Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 580: Nhất cử lưỡng tiện
Người dịch:Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện
Trước những ánh mắt soi mói, Bành Viễn Chinh tách đám người đi ra ngoài, Điền Minh theo sát phía sau. Chợt một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đuổi theo, cười gọi:
- Chủ tịch huyện Bành!
Bành Viễn Chinh dừng bước, quay lại nhìn, thấy là Phó chủ nhiệm Ban thông tin báo chiều Tân An Cẩu Cường, bèn cười nói:
- Chủ nhiệm Cẩu? Sao lại là anh? Xin chào!
Lúc Bành Viễn Chinh làm Trưởng phòng tin tức Ban tuyên truyền, đối với Cẩu Cường coi như là người quen. Nhưng hôm nay, sau mấy năm ngắn ngủi, Cẩu Cường chỉ là Phó chủ nhiệm Ban thông tin báo chiều Tân An, tạm xem như là cấp Trưởng phòng, mà Bành Viễn Chinh đã là Phó chủ tịch thường trực huyện Lân.
Trải nghiệm trong đời khác biệt nhau, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Người với người thật là không thể so sánh! Trong lòng cảm khái, Cẩu Cường mỉm cười bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi ra ngoài mua đồ, đúng lúc gặp anh. À, Chủ tịch huyện Bành, tôi định viết bài về chuyện lúc nãy, anh không ngại chứ?
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Chủ nhiệm Cẩu, hay là thôi đi? Chỉ là tình cờ, tôi ra ngoài đúng lúc gặp chuyện cướp giật, cũng không ngờ tới sau đó lại gặp phải chuyện rắc rối như vậy.
- Chủ tịch huyện bên đường bắt cướp, đối với chúng tôi là một tin rất hot. Chủ tịch huyện Bành, nể mặt cho phép chúng tôi biết một bài đi!
Cẩu Cường mỉm cười nói, ánh mắt đầy vẻ chờ mong.
Thật ra thì Cẩu Cường gặp chuyện này, muốn viết bài là chuyện bình thường. Nhưng dù sao thân phận Bành Viễn Chinh không tầm thường, liên quan đến cán bộ lãnh đạo Đảng chính, muốn đăng báo, nhất định phải có sự đồng ý cảu Bành Viễn Chinh, thậm chí là của Ban tuyên truyền Huyện ủy huyện Lân.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, rồi cười nói:
- Chủ nhiệm Cẩu, tôi không có quyền can thiệp công việc của phía truyền thông, nhưng dù sao công tác của tôi cũng có tính đặc thù, bài báo của các anh không nên bàn về cá nhân tôi, được không?
- Ừ, Chủ tịch huyện Bành cứ yên tâm, điều này chúng tôi hiểu mà. Thật ra thì chủ yếu là tôi muốn đưa ra một đề tài để cho xã hội thảo luận một chút: hăng hái làm việc nghĩa thì lại bị nghi ngờ, phải chăng chuyện này có quan hệ với sự xuống cấp về đạo đức xã hội hiện nay?
Cẩu Cường nghiêm túc nói. Bành Viễn Chinh nghe vậy gật đầu:
- Được, nếu là như vậy, tôi tôn trọng ý kiến của các vị.
Cẩu Cường hắng giọng cười:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Bành phối hợp! Sau khi chúng tôi soạn bản thảo, sẽ liên lạc với Ban tuyên truyền Huyện ủy để họ thẩm duyệt, sau đó Chủ tịch huyện Bành cũng xem một chút! Các vị đồng ý, chúng tôi mới đăng!
- Được, cứ như vậy đi. Chủ nhiệm Cẩu, tôi còn phải dự hội nghị, tôi đi trước nhé! Nếu có thời gian, hoan nghênh các bạn trong giới truyền thông thành phố đến huyện chúng tôi tham quan, viết bài nhiều hơn về tình hình và sự đổi thay ở huyện chúng tôi. Hẹn gặp lại.
Bành Viễn Chinh nói xong, vẫy tay với Cẩu Cường, rồi tiếp tục đi về phia trước.
Lúc này, Điền Minh đã lái một chiếc Phổ Tang màu đen tới, nhô đầu ra cười nói:
- Lãnh đạo, mời lên xe, tôi đưa lãnh đạo về!
Bành Viễn Chinh đánh giá chiếc xe, vừa lên xe liền thuận miệng hỏi:
- Đây là xe của anh?
Điền Minh kính cẩn cười:
- Lãnh đạo, không phải, là xe của mẹ vợ tôi. Nhà mẹ vợ tôi mở nhà máy cán thép… Gần đây sức khỏe bà không được tốt, phải thường xuyên đi khám bệnh, tôi mượn để dùng.
Bành Viễn Chinh cười:
- Điền Minh, tôi đã nghe nói anh cưới được vợ giàu, quả nhiên không tệ! Cha vợ anh chỉ có hai con gái, xem bộ dạng anh cũng được hưởng không ít “quyền lợi”!
Điền Minh cười cười, không trả lời ngay, ánh mắt có phần phức tạp.
