Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh Chương 7

Chương 7
---1---

“ Nếu không tìm thấy lá gan phù hợp, ông ấy không thể sống qua mùa đông năm nay.”

Tô Niệm Khâm ngồi một mình trên sô pha, nghĩ đến lời bác sĩ. Yêu, hận lúc trước đều giảm dần.

Người kia thật tàn nhẫn. trước bảy tuổi hắn đều nghĩ mình là một cô nhi khiếm thị.

Mãi đến mẹ rưng rưng khóc khi tìm được hắn.

Mẹ chỉ nói: “Lúc còn rất nhỏ, chúng ta thất lạc con, mẹ tìm con rất nhiều năm rồi.”

Sau khi hiểu chuyện, hắn mới biết được, nam nhân kia cố ý vứt bỏ hắn mà thôi.

Mẹ quẫn bách giải thích: “Lúc ấy cha ngươi rất cực khổ mới lo được cho gia đình, hơn nữa điều kiện trong nhà quá kém sợ không thể nuôi ngươi lớn.”

Tô Niệm Khâm cười lạnh.

Hắn biết, một một trẻ mù sao xứng làm con của Tô Hoài Sam.



Nếu không phải hắn và Tô Hoài Sam có cùng huyết mạch, nam nhân này phỏng chừng liếc mắt cũng không thèm cho hắn một chút.

Nhưng nay, ông sắp chết.

Hắn không còn cảm giác hận cái người gọi là cha.

Tô Niệm Khâm không có bật đèn, một mình yên tĩnh ngồi trong bóng tối.

Đêm khuya rồi, mà Vô Yên chưa trở về.

Ngoại trừ tăng ca ở ra­dio thì ít khi về trễ.

Hai chuyện tình đan vào cùng một chỗ làm cho hắn tâm loạn cực kỳ.

Tô Niệm Khâm cố gắng vẫn duy trì tư thế nghiêm chỉnh, nhưng nội tâm chưa bao giờ bất an như vậy.

Dư Tiểu Lộ nói Vô Yên hình như đã biết cái gì.

Hắn vẫn chưa tìm được cơ hội tốt để nói với Vô Yên, thậm chí có thể nói là hắn không dám nói cho Vô Yên.

Nói với cô ấy như thế nào?

Chẳng lẽ nói: “ Kỳ thật anh vẫn gạt em một chuyện.”

Hoặc là nói: “Lúc ấy trong nhà không giàu, biết ta mù sợ là gánh nặng, lại dọa người cho nên đem anh ném đi.”

Hay là, “sau khi mẹ anh qua đời, cha anh đã tái hôn ba lần. phu nhân đương nhiệm không lớn hơn anh bao nhiêu tuổi.”

Mắt bị tàn tật, cũng khiến hắn tự ti với Vô Yên.

Ngày ấy hắn cùng Dư Tiểu Lộ đi ngang qua sân bay.

“ Hở? Kia không phải Tang tiểu thư sao?” Tiểu Lộ hỏi, “ Người kia hình như mẹ nàng.”

Vì thế, hắn liền gọi cho Vô Yên.

Lại nghe được một câu lnh đạm, “Một lát ta gọi lại.”

Sau đó, hắn ước chừng chờ đợi hai cái giờ, chuyện gì cũng làm không được.

Hắn thật vất vả mới hạ quyết tâm gọi lại nữa, nhưng không có ai tiếp.

Sauđó, Tiểu Lộ nhận được tin nhắn Vô Yên muốn mình chuẩn bị gặp người nào, sau lại bổ sung một câu, “Chiều hôm nay không phải là mẹ cô ấy chứ, lão nhân gia yêu cầu muốn gặp ngươi kìa.”

Nghe như thế, hắn giống như cảm thấy có chút cao hứng.

Nào biết cửa Tô gia không ai tới. Rốt cục không nhịn được hỏi cô, Vô Yên lại nói: “Là Trình Nhân ah.”

Vô Yên nhất định nói dối rồi cố ý làm nũng trước mặt hắn để cho qua chuyện.

Lúc đó, tim hắn liền trống rỗng.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy Vô Yên lấy chìa khóa mở cửa.

Anh đột nhiên đứng dậy, cảm thấy không ổn, vội vàng ngồi xuống.

“Em đi đâu vậy?” Hắn quay đầu hỏi.
“Ta đi gặp Trình Nhân.”

“Sao lại hỏi Tiểu Lộ chuyện của ta?” giọng hắn nói ra câu thứ hai câu hơi tức giận.

Tô Niệm Khâm lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai người ác cáo trạng trước chính là như vậy. Cũng không biết người ác đang đứng ở cửa có chột dạ giống hắn không.

Vô Yên cũng không cãi lại, chỉ im lặng.

“Anh không nói với em, là vì anh có nguyên nhân. Nếu em muốn biết sao không trực tiếp hỏi anh.” Hắn sợ Vô Yên hỏi, vì thế đành phải giả bộ tức giận.

“Em……” Nàng bỗng nhiên cảm thấy rất ủy khuất.

Cô đứng ở cửa, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, vùi đầu thật sâu vào, giống như con đà điểu, bình thường luôn nhanh mồm nhanh miệng, lớn mật cổ quái đều không thấy nữa.

Tô Niệm Khâm phát hiện không đúng, đứng lên,“ Vô Yên?” Ngữ khí vẫn cứng ngắc như cũ.

Nàng không để ý tới hắn.

“ Vô Yên.” Hắn bắt đầu lo lắng, đi tới, đụng đến đầu Vô Yên.

Lập tức ngồi xuống bên cạnh cô.

Thực xin lỗi, ta là một nam nhân ích kỷ. Tô Niệm Khâm ở trong lòng xin lỗi.

Ra khỏi miệng lại biến thành, “ Về sau không được về nhà trễ như vậy.”

Vô Yên vẫn không để ý tới hắn.

Vô Yên không trả lời, giống như chui vào vỏ ốc rồi.

Tô Niệm Khâm ở bên cạnh không biết làm sao.

Không biết cô có phải đang khóc không, Tô Niệm Khâm không dám nghĩ, nhưng càng không nghĩ, tâm lại càng đau.

Hắn dừng một chút, “ Ngày mai anh mang em về Tô gia.” Những lời này như dùng hết dũng khí mới nói được.

Lại không tngờ Vô Yên đột nhiên ngẩng đầu, “ Không!”

Tô Niệm Khâm chấn động.
“ Vì sao?”

“ Vì sao? Anh hỏi em vì sao?” Tang Vô Yên nhảy dựng lên, “ Tô Niệm Khâm, anh là gì của em, dựa vào cái gì quản em đi chỗ nào, anh dựa vào cái gì muốn em về nhà anh?”

“ em nói, vậy anh là gì của em!” Tô Niệm Khâm giận dỗi.

“ Một công cụ làm ấm giường không có quyền lợi gì nữa” Tang Vô Yên không cam lòng yếu thế, “Anh nói anh lớn lên ở cô nhi viện, em liền ngu ngốc tin anh là cô nhi, vì anh mà khổ sở, chắc anh đứng bên cạnh coi vui lắm phải không? Rất ý nghĩa phải không. Anh có tiền, cũng không cho rm biết, rất vui phải không? Tiền dơ bẩn gì, Tô gia gì, em cũng không hiếm lạ!”

Tô Niệm Khâm nhắm mắt, “Nếu em không muốn đi cũng được.” Đứng lên, lạnh lùng nói.

“ Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yênhơi giận, “Anh không cần bá đạo như vậy!”

“Hỏi thăm người khác là em, không đi cũng là em, còn nói anh bá đạo.” Tô Niệm Khâm xoay người đưa lưng về phía cô, ngữ khí lại khôi phục mang hương vị trào phùng như lúc trước.

“ Anh!” Tang Vô Yên không nói lại hắn, dậm chân, chạy ra khỏi cửa.

Tô Niệm Khâm là người như vậy àh.

Cô đã đủ rầu, rõ ràng là Tô Niệm Khâm không đúng, anh còn không giải thích hay an ủi, còn muốn phát giận với mình. Cô vốn không phải thật sự giận anh, chính là cảm thấy hơi khó chịu, vì sao không kể cho cô nghe. Cho nên mới làm nũng với anh, chỉ hy vọng anh có thể ôn nhu dỗ ngọt, thậm chí chỉ cần nói nhỏ nhẹ một chút. Nhưng, vì sao anh luôn đưa ra bộ dáng kia.

Tang Vô Yên càng nghĩ càng tức, vung tay rống to.

“ Tô Niệm Khâm, anh ngu ngốc! Ngu ngốc!”

Nói chuyện cũng không lo lắng cảm thụ của người khác, một bộ dáng thiên hạ đệ nhất.

Làm việc cũng không hỏi ý kiến của người khác, chưa bao giờ dùng dùng câu “ Được không? Được không? Ngươi xem thế nào?” . Hoàn toàn ra chỉ thị, không thay đổi.

Cô chạy vội ra ngoài quên mang túi xách. Ví tiền, cái chìa khóa toàn bộ ở bên trong. Cũng không có mặt mũi trở về, đành phải trở lại chỗ Trình Nhân.

Cô từ thảm dưới cửa tìm chìa khóa.

“ Ngươi bị Tô đại thiếu gia đuổi đi àh?” Trình Nhân hỏi.

“ Trình Nhân, ngươi đừng ta trêu đùa.” Tang Vô Yên nằm trên sô pha, giống một con mèo nhỏ.

“ Nhớ rõ trước kia ta nói với ngươi rồi, quyết định muốn yêu thì phải yêu tới cùng, bằng không hai người đều bị tổn thương.”

“ Là hắn thương tổn ta trước.”
“ Hắn làm gì?”

“ Ta còn chưa chất vấn hắn, hắn lại trách ta trước, khẩu khí không tốt tí nào.”

Trình Nhân trầm mặc một chút, “Theo ta được biết, hắn vẫn có tật xấu này mà, trước kia ngươi cũng không để ý.”

“ Ta……”

“ Đó là bởi vì trước kia ngươi đứng ở phía kẻ mạnh để xem xét, ngươi cảm thấy không nên so đo với người tàn tật như hắn nên không để ý. Nhưng mà hiện tại Tô Niệm Khâm đột nhiên từ cô nhi nghèo khổ thành đại thiếu gia có tiền, ngươi tự ti. Tự ti làm cho người ta mẫn cảm, đây là cách ngươi thường nói.”

“ Là như vậy àh?”

“ Như thế nào không phải. Nói không chừng một lát hắn lại gọi cho ngươi.”

“ Di động của ta để trong túi xách.” Tang Vô Yên thở dài.

“ Cũng tốt, lỗ tai thanh tịnh hơn.” Trình Nhân thổi tóc, “ Vừa vặn có thể để Tang tiểu thư nhà ta trừng phạt tính xấu của Tô Niệm Khâm thiếu gia, để cho hắn lo lắng một chút. Vậy thì hai chúng ta cùng nhau cầu trời bái phật, nguyền rủa hắn suốt đem không thể ngủ ngon, ăn cái gì đều ói ra hết, uống nước thì bị sặc, tắm thì bị chết đuối, như thế nào?”

“ Hắn thật sự sẽ lo lắng sao.” Tang Vô Yên nghe Trình Nhân như vậy nói có chút mềm lòng.

“ Vậy ngươi gọi hắn đi.” Trình Nhân nói xong chuẩn bị đem điện thoại ném cho cô.

“ Không! Ta còn giận mà.” Tang Vô Yên nhanh chóng ôm gối đi ngủ.

---2---

Bất quá con giận của nàng cũng ít hơn Tô Niệm Khâm.

Đêm đó Tô Niệm Khâm muốn đuổi theo, kết quả đang cuống quit thì đụng phải bình hoa ở tủ giày.

Thủy tinh vỡ hết, nước đầy nhà, cánh tay hắn lại cọ vào mảnh vỡ.

Dư Tiểu Lộ nghe tiếng chạy xuống đến dìu hắn, lại chọc tới lửa giận của Tô Niệm Khâm: “ Không cần xen vào việc của ta!”

Hắn tựa vào tường đi đến bên pi­ano, đột nhiên mạnh mẽ đánh ra bài ( Rad tư cơ khúc quân hành), hoàn toàn không để ý bây giờ đã là một hai giờ sáng.

Hàng xóm bị hắn làm phiền đều mở đèn hết.

Nếu không phải Dư Tiểu Lộ và bảo an đi nhận lỗi, chỉ sợ công an đã tới lâu rồi.

Chờ tình thế bình ổn lại, Dư Tiểu Lộ đứng bên Tô Niệm Khâm nói: “ Kỳ thật ta rất hâm mộ Tang tiểu thư.”

“ Niệm Khâm, ta, tỷ tỷ ba người cùng nhau lớn lên, ngươi vẫn kiêu ngạo lại lãnh đạm như vậy đối xử với mọi người, cho tới nay ta cứ nghĩ đó là bản chất của ngươi. Khi gặp được Tang tiểu thư mới biết, không phải. cô ấy có thể cho ngươi tức giận, vui mừng, uể oải, chỉ cần hơi nhăn mày liền có thể đem hỉ nộ của ngươi đảo lộn. Ta thậm chí……” Dư Tiểu Lộ vuốt cái trán bất đắc dĩ cười cười, “ Ta thậm chí hâm mộ cô ấy có thể làm cho ngươi biến hóa lớn như vậy.”

Tô Niệm Khâm dừng một chút, thản nhiên nói: “ Ta mệt mỏi.”

“ Không ra ngoài tìm cô ấy sao?”
“ Không cần.”
Hắn trở về phòng, đóng cửa.

Tô Niệm Khâm là điển hình của một con vịt chết chỉ biết mạnh miệng. Cửa đóng được một nửa. Liền tìm điện thoại, gọi qua lại nghe được tiếng điện thoại trong phòng khách. Hắn theo tiếng chuông tìm kiếm, đụng đến túi xách của Tang Vô Yên, di động, chìa khóa, ví tiền, giấy CM­ND …… tất cả đều ở bên trong.

Tô Niệm Khâm đột nhiên biến sắc.

“ Niệm Khâm, làm sao vậy?” Dư Tiểu Lộ ở trên lầu sớm nghe thấy điện thoại vang.

“ Ta phải đi tìm cô ấy.”
Vol­vo chạy ra khỏi khu phố.

“ Ngươi nghĩ xa như vậy, cô ấy sẽ đến chỗ Trình Nhân sao?” Dư Tiểu Lộ vừa lái xe vừa nhìn hai bên đường để tìm kiếm.

Tô Niệm Khâm không nói lời nào, cánh tay nắm chặt lại đặt trên cửa xe, cố gắng suy nghĩ những chỗ Tang Vô Yên có thể đi.

Dư Tiểu Lộ nhìn hắn nói: “ Niệm Khâm, ngươi không nên gấp. Trị an vùng này cũng không tệ.”

“ Ta không có chăm sóc tốt cho cô ấy.” Một lát sau, Tô Niệm Khâm nói.

“ Ngươi từng nói, trên thế giới này, không ai cần người khác chiếu cố.”

“ Vô Yên thì khác.”

“ Cô ấy cũng không có chăm sóc ngươi thật tốt. Nếu cô ấy biết ngươi sẽ lo lắng như vậy thì không nên tùy hứng, bây giờ đã gần rạng sáng.” Dư Tiểu Lộ nhìn bên ngoài.

“ Tiểu Lộ,” Tô Niệm Khâm quay đầu nói: “ Thật không nên phiền ngươi, ta có thể xuống xe, tự mình tìm nàng.”

“ Niệm Khâm, ngươi rõ ràng biết ta không phải ý này.” Dư Tiểu Lộ thở dài.

Xe đến ngã tư đường gặp đèn đỏ dừng lại.

“ Di?”

“ Như thế nào?” Tô Niệm Khâm buông tay, quay đầu hỏi.

“ Bóng người kia giống Tang tiểu thư.”

Cô gái đang đi trên đường cái, vẻ mặt mỏi mệt, nhìn kỹ quả nhiên là Tang Vô Yên.

“ Là cô ấy.” Đèn đỏ dừng lại, Dư Tiểu Lộ muốn gọi.

“ Không cần kêu cô ấy.” Tô Niệm Khâm đột nhiên nói, “Đi theo phía sau là được rồi.”

Vì thế, Tang Vô Yên ở phía trước, xe ở phía sau, hai người vẫn duy trì khoảng cách là một trăm thước. 20 phút sau, Tang Vô Yên mới trở lại tới chỗ ở trước kia. Sau đó nhìn theo cô ấy lên lầu.

“ Đèn sáng.” Dư Tiểu Lộ nói.

Chẳng lẽ cô ấy ở một mình, Trình Nhân không có nhà? Dư Tiểu Lộ nghi hoặc cũng không nghĩ nhiều.

