Cao Quan Chương 382 : Tôi không hùa theo ham muốn cá nhân của anh đâu

Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư

Chương 382: Tôi không hùa theo ham muốn cá nhân của anh đâu

Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện


Thấy Tô Vũ Hoàn vẫn không chịu dừng tay, vẫn còn ý đồ làm lớn hơn nữa, Bành Viễn Chinh nhiều ít có chút không kiên nhẫn được.

Hắn xem ra, đây căn bản cũng không phải chuyện lớn gì. Ngay cả là quyết sách của quận, nếu như xuất hiện một vấn đề nào đó thì điều chỉnh một chút là được. Cần gì mà phải làm lớn lên.

Nếu trường liên trung Vân Thủy không thích hợp do khu quản lý thì cứ duy trì hiện trạng bây giờ. Cưỡng ép về khu sẽ làm cho sự việc lớn hơn nữa. Mất nhiều hơn được.

Điều này chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Bành Viễn Chinh và Tô Vũ Hoàn.

Cái gọi là chẳng ai hoàn mỹ cả. Nhân vô thập toàn. Ai cũng không phải là thánh nhân. Làm người làm việc không có khả năng chu đáo. Khi bại lộ ra thì nên nhìn thẳng vào vấn đề. Khi phát hiện sai lầm, lại chẳng chịu quay đầu lại, vì cái gọi là mặt mũi cá nhân và quyền uy lãnh đạo, thành tích, ích lợi mà không để ý đến hậu quả, cưỡng ép dẫn tới sai lầm thì rốt cuộc sẽ phải gánh trách nhiệm.



Không cần nói đến Bành Viễn Chinh, cho dù là Tần Phượng cũng phải nổi nóng.

Cô vẫn duy trì trầm mặc cho dù giữa hai người vẫn nổ ra chiến tranh chính là để duy trì đoàn kết ổn định của bộ máy quận ủy.

Nhưng Tô Vũ Hoàn đúng là có chút không thức thời, không chịu tiếp thu bài học.

Thấy Bành Viễn Chinh có tư thế muốn phát tác, Tần Phượng âm thầm hướng hắn một ánh mắt, trầm giọng nói:

- Trương Thịnh, ông cứ đi trước. Tôi, Chủ tịch quận Tô và Bí thư Viễn Chinh sẽ có một cuộc họp nhỏ.

- Vâng, Bí thư Tần.

Kỳ thật thì Trương Thịnh đã sớm như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than rồi. Mâu thuẫn, ngăn cách, thậm chí đấu tranh giữa các lãnh đạo cũng không phải cán bộ cấp phòng sở như ông có thể chen vào. Biết càng nhiều thì đối với ông càng bất lợi. Một khi làm không tốt, ông sẽ trở thành chỗ trút giận hoặc là vật hy sinh.

Trương Thịnh như trút được gánh nặng, vội vàng rời khỏi, đứng trước cửa phòng của Tần Phượng một phen lau mồ hôi.

Thẩm Ngọc Lan đứng ở cửa phòng làm việc của mình, thấy Trương Thịnh thì nhẹ nhàng hỏi:

- Trưởng phòng Trương, ba vị lãnh đạo phải họp à?

Trương Thịnh bất đắc dĩ cười khổ:

- Ừ, Bí thư Tần bảo tôi tránh mặt một chút.

Tần Phượng đứng dậy, đóng cửa phòng làm việc của mình, sau đó bước nhanh trở lại. Cô ngồi ngay ngắn, nhìn sắc mặt tái xanh, hô hấp dồn dập của Tô Vũ Hoàn, tận lực bình thản nói:

- Chủ tịch quận Tô, tôi thấy chuyện này nên xử lý nhẹ đi. Nếu cứ cưỡng chế thi hành, khẳng định sẽ khiến cho các giáo viên khiếu oan, đối với quận ảnh hưởng không tốt.