Cha vợ Điền Minh không có con trai, chỉ có hai con gái, con đầu là vợ của Điền Minh, con gái thứ hai còn đang học đại học. Công việc làm ăn của cha vợ y càng ngày càng lớn, ông ta nhiều lần bảo Điền Minh từ chức, giúp trong nhà kinh doanh, nhưng Điền Minh chưa quyết định dứt khoát, một phần là vì thể chế công tác, không phải cứ muốn từ chức là từ chức, một phần vì trong lòng y vẫn còn một chút tham vọng chính trị.
- Lãnh đạo, nhà vợ tôi chỉ có hai con gái, không có con trai, em vợ tôi còn học đại học…
Điền Minh làm như tùy ý nói chuyện phiếm.
- Bây giờ cha vợ tôi suốt ngày nhắc đi nhắc lại, bảo tôi giúp ông trong việc kinh doanh. Nhưng cho tôi quản lý xng, chẳng phải là hai ngày sẽ làm phá sản sao?
Bành Viễn Chinh nhướng mày, ồ một tiếng, không nói gì thêm.
Gần đây, hắn quá bận, không theo sát chuyện của Điền Minh, nhưng vẫn lưu ý đến y.
Biên chế của Điền Minh là ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nhưng tạm thời điều vào văn phòng dự án của Ủy ban nhân dân huyện, ở dưới quyền Quách Vĩ Toàn và Mã Thiên Quân. Điền Minh sắp nghỉ phép, đương nhiên là vì sức khỏe của vợ, nhưng trên thực tế là có liên quan tới việc y không được chào đón ở tổ dự án.
Ban đầu Điền Minh được chuyển đến Quận Tân An để làm thư ký của Bành Viễn Chinh, nhưng sau đó Bành Viễn Chinh lại chọn Hoắc Quang Minh làm thư ký, đưa y đến tổ dự án. Ý của Bành Viễn Chinh là để Điền Minh tiếp xúc nhiều với công tác kinh tế, làm quen và nắm vững quy tắc quản lý kinh doanh thương mại, rèn luyện ở cơ sở để ngày sau đảm đương vị trí trụ cột, nhưng không ngờ, việc này lại dẫn tới hiểu lầm, đặt Điền Minh vào một tình cảnh khá khó xử.
Người ngoài sẽ cho là Điền Minh bị “thất sủng”, bị Bành Viễn Chinh hoàn toàn bỏ rơi, cho nên hắn không bố trí một cương vị công tác cho Điền Minh. Bành Viễn Chinh là lãnh đạo huyện, bố trí một chức vị có thực quyền cho Điền Minh là quá dễ dàng, nhưng hắn không làm.
Lúc đầu, Điền Minh cũng không quan tâm đến ánh mắt soi mói của mọi người, nhiệt tình công tác rất cao. Nhưng một thời gian lâu sau, không chịu nổi sự chèn ép và khinh thị của mọi người, trong lòng Điền Minh khó tránh khỏi cảm thấy bị đè nén. Mặc dù y vẫn làm việc hết sức như trước, nhưng tâm trạng đã thay đổi.
Vì vậy, Điền Minh xin Mã Thiên Quân nghỉ phép.
Xe chạy băng băng, Bành Viễn Chinh vẫn im lặng suy nghĩ, Điền Minh cũng không dám nói gì nữa, không khí trong xe trở nên có phần nặng nề.
Một lúc lâu sau, chợt Bành Viễn Chinh nở nụ cười:
- Điền Minh, có phải gần đây áp lực rất lớn? Không chịu nổi nữa rồi?
- Lãnh đạo, tôi…
Điền Minh đỏ mặt, ngập ngừng.
Bành Viễn Chinh khoát tay:
- Đời người nói dài thì cũng khá dài, nhưng nói ngắn thì cũng rất ngắn ngủi. Cho nên, chúng ta đi chưa tới đích, cũng phải hết sức thận trọng, đừng nên cảm thấy bất đắc chí. Xét một cách tổng thể, khoảng thời gian anh công tác ở tổ dự án, tôi vẫn thừa nhận là khá tốt, mà bản thân anh cũng học được không ít chuyện.
Gần đây tôi suy nghĩ, cũng đã đến lúc để anh một mình đảm đương cương vị, chịu trách nhiệm lớn hơn nữa. Anh muốn đến Ủy ban Kinh tế và Thương mại hay trở về văn phòng Ủy ban nhân dân huyện?
Bành Viễn Chinh hỏi như vậy khiến Điền Minh mừng như điên, y nắm chặt tay lái, run giọng nói:
- Lãnh đạo sắp xếp cho là tốt rồi, tôi…tôi thế nào cũng được!
- Ý của tôi là cho anh đến Ủy ban Kinh tế và Thương mại, ở Ủy ban nhân dân huyện quá nhiều người, thêm anh cũng không nhiều hơn, thiếu anh cũng không ít đi.
Bành Viễn Chinh nhìn Điền Minh, nở nụ cười.