Khi tắm, Tô Niệm Khâm mới phát hiện miệng vết thương trên cánh tay hơi đau. Bình hoa thường đặt ở trên đàn pi­ano, cũng chỉ có hắn biết, làm sao lại đặt trên tủ giầy. Nghĩ lại thì ngoại trừ Tang Vô Yên không còn ai vào đây nữa, thích bỏ đồ đac95 tùm lum là bản tính của nàng.

Nàng không muốn cùng mình về nhà, Tô Niệm Khâm uể oải, tất cả đều đúng như hắn đoán.

Hắn không xứng với nàng.

Buổi sáng bị tiếng chuông đánh thức, tìm nửa ngày mới ra.

“ Vô Yên a, mẹ nhớ không lầm thì hôm nay ngươi phải biện hộ……”

Tô Niệm Khâm nghe thấy giọng trong điện thoại, liền kéo chắn ngồi dậy.

“ Vô Yên?” Má Tang hỏi.

“ Không phải…… bác gái…… Là……” Trong cuộc đời Tô Niệm Khâm, đây là lần đầu tiên biết cảm giác nói lắp bắp.

Má Tang nghe thấy giọng nam cũng ngẩn ra.

“ Tô tiên sinh?” Má Tang rõ ràng hơi do dự

“ Vâng. Bác gái.” Hắn cố gắng để không nghe ra giọng mới ngủ dậy.

“ Quấy rầy ngươi. Vô Yên đâu?”

“ Hôm qua, cô ấy để quên điện thoại ở chỗ cháu. Chắc bây giờ đang ở trường.” Tô Niệm Khâm nhấn mạnh hai chữ hôm qua, thay Tang Vô Yên che lấp.

“ Nga.” Má Tang coi như nhẹ nhàng thở ra.

“ Tô tiên sinh.”

“ Bác gái, mời nói.” Má Tang rất khách khí, làm cho Tô Niệm Khâm cảm thấy tương lai không ổn cho lắm.

“ Cháu có biết, nguyên nhân ta và ba Vô Yên không đồng ý các con qua lại, tâm của cha mẹ không biết cháu có hiểu không. Đối với việc ta một mình đi đến thành A. Vô Yên và ta đã cãi nhau một trận. Tuy rằng tính cách nó bị chúng ta sủng đến hỏng rồi, nhưng chưa từng cãi lới ta như vậy. Nó là con gái ta, nó cố chấp cùng ngươi một chỗ, không tiếc cãi lại ta. Chuyện nay chúng ta cũng không có biện pháp với nó, đành phải tùy nó.”

Tô Niệm Khâm dần dần lạnh lại, việc này sao hắn không biết.

“Từ nhỏ Vô Yên là báu vật của nhà chúng ta, là thịt trên người ta, ta và ba nó đã mệt nhọc hơn phân nửa đời người, để cho nó không cần khổ, không chịu mệt, tìm một người phù hợp rồi sống cả đời. Nay nó lại tự hy sinh hết những an bài của chúng ta, cho nên hy vọng cháu hãy đối xử với nó thật tốt.”

“ Cháu biết.”

Tô Niệm Khâm buông điện thoại, trầm mặc thật lâu.

---3---

Trong thế giới của Tang Vô Yên, phiền não lớn nhất là mùa hè quá nóng, mùa đông rất lạnh, mẹ thích lải nhải, nếu khoa trương một chút chính là thế giới này không đủ hòa bình.

Nhưng từ ngày Tô Niệm Khâm xông vào cuộc số cô.

Lời Trình Nhân nói cũng khiến người tin tưởng, nhưng trừ bỏ một chút: Tô Niệm Khâm sẽ lo lắng, nhưng nay đã qua ba ngày, nam nhân này không hề có vẻ gì hối cải, càng không có xuất hiện trước mặt cô.

Tang Vô Yên rất phiền.

Nàng đi làm, đột nhiên nhìn thấy Ngô Vị đang cầm một quyển sách tên (Biên thành).

Diệp Lệ chế nhạo: “Trời ơi, Ngô Vị không rèn luyện tốt môn văn, mà xem tác phẩm nổi tiếng.”

Ngô Vị lắc đầu: “ Chậc chậc chậc, coi xã hội gì đây, hoa hoa công tử bị người sùng bái, tác phẩm nổi tiếng bị người khinh bỉ.”

Diệp Lệ chọc chọc Tang Vô Yên: “ Hắn rất hiếm có khi như vậy. Tang Vô Yên, lên.” Cô biết Tang Vô Yên có thể thu thập hắn. Lại không ngờ Tang Vô Yên nói: “Ngô ca, sách kia có thể cho ta mượn vài ngày không.”

“ Ngươi sao vậy?” Ngô Vị khẩn trương che lại sách quý.

“ Ta muốn đọc.”

Kỳ thật, nàng không phải muốn đọc. Nhớ lần trước, Tô Niệm Khâm muốn đặt bản chữ nổi của cuốn này, nhưng không có. Sách chữ nổi thiếu đáng thương. Nàng muốn đọc một lần, sau đó thu âm lại cho hắn.

Mấy cái này thu âm lại rất dễ, đặc biệt còn có sự giúp đỡ của Ngô Vị.

Nhưng mà sách quá dài.

Ngô Vị hỏi: “Ngươi không phải làm tình nguyện viên cho người mù dùng chứa?”

Một câu này đã nhắc nhở Tang Vô Yên, nguyên lai thu âm ra có thể cho rất nhiều người sử dụng. Vì thế, nàng càng quyết tâm, thậm chí còn tìm một số sách báo thiếu nhi. Chuyện này tiêu hao hết thời gi­an rảnh của nàng, thậm chí bớt luôn oán niệm và tưởng niệm với Tô Niệm Khâm.

Nàng đang ở phòng ghi âm, vừa vặn Nhiếp Hi bước vào.

“ Đối với một DJ, cổ họng rất quan trọng, ngàn vạn lần không cần sử dụng quá độ.” Nhiếp Hi nói xong liền rời đi, lưu lại một ly nước.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm……

Tô Niệm Khâm như cũ không xuất hiện, Tang Vô Yên như muốn phát điên. Hai người đều không muốn thỏa hiệp trước.

Ngô Vị hẹn Tang Vô Yên đi xem phim.

Tang Vô Yên cự tuyệt ngay. Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy quảng cáo trên tường, gần ra­dio vừa mở một tiệm ăn kiểu Tây. Tang Vô Yên sờ sờ túi quần, không có nhiều tiền cho lắm nhưng lại muốn ăn thử, liền mượn tiền Diệp Lệ.

Ngô Vị thấy ánh mắt Tang Vô Yên không dời đi cửa tiệm, thừa cơ nói: “ Nghe nói món ăn ở tiệm này cũng không tệ, buổi tối ta mời ngươi đi nếm thử?”

Tang Vô Yên nhìn Ngô Vị hồi lâu, dùng một ánh mắt tựa tiếu phi tiếu mang theo cảm giác nhịn đau nói:“ Không cần, ta thích ăn ngọt.” Sau đó mang vẻ mặt đau khổ rời đi.

Tang Vô Yên miệng nhắc tới: hoa bên ngoài rất đẹp, Tô Niệm Khâm, nếu ngươi không đến ta sẽ hồng hạnh vượt tường.

Buổi chiều, Diệp Lệ mang vẻ mặt tui cười bước trở lại phòng làm việc.

Gần đây, bọn họ cùng Nhiếp Hi thực hiện quảng cáo công ích* của ngôi sao, sắp đưa vào phát sóng. (*không lợi nhuận)

“ Các ngươi đoán buổi chiều ai sẽ tới.” Diệp Lệ trộm mừng.

“ Lý Tiểu Long.” Vì chọc Diệp Lệ, Tang Vô Yên dựa trên bàn, hữu khí vô lực nói.

Chuyện này không có ảnh hưởng đến niềm vui của Diệp Lệ “ Là Nhất Kim.”

Cái gì?! Tang Vô Yên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.

“ Thật sự?” Vương Lam ngẩng đầu.

“ Hi tỷ nói. Bởi vì là quảng cáo công ích, đại diện cùa hắn đã sớm đồng ý. Lúc trước được thu ở nơi khác, chỉ cần hắn nói một câu nói là được, nhưng sáng nay bên đại diện đột nhiên báo là, Nhất Kim nguyện ý đến chỗ chúng ta ghi âm.” Diệp Lệ thao thao bất tuyệt.

