Chân Tiên Chương 103: Tiểu hòa thượng.


Liên tục vài lần phóng xuất, thu hồi băng diễm, Cổ Thần nhìn băng diễm trong tay, nói:

- Ta cũng đặt cho ngươi một cái tên, gọi là tử diễm băng viêm đi...

Nói đoạn hắc hắc cười, thu tử diễm băng viêm vào lòng bàn tay, cười nói:

- Ha ha... có tử diễm băng viêm, cho dù là Trúc Thai cảnh tu sĩ, cũng không nhất định là đối thủ của ta.

Tiếp tục buộc chí tôn thánh diễm lệnh lên cổ, Cổ Thần tung phi kiếm, phi độn ra ngoài động, ở trong sơn động ba tháng, Cổ Thần đã tròn mười ba tuổi, chỉ còn cách thời điểm cuối năm hai tháng, đã gần đến thời điểm Hư Thiên Tông thu nạp đồ đệ.

Cổ Thần và Tiểu Bạch cùng nhau lưu lại cấm chế, chỉ cần không cách quá xa, đều có thể dế dàng cảm nhận được nhau. Ra khỏi sơn động, chẳng mất bao lâu, Cổ Thần tìm thấy Tiểu Bạch, cùng Tiểu Bạch phi độn về phía Hư Thiên Tông.


Nơi này cách Thân Nam Thành khá xa, Cổ Thần đương nhiên không quay lại Thân Nam Thành nữa mà trực tiếp bay về hướng Tây Bắc, cách xa Thân Nam Thành một ngàn dặm, từ một nơi khác tiến nhập vào lãnh địa Thân gia.

Lần này đi vào Đông Hoang, bị Tàng Truy Dương truy đuổi, Cổ Thần rất không vui, bây giờ ra khỏi Đông Hoang, trong lòng Cổ Thần vô cùng vui sướng, không chỉ tu vi lên đến Tiên Thiên cảnh tầng tám mà còn có được hai món bảo bối Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh và tử diễm băng viêm, còn có Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông nữa, đúng là tứ hỉ lâm môn, khiến Cổ Thần tràn ngập hỉ khí.

Không có kẻ thù truy đuổi phía sau, Cổ Thần mất vài tiếng mới ra khỏi Đông Hoang, quay trở lại phạm vi Đế Đình Đại Doanh.

Xa xa, cách đó vài ngàn trượng, Cổ Thần thấy xuất hiện đường nét của một tòa thành trì.

Từ lần vào Thân Nam Thành ba tháng trước, cũng không biết Đế Đình đã bắt được kẻ truy nã và thành trì đã khai cấm hay chưa. Để tránh rắc rối như lần trước, Cổ Thần không vào thành, đổi phương hướng, độn về phía Bắc, chuẩn bị tìm một nơi vắng vẻ tiến nhập lãnh địa Thân gia.

Ở biên giới Đế Đình Đại Doanh và Đông Hoang yêu vực, mỗi một ngàn dặm lại có một tu sĩ, ven theo giới tuyến, tuần tra qua lại, gần như phong tỏa hết toàn bộ giới tuyến.

Có thể thấy, phạm nhân Lý gia suốt ba tháng qua vẫn chưa rơi vào tay Đế Đình.

Cổ Thần phi độn hơn một ngàn dặm về phía Bắc, đột nhiên thấy ba đường độn quang xuất hiện ở hướng Đông Hoang, tốc độ cực nhanh, phương hướng chính là phía Cổ Thần.

Cổ Thần còn cách biên giới vài trăm dặm nữa, chỉ có thể nhìn thấy độn quang ẩn hiện chứ không nhìn thấy bóng người, huống hồ tướng mạo. Ba đường độn quang đó, chắc chắn không phải đến đây vì Cổ Thần, cách xa như vậy, nếu như không phải tu sĩ có tu vi cao hơn Cổ Thần, tuyệt đối không thể nhìn thấy được.

Tàng Truy Dương mặc dù không phải Cổ Thần giết, nhưng cũng vì đuổi theo Cổ Thần mà chết, Cổ Thần lúc này không muốn gặp phải Đế Đình hay Thân gia, nhanh chóng đáp xuống, chui vào một khu rừng, ẩn dưới cành lá của một cái cây lớn.

Ba đường độn quang đó tốc độ rất nhanh, chẳng mất bao lâu đã thấy tiếp cận Cổ Thần, ở cự ly gần Cổ Thần có thể nhìn thấy ba đường độn quang đó không phải đang đi cùng nhau, mà là hai người đang truy đuổi một người.

Ba đường độn quang bám rất sát nhau, hai người phía sau có vẻ nhanh hơn một chút, trong lúc truy đuổi, ba tu sĩ đều phi độn hết tốc lực, nâng tốc độ lên giới hạn nhanh nhất.

Dựa vào tốc độ, Cổ Thần có thể đại khái đoán ra tu vi của ba tu sĩ đó, người chạy phía trước là Tiên Thiên cảnh tầng tám, hai người đuổi theo sau là Tiên Thiên cảnh tầng chín.

Cùng là Tiên Thiên cảnh hậu kì tu sĩ, nhưng tu vi lại hơn kém nhau một tầng, nên mặc dù tốc độ phi độn rất sát nhau nhưng vẫn có một chút khoảng cách.

Trải qua vài trăm dặm truy đuổi, hai tu sĩ phía sau dần dần tiếp cận tu sĩ phía trước.

Hai tu sĩ phía sau tuổi độ hai mươi, tu sĩ phía trước thì trẻ hơn, khoảng mười ba mười bốn gì đó, chắc cùng độ tuổi với Cổ Thần.

Hơn nữa, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này đầu trọc, mặc một bộ tăng y, rõ ràng là một tiểu hòa thượng.

Ánh mắt Cổ Thần dừng lại chỗ tiểu hòa thượng, mãi không rời đi, trong lòng thầm cảm thấy ngạc nhiên. Tiểu hòa thượng mới mười ba mười bốn tuổi mà tu vi đã đến Tiên Thiên tầng tám, chẳng hề thua kém Cổ Thần. Cổ Thần có kinh nghiệm của kiếp trước, hơn nữa còn ăn linh dịch, linh đan, không ngừng hấp thu linh thạch, cối cùng còn luyện hóa năng lượng của mấy chục đường hỏa mang Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh mới có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng tám ở tuổi mười ba.

Nếu như tiểu hòa thượng này dựa vào thiên tư bản thân để đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng tám, thì thiên tài có chút biến thái. Tốc độ phi độn của tiểu hòa thượng chỉ kém hơn hai người phía sau một chút, chứng tỏ tu vi của tiểu hòa thượng đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng tám đỉnh phong, còn Cổ Thần thì mới vào Tiên Thiên cảnh tầng tám.

- Đúng là tuyệt thế thiên tài biến thái...

Cổ Thần thầm cảm thán, không khỏi tự so sánh mình với tiểu hòa thượng, nhưng, vẫn cảm thấy Tàng Thiên Cơ biến thái hơn, nếu như nói tiểu hòa thượng là tuyệt thế thiên tài thì Tàng Thiên Cơ là cực phẩm yêu nghiệt....

Ba người phi độn cực nhanh, chiu một cái, xẹt qua đầu Cổ Thần, đi thẳng vào trong Đông Hoang, xem ra Đông Hoang luôn là lựa chọn hàng đầu của các tu sĩ ẩn trốn.

Thiên tư của tiểu hòa thượng khiến Cổ Thần có chút thắc mắc, hơn nữa, lại rất tò mò tại sao hai tu sĩ phía sau lại đuổi theo tiểu hòa thượng.

Bám sát theo ba đường độn quang, Cổ Thần bay là là trong khu rừng rậm.

Không lâu sau, hai tu sĩ đằng sau cuối cùng cũng đuổi kịp tiểu hòa thượng, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai đường cương khí, sau đó, ba đường độn độn quang đáp xuống, vào giữa khu rừng rậm.

Cổ Thần thấy vậy, tăng tốc độ, rất nhanh tìm thấy ba người. Cổ Thần núp trên một cái cây lớn cách đó vài chục trượng, thu hết cảnh tượng ba người vào trong tầm mắt, ngay cả giọng nói cũng nghe rất rõ.

Không có Thần Hải cảnh tu sĩ, Cổ Thần dù ở rất gần nhưng nấp mình trên cây, mấy người họ không hề hay biết.

Tiểu hòa thượng bị hai đường cương mang ép đáp xuống, nói:

- Hai vị thí chủ, hai người đuổi theo ta mấy ngàn dặm, không mệt sao?

- Tiểu tặc, dám đến Nhưỡng Tiên Các trộm đồ, đúng là tự tìm đến cái chết.

Tu sĩ bên phải chỉ pháp khí vào tiểu hòa thượng, quát.

Tiểu hòa thượng nhún vai, cười nói:

- Các ngươi cũng thật ki bo, ta chỉ lấy một chút xíu thôi, đâu có cần phải đuổi theo như vậy? Phật dạy: nếu đã nhớ thì chẳng có gì trong thiên hạ này là không thể lấy, ta nhớ thịt rượu trong thiên hạ, lấy mấy bình rượu cho các ngươi là mở rộng phật tâm lắm rồi, ta công đức viên mãn, sao các ngươi lại không cảm thấy vui? Các ngươi khổ sở đuổi theo ta mấy ngàn dặm, có nhiều thời gian rảnh như vậy, sao không ủ thêm ấy bình rượu nữa, để lần sau ta đến còn có cái mà lấy...

Tu sĩ bên trái mắng:

- Ngươi chỉ lấy một chút ít? "Ngọc quỳnh tiên nhưỡng" cả năm mