Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 67: Long trời lở đất
Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện
- Tham mưu Ngụy, Phó chủ tịch thành phố Mạnh mời anh vào. Anh đi ra cửa, quẹo trái, văn phòng thứ nhất là của Phó chủ tịch thành phố Mạnh.
- Xin cảm ơn!
Ngụy Minh Quang cùng với thư ký Mạnh Cường bắt tay, sau đó bước ra khỏi phòng thư ký.
Ở cửa văn phòng Mạnh Cường, Ngụy Minh Quang dừng bước chân, sau đó bắt đầu gõ cửa.
- Mời vào!
Ngụy Minh Quang đẩy cửa bước vào, cách bàn làm việc của Mạnh Cường ba thước thì cúi chào thật nghiêm rồi cất cao giọng nói:
- Phó chủ tịch thành phố Mạnh, tôi là người của bộ tư lệnh tập đoàn quân Ngụy Minh Quang. Tôi chịu sự ủy thác của Tham mưu trưởng tướng quân Phùng Bá Lâm đặc biệt đến đưa thiệp mời cho Phó chủ tịch thành phố Mạnh.
Mạnh Cường nhướng mày, bỗng nhiên đứng dậy kinh ngạc nói:
- Tướng quân Phùng Bá Lâm?
Ngụy Quang Minh gật đầu rồi bước qua, hai tay đưa thiệp mời.
Mạnh Cường tiếp nhận, vừa mở ra thì ánh mắt lập tức ngưng lại, khóe miệng co rúm, sắc mặt khiếp sợ. Trong thiệp mời rõ ràng viết: Mời Mạnh Quân, Mạnh Cường đến tham dự bữa tiệc nhỏ. Kính mời toàn thể gia đình. Phó chủ nhiệm Ủy Ban Kế hoạch Quốc gia Phùng Bá Đào, Tham mưu trưởng tập đoàn quân Phùng Bá Lâm.
Mạnh Cường là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, làm sao mà không biết Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kế hoạch quốc gia, cấp Bộ trưởng Phùng Bá Đào. Còn Phùng Bá Lâm quân hàm thiếu tướng, cũng tương đương với cán bộ cấp tỉnh bộ. Hai cán bộ cấp tỉnh bộ đột nhiên đến thành phố mời ông và anh trai Mạnh Quân dùng cơm. Điều này làm cho Mạnh Cường trong nhất thời không rõ phương hướng.
Quan trọng hơn, Mạnh Cường biết anh em Phùng Bá Đào là con trai của Phùng lão ở trung ương. Thân phận của họ cao quý đến dường nào. Mạnh Cường cảm xúc phập phồng, ngẩng đầu nhìn Ngụy Minh Quang, nhưng Ngụy Minh Quang không cho ông ta thời gian đặt ra câu hỏi, lại cúi chào rồi quay đầu ra ngoài.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, nhưng Mạnh Cường và Mạnh Quân cũng không dám sai hẹn. Người của Phùng gia ở thủ đô ra mặt mời, Mạnh Cường bất kể như thế nào cũng không thể không nể mặt. Hơn nữa, bọn họ không chỉ đến một mình mà còn đem toàn bộ gia đình đến khách sạn Tân An.
Mạnh Quân là người làm ăn, nên ăn mặc cũng tương đối tùy tiện một chút. Ông ta mang theo một cái bóp da, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc chiếc quần bò màu lam, mặt đỏ, nhìn qua là biết thương nhân.
Còn vợ của ông ta là Hồ Lỵ Lỵ thì không cần phải nói. Cả người bà ta toát lên cái bộ dạng của những nhà giàu mới nổi ở thập niên 90, lại còn khoác chiếc áo choàng lông cừu.
Còn Mạnh Cường là cán bộ chính phủ, tất nhiên là phải mặc trang phục của lãnh đạo. Áo khoác nỉ màu đen, quần tây màu sậm, giày da sáng bóng. Còn về phần Trương Mỹ Kỳ thì mặc một chiếc sườn xám màu sậm.
Tại cổng chính khách sạn Tân An, Mạnh Quân dừng bước, nhìn Mạnh Cường, do dự nói:
- Lão Nhị, vô duyên vô cớ, sao người của Phùng gia lại mời chúng ta ăn cơm? Chú nói xem, có phải là lừa đảo hay không?
Mạnh Cường lắc đầu:
- Không đâu, cứ xem tình huống rồi nói sau.
Hai vợ chồng bốn người bước vào đại sảnh khách sạn Tân An. Lúc này Ngụy Minh Quang cùng với hai chiến sĩ cảnh vệ đã chờ sẵn. Ngụy Minh Quang mỉm cười bước đến, hướng Mạnh Cường cúi chào rồi nói:
- Phó chủ tịch thành phố Mạnh, Phó chủ nhiệm Phùng và Tham mưu trưởng Phùng đang chờ ngài ở phòng 302 lầu ba.
- Phó chủ tịch thành phố Mạnh, Mạnh tổng, xin mời theo tôi.
Nói xong, Ngụy Minh Quang xoay người dẫn đầu.
Ngụy Minh Quang đẩy cửa phòng 302, mỉm cười đứng sang một bên.
Mạnh Cường và Mạnh Quân giương mắt nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong đã có hai người đàn ông trung niên tướng mạo có chút giống nhau ngồi chờ. Một người khuôn mặt nghiêm túc, khí độ trầm ổn, còn một người mặc quân trang, trên vai có quân hàm ngôi sao sáng loáng.
