Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 22: Không biết điều
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê truyện
Mạnh Lâm cũng không suy nghĩ nhiều. Cũng may là bà không tiếp tục truy hỏi, bằng không thì Bành Viễn Chinh cũng không biết giải thích như thế nào.
Buổi sáng hôm sau, Phùng Bá Đào gọi điện thoại đến.
Trong điện thoại, Phùng Bá Đào cũng không nói gì thêm, chỉ nói cho Bành Viễn Chinh an tâm về cơ sở công tác, bảo hắn có thời gian thì đến thủ đô thăm vợ chồng Phùng lão, đặc biệt là bà cụ Phùng đang rất nhớ hắn.
Còn nói rằng có người sẽ mang đến cho hắn hai chục ngàn đồng, bảo là tiền của ông bà nội cho để hắn cải thiện cuộc sống của hai mẹ con.
Về phần sắp xếp cho mẹ con Bành Viễn Chinh như thế nào, Phùng Bá Đào cũng không nói, mà Bành Viễn Chinh cũng không hỏi.
Có một số việc chỉ cần hiểu trong lòng, chứ không cần nói ra ngoài. Một khi phát ra cửa miệng thì sẽ trở thành tầm thường.
Sau khi cúp máy, Bành Viễn Chinh cảm thấy cả người thoải mái, những cảm xúc lo lắng trong lòng đã trở thành hư không.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Bành Viễn Chinh ra mở cửa, Tào Dĩnh vẫn mặc chiếc váy liền áo màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ đứng ở cửa.
- Tiểu Dĩnh, mời vào!
Bành Viễn Chinh cười khách sáo.
Tào Dĩnh nhẹ nhàng bước vào, nói với Bành Viễn Chinh:
- Viễn Chinh, ba tôi muốn nói chuyện với anh.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, thầm nghĩ tại sao Tào Đại Bằng lại muốn nói chuyện với mình?
Tào Dĩnh sắc mặt ửng đỏ, không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút rồi dần dần hiểu ra.
Mấy ngày nay, cô ở nhà nói hết lời, thậm chí không tiếc lấy việc dọa tự sát ra uy hiếp, lúc này mới thuyết phục được cha mình sắp xếp cho Bành Viễn Chinh làm việc ở văn phòng nhà máy cơ giới Tân An. Chỉ cần Đảng ủy nhà máy nhận, thì trước khi Bành Viễn Chinh đến báo danh ở chính quyền xã thì có thể rút về nhà máy.
Nhà máy cơ giới Tân An là một xí nghiệp lớn của tỉnh, có chứa sắc thái của một xưởng công binh, và có một cái tên lúc trước là “Nhà máy 682”. Ở thời đại này, tiền lương và đãi ngộ ở nhà máy vẫn khá tốt, cũng thuộc loại đơn vị tốt khó vào.
Bành Viễn Chinh chí hướng ở quan trường, làm sao mà có khả năng đến xí nghiệp làm việc. Tiền lương thu vào nhiều ít không quan trọng, nhưng cần phải có liên quan đến chí hướng cá nhân.
Nhưng hắn cũng biết, đây là ý tốt của Tào Dĩnh, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể quá mức trực tiếp cự tuyệt, tránh làm tổn thương cô gái.
Cho đến bây giờ, Bành Viễn Chinh cũng không biết xử lý như thế nào cho tốt mối quan hệ giữa hắn và Tào Dĩnh. Kiếp trước bởi vì sự ngăn cản của cha mẹ Tào Dĩnh nên hai người bất đắc dĩ phải chia lìa. Còn kiếp này, vận mệnh đã thay đổi, gia cảnh đã không còn là chướng ngại, nhưng Bành Viễn Chinh đối mặt với Tào Dĩnh trong lòng không có rung động mà chỉ còn sự thương tiếc.
Do dự một chút, Bành Viễn Chinh quyết định đi gặp Tào Đại Bằng.
Tào gia.
Bành Viễn Chinh và Tào Dĩnh cùng nhau bước vào cửa, gật đầu chào Tào Đại Bằng đang ngồi kiêu ngạo trên ghế sofa:
- Chào chú Tào, chào cô Lưu.
Tào Đại Bằng khẽ gật đầu, xem như là chào lại. Còn mẹ của Tào Dĩnh Lưu Phương thì ngoài cười nhưng trong không cười, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, rồi đứng dậy bước vào phòng ngủ.
Nếu không phải con gái bà làm dữ, thì Lưu Phương căn bản sẽ không cho phép Bành Viễn Chinh bước vào cửa. Mà ngay cả có miễn cưỡng đồng ý cho Tào Dĩnh qua lại với Bành Viễn Chinh, thì bà trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Trong lòng bà, Bành Viễn Chinh căn bản là không có cửa với Trương Khải. Trương Khải dù sao cũng sinh ra trong một gia đình khá giả, cơm áo không lo, bằng cấp cá nhân và điều kiện kinh tế đều tương xứng với con gái bà.
Sự lạnh lùng và thiếu lịch sự của mẹ khiến cho Tào Dĩnh mắt đỏ lên, gần như là muốn khóc.
Bành Viễn Chinh giờ phút này cũng không để chuyện đó trong lòng. Hắn bây giờ đã khác nên không so đo thái độ của Lưu Phương làm gì. Chỉ có điều Lưu Phương quá mức như vậy khiến cho hắn trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ và cảm thán. Hắn xem ra, chướng ngại thật lớn giữa hắn và Tào Dĩnh không phải là gia cảnh mà chính là cha mẹ của cô.
Bành Viễn Chinh cả cuộc đời rất chán ghét nhất, căm hận nhất chính là hạng người như thế Nhưng người đó lại là mẹ của Tào Dĩnh. Bành Viễn Chinh biết rằng mình rất khó mà ở được với Lưu Phương.
- Anh ngồi đi, để tôi rót cho anh ly nước.
Tào Dĩnh vội vàng nói, trong giọng nói mơ hồ có một tiếng nức nở.
Bành Viễn Chinh trong lòng thầm than, ngồi xuống, im lặng nhìn Tào Đại Bằng.
Tào Dĩnh mang cho Bành Viễn Chinh một ly nước, sau đó lui về phòng của mình.
Không khí trong phòng khách nặng nề, Tào Đại Bằng chưa mở miệng thì Bành Viễn Chinh cũng không chủ động nói cái gì. Chỉ có tiếng quạt trần chạy vù vù, nhưng không khí vẫn dường như nóng bức.
Đối với Bành Viễn Chinh, Tào Đại Bằng trong lòng không thấy hài lòng chút nào. Gia cảnh kém cỏi, lại mồ côi cha, con gái có về bên đó thì cũng chịu khổ suốt đời. Nhưng dù sao Tào Dĩnh cũng là con gái duy nhất, con gái tỏ thái độ kiên quyết như thế, Tào Đại Bằng trong lòng chỉ biết nhún nhường.
Con rể nghèo thì cũng không sao. Với năng lực của Tào Đại Bằng, mang đến một hoàn cảnh tốt cho con rể không phải là không có khả năng. Coi như là kiếm con rể sau này chăm sóc mình đi.
- Cậu tốt nghiệp ngành gì ở trường đại học Kinh Hoa?
Tào Đại Bằng hút một điếu thuốc, thản nhiên nói.
- Là khoa tiếng Trung, chuyên ngành ngôn ngữ văn học Hán.
Bành Viễn Chinh thản nhiên đáp.
Nếu không phải là để ý đến tâm tình của Tào Dĩnh, hắn căn bản là không phí thòi gian với Tào gia. Xem thái độ ngạo mạn của Tào Đại Bằng, hắn cảm thấy không ưa.
- Chuyên ngành cũng không tệ lắm, cậu trở về chuẩn bị đi, văn phòng nhà máy còn thiếu một văn thư. Ngày mốt mở cuộc họp Đảng ủy, tôi ở trong cuộc họp sẽ đề cập đến chuyện này, cũng may là cậu cũng là con cháu của công nhân viên chức nhà máy, nên chiếu cố thì nên chiếu cố, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Tào Đại Bằng dùng giọng quan giới thiệu, ánh mắt linh hoạt, sắc bén nhìn Bành Viễn Chinh: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Tiểu Dĩnh coi trọng cậu, là may mắn cho cậu. Cậu về sau dám bắt nạt Tiểu Dĩnh, tôi sẽ không tha cho cậu.
Giọng điệu của Tào Đại Bằng lập tức khiến cho Bành Viễn Chinh cảm thấy vô cùng phản cảm. Không cần nói đến Tào Đại Bằng chiếu cố hắn, cho dù là có thật sự cần một công việc thì cũng tuyệt đối không nhận sự ban ân như thế.
Bành Viễn Chinh vốn muốn bỏ đi, nhưng trước mắt hắn lại hiện ra gương mặt đau khổ của Tào Dĩnh thì trong lòng liền thở dài, kiềm chế sự phẫn nộ, thản nhiên cười nói:
- Chú Bằng có ý tốt cháu xin nhận. Chỉ có điều cháu không nghĩ đến nhà máy công tác, khiến chú Bằng phải lo lắng rồi.
Tào Đại Bằng nghe vậy thì đột nhiên biến sắc. Lời này của hắn nghe qua chính là có ý từ chối.
Ông lạnh lùng liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, bỗng nhiên bóp nát tàn thuốc trong tay, bước vào phòng ngủ của mình, sau đó từ bên torng phát ra một tiếng xoảng.
Cái tên tiểu thử thối này không biết xấu hổ. Tào Đại Bằng ngay một câu cũng không muốn lãng phí thời gian với Bành Viễn Chinh.