“ Lại có thể gặp hắn rồi.” Diệp Lệ hai mắt tỏa sáng.

“ Đừng nghĩ là có thể chụp ảnh.” Vương Lam chế nhạo.

“ Hắn rụt rè như quý tộc vậy.”

Rụt rè cái đầu hắn! Tang Vô Yên trong lòng phản bác.

Lúc Tô Niệm Khâm và Dư Tiểu Lộ xuất hiện ở cửa phòng, toàn bộ nhân viên giống như xếp thành hàng hoan nghênh. Tang Vô Yên tránh phía sau, nhìn thấy Tô Niệm Khâm: Râu mép cạo vô cùng sạch sẽ, quần áo cũng gọn gàng, tinh thần cũng không tệ. Tang Vô Yên chán nản, trên TV nam nhân không có người yêu bên cạnh thường rất buồn chán, hắn như thế nào còn có thể càng sống càng tốt.

Tô Niệm Khâm giống đổi thành người khác, bên ngoài hiền lành, thân thiết. “ Ta họ tô.” Cư nhiên hiền lành đến báo cả họ.

Dư Tiểu Lộ thấy Tang Vô Yên, vốn định kêu, lại bị Tô Niệm Khâm nhẹ nhàng ngăn cản.

Tang Vô Yên hiểu được, hắn làm gì mà tốt bụng tới nhận tội, rõ ràng là thị uy!

“ Tang Vô Yên làm sao vậy, mau rót nước cho Tô tiên sinh coi.” Chủ nhiệm kêu.

Quảng cáo chỉ cần Tô Niệm Khâm nói một câu ngắn ngủn là xong, huống hồ hiệu suất làm việc của Tô Niệm Khâm luôn luôn rất cao. Nhưng vẫn cần sắp xếp lại lần nữa, mời Tô Niệm Khâm ở bên ngoài chờ một lát.

Tô Niệm Khâm ngồi trên ghế, mọi người không biết khi nào đi làm việc hết chỉ còn lại hai người bọn họ. Tang Vô Yên mới phát hiện, trong tay Tô Niệm Khâm cầm túi xách của nàng.

Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy bụng cồn cào.

Tô Niệm Khâm lại thản nhiên, cũng không kêu nàng, cũng không có ý chủ động nói trước. Hắn thoải mái chờ đợi.

Ngươi cũng không để ý ta, sao ta phải chủ động quan tâm ngươi, không có cửa đâu! Tang Vô Yên hứ cái mũi, đi ra khỏi phòng.

Vừa ra tời cửa, đúng lúc Ngô Vị bước vào.

“ Vô Yên–” Ngô Vị gọi cô lại.
Đang lúc mấu chốt cô lại gặp tai nạn.

“Em buổi tối muốn đi ăn đồ ngọt không?”

Tang Vô Yên cố gắng đem thân thể dịch vào hành lang, hy vọng thính giác của Tô Niệm Khâm không được tốt.

“Đồ ngọt không có chất dinh dưỡng. Không bằng chúng ta đi ăn cơm xong rồi đi xem phim được không.” Ngô Vị theo đuổi tới cùng.

Tang Vô Yên âm thầm kêu khổ, hy vọng hắn đi mau, bằng không Tô Niệm Khâm không nói gì lao tới giết người.

Giết người!? Tang Vô Yên nghĩ lại cũng không tệ, dù sao không phải giết mình, hắn muốn giận ta, sao ta lại không thể giận hắn.

Vì thế: “Hình thư tiệm cơm Tây cũng tốt lắm?”

“Chắc là không tệ, vì ta cũng chưa đi qua.” Ngô Vị thành thực hắc hắc cười.

“Có món thịt bò không?”
“ Đương nhiên.”

” Xem phim đi, nhưng ta không có xe” Tang Vô Yên nháy mắt.

“ Anh tới đón em.”

“ Vậy anh có lộc ăn rồi, phải biết rằng bạn cùng phòng của em có nhiều cà phê……”

“ Tang Vô Yên!” Cô chưa nói xong, đã bị Tô Niệm Khâm thô bạo đánh gãy.

Tang Vô Yên xoay người liền thấy vẻ mặt giận dữ của Tô Niệm Khâm.

Tô Niệm Khâm nắm cổ tay nàng, “ Theo ta trở về!”

“ Làm không được!”

Tô Niệm Khâm đâu thèm để ý lời bác bỏ của cô, kéo tay Tang Vô Yên đi, mặc dù đi rất chậm nhưng lực rất mạnh khiếm cho Tang Vô Yên không thể phản kháng.

“ Tô tiên sinh.” Ngô Vị chạy đến phía trước lựa lời khuyên bảo, nhưng lại không biết nói cái gì.

Hắn ngăn cản đường đi của Tô Niệm Khâm, giọng vẫn như cũ khách khí, “ Tô tiên sinh, mời ngươi có chuyện đáng hoàng, Vô Yên đã làm chuyện gì có lỗi, ta thay cô ấy xin lỗi.” Tô Niệm Khâm là người mà đích thân chủ nhiệm mời tới không thể không khách khí, cho nên hắn cũng chuẩn bị tâm lý rồi.

Tang Vô Yên còn tưởng có thể dựa vào Ngô Vị này.

Nghe thấy Tô Niệm Khâm nói, lửa trong lòng Vô Yên cháy dữ dội hơn.

“ Các ngươi là người yêu?”

“ Không phải.” Ngô Vị quẫn bách phủ nhận.

“Vậy ngươi không có quyền xen vào.”
“ Vì sao?”

“ Bởi vì cô ấy, Tang Vô Yên là nữ nhận của ta, Tô Niệm Khâm!” Tô Niệm Khâm xanh mặt nói rõ ràng.

Trên đường về nhà, Tang Vô Yên vẫn cười. Mặt Tô Niệm Khâm hơi hơi phiếm hồng, nhưng vẫn làm bộ ra vẻ lạnh lùng, ngậm chặt môi. Dư Tiểu Lộ lái xe cũng thấy buồn cười.

“ Tiểu Tô ah, anh thật đáng yêu!” Tang Vô Yên ôm lấy hắn. Tô Niệm Khâm có vẻ không được tự nhiên. Một lát sau, Tang Vô Yên nhái theo hắn, nói “Cô ấy là nữ nhân của ta, Tô Niệm Khâm.” Tiếp theo tạo ra một tư thế rất cool.

“Em câm miệng!” Tô Niệm Khâm rốt cục không thể nhịn được nữa.

---4---

Tang Vô Yên nhíu mày, “Anh dám bảo em câm miệng? anh dám kêu nữ nhân mình câm miệng? Tô Niệm Khâm anh chán sống rồi phải không, xem em dùng độc môn tuyệt kỹ, cho anh hết đường sống luôn.” Nói xong liền ngón tay liền chọc nách Tô Niệm Khâm.

Mới bắt đầu hắn vẫn giả bộ đứng đắn nói, “Đừng nháo!” Cuối cùng vẫn không chịu nổi tra tấn bị Tang Vô Yên dụ dỗ, bắt đầu phản kháng, vẻ mặt cứng ngắc trên mặt không bao giờ thấy nữa. Dư Tiểu Lộ ngồi phía trước lái xe, hiểu ý mỉm cười. Nàng rốt cục hiểu được vì sao cô gái này lại bất đồng trong trong thế giới hắn rồi.

Cô ấy chính là sự vui vẻ mà trong cuộc đời ảm đạm không ánh sáng của Tô Niệm Khâm.

Nháo một hồi, Tang Vô Yên đột nhiên dừng tay, giống như nghĩ đến một chuyện quan trọng.

“ Sao vậy?” Tô Niệm Khâm đụng trán Tang Vô Yên vì đùa giở đã chảy đầy mồ hôi. Máy lạnh thổi như vậy còn chảy nhiều mồ hôi vậy, khi mùa hè nóng bức thì làm sao bây giờ, hắn nghĩ.

“ Quảng cáo trên tường.”
“ Huh?”

“ món thịt bò kia thoạt nhìn rất ngon.”

Về nhà, Tô Niệm Khâm trả lại điện thoại cho Tang Vô Yên.

“ Mẹ em đã điện thoại tới.”

Tang Vô Yên khẩn trương, “ Bà nói gì?”

“ Hỏi cuộc thi biện hộ của em.”
“ Có vậy thôi sao?”

“ Còn muốn có cái gì” Tô Niệm Khâm cố ý hỏi lại.

“ Không có ah.” Tang Vô Yên yên tâm.