Nhưng bên trong không chỉ có hai người đó. Mạnh Cường rất nhanh chóng phát hiệu, trong phòng còn có hai phụ nữ và một người đàn ông. Hai người phụ nữ thì như hai mẹ con, còn người nam thì chính là người mà bọn họ luôn coi thường, con trai của Mạnh Lâm Bành Viễn Chinh.
Mạnh Cường biến sắc, bước chân ngưng lại. Còn Mạnh Quân thì trong lòng đánh bộp một tiếng, thầm nghĩ sao tên tiểu tử này lại ở đây?
Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm liếc nhìn nhau, rồi chậm rãi đứng dậy. Phùng Bá Lâm tiến lên một bước, thản nhiên nói:
- Phó chủ tịch Mạnh, Mạnh tổng, xin mời vào. Tôi là Tham mưu trưởng tập đoàn quân Phùng Bá Lâm. Còn đây là anh trai tôi, Phùng Bá Đào, công tác tại Ủy ban Kế hoạch quốc gia.
Mạnh Cường lúc này cố không suy xét về vấn đề của Bành Viễn Chinh. Ông ta nở nụ cười, kính cẩn bắt tay với Phùng Bá Lâm và Phùng Bá Đào:
- Chào ngài, Phó chủ nhiệm Phùng, Tham mưu trưởng Phùng.
Mạnh Quân cũng bước lên bắt tay với hai anh em Phùng gia.
Phùng Bá Đào thản nhiên cười:
- Mời ngồi, không cần khách sáo. Mọi người đều ngồi đi. Viễn Chinh, con cũng lại đây.
Tiếng gọi “Viễn Chinh” như một cú đấm vào đầu Mạnh Cường, còn Trương Mỹ Kỳ thì dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Bành Viễn Chinh, sắc mặt rất khó coi.
Sau khi chủ khách đều ngồi xuống, Phùng Bá Đào mỉm cười:
- Tôi xin giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi, Tống Dư Trân, làm việc tại Ủy ban Nông nghiệp Quốc gia. Còn đây là con gái của tôi, Phùng Thiến Như, đang học khoa Lịch sử của trường đại học Kinh Hoa.
Phùng Bá Đào chỉ tay vào Bành Viễn Chinh đang ngồi bên cạnh Tống Dư Trân, dừng một chút rồi nói:
- Còn đây là cháu trai của tôi, Viễn Chinh, và là cháu họ ngoại của mọi người. Mọi người hẳn là đều quen biết nhau.
Bốn người Mạnh gia đều giống như bị điện giật, cả người sững sờ. Ngay cả Mạnh Cường là người chìm nổi nhiều năm trong chốn quan trường cũng có chút sợ hãi.
Cháu trai? Sao lại như thế?
Phùng Bá Đào nhìn Phùng Bá Lâm, Phùng Bá Lâm tiếp lời:
- Cha của Viễn Chinh, là người anh thứ hai bị thất lạc trong chiến tranh của tôi. Viễn Chinh chính là cháu đích tôi của Phùng gia. Thất lạc nhiều năm như vậy, bây giờ gia đình đoàn tụ, mặc dù anh hai không còn sống nữa, nhưng khi nhắc đến vẫn khiến người ta thương cảm.
- Lúc này đây, vì chị dâu xảy ra tai nạn, nên tôi và anh cả liền đến đây, chuẩn bị mang tro cốt của anh hai về lại thủ đô. Đồng thời để cho chị dâu ở lại thủ đô dưỡng bệnh một thời gian. Trước khi đi, tôi và anh cả chuẩn bị một bữa tiệc, cám ơn mọi người nhiều năm như vậy đã chiếu cố hai mẹ con Viễn Chinh.
Lời của Phùng Bá Lâm nói ra, tuy rằng mỗi câu mỗi chữ đều cảm ơn, nhưng qua tai của Mạnh gia thì lại biến thành sự phẫn nộ và trào phúng.
Mạnh Cường và Mạnh Quân sắc mặt đỏ lên, môi run run không nói nên lời.
Mấy năm nay, bọn họ đối đãi như thế nào đối với mẹ con Bành Viễn Chinh, chỉ có thể dùng từ lạnh lùng và miệt thị để hình dung. Hai nhà hơn mười năm đều không qua lại, nên đồng nghiệp của Mạnh Lâm ở nhà máy rất ít người biết bà còn có anh trai là Phó chủ tịch thành phố.
Trương Mỹ Kỳ sắc mặt trắng bệch. Bà bất kể như thế nào cũng không ngờ, Bành Viễn Chinh lại như con gà đen mà biến thành phượng hoàng, trở thành cháu đích tôn của con nhà quyền quý. Bà lúc trước hay luôn mồm gọi Bành gia là thứ đồ quê mùa, nhưng dòng máu chảy trong người họ còn cao quý hơn bà gấp ngàn lần.
Lúc này, Trương Mỹ Kỳ cho dù là thiểu năng trí tuệ, cũng không khó mà hiểu rằng vì sao anh trai và cháu trai của bà lại ngã dưới tay Bành Viễn Chinh.
Trong lúc nhất thời, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Phùng Bá Lâm quét mắt nhìn bốn người Mạnh gia, hàn quang trong mắt lóe lên rồi biến mất. Ông quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh rồi gật đầu:
- Viễn Chinh, con nói một cậu, kính hai cậu của con một ly rượu.