt ngủ say của nàng, chợt cảm thấy ở sâu trong nội tâm có một cảm giác rung động không cách nào ức chế.
Nàng đẹp quá. . . . . . Nếu như có thể đem nàng cầm giữ ở trong lòng, hắn nguyện ý trả tất cả mọi giá.
Hắn nghĩ rằng nàng đã trở về phòng nghỉ ngơi, không nghĩ tới nàng sẽ lưu lại, còn cuộn tròn trên sô pha, xem ra nàng nhất định là mệt muốn chết rồi, sáng sớm bay tới đây, khoang máy bay nhỏ hẹp cùng quá trình chuyển tiếp thực là sự tra tấn.
Nàng vì hắn như vậy, hắn cảm giác được mình thật may mắn, hà cớ gì bởi vì không chiếm được toàn bộ con người nàng mà cảm thấy trống rỗng?
Hình Tử Nguyên, có thể nhìn thấy nàng như vậy, đã là một chuyện xa xỉ rồi, ngươi phải nên biết đủ, ông trời mới có thể cho ngươi phúc phận lớn hơn.
Hắn không có đánh thức nàng, sau khi nhìn nàng một hồi lâu, hắn đi tắm rửa. Tắm rửa xong, hắn thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, tiếp đó uống nhanh một ly lớn nước ấm, hi vọng tới khi nàng tỉnh lại, hắn có đủ tinh thần để mang nàng đi ra ngoài một chút.
Thời gian tiếp theo, hắn ngồi trên mặt thảm trước sô pha, giống như kẻ ngốc chăm chú nhìn nàng, mãi đến gần tám giờ thì mí mắt của nàng rốt cục giật giật.
Lâu Thừa Vũ không biết mình đã ngủ từ lúc nào, dọn dẹp đồ đạc xong, nàng chỉ muốn chợp mắt một chút, không nghĩ tới lại ngủ say tới như vậy. Khi nàng mở mắt ra, nghênh đón nàng là khuôn mặt tươi cười sáng sủa của Hình Tử Nguyên. Nàng sợ hết hồn, đỏ mặt quẫn bách, ngay sau đó phát hiện hắn đang ngồi ở trước mặt nàng thì lại càng kinh ngạc.
"Anh tại sao lại ngồi dưới đất nhìn em?" Nàng lắp bắp hỏi, tim đập thật nhanh.
"Anh đã ngủ đủ rồi." Hắn nhẹ gạt mấy sợi tóc mai đang rủ xuống gò má nàng, trêu chọc hỏi: "Em có biết hiện tại đã là mấy giờ rồi không? Tiểu thư, đã tám giờ rồi, anh sắp chết đói đây, đang đau khổ chờ em tỉnh lại để đi ăn chút gì."
"Tám giờ?" Nàng hô nhỏ một tiếng ngồi dậy. "Tại sao anh không gọi phục vụ phòng? Anh còn đang sinh bệnh, không ăn gì làm sao được?"
Hắn nhếch miệng cười. "Cho nên em bây giờ nhanh đi cùng anh ra ngoài ăn chút gì đó."
"Biết rồi." Lâu Thừa Vũ vội vàng đứng dậy, vừa đi hướng phòng tắm vừa nói: "Em nhìn thấy phòng tắm còn cái bàn chải đánh răng mới, em dùng đó."
Con ngươi đen của hắn chớp lên một tia sáng, tiếng nói trầm thấp nhu hòa: "Chỉ cần là của anh, cái gì em cũng có thể dùng." (aaa….lời thoại kinh điển ^^)
Trước khi đóng cửa phòng tắm, nghe được lời hắn nói, trái tim của nàng mãnh lực đập trong ngực, hơi thở như nghẹn trong cổ. Hắn thật sự làm nàng bối rối không thôi.
Nếu như là chịu sự nhờ vả của Triển Thác, hắn có cần thiết phải nói với nàng những lời khiến nàng này sinh ý nghĩ kỳ quái này không? Nếu như không phải Triển Thác nhờ vả, vậy tại sao hắn phải đối với nàng tốt như thế?
Chẳng lẽ là. . . . . . Tình yêu? Cái ý nghĩ này khiến cho máu trong người nàng như muốn sôi lên. Chết thật! Tại sao nàng đối với khả năng này hoàn toàn chẳng có chút chán ghét nào?
Nàng lắc đầu một cái. Không nên suy nghĩ nữa, hắn chỉ chiếu cố người bạn tốt là nàng mà thôi, nàng không thể bởi vì cảm thấy trống trải mà muốn lấy hắn bù đắp vào.
Hắn là bạn tốt của nàng, một người bạn nàng rất quan tâm, chỉ là như vậy mà thôi. . . . . .