Giọng nói và tâm trạng căng thẳng đến co rụt lại, hoàn toàn không có tránh khỏi lỗ tai Tô Niệm Khâm.

Qua vài ngày.

Vô Yên,” Tô Niệm Khâm nhịn không được hỏi, “Em có chuyện gì muốn nói với anh không?”

“ Không có.”

Tang Vô Yên cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghĩ đến cái gì giật mình, “Pi­ano bảo bối của anh đó, hôm qua em đàn không được, liền đạp mạnh nó một cái. Chuyện này anh cũng đoán được?”

Tô Niệm Khâm nghe xong không nói gì, chỉ cười cười, nhưng tươi cười trong mắt lại có chút suy sụp không ánh sáng.

“ Còn có!” Tang Vô Yên đột nhiên nhớ tới cái gì.



“ Còn có?”
“ Tặng cho anh.” Tang Vô Yên tìm mp3.

“Mp3 này vốn là ta mua.” Tô Niệm Khâm sờ soạng một chút, này là mượn hoa hiến phật, hiến đến nhà mình đây……

“ Không phải,” Tang Vô Yên xoa xoa chóp mũi, “ Bên trong có bài thu âm tặng cho anh đó.” Sau đó cười hắc hắc.

Đảo mắt một cái đã đến tháng sáu, ngày Tang Vô Yên tốt nghiệp.

Ngày trao bằng, hai người đi đến trường, Tô Niệm Khâm thu hút rất nhiều ánh nhìn của các nữ sinh khác.

Cô và Dư Tiểu Lộ đều biết, Tô Niệm Khâm đến chỗ nhiều người thường rất khẩn trương, bởi vì nơi nhiều người, nhiều màu xen lẫn nhau, mùi quá nồng. Không biết tại sao hắn cũng đòi theo. Cho nên cô lúc nào cũng nắm chặt cánh tay hắn không rời. Cho dù không có manh trượng, hắn cũng có thể làm tốt.

Cô dẫn hắn xem nơi cô đã học bốn qua.

Đứng trước hồ sen, Tang Vô Yên nói, “ Đây là nơi mà ta và Trình Nhân thích nhất.”

“ Trình Nhân đâu? Ta rất muốn quen nàng.”

“ Không biết, chắc là ở phía trước.”

Sau đó gặp một đám đồng học, mọi người hàn huyên vài câu, đều hỏi dự tính tương lai.

Trong đó một người tên là Lí Lộ Lộ thở dài với Tang Vô Yên,“ Mẹ ngươi tìm nơi công tác đó cũng không tệ, là chỗ nổi tiếng trong nước. Hiện tại tâm lý giáo dục trong trung học rất được coi trọng. Như thế nào lại vô cớ bỏ vậy?”

Tang Vô Yên không muốn tiếp tục đề tài này, cười cười, “ Ta nghĩ xông xáo một chút, hơn nữa không muốn bỏ qua công tác ở ra­dio.”

Lí Lộ Lộ nhìn Tô Niệm Khâm nói: “ Là luyến tiếc người bên cạnh phải không.”

Tang Vô Yên liền giới thiệu Tô Niệm Khâm với nàng. Tô Niệm Khâm cực kỳ thân thiện chào hỏi với các nàng, Tang Vô Yên vô cùng hả hơi. Phát hiện Tô Niệm Khâm bị khiếm thị, cũng không ai ra vẻ quái dị. Trong đó có người còn cười khẽ: “ Tang Vô Yên như thế nào tìm được vị hôn phu tốt như vậy.”

Tang Vô Yên liếc Tô Niệm Khâm một cái, cười hắc hắc, “Trước hết luyện cho da mặt dày cỡ ba thước, sau đó bám theo tới cùng không đạt được mục đích không bỏ cuộc.”

“ Xuy.” Đoàn người cùng nhau bị chọc cho cười.

Ngược lại Tô Niệm Khâm bị cô chọc đến không được tự nhiên.

Lát sau má Tang gọi tới, bạn học đều có việc tản ra hết.

“ Dạ, mẹ. Có chụp ảnh.”

“ Ba ba đâu, con muốn nói chuyện với ba.”

“ Lại đi công tác?”

“ Phải không, còn có……” Tang Vô Yên dừng một chút, “ Còn có Tô Niệm Khâm.”

Buổi tối, Dư Tiểu Lộ ra ngoài hẹn hò, Tô Niệm Khâm đọc sách, Tang Vô Yên nằm lên đùi Tô Niệm Khâm vừa xem truyện tranh vừa nghe nhạc.

“ Đọc sách như vậy không tốt cho mắt.” Tô Niệm Khâm nói.

“ Em không có đọc sách, em đang xem truyện tranh.” Tang Vô Yên nói xạo.

“ Truyện tranh?”

“ Đợi chút,” Tang Vô Yên đột nhiên đến đây hưng trí, “ Em kể cho nè.”

Truyện tranh kể về Kim Điền Nhất trong một cái thôn tên Lục Giác. Vì các ngôi nhà trong thôn tạo thành hình lục giác, dưới hầm của mỗi nhà đều giấu một xác khô, có liên quan tới một bí mật của nhiều năm trước.

Nói đến chỗ xác khô thiếu một bộ phận quan trọng, Tang Vô Yên gấp cuốn sách lại, đứng dậy hỏi, “Nhà này có tầng hầm không?”

“ Không biết.”
“ Gác lửng ở đâu?”
“ Ta rất ít đi lên, không rõ lắm.”

“ Vậy anh biết cái gì?” Tang Vô Yên hơi giận. (chị này tính nóng quá)

“ Ta biết hiện tại trong phòng này chỉ có hai người chúng ta, bên cạnh có tiếng động.” Tô Niệm Khâm dựa vào tình tiết trong chuyện xưa nói. Hắn bỗng nhiên phát hiện mình càng ngày càng biến thành xấu, cái này là do người nào nó khai sáng mà.

“Hình như gần cửa sổ có một cái bóng.” Tang Vô Yên nghiện cảm giác này, nói bổ sung.

“Bởi vì nó cố ý muốn cho em thấy.”

“ nên tắt nhạc rồi kể chuyện ma mới có không khí.”

“ Đèn thì sao?”

“ Đương nhiên tắt.” Tang Vô Yên hơi chột dạ, lại mạnh miệng trả lời.

“ Chắc không, Vô Yên.” Tô Niệm Khâm cười, nếu dọa nàng cũng không vui.

Bỗng nhiên– âm nhạc và đèn đều đình chỉ công tác.

Hai người trầm mặc.

“ Tô Niệm Khâm, anh làm?” Tang Vô Yên hỏi, giọng hơi run.

“ Anh cũng không có nhích qua, hơn nữa đèn này không phải điều khiển từ xa.”

“ Thật?” Tang Vô Yên túm chặc áo hắn, vừa nói vừa ngồi lui vào lòng hắn.

“ Thật.”
“ Em muốn thét lên.”

“ Màng tai anh hơi nhạy cảm, tốt nhất chờ anh ra ngoài rồi kêu.” Tô Niệm Khâm cố ý nói.

“ Không cho phép bỏ em ở chỗ này!” tay Tang Vô Yên giống móng bạch tuột ôm chặc lấy hắn.

“ Là mất điện.” Tô Niệm Khâm hôn trán cô.

“ Sao anh biết?”

“ Tủ lạnh không có kêu, điều hòa cũng ngừng. Chỉ cần là một người bình thường đều có thể đoán ra.”

“ Anh dám nói em không bình thường?”
“ Trên đời vốn không có quỷ.”

“ Nhưng nhiều người tin có thể biến thành ma.” Cô bóp méo lời của danh nhân.

“ Ít đọc sách và coi phim này đi.”

“ Sao lại không cho em xem?” Cô phản bác.

“ Em nhát gan. Chúng ta phải nói chuyện khác để dời đi sự chú ý của em, tâm lý học gọi cái này là gì? Di tình?”

“ Xem ra anh không làm bác sĩ tâm lí thì rất uổng, trước khi trị liệu anh không nên nói cho em biết.”

“Sao em lại muốn từ bỏ chuyên nghề.”

“ Chủ yếu là muốn bằng tốt nghiệp chính quy, học được da lông còn không đủ hứng thú để nghiên cứu.” Tang Vô Yên không muốn tiếp tục đề tài này, vừa vặn đụng tới sách mà Tô Niệm Khâm vì ôm nàng nên đã đặt sang bên cạnh,“ anh vẫn đọc cuốn danh nhân truyện ký? Àh mấy giờ rồi” Lần trước vì cái này thiếu chút nữa đem mũi nàng đập bẹp luôn.

Tô Niệm Khâm sờ sờ mặt đồng hồ, “ 9h55.”

“ Anh rất thích đồng hồ này àh,” Tang Vô Yên vẫn cảm thấy như vậy: “ Lần trước quà em tặng anh đâu?”

“ Cũng không tệ lắm. Thật khó, em cũng có tính nhẫn nại.”

“ Rốt cục anh cũng phát hiện ưu điểm của em.” Tang Vô Yên dào dạt đắc ý, hoàn toàn không hề sợ hãi.

“ Em còn có rất nhiều ưu điểm.” Tô Niệm Khâm cảm thấy di tình đại pháp của mình đã hoàn toàn hữu hiệu.

“ Ví dụ như?” Tang Vô Yên hứng thú hỏi.

“ Như hôn chỗ này cảm giác tốt lắm.” Nói xong ngậm lấy môi nàng.

“ Anh muốn làm gì?”

“ Làm chuyện mà chủng tộc chúng ta thường làm sau khi tắt đèn.”

“ Nhưng bây giờ là mất điện.” Không phải tắt đèn đi ngủ.

Tô Niệm Khâm dùng giọng đầy từ tính: “ Chúc mừng em đã khôi phục suy đoán log­ic của người bình thường.”

---5---

Đồng hồ báo thức reng, Tô Niệm Khâm có chút cảm thấy tiếc nuối.

Nếu thế giới này không có ánh sáng, hắn vẫn có thể sống như một người bình thường.

“ Vô Yên chúng ta kết hôn đi.” Tô Niệm Khâm đột nhiên nói.

“ Ách?” Tang Vô Yên giật mình.

“ Em suy nghĩ một chút, không cần lập tức trả lời anh.” Tô Niệm Khâm nhanh chóng nói như sợ Tang Vô Yên nói đáp án trong miệng cô.

Lúc này là giữa hè, Tô Niệm Khâm muốn dẫn Tang Vô Yên về nhà.

“ Thật sự nguyện ý?” Tô Niệm Khâm muốn xác định.

“ Thật.” Tang Vô Yên nói.

Lúc này, Tang Vô Yên không dám lại ngỗ nghịch hắn, thật cẩn thận đáp ứng.

” Ngày mai em nên mặc cái gì đi?

“ sau khi tan tầm phải đi mua quần áo mới, hình như mặt em lại nổi mụn.” nguồn tunghoanh.com

“ Đi cắt tóc không đây, nhìn hơi loạn?”

“ Em nên xưng hô họ như thế nào?”

Tang Vô Yên ríu ra ríu rít chuẩn bị nửa ngày, dường như rất áp lực.

Tô Niệm Khâm mỉm cười, “ Tùy ý một chút là tốt rồi, chỉ đi ăn cơm thôi, không cần khẩn trương như vậy? Cứ đi bên anh là được rồi.”

Tang Vô Yên nhíu mày, “ Họ là người nhà của anh, có quan hệ huyết thống đó, nếu họ không thích em, anh sẽ rất khó xử, cho nên em muốn lấy lòng bọn họ.”

Tô Niệm Khâm thoáng ngẩn ra, sờ sờ đầu cô, suy nghĩ một chút.

“ Nha– bị muộn giờ làm rồi.” Tang Vô Yên không dám chậm trễ nữa, cầm túi xách mang giày chạy vội ra cửa.

Giữa trưa cô và Vương Lam đi ăn mì hải sản. Trong nhà hàng Nhật gặp được một đồng nghiệp của ba ba.

“ Chú Triệu.” Tang Vô Yên mở tiếng chào hỏi trước.

“ Vô Yên?” Ông thấy Tang Vô Yên có điểm cao hứng.

“ Một nhà chú đều chuyển lại đây?”

“ Đúng vậy nghe nói con đi làm ở chỗ này, ba con đỡ bệnh chưa?”

“ Ba con bệnh? Khi nào vậy?” Tang Vô Yên nghi ngờ.

“ Tháng trước chú trở về một chuyến vừa vặn có gặp ông ấy, nghe nói não xuất huyết ah hình như rất nguy hiểm?”

Tang Vô Yên hoảng sợ.

“ Vương Lam, ta không ăn cơm nữa.” Tang Vô Yên cáo từ chạy ra khỏi quán.

Vương Lam đuổi theo, cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của nàng: “Cố gắng đừng suy nghĩ gì nữa, ngươi nên xác nhận lại.”

Tang Vô Yên hoang mang lo sợ gọi về nhà.

Trong nhà không ai tiếp, sau đó gọi di động mà Tang.

“ Uy?”
“ Mẹ.”

“ Vô Yên a, nhận được ảnh của con rồi, chụp không tệ.” Giọng má Tang như không có chuyện gì.

“ Ba ba đâu?”
“ Ông ấy đi công tác a.”

“ Mẹ, vì sao muốn gạt con?” Tang Vô Yên hỏi.

Má Tang có điểm ngoài ý muốn, trầm mặc một lát:“ Vô Yên, sao con biết?”

“ Vì sao không nói?”

“ Con có chuyện của con, ba con nói ông ấy không muốn bởi vì ông không khỏe mạnh mà bắt buộc con về nhà, huống hồ thời kỳ nguy hiểm nhất đã qua đi, lúc ấy cũng không kịp thông báo cho con.”

“ Mẹ–” Tang Vô Yên trên đường rơi lệ,“ Có phải hay không ba mẹ không cần con nữa? Có phải hay không bởi vì con tùy hứng cho nên ba mẹ bắt đầu trừng phạt con? Không muốn lo lắng con, cũng không muốn cho con biết tin tức của ba mẹ.”

“ Vô Yên……”

“ Chúng ta chỉ không muốn ràng buộc bước chân của con. Con lớn rồi cuối cùng cũng phải rời đi.”

Tang Vô Yên treo điện thoại, nói với Vương Lam:“ Lam lam, giúp ta xin phép, ta muốn về.”

“ Về đâu?”
“ Nhà cũ.”

“ Nhưng ngươi không phải nói ngươi đáp ứng ngày mai muốn đi thăm cha hắn.”

“ Ba ta quan trọng hơn.”

Trên taxi, Tang Vô Yên nghĩ: Có phải mình đã sai rồi không.

Ấn chuông cửa là Dư Vi Lan.

Tô Niệm Khâm có điểm giật mình, “ Tiểu Lộ đi ra ngoài.”

“ Ta không phải đến tìm­ cô ấy.” Dư Vi Lan mỉm cười. “ Không mời ta đi vào ngồi?”

Tô Niệm Khâm cứng ngắc nghiêng người cho nàng vào cửa.

“ Nghe nói ngày mai ngươi muốn dẫn bạn gái về nhà.”

“ Đúng vậy.”

“ Hôm nay sau khi cha ngươi nhận được điện thoại, có thể tự mình ngồi xuống ăn cơm. Có thể thấy được hắn rất cao hứng.”

Tô Niệm Khâm khóe miệng cười lạnh.
“ Ngươi vẫn cố chấp như vậy.”

“ Không. Ta đối với chuyện của mình cũng không cố chấp.”

“ Niệm Khâm,” Dư Vi Lan theo thói quen định ngồi cạnh Tô Niệm Khâm, vỗ vỗ tay hắn, “ Nếu Tô phu nhân còn trên đời khẳng định rất vui mừng.” nhiều năm rồi, cô vẫn gọi mẹ Tô Niệm Khâm như vậy.

“Bây giờ ngài chính là tô phu nhân.” Tô Niệm Khâm lấy tay ra, chế nhạo.

Với châm chọc của Tô Niệm Khâm, Dư Vi Lan không để ý, hiền lành nói: “ Ta cũng thay ngươi cao hứng.”

Tô Niệm Khâm đột nhiên giận dỗi,“ Ngươi đương nhiên là cao hứng nhất rồi. Bởi vì không có chuyện làm ngươi rầu nữa. ruốt cục ông ấy cũng từ bỏ tình yêu của mình, cô cũng không còn gì lo lắng nữa ! Tô phu nhân hoàn toàn không cần đa tình như vậy, con riêng của cô cũng chưa bao giờ thích cô!”

Sắc mặt Dư Vi Lan trắng bệch, hồi lâu mới khôi phục huyết sắc,“ Nhiều năm như vậy, ngươi rốt cục cũng đem những lời này nói ra. Có thể thấy được ngươi thật tình thích Tang tiểu thư.”

“ Ta thích cô ấy hay không cùng cô không có quan hệ.”

“ Ngày mai người một nhà hòa hòa bình ăn bữa cơm, miễn cho Tang tiểu thư chê cười. Ta về, Niệm Khâm.”

Dư Vi Lan vừa lên xe liền nhìn thấy một cô gái tóc ngắn vào nhà Tô Niệm Khâm, từ trong túi lấy chìa khóa, nghĩ cả nửa ngày đành phải ấn chuông cửa.

Cô ấy là Tang Vô Yên đi, cô gái nhỏ người miền nam. Vi Lan đóng cửa xe, mệt mỏi tựa vào ghế,kêu xe chạy.

Tang Vô Yên có chút gấp, nàng không có mang chìa khóa, chỉ mong Tô Niệm Khâm có ở nhà. Nghĩ lại liền nhấn chuông cửa.

“ Ngươi đủ! Dư Vi Lan!” Nàng thấy cửa mở liền nghe Tô Niệm Khâm rít gào.

Cô thấy vẻ mặt giận dữ của Tô Niệm Khâm, giật mình, “Em quên mang chìa khóa.”

Sau đó không để ý Tô Niệm Khâm đang xấu hổ, vội vàng vào phòng thu dọn hành lý.

“ Em làm sao vậy?” Tô Niệm Khâm phát hiện khác thường.

“ Thu dọn này nọ.” Cô nói, “Xin lỗi cha anh nha, ngày mai em không đi được.”

Tô Niệm Khâm gắt gao cầm lấy tay cô, “ Đi đâu?”

“ Về nhà…….” cô không biết giải thích với anh như thế nào nữa. Tang Vô Yên cảm thấy anh thực khó hiểu, cổ tay muốn giãy, lại bị nắm đến rất đau.

Tức giận của Tô Niệm Khâm càng thêm ngưng tụ. Vì sao mỗi lần hắn nói muốn mang cô về Tô gia, cô sẽ đào tẩu. Lần này cư nhiên về nhà, lại đến chỗ anh không thể tìm thấy.

Cô hối hận? Hối hận vì yêu phải người mù như anh? Hay là đợi đến ngày này?

“ Ba em, thân thể……” Tang Vô Yên chịu đựng đau, lại không biết giải thích như thế nào.

“ Ta biết!” Tô Niệm Khâm thô bạo cắt ngang. “Bất quá anh chỉ là một người mù! Họ khinh thường ta, cho rằng ta không tiền đồ, cho rằng ta sẽ liên lụy em. Nay còn muốn dùng thủ đoạn để em về!”

“ Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên trừng mắt nhìn anh, “ Anh không thể chửi họ.”

“ Khinh bỉ như vậy, trong mắt Tô Niệm Khâm, cũng không giá trị!” Tô Niệm Khâm lửa giận càng ngày càng tăng.

“ Tô Niệm Khâm, anh không cần gây sự được không. Buông!”

“ Trừ phi em không đi.” Hai mắt Tô Niệm Khâm không có tiêu cự tràn đầy vẻ lo lắng.

“ Ta phải về.”
“ Anh sẽ giữ em lại!”
“ Anh làm không được!”

Lần thứ hai, Tô Niệm Khâm nghe nói như thế, giận tới cực điểm, đem điện thoại trong tay hất văng ra. Di động đụng tới tường, bắn ngược về vừa vặn đụng trúng khung ảnh trên đầu giường. Ảnh chụp hai người trong lễ tốt nghiệp của Tang Vô Yên.

Hai vật cùng rơi xuống. Thảm rất dầy, cho nên chỉ phát ra một tiếng động nhỏ.

Trầm mặc.

Tô Niệm Khâm mở miệng nói: “ Trừ phi em muốn vĩnh viễn không trở về.” Tiếp theo buông ra tay Tang Vô Yên.

“ Tô Niệm Khâm nếu anh nguyện ý…, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.” Tang Vô Yên có chút bất đắc dĩ nói ra lời này rồi suy sụp ngồi vào trên giường, giật giật cổ tay phải bị hắn bóp.

“ Người mù như ta không cần thương hại của các ngươi.” Tô Niệm Khâm châm chọc.

Tang Vô Yên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn, sau đó cầm lấy hành lý rời đi.

---6---

Trình Nhân nói: “ Ta vẫn nghĩ hai người rất yêu nhau.”

“ Ta cũng nghĩ như vậy.”

“ Tính tình hắn luôn luôn không tốt, ngươi cũng biết.”

“Sao lúc nào cũng đối với ta tệ nhất?”

“ Có lẽ bởi vì hắn yêu ngươi nhất.”

“ Thật?”

Trình Nhân không có trả lời, nhưng trong lòng Tang Vô Yên đã tự nói với mình: Là thật, Tang Vô Yên, ngươi có thể hoài nghi Địa Cầu này toàn là biển, cũng không thể phủ nhận cảm tình Tô Niệm Khâm.

Tang Vô Yên tưởng: Có ta sai rồi sao.
Nàng có chút hối hận.

Sau khi lần trước cãi nhau hợp lại, thật vất vả hai người bọn họ mới có thể cùng một chỗ, Tô Niệm Khâm liền khẩn cấp cúi đầu hung hăng hôn cô, ôm chặt cánh tay của cô, hoảng cách càng thu càng nhỏ, giống như muốn cho mình trở thành một cái bộ phận trong cơ thể hắn. nụ hôn đó như dài một thế kỷ vậy, Tang Vô Yên chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm kinh hoảng bất an như vậy, cho nên hắn thiếu chút nữa làm cho cô hít thở không thông.

Hồi sau, Tô Niệm Khâm mới buông môi Tang Vô Yên ra, đem mặt vùi vào gáy nàng, hút sâu hương thơm của nàng, nói:“ Vô Yên, em có biết của anh rất sợ không?”

Tang Vô Yên chậm rãi bắt tay hắn đang rung, đau lòng vô cùng,“ không phải em đã trở lại rồi sao.” Trong đầu lại nhớ đến lời chế nhạo của hắn, những lời chất vấn của hắn. lại không có gì để nói.

Sau lại Dư Tiểu Lộ nói;“ Tang tiểu thư, cô có thể trở về thật tốt.”

Dư Tiểu Lộ vẫn đối cô lễ phép, nhưng là một câu kia, Tang Vô Yên cảm giác được nàng là thật tình.

“ Tiểu Lộ, cô nguyện ý gọi ta là Vô Yên.”

“ Vô Yên.” Dư Tiểu Lộ gọi một lần, mỉm cười, suy nghĩ một chút đột nhiên nhớ tới:“ Vô Yên, cô rất thích ăn bò viên?”

“ Uhm.”
“ Đi qua phố thịt bò chưa?”

Tang Vô Yên cười: “ Ta chưa đi, nhưng ta biết chỗ đó quả thật là thế gi­an mỹ vị làm cho ta thèm nhỏ dãi.” Nàng lại hỏi: “Làm sao cô biết?”

Dư Tiểu Lộ như hiểu ra, “ Ngày đó, bởi vì ta đi ngang qua trùng hợp mua chút, Tô Niệm Khâm mới từ bên ngoài về, nghe thấy mùi liền cười, “Vô Yên, em xem em thích……’ nói đến một nửa mới giật mình nhớ tới căn bản cô không ở đây.”

“ Mấy ngày nay hắn cả ngày lẫn đêm đều ngồi ở trên sô pha sững sờ. vẻ mặt thất hồn lạc phách thật sự là làm cho người ta khó chịu.”

Tang Vô Yên nghe được lời Dư Tiểu Lộ nói, quay lưng đi, hốc mắt một mảnh hơi nước.

Trên đường ra sân bay, cảm thấy mình quá xúc động, nên giải thích với Tô Niệm Khâm một chút, nhưng bấm xong dãy số, lại do dự, cuối cùng vẫn là gửi tin nhắn cho Dư Tiểu Lộ,“ Tiểu Lộ, bệnh tình bat ta rất nguy kịch, ta về nhà xem, nhờ cô nói với anh ấy.”

Chuyến bay đến thành B không phải rất nhiều, gần nhất có một chuyến vào 7h30 tối. nàng ngoại trừ tiền sinh hoạt không còn lại bao nhiêu.

Tang Vô Yên đứng ở ngân hàng ngây người: Nàng không có tiền mua vé máy bay.

Sau khi rúc ra kết luận, Tang Vô Yên bất đắc dĩ, liếc đồng hồ, gọi cho Ngụy Hạo. Nửa giờ sau, Ngụy Hạo cầm tiền chạy tới sân bay, thay Tang Vô Yên mua vé.

Cách thời gi­an kiểm vé còn có năm giờ, Ngụy Hạo và Tang Vô Yên đến quán cà phê nghỉ ngơi.

“ Ngươi đừng sốt ruột, tình huống của chú Tang cũng đã ổn định, ta vừa gọi điện cho ba ta, ông cũng đang tới bệnh viện. ông ấy cũng đi công tác mới về, mới nghe người ta nói, cũng không nói ta biết.” Ngụy Hạo nói.

Tang Vô Yên gật đầu.

Ngụy Hạo chọn xong đồ uống, phục vụ đem menu hỏi Tang Vô Yên:“ Xin hỏi cô muốn chọn món gì?”

Hỏi hai lần, cũng không thấy Tang Vô Yên trả lời.

Đến lần thứ ba, vẻ mặt phục vụ đã có chút cứng ngắc, liền thay đổi loại phương thức hỏi:“ Muốn chọn một ly nước chanh không?”

“ Trà sữa đi. Ngươi chưa ăn gì phải không.” Ngụy Hạo nói,“ Vô Yên?”

“ Hảo.” Tang Vô Yên phục hồi tinh thần lại gật đầu.

“ Thêm đá không cần trân châu.” Ngụy Hạo thay nàng bổ sung,“ Đúng hay không?”

“ Uh.” Tang Vô Yên miễn cưỡng cười cười,“ Ngươi còn nhớ rõ.”

“ Sao không nhớ rõ. Ngươi trước đây đều uống trà sữa, chỉ uống nước loại này, sau khi uồng hết nước, thừa lại trân châu cho ta ăn.” Ngụy Hạo dở khóc dở cười.

Nàng từ nhỏ không ăn đồ chua, mua kẹo hồ lô ăn, cắn lớp đường trên mặt, còn lại đều ném cho Ngụy Hạo ăn.

Nhớ lại việc này, hai người đều nở nụ cười, cười xong lại có chút xấu hổ.

Tang Vô Yên quay đầu, cô không có tiền mua vé máy bay, người đầu tiên cô nghĩ đến cư nhiên là Ngụy Hạo. Nghĩ đến đây, giác thấy hơi thê lương.

Có lẽ ngay cả nàng thích ăn cay hay ăn ngọt, thích chanh hay dâu tây, thích uống canh trước khi ăn hay là sau khi ăn, chắc một cái Tô Niệm Khâm cũng không biết.

Mà trong lòng lại có một giọng phản bác; không phải như thế. Ngươi vừa cùng hắn cãi nhau, hiện tại lại muốn mượn tiến hắn, khẳng định làm không được, cho nên mới không nghĩ tới hắn thôi.

Nhưng là, nàng và Ngụy Hạo chẳng phải đang thời kỳ đóng băng sao?

“ Ta và Hứa Thiến quá vài ngày cũng trở về, đến lúc đó đi thăm ba ngươi.”

“ Ta nghe Hứa Thiến nói, các ngươi đều ký hợp đồng ở quê nhà?”

“ Đúng vậy. hai ta đều là con một, không về cũng không được. Dù sao ở quê nhà cũng tìm được việc nên quyết định trở về.”

“ Ta cũng con một, lại không nghĩ tới chuyện này. Ta đúng là rất bất hiếu.” Tang Vô Yên tự giễu.

“ Kia không giống, ba Hứa Thiến đã hơn sáu mươi, mẹ cô ấy gặp chuyện đó. Ba mẹ ngươi luôn sống đơn giản, lại có tiền về hưu, đến già cũng có nhà nước nuôi. Còn nhà họ có làm mới có ăn, không có gì bảo đảm cho cuộc sống.”

Tang Vô Yên nói với Ngụy Hạo:“ Ta đột nhiên hiểu được sao mẹ ta lại nói ngươi là con rể tốt.”

Nghe được câu này của cô, Ngụy Hạo nhất thời đỏ mặt.

“ Kỳ thật…… Ngươi rất thích Hứa Thiến àh?”

Ngụy Hạo nói:“ Đúng vậy. một năm sau khi tốt nghiệp, liền cầu hôn cô ấy.”

“ Vì sao phải đợi một năm?”

“ Lúc ấy, ta có thể độc lập về kinh tế, nếu người nhà phản đối ta cũng có thể nuôi cô ấy.”

“ Cô ấy cũng không cần ngươi nuôi.” Tang Vô Yên cười cười, nhớ tới lễ hội nghề nghiệp năm trước, lúc ấy Hứa Thiến rất được yêu thích.

Ngụy Hạo ngây ngô cười.

“ Còn một năm mới cầu hôn, sao nói với ta sớm như vậy?”

“ Ta muốn nhận được lời chúc của ngươi.” Ngụy Hạo đột nhiên nghiêm túc nói.

“ A Hạo, ta kể một chuyện xưa cho ngươi nghe.” Trà sữa bưng lên, Tang Vô Yên uống một ngụm. “ Một cô bé có con búp bê. Búp bê này đã cùng nàng lớn lên. Nhưng đến một ngày, búp bê lại đi theo người khác. Cô gái thương tâm muốn chết, cô bé mới phát hiện, nguyên lai món vật mình thích nhất liền bị người khác cướp như vậy, đúng là thương tâm đến chết ah. Cô bé khóc rất lâu, không biết nên làm cái gì bây giờ. Rõ ràng rất thương tâm, lại muốn làm ra vẻ chuyện gì cũng chưa xảy ra. Và cô bé quyết định phải lấy lại búp bê của mình . Vì vậy sau đó cô bé đãlàm rất nhiều chuyện hoang đường.”

“ Ta hiểu.” Ngụy Hạo nói.

“ Ngươi không hiểu. ví dụ đó không chính xác lắm, ngươi và Hứa Thiến đều là người ta yêu thương nhất.cô ấy là bạn thân nhất của ta, ngươi là ca ca ta yêu nhất. Ngày hôm ấy, các ngươi đều bị đoạt đi, quá đột nhiên, ta rất khó chấp nhận.”

Ngụy Hạo đứng lên, đứng trước mặt Tang Vô Yên, cúi xuống ôm lấy cô,“ Vô Yên.” Hắn rốt cục cũng đợi được cô suy nghĩ thông suốt rồi.

“ Ngươi biết ta nghĩ như vậy còn cùng ta hồ nháo.” Thậm chí hại nàng nghĩ rắng mình đã cướp hắn lại từ tay Hứa Thiến.

“Đó không phải là hồ nháo. lúc ấy ta chỉ nghĩ nếu làm như vậy trong lòng ngươi sẽ dễ chịu hơn, thì ta làm cái gì đều không sao cả. Ta phải nói chuyện của ta và Hứa Thiến cho ngươi nghe trước, đúng là ta không đúng.”

Tang Vô Yên nín khóc mỉm cười,“ Nếu ngươi thích cô ấy, sao muốn nói cho ta biết trước, ngươi phải nói cho cô ấy trước mới đúng.”

“ Ngươi và cô ấy vĩnh viễn quan trọng giống nhau.”

“ Đừng dỗ ta, chắc chắn có chênh lệch. Một người không có khả năng trong lòng có hai vị trí vĩnh viễn giống nhau.”

Ngụy Hạo nghĩ nghĩ, thận trọng nói:“ Hình như là cô ấy quan trọng hơn một chút.”

“ Được được.” Tang Vô Yên đẩy ra hắn,“ Thật sự có là như vậy thì ngươi cũng cần nói thẳng ra.”

Một lát sau, Tang Vô Yên ra cửa sổ thấy có một máy bay vừa hạ cánh: “Kỳ thật, ta cũng vậy. sau khi yêu người đó, ta cũng từng cẩn thận suy nghĩ qua vấn đề này. Cái gì là không muốn xa rời, cái gì là yêu, hai cảm giác này hơi giống nhau, nhưng có lúc lại thấy hoàn toàn khác nhau.”

Lúc lên máy bay thì trời đã tối, Tô Niệm Khâm vẫn không có gọi lại. lúc đăng ký, Tang Vô Yên nhìn màn hình, lẳng lặng nhấn nút tắt máy.

Nguồn: tunghoanh.com/chang-mu-hoa-ra-em-yeu-anh/chuong-7-Yw6aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận