Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 283: Bàng quan
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, cau mày. Điện thoại của Tống Quả khiến hắn trong lòng nổi lên một tia gợn sóng, không tự chủ được liền liên hệ với bản thảo của Giang Ninh Trinh.
Bành Viễn Chinh rời khỏi siêu thị, bảo lái xe về lại thị trấn trước, sau đó vào quán café bên cạnh, tìm một ví trí gần cửa sổ, tùy ý gọi một ly café và một món điểm tâm, lẳng lặng chờ Tống Quả.
- Ngày mai em nghỉ làm, chúng ta đi xem màn cửa và ga trải giường đi.
- Được, ngày mai anh cũng nghỉ.
Một đôi nam nữ sóng vai nhau đi vào. Cô gái như con chim nhỏ nép vào chàng trai, cách ăn mặc khá thời thượng. Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn qua, thấy đây là Trương Khải, cháu của Trương Mỹ Kỳ. Còn người nữ thì không ngờ là MC của đài truyền hình Tân An Tất Tuyết Dao.
Bành Viễn Chinh trước đây công tác tại Ban Tuyên giáo, thường xuyên giao tiếp với giới truyền thông, và cũng có tiếp xúc với Tất Tuyết Dao. Chỉ có điều, Bành Viễn Chinh không nghĩ tới Trương Khải lại quen biết với Tất Tuyết Dao. Xem bộ dạng của hai người, hẳn là đang chuẩn bị cho đám cưới.
Bành Viễn Chinh cúi đầu.
Tất Tuyết Dao nhìn thấy hắn, dừng bước chân, cười nói:
- Trưởng phòng Bành, ồ, bây giờ là Chủ tịch thị trấn Bành, sao anh lại ở đây? Uống cà phê một mình à? Bạn gái đâu? truyện copy từ tunghoanh.com
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, chỉ phải đứng dậy mỉm cười:
- Chủ nhiệm Tất.
Tất Tuyết Dao cười hì hì, giới thiệu bạn trai của mình:
- Chủ tịch thị trấn Bành, vị này là bạn trai của tôi Trương Khải. Trương Khải, đây là đại tài tử đỉnh đỉnh đại danh của thành phố chúng ta. Lúc đầu là cây bút chủ lực của cơ quan Thành ủy, bây giờ là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh.
Tất Tuyết Dao không biết Trương Khải và Bành Viễn Chinh từng là “tình địch” và “kẻ thù” của nhau. Trương Khải miễn cưỡng cười, nhưng không chào hỏi Bành Viễn Chinh. Đối với Bành Viễn Chinh, y trong lòng sợ hãi không nói nên lời.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn y, cười nói với Tất Tuyết Dao:
- Tôi còn có vài người bạn nữa. Chủ nhiệm Tất đang bận thì cứ đi trước.
- Được rồi, hẹn gặp lại, Chủ tịch thị trấn Bành.
Tất Tuyết Dao kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh rồi lại nhìn bạn trai mình, thì đã bị Trương Khải kéo đi tìm một vị trí khác.
Không bao lâu sau, Tống Quả đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bành Viễn Chinh thì liền bước lại, ngồi xuống, cầm lấy ly café trước mặt Bành Viễn Chinh, uống một ngụm.
- Tìm tôi có việc gì mà gấp vậy?
Bành Viễn Chinh cười ra hiệu nhân viên phục vụ mang lên hai tách café khác.
- Viễn Chinh, vừa rồi ba tôi tìm tôi…
Tống Quả hạ giọng nói, đơn giản đem những gì xảy ra trong hội nghị thường vụ thuật lại một lần. Đương nhiên là có thêm mắm thêm muối một chút, nhưng vẫn không khác gì sự thật bao nhiêu.
Bành Viễn Chinh sắc mặt khó coi. Quả nhiên không nằm ngoài ý liệu của hắn. Bản thảo của Giang Ninh Trinh là một manh mối.
Với hắn mà nói, đây có thể nói là tai bay vạ gió. Cao tầng thành ủy mâu thuẫn và phân tranh không ngờ lại trở nên gay gắt trên người một cán bộ nho nhỏ cấp phòng. Điều này có nghĩa gì chứ?
- Viễn Chinh, ý của ba tôi là…
Tống Quả hướng Bành Viễn Chinh nhìn một ánh mắt, cười nói:
- ý của ba tôi chắc anh cũng hiểu, trực tiếp nhờ Bí thư Từ gọi điện cho Đông Phương Nham, sau này sẽ không ai dám động đến anh.
Bành Viễn Chinh nghe vậy mỉm cười.
- Chuyện như vậy mà còn kinh động đến lãnh đạo tỉnh sao? Tống Quả à, tôi biết cân nhắc mà. Thay tôi cảm ơn chú Tống nhé. Tôi biết nên làm thế nào.
Tống Quả có chút lo lắng, cười khổ:
- Chúng ta không phải là người ngoài. Phùng gia đem anh giao cho ba của tôi. Nếu anh xảy ra chuyện, ba tôi gánh không nổi trách nhiệm này đâu. Chỉ có điều Viễn Chinh à, tôi thấy anh cũng nên suy xét lại một chút. Ba tôi nói rất có đạo lý, nên để Bí thư Từ nói một câu. Chỉ cần có Đông Phương Nham đứng đằng sau anh ở thành phố, rồi còn có ba tôi nữa, trên cơ bản chẳng ai dám đụng đến anh.
- Tôi cũng đâu phải hổ, dựa vào cái gì mà không cho người ta động vào. Hơn nữa, tôi nếu ở dưới làm việc, cái gì cũng đều dựa vào gia đình, thì chi bằng tôi trở về thủ đô cho rồi.
- Yên tâm đi, việc của thị trấn cuối cùng phải do quận định đoạt. Chỉ cần Đông Phương Nham không nhắc tới, bên quận hẳn là không có vấn đề gì.
Bành Viễn Chinh vỗ vai Tống Quả, con mắt ánh lên một tia kỳ dị.
- Tần Phượng có thể đối kháng lại với áp lực của Chu Quang Lực sao? Tôi cảm thấy rất nghi ngờ.
Tống Quả thở dài nói.
- Tống Quả, anh trở về nói với chú Tống một tiếng, Tần Phượng rất nhanh sẽ tiến vào Ủy viên thường vụ. Cứ như vậy, Chu Quang Lực còn có thể tạo áp lực cho Tần Phượng thì khó nói lắm.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, gắp một miếng điểm tâm rồi nhẹ nhàng nuốt.
Tống Quả chấn động, há miệng thở dốc, nhưng lại không nói gì.
Sau khi nói chuyện với Tống Quả xong, Bành Viễn Chinh chậm rãi đi về nhà. Dọc trên đường đi, hắn sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Chu Quang Lực đột nhiên hướng hắn và Tống Bính Nam làm khó dễ, đơn giản chỉ là một sự trùng hợp chứ không phải Chu Quang Lực có thành kiến đối với hắn. Tuy việc này khiến hắn cảm giác rất bất ngờ nhưng cũng không kích động.
Chu Quang Lực quyền thế có mạnh nhưng cũng không thể lướt qua Bí thư quận ủy, trực tiếp an bài một Bí thư Đảng ủy cho thị trấn Vân Thủy. ông ta trong hội nghị thường vụ tỏ thái độ có lẽ chỉ là một loại thái độ cấp cho Tống Bính Nam xem. Cho dù Chu Quang Lực có muốn làm thật sự, nhưng cũng không thể lướt qua Tần Phượng được. Trong thời khắc mẫn cảm như thế này, Đông Phương Nham và Chu Quang Lực đang đấu tranh quyền lực với nhau, người thân cận của Đông Phương Nham tiến lên làm Ủy viên thường vụ, Tần Phượng khẳng định là phải kháng cự lại áp lực của Chu Quang Lực, cho thấy thái độ.
Tiến vào Ủy viên thường vụ, Tần Phượng có đủ tư cách để ngồi cùng với Chu Quang Lực. Loại quyền thế này khiến vô hình tạo nên áp lực xung quanh Chu Quang Lực. Huống chi, Bành Viễn Chinh còn có những quân bài chưa lật với Tần Phượng.
Quan trọng hơn, Bành Viễn Chinh nhìn thấu, Chu Quang Lực nếu chỉ nhắm vào một cán bộ cấp phòng như mình. Vậy thì sẽ mất đi phong thái của một Chủ tịch thành phố. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mục tiêu chân chính của ông ta chính là Tần Phượng. Mà Bành Viễn Chinh đã nghĩ như thế thì làm sao mà Tần Phượng lại không nghĩ ra được? Cho dù là tự bảo vệ mình thì Tần Phượng sẽ không chịu thua.
Cho nên, trận chiến này chỉ là mở đầu. Khi Đông Phương Nham dần dần có ưu thế ở thành phố, Tần Phượng tiến vào Ủy viên thường vụ thành ủy, quyền lực cao tầng tẩy bài xong, thì mọi nguy cơ sẽ tự động trừ khử.
Đối với Bành Viễn Chinh mà nói, hắn không cần làm cái gì, duy trì trầm mặc, tĩnh lặng xem biến, bàng quan là tốt.
Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh ngồi xe đò đến tỉnh. Sau hai tiếng thì đến nơi. Bước xuống xe, hắn gọi điện cho Phùng Thiến Như, nói rằng mình đi trước để bàn công việc. Sau đó trực tiếp ngồi xe đến Long Sơn trang chúc thọ Từ lão thái thái.
Từ Tiểu và Phùng Thiến Như vốn muốn đưa xe đến đón hắn nhưng hắn đã từ chối.
Rời khỏi bến xe, Bành Viễn Chinh ngồi một xe khác đến quảng trường lớn nhất ở thành phố. Hắn đối với quảng trường này cảm thấy rất có hứng thú. Bởi vì đây không chỉ là một quảng trường rất sạch sẽ, mà còn có một công trình tổng hợp như sân chơi trò chơi nhỏ, công viên và một sân tập thể dục.
Hắn cũng muốn xây dựng một quảng trường văn hóa thu nhỏ ở thị trấn. Địa điểm cụ thể thì hắn đã nghỉ ra rồi. Ngay phía đông phố buôn bán, gần trường học và trạm y tế thị trấn. Thừa dịp công trình phố buôn bán đang xây dựng, đem quảng trường văn hóa này quy hoạch ra luôn, làm một công trình phụ thuộc. Đến lúc đó, toàn bộ thị trấn Vân Thủy sẽ được hiện đại hóa hơn so với thị trấn ban đầu.
Ở quảng trường có không ít những ông cụ, bà cụ đánh Thái cực quyền. Mà ở một chỗ khác, có một đám sinh viên đang ngồi vẽ cây cỏ.
Thấy Bành Viễn Chinh cũng cầm vở và bút ngồi bên cạnh ao vẽ một bức tranh, một đám người già trẻ em đi bộ ở quảng trường cảm thấy tò mò.
Bành Viễn Chinh đúng là đang vẽ. Kỳ thật thì cũng là bắt chước lại khuôn hình của quảng trường này, thêm vào chút suy nghĩ của mình chứ không phải là đang thiết kế bản vẽ.
Một giọng nói non nớt truyền vào lỗ tai:
- Chú, bức tranh của chú thật là xấu.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy một cô bé, ước chừng khoảng bốn năm tuổi, đang đứng phía sau mình, cười hì hì.
Bành Viễn Chinh quay đầu lại cười, nhéo vào mũi cô bé:
- Ừ, bức tranh của chú rất xấu. Còn bức tranh của cháu như thế nào?
Long Sơn trang, thành phố Đông Giao, tỉnh Giang Bắc.
Ở thành phố này không có khách sạn nổi tiếng. Chủ yếu là tiếp đãi hội nghị đoàn thể là nhiều. Bành Viễn Chinh ngồi xe taxi đến trước cửa Long Sơn trang thì dừng lại. Thấy ngoài cửa im ắng, không có mấy chiếc xe thì trong lòng cảm thấy bất ngờ.
Từ Xuân Đình là ai? Là nhân vật số một tỉnh Giang Bắc, chư hầu một phương. Mẹ của Từ Xuân Đình mừng thọ, cho dù là Từ Xuân Đình khiêm tốn, liêm khiết cũng sẽ có người chủ động đến mừng thọ chứ? Bành Viễn Chinh vốn nghĩ, giờ phút này, ngoài cửa hẳn là phải tấp nập xe cộ, kín người mới đúng. Nhưng kết quả lại ngược lại.
Bành Viễn Chinh bước vào Long Sơn trang, thấy chiêu bài “Thọ Yến Từ phủ” cũng không có. Im lặng thật lâu, hắn mới chậm rãi bước vào đại sảnh Long Sơn trang.
Trong đại sảnh có mấy người mặc tây phục màu đen, cách ăn mặc mang dáng vẻ cán bộ cơ quan. Trong đó có hai người là lái xe. Bành Viễn Chinh nhìn xung quanh, thấy một người trẻ tuổi ngồi ở đầu ghế sofa, chậm rãi đứng dậy, nhìn Bành Viễn Chinh thản nhiên nói:
- Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Tiểu Bành? Sao cậu lại ở đây?
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn lại, cũng ngẩn ra. Không ngờ là thư ký của Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham Trần Sơn Ninh. Trần Sơn Ninh là thư ký Đông Phương Nham mang từ văn phòng Tỉnh ủy về, nghe nói trước đây là cán bộ văn phòng Tỉnh ủy cấp Phó phòng, cùng Đông Phương Nham đến thành phố Tân An nhậm chức thì được tăng lên nửa bậc.
- Trưởng phòng Trần? Thật trùng hợp!
Bành Viễn Chinh bước nhanh đến, cười nói.
Trần Sơn Sinh cũng nhíu mày, thản nhiên nói:
- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành, cậu đến đây làm gì?
- Haha, tôi đến nơi này dùng cơm với bạn.
Bành Viễn Chinh thấy thái độ của Trần Sơn Ninh không mặn không nhạt, nụ cười tươi chợt tắt, lãnh đạm hơn rất nhiều.
Thư ký của Bí thư Thành ủy, tất nhiên là được nhiều người coi trọng. Nhưng trong cảm nhận của Bành Viễn Chinh thì cũng chỉ là một thư ký mà thôi.