Hắn là người sống có tình có nghĩa, đối với một người theo mình nhiều năm như Điền Minh, làm sao có thể không ngó ngàng tới y, chẳng qua là chưa đến thời điểm thích hợp, hắn tạm thời chưa bố trí công tác cho Điền Minh. Đồng thời, cũng hy vọng Điền Minh có thể trải qua rèn luyện, có thể gánh vác và thích ứng với công việc.
- Đến Ủy ban Kinh tế và Thương mại làm Phó chủ nhiệm, Phó bí thư nhé!
Bành Viễn Chinh hời hợt nói một câu, khiến trái tim Điền Minh như nhảy lên.
Điền Minh quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, kích động nói:
- Cám ơn lãnh đạo quan tâm, tôi nhất định cố gắng công tác, không để cho lãnh đạo mất thể diện!
- Sau này công tác kinh tế trong huyện sẽ rất nhiều và nặng nề, công tác thu hút đầu tư lại càng nặng, anh phải chuẩn bị tinh thần trước.
Bành Viễn Chinh nói xong, liền nhắm mắt lại dưỡng thần.
Điền Minh phấn khởi lái xe, sự cảm kích trong lòng y, không cần nói cũng biết. Giờ phút này, cảm xúc của y hết sức bồng bột trong lòng, rốt cuộc, y đã không nhìn lầm người, quả nhiên Bành Viễn Chinh không phải là lãnh đạo có mới nới cũ, đã sớm có kế hoạch lo liệu cho tiền đồ của y.
Ở huyện Lân, Vương Hạo, Hoắc Quang Minh có thể coi là tâm phúc của Bành Viễn Chinh. Nhưng nhóm cán bộ trung tầng này, là được bồi dưỡng ngay tại đây, không thể tin cậy bằng Điền Minh được.
Trong số cán bộ cao tầng, Bành Viễn Chinh có Cố Xuân Tường, Mạc Xuất Hải, Lý Minh Nhiên, Quách Vĩ Toàn và Nghiêm Hoa, coi như quyền lực trong tay đã nắm khá kín kẽ, nhưng đối với cán bộ trung tầng, hắn vẫn cần bồi dưỡng tâm phúc của mình, bởi vì điều này liên quan tới việc sau này mệnh lệnh và quyết sách của hắn có được thực hiện tới nơi tới chốn hay không.
Nhưng dù sao bây giờ hắn vẫn chưa là Chủ tịch huyện, cũng không phải là Bí thư Huyện ủy, chưa đến lúc thích hợp để nhúng tay điều chỉnh cán bộ trung tầng, hắn còn cần kiên nhẫn đợi chờ. Từ góc độ này mà nói, đề bạt Điền Minh là một “khúc dạo đầu”, cũng là một động tác thăm dò khéo léo.
Dĩ nhiên, lần này Bành Viễn Chinh không chỉ muốn đề bạt Điền Minh, mà còn đề bạt một người khác, đó là Chu Khôn, ở Ủy ban Xây dựng, đang được tạm thời điều đến tổ dự án. Hắn quan sát Chu Khôn đã lâu, cảm thấy về năng lực và tố chất, Chu Khôn là người đáng giá để bồi dưỡng.
Đồng thời, hắn còn muốn đề bạt ba trợ lý Chủ tịch huyện.
Ba người đó là Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại Mã Thiên Quân, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Vi Minh Hiên, và Chánh văn phòng Vương Hạo. Đề bạt ba người này vào vị trí trợ lý Chủ tịch huyện, là hắn có thêm trợ thủ trong toàn bộ công tác của Ủy ban nhân dân huyện; đồng thời khống chế được các tâm phúc trong lòng bàn tay, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Trong kế hoạch của Bành Viễn Chinh, trong tương lai, người đứng đầu Ủy ban Kinh tế và Thương mại huyện là Điền Minh, Ủy ban Xây dựng là Chu Khôn, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện là Hoắc Quang Minh. Còn những ngành, bộ phận khác và các xã, thị trấn, thì từ từ tính sau.
Dĩ nhiên, kế hoạch là kế hoạch, có thể trở thành thực tế hay không, còn phải tùy ở sự biến đổi của tình hình.
Đối với đám Điền Minh, hắn chỉ có thể dẫn đường một đoạn, tương lai họ có thể người tài hay không, còn phải xem bản lĩnh của mỗi người. Nếu như phù trợ không nổi Lưu A Đẩu (1), thì cũng không còn cách nào khác là bỏ qua.
(1) Lưu Thiện, còn gọi là A Đẩu, là con trai của Lưu Bị. Ông này bị mang tiếng là một vị vua bất tài, vô dụng, nhát gan. Thậm chí người Trung Quốc còn dùng tên A Đẩu để chỉ những đứa trẻ kém cỏi, hay dùng thay thế cho tính từ thiểu năng. Tuy nhiên cũng có những ý kiến ngược lại, chẳng hạn, sách “Tam Quốc tập giải” của Chu Thọ Xương đánh giá rất cao Hậu chủ A Đẩu, cho rằng: “Những lời đồn đại (về Lưu Thiện) là hoàn toàn sai sự thực. Chẳng qua, A Đẩu tự ẩn mình đi để bảo toàn chính mình trong hoàn cảnh hiểm nghèo mà thôi”.