- Kỳ thật thì trường do khu quản hay thị trấn quản thì cũng không sao. Chỉ là một ngôi trường thị trấn, còn có thể ảnh hưởng đến đại cục quy hoạch chỉnh thể giáo dục toàn bộ khu hay sao?

Tần Phượng mỉm cười. Cô đây là đang cấp cho Tô Vũ Hoàn một lối thoát. Nhưng cô càng như vậy thì càng khiến cho Tô Vũ Hoàn không chấp nhận được. Tô Vũ Hoàn là một cán bộ tâm cao khí ngạo, lại ỷ mình đến từ thủ đô, trời sinh có cảm giác nào đó về sự ưu việt. Y như thế nào lại cam tâm bị bại trong tay Bành Viễn Chinh chứ.

- Bí thư Tần, đồng chí Viễn Chinh, tôi vẫn kiên trì lợi ích cá nhân phải phục tùng lợi ích của tập thể. Trường liên trung thị trấn Vân Thủy có phải do khu quản hay không, nhìn qua thì sự tình không lớn, nhưng ảnh hưởng tiêu cực lại rất lớn. Nếu tà khí không phanh lại, về sau mệnh lệnh ở quận làm sao có thể đẩy mạnh?

Tô Vũ Hoàn cũng chậm rãi kềm nén sự tức giận của mình, thản nhiên nói.

- Phòng giáo dục thị trấn và khu đã liên hợp thành lập một tổ công tác, tận lực làm tốt việc trấn an các giáo viên. Trước tiên thu hồi lại trường. Đối với tiền lương và trợ cấp của bọn họ, tài chính khu tạm thời có thể điều chỉnh thích hợp một chút.

Tô Vũ Hoàn xem ra, mình đã có sự nhường bước và thỏa hiệp.

Nhưng dường như Bành Viễn Chinh cũng không để cho mình bị dẫn mũi đi vòng vòng.

- Chủ tịch quận Tô, tôi xin giải thích một chút. Trường này đại đa số giáo viên đều ở thành phố. Chính là lúc trước đã thu hút được những giáo viên ưu tú. Bọn họ sở dĩ kiên trì ở lại thị trấn công tác, an tâm dạy học, cũng bởi vì đãi ngộ ở đây tương đối cao. Nếu sau khi khu quản lý, đãi ngộ không còn được cao như trước, thì hiện tượng xói mòn giáo viên là tất nhiên.

- Cứ như vậy, trật tự dạy học bình thường của trường sẽ bị quấy rầy, mà chất lượng dạy học cũng sẽ bị xuống dốc không phanh. Cuối cùng, thua thiệt cũng chỉ là học sinh trong thị trấn.

Bành Viễn Chinh tự kiềm chế cảm xúc bất mãn của mình, nhẹ nhàng nói. Tô Vũ Hoàn dù sao cũng là Chủ tịch quận, nếu như có thể hòa bình giải quyết thì đó là chuyện tốt. Không vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với Tô Vũ Hoàn. Mà hắn cũng không muốn lãng phí thời gian và tinh lực cho nó.

Tô Vũ Hoàn cười nhẹ một tiếng:

- Đồng chí Viễn Chinh, nhìn vấn đề phải nhìn lâu dài. Do khu quản lý, thì có tài chính của khu đầu nhập vào. Nói như thế nào thì cũng phải mạnh hơn thị trấn chứ? Trong phương án kế hoạch giáo dục năm nay, rõ ràng là phải đề xuất đầu nhập vào giáo dục thị trấn nhiều hơn, chúng ta có thể hoàn toàn đem trường trung học Vân Thủy làm thành một trường điểm.

Tô Vũ Hoàn cuối cùng cũng bại lộ ra dụng tâm đích thật của y.

Trường liên trung Vân Thủy có phương tiện dạy học rất tốt. Chất lượng dạy học cũng rất cao, là lá cờ đầu trong thành phố. Nếu đem trường liên trung Vân Thủy thay tên nhét vào khu thì tài chính của khu không cần đầu nhập nhiều lắm, chỉ cần đánh bóng tên tuổi thêm một chút, làm thành trường trung học do khu quản lý là được rồi.


