Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 287: Bùng nổ
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
Ăn cơm trưa xong, Bành Viễn Chinh vào phòng trong nằm xem báo.
Vừa mới mở tờ đầu tiên của Nhật báo Tân An, hắn liếc mắt một cái đã phát hiện một bài viết ký tên Giang Ninh Trinh, vẫn là viết về thị trấn Vân Thủy với tiêu đề “Khốn cảnh của thị trấn công nghiệp”. Vừa nhìn thấy tiêu đề này, Bành Viễn Chinh đã cau mày lại. Không cần xem nội dung, chỉ riêng tiêu đề này thôi thì đủ thuyết minh được đây là một bài báo tiêu cực.
Bành Viễn Chinh kiên trì đọc xong bài viết, sắc mặt âm trầm hẳn lên.
Nếu bài báo lúc trước đã đưa tin không thật, chưa nói rõ nhân tố bối cảnh ở bên trong, Bành Viễn Chinh kỳ thật cũng không để trong lòng. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, Giang Ninh Trinh và Nhật báo Tân An lại tiếp tục chĩa mũi súng vào thị trấn Vân Thủy như vậy.
Giang Ninh Trinh trong bài báo đã cường điệu cho rằng thị trấn Vân Thủy phồn vinh chỉ là giả dối. Đa số xí nghiệp đều lâm vào nguy cơ phá sản, mà những hạng mục gần đây của thị trấn chỉ là muốn thể hiện sự thành công của các lãnh đạo, mà đứng đầu chính là Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cầm chặt tờ báo, bước ra bên ngoài, phẫn nộ đập xuống bàn.
Nếu tin tức là thật thì hắn không nói gì. Nhưng rõ ràng đây là nói dối, nghe nhìn lẫn lộn. Một tin tức tiêu cực đưa ra thì cũng không tính là cái gì, nhưng liên tiếp đưa tin tiêu cực về thị trấn Vân Thủy, đối với Đảng ủy chính quyền thị trấn Vân Thủy mà nói thì đây là một sự tổn thương. Đồng thời còn công kích cá nhân hắn.
Bành Viễn Chinh cảm thấy bản thân đã bỏ ra nhiều công sức, tâm huyết và tinh lực. Nhưng hai bài báo đưa tin đã khiến cho tất cả những thành tích và tâm huyết của hắn đều tan thành bọt biển.
- Lý Tân Hoa, cô qua đây.
Lý Tân Hoa đang ở văn phòng của Lý Tuyết Yến báo cáo công tác, chợt nghe Bành Viễn Chinh ở bên cạnh nổi giận gầm lên một tiếng thì hoảng sợ, khẩn trương chạy đến, ngập ngừng nói:
- Lãnh đạo, anh gọi tôi?
Lý Tuyết Yến cũng cau mày bước vào:
- Có chuyện gì vậy? Sao anh lại tức giận như thế?
- Đây là bài báo ngày hôm nay. Mọi người xem đi.
Bành Viễn Chinh mặt trầm như nước, ném tờ báo qua cho Lý Tân Hoa và Lý Tuyết Yến.
Hai cô liền cầm xem. Sau khi đọc xong thì sắc mặt trở nên rất khó coi. Thị trấn công tác quá bận rộn, Lý Tuyết Yến cả buổi sáng cũng còn chưa kịp xem báo.
- Bọn họ đúng là quá đáng mà. Đã mấy lần nói xấu chúng ta. Cái tên Giang Ninh Trình này rốt cuộc là ai vậy?
Lý Tuyết Yến cả giận nói.
- Em vợ của Chủ tịch thành phố Chu.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng nói.
Lý Tuyết Yến đầu tiên không nói gì nhưng sau đó chợt phẫn nộ nói:
- Thân thích lãnh đạo thì muốn làm gì thì làm sao? Thân thích lãnh đạo thì có thể viết cái gì thì viết? Nói sau thì Nhật báo Tân An sao không kiểm tra qua? Loại đưa tin không đáng tin cậy này làm sao có thể phát biểu chứ?