Bành Viễn Chinh nhịn không được, thản nhiên nói:

- Không cần khu quản thì cũng có thể trở thành một trường điển hình. Thị trấn Vân Thủy quản lý và khu quản lý thì cũng chẳng khác gì nhau. Về phần nói tài chính của khu đầu nhập vào, xin cho tôi nói thẳng, dự toán cho giáo dục trong năm nay còn thấp hơn năm vừa rồi. Không biết Chủ tịch quận Tô như thế nào để tăng lớn đầu nhập đây?

- Nhất định sẽ có điều chỉnh. Dự toán trong năm nay tuy rằng có giảm bớt nhưng đây là chỉnh thể phân phối tài chính của khu.

Tô Vũ Hoàn không nhận ra trong lời nói của Bành Viễn Chinh có ý châm biếm, liền tiếp tục trầm giọng nói:

- Về vấn đề xói mòn giáo viên, đồng chí Viễn Chinh không cần lo lắng. Cậu cũng biết, hiện tại ở quận đang có bao nhiêu giáo viên đang chờ giải quyết biên chế? Hàng năm có bao nhiêu sinh viên trường đại học Sư phạm chờ đợi phân phối? Lực lượng giáo viên là không thiếu. Người nào không muốn làm nữa thì hãy từ chức đi.

Thật sự là không biết nói đạo lý mà. Bành Viễn Chinh trong lòng dần dần nổi cơn lửa giận, thanh âm trở nên nghiêm túc:

- Chủ tịch quận Tô, anh không thể nói vậy. Tôi không dám gật bừa đâu. Nếu như dựa theo những lời anh nói thì tất cả những cán bộ ở Quận ủy và UBND quận khai trừ hết cho rồi. Quận ủy và UBND quận rồi cũng sẽ theo lẽ thường chuyển đổi thôi. Bởi vì ở quận không biết có bao nhiêu người muốn vào làm việc tại cơ quan. Cũng không biết có bao nhiêu người hiện tại đang có hy vọng đạt được biên chế chính thức.

- Nhưng chúng ta sao có thể làm như vậy?

Bành Viễn Chinh cười châm biếm, rồi quay đầu nhìn Tần Phượng thản nhiên nói:

- Bí thư Tần, tôi cảm thấy vấn đề này không cần phải tiếp tục giằng co nữa. Dù sao thái độ cá nhân tôi rất rõ ràng. Khư khư cố chấp, đến khi xảy ra sai lầm rồi hối hận.

Tô Vũ Hoàn vốn cơn tức giận đã bị đè ép xuống, ngụy trang tâm trạng bình thản, nhưng bởi vì câu nói “khư khư cố chấp” của Bành Viễn Chinh mà trong nháy mắt bị thổi bùng trở lại:

- Bành Viễn Chinh, cậu nói ai khư khư cố chấp? Tôi thấy cậu mới là khư khư cố chấp đó. Vô tổ chức, vô nguyên tắc, vô kỷ luật.

- Nguyên tắc tổ chức của anh chính là ham muốn cá nhân. Vì thỏa mãn thành tích cá nhân của anh mà anh hết sức giằng co, không để ý đến thực tế, không để ý đến ích lợi quần chúng. Chỉ biết nhìn trước mắt mà không nhìn lâu dài. Thật xin lỗi, tôi không thể tiếp tay cho ham muốn cá nhân của anh được.

Bành Viễn Chinh đứng dậy, thanh âm chợt cao lên:

- Tôi, Bành Viễn Chinh làm bất cứ chuyện gì cũng đều xuất phát từ công tâm. Ngửa mặt không thẹn với trời, cúi mặt không thẹn với đất. Quang minh chính đại, không sợ lời đồn. Anh nếu cứ khư khư cố chấp như vậy, vậy thì xin mời. Bí thư Tần, tôi có công việc phải làm. Xin phép đi trước.