- Tân Hoa, cô lập tức nghĩ ra một công văn, tìm từ nghiêm khắc một chút, viết ra thành mấy bản, tôi muốn nhờ thành phố can thiệp.
Bành Viễn Chinh chậm rãi ngồi trở lại, nét mặt tức giận từ từ tiêu tan. Nhưng Lý Tuyết Yến có thể cảm giác được, lửa giận của hắn đang không ngừng bốc lên, tiến sát đến chỗ gần bùng nổ.
Hắn lúc nào cũng chăm chỉ làm việc, khiêm tốn làm người. Cho đến nay vẫn duy trì nguyên tắc này. Nhưng khiêm tốn thì không có nghĩa là người nào cũng có thể chèn ép. Nhất là trong thời khắc mẫn cảm và gian nan như thế này, Giang Ninh Trinh với hai bài báo vừa qua có khả năng sẽ phá hủy tiền đồ chính trị của hắn.
Cái gì có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không. Nếu không nhịn được thì không cần nhịn nữa.
Nếu đây là kích động, vậy thì cho kích động luôn.
Bành Viễn Chinh khóe miệng lạnh lùng. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về tấm tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình trên trên tường, thân hình bất động như núi.
Bành Viễn Chinh bước xuống tòa nhà Thành ủy, thẳng đến phòng Tin tức của Ban tuyên giáo.
Sau khi bước vào phòng, Mã Tự và Vương Na vừa nhìn thấy hắn, kinh ngạc đứng dậy mỉm cười nói:
- Lãnh đạo cũ? Sao hôm nay lại rảnh đến đây vậy?
Bành Viễn Chinh hướng Mã Tự và Vương Na cười gật đầu, sau đó đến trước mặt Trưởng phòng Tin tức Gia Cát Cấu đặt công văn của Đảng ủy thị trấn Vân Thủy xuống trước mặt y.
Gia Cát Cấu mỉm cười:
- Chủ tịch thị trấn Bành sao hôm nay lại đến đây? Có việc gì à?
- Gia Cát, Nhật báo Tân An liên tục đưa hai bài báo không đúng sự thật, bịa đặt. Đối với Đảng ủy thị trấn Vân Thủy cấu thành hành vi nói xấu và phỉ báng nghiêm trọng. Tôi đại diện cho Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, hướng Ban tuyên giáo đề xuất khiển trách và tố cáo. Đây là công hàm và văn kiện khiển trách của chúng tôi.
Bành Viễn Chinh lãnh đạm nói.
Gia Cát Cấu liếc mắt nhìn tài liệu trên bàn, lơ đễnh cười:
- Hai bài báo thôi mà, có gì phải tức giận như vậy? Hai bài viết của Giang Ninh Trinh tôi đã có xem qua, hẳn là không có vấn đề gì về nguyên tắc.
- Cái gì là vấn đề nguyên tắc? Tính chân thực là tiêu chuẩn quan trọng nhất khi đưa tin. Loại đưa tin không xác thực này chính là giả dối. Chúng tôi yêu cầu Ban tuyên giáo Thành ủy phải xử lý nghiêm túc.
Bành Viễn Chinh tức giận mà đến, nhưng thấy Gia Cát Cấu lại có thái độ vui sướng khi người khác gặp họa, tự nhiên nói chuyện không thể nào khách khí.
Gia Cát Cấu rất mất hứng mà nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ “Cậu bây giờ đến cơ sở nhậm chức, còn chạy đến Ban tuyên giáo tác oai tác oái sao?” Y lạnh lùng nói:
- Nếu các người muốn trách cứ thì chúng tôi sẽ thụ lý. Cậu cứ về trước, tôi sẽ hướng lãnh đạo ban báo cáo.
Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Gia Cát Cấu, không nói thêm lời nào vô nghĩa, xoay người bước đi. Hắn đến phòng Tin tức đưa công văn khiển trách chỉ là một hình thức, cũng không trông cậy vào Gia Cát Cấu có thể làm được gì.
Rời khỏi Ban tuyên giáo, Bành Viễn Chinh đến Nhật báo Tân An.
Lần này, hắn không đi tìm Phó tổng biên Trương Kế Côn mà trực tiếp thẳng lên lầu bốn, tìm đến văn phòng của Giám đốc Thông tấn xã kiêm Tổng biên Tiết Hoài Diệc.
Tiết Hoài Diệc là Giám đốc Thông tấn xã Nhật báo Tân An kiêm Tổng biên, Bí thư Đảng ủy, Phó Ban tuyên giáo Thành ủy.
Cửa phòng Tiết Hoài Diệc không có đóng. Bành Viễn Chinh bước đến, thấy Tiết Hoài Diệc đang nói chuyện với Trương Kế Côn thì liền thuận tay gõ cửa rồi bước vào.
Tiết Hoài Diệc thấy Bành Viễn Chinh thì liền nhíu mày. Nhưng nét mặt lại hiện lên nụ cười thản nhiên:
- ôi chào, là Chủ tịch thị trấn Bành à? Tìm tôi có việc gì sao?
Bành Viễn Chinh lúc này đến đây là có mục đích nên cũng không muốn cãi cọ gì với Tiết Hoài Diệc. Hắn từ trong túi xách lấy ra công văn và văn kiện khiển trách của Đảng ủy thị trấn Vân Thủy đặt lên trên bàn làm việc của Tiết Hoài Diệc, thản nhiên nói:
- Trưởng ban Tiết, tôi vừa mới từ Ban tuyên giáo đến. Tôi đại diện chính quyền Đảng ủy thị trấn Vân Thủy hướng Ban tuyên giáo đề xuất khiển trách và tố cáo. Quý báo hai lần liên tiếp đưa tin không chính xác, tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với chính quyền Đảng ủy thị trấn chúng tôi. Chúng tôi yêu cầu quý báo xử lý thích đáng phóng viên đã đưa tin này đồng thời đăng bài xin lỗi chúng tôi.
Bành Viễn Chinh liên tiếp chất vấn, trong lúc nhất thời khiến Tiết Hoài Diệc cũng có chút không rõ. Nhưng chợt ông ta liền phản ứng trở lại. ông không chỉ là nhân vật số một của tòa soạn, mà còn là Phó trưởng ban tuyên giáo. Bành Viễn Chinh chỉ là một cán bộ cấp phòng, dám trước mặt ông ta ăn nói ẩu tả, làm sao mà không tức giận.
- Bành Viễn Chinh, cậu nói vậy là có ý gì? Cậu dựa vào cái gì mà nói rằng chúng tôi đưa tin không xác thực? Cậu chạy đến nơi này phát điên lên gì thế? Ra ngoài mau.
Tiết Hoài Diệc giận dữ vỗ bàn nói.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng nhìn Tiết Hoài Diệc:
- Tôi không đi ra ngoài. Nhật báo Tân An của các người nhất định phải cấp cho Đảng ủy chúng tôi một công đạo. Các người có quyền gì mà nói xấu và phỉ báng một bậc chính quyền Đảng ủy? Tôi nếu đã trách cứ các người thì tất nhiên là có căn cứ vô cùng chính xác.
Trương Kế Côn cũng không dự đoán được Bành Viễn Chinh không ngờ giáp mặt Tiết Hoài Diệc nổi cơn bão tố thì liền khẩn trương khuyên bảo, ý đồ mang Bành Viễn Chinh ra khỏi văn phòng Tiết Hoài Diệc. Nhưng Bành Viễn Chinh đã có dụng ý, lại tức giận, Trương Kế Côn làm sao kéo hắn đi được.
- Cậu chính là làm càn!
Tiết Hoài Diệc cũng tức giận lên.
- Tiết Hoài Diệc, ông cũng đang làm càn đấy. Giang Ninh Trinh đưa tin giả dối, tòa soạn các người khó mà chối được sai lầm này. Tôi hoài nghi đây là do lãnh đạo tòa soạn ác ý làm chủ. Và tôi cũng hoài nghi phẩm cách chính trị của Tiết Hoài Diệc ông. Tính giai cấp của ông ở đâu? Nguyên tắc tổ chức của ông ở đâu?
- Tiết Hoài Diệc, tôi hôm nay cũng nói rõ cho ông biết. Nếu tòa soạn của các người không chịu xử lý chuyện này thì tôi sẽ tìm lãnh đạo Thành ủy. Nếu lãnh đạo Thành ủy không giải quyết được thì tôi sẽ tìm Tỉnh ủy. Đến ngay tổng cục xuất bản tin tức quốc gia để tố cáo.
Tiết Hoài Diệc cũng tức giận đến khóe miệng run lên, cầm điện thoại gọi cho bảo vệ, yêu cầu bảo vệ tòa soạn phái một số bảo an lên mang Bành Viễn Chinh đi.
Bảo an Nhật báo Tân An đem Bành Viễn Chinh ra ngoài. Nhưng không lâu sau, trong sân Nhật báo Tân An vọt đến hơn trăm quần chúng, đứng đầy một sân. Đầu lĩnh chính là Phó bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị trấn Vân Thủy Chử Lượng và cán bộ phòng Đảng chính.
Chử Lượng vung tay lên, một vài cán bộ cùng với quần chúng liền giơ cao biểu ngữ “Trả lại sự trong sạch cho chính quyền Đảng ủy thị trấn Vân Thủy”, “Đưa tin giả dối phỉ báng chính quyền Đảng ủy thị trấn Vân Thủy”. Tuy nhiên mọi người lại rất có trật tự, cũng không rối loạn, càng không có ai hô khẩu hiệu.
Tiết Hoài Diệc nghe báo sắc mặt đột nhiên biến. ông ta đi nhanh xuống lầu, vào phòng bảo vệ, nơi Bành Viễn Chinh đang ngồi thản nhiên hút thuốc, gào lên:
- Bành Viễn Chinh, cậu điên rồi hả? Cậu dám sai khiến người tấn công đơn vị tin tức, quấy nhiễu sự giám sát dư luận.
- Đầu tiên, xin ông hiểu rõ một chút, đây không phải là do tôi sai khiến mà là quần chúng thị trấn tự phát. Cho dù là tôi sai khiến thì cũng hợp lý hợp tình. Tôi đường đường chính chính gửi công văn tố cáo, nhưng các người lại từ chối không nhận. Nếu các người đã không nói lý thì như vậy cứ làm mọi chuyện náo loạn lên đi, để ở trên xử lý.
Tiết Hoài Diệc hầm hầm bỏ lên lầu, bảo Giang Ninh Trinh gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Chu.
Không bao lâu sau, cục trưởng phân cục công an khu Tân An Lý Minh Nhiên cùng với mười mấy cảnh sát đến ngay tòa soạn báo. Thấy Bành Viễn Chinh đang ngồi trong phòng làm việc của Tiết Hoài Diệc, lý luận cùng ông ta, còn Trương Kế Côn thì cùng với đám bảo an bao vây ngoài cửa, thì âm thầm cười khổ dẫn người vào.
Phân cục nhận được tin báo, nói là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy khu Tân An dẫn người đến đại náo tòa soạn, gây xung đột với Tiết Hoài Diệc của Nhật báo Tân An. Lý Minh Nhiên không dám chậm trễ, tự mình mang đội đến.
- Phó trưởng ban Tiết, Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, hai người xin bớt giận. Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói. Có vấn đề gì không thể ngồi xuống nói chuyện chứ?
Lý Minh Nhiên cười khổ.