Bành Viễn Chinh phẩy tay bỏ đi.

Tô Vũ Hoàn sắc mặt đột biến, cũng bỗng nhiên đứng dậy, cười lạnh, hướng Tần Phượng nói:

- Bí thư Tần, đây là thái độ gì? Vô lễ, lưu manh hay là du côn?

Tần Phượng căm tức vỗ bàn một cái:

- Tô Vũ Hoàn, anh là Chủ tịch quận, nói năng và làm việc phải có chừng mực. Được rồi, anh cứ đi về trước, suy nghĩ lại một chút. Nếu không kết nối được, vậy thì thảo luận trong hội nghị thường vụ đi.

Bành Viễn Chinh rời khỏi văn phòng Tần Phượng, sắc mặt âm trầm bước nhanh đi. Thẩm Ngọc Lan và Trương Thịnh thấy sắc mặt của hắn không tốt thì cũng không dám chào. Không bao lâu sau, Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn cũng từ văn phòng Tần Phượng bước ra, sắc mặt cũng rất khó coi.

Trương Thịnh và Thẩm Ngọc Lan ngơ ngác nhìn nhau, thật lâu không nói gì.

Bành Viễn Chinh rời khỏi cơ quan Quận ủy, ngồi xe thẳng về thị trấn. Vừa mới trở lại thị trấn có mấy phút thì phiền toái lại tìm đến tận cửa rồi.

- Bí thư Bành, vừa rồi Hậu Dẫn Sơ chạy đến báo cáo, nói tập thể giáo viên của trường đã đến thành phố khiếu oan. Bây giờ còn đang trên đường, có nên sai người ngăn họ lại hay không?

Phó chủ tịch thị trấn được phân công quản lý giáo dục Quý Kiến Quốc sau khi nghe nói thì cau mày:

- Tôi thấy Hậu Dẫn Sơ không được rồi. Nếu không thì miễn chức ông ta đi.

Bành Viễn Chinh có chút mệt mỏi cầm cây bút ký tên gõ gõ trên bàn. Hắn thật sự cảm thấy rất phiền não, rất buồn rầu. Hắn muốn làm những chuyện lớn, nhưng những chuyện nhỏ nhặt ở đâu cứ ùn ùn kéo tới. Vô vị tiêu hao quá nhiều thời gian và tinh lực của hắn.

Hắn hơi nhắm hai mắt lại.

Quý Kiến Quốc trong lòng do dự một chút, nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Bành….

- Thôi đi, lão Quý. Đừng ngăn cản bọn họ. Muốn khiếu oan thì cứ để cho bọn họ khiếu oan. Vừa lúc đem chuyện này cho thành phố biết, khiến thành phố ra mặt quản quận.

Bành Viễn Chinh trầm giọng khoát tay nói:

- Lão Quý, bảo Hậu Dẫn Sơ tự mình đi giải quyết phiền toái đi. Nếu như cả chuyện này ông ta cũng không giải quyết được thì chức Hiệu trưởng đừng làm nữa.

- Được rồi, anh đi đi, tôi mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi một chút. Nhớ kỹ chuyện này, xem như anh chưa nói với tôi và tôi cũng chưa biết.

Quý Kiến Quốc ngẩn ra. Y không nghĩ tới Bành Viễn Chinh không ngờ lại có thái độ này. Các giáo viên trong thị trấn khiếu oan, chung quy ảnh hưởng không nhỏ đến thị trấn, sẽ khiến cho thành phố và quận bất mãn.

Nhưng Bành Viễn Chinh đã nói như vậy thì y chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.

Quý Kiến Quốc bước ra cửa, chưa đi được hai bước thì chợt nghe trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh truyền ra một tiếng bịch thì trong lòng đánh bộp một tiếng, bước chân nhanh hơn.

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-382-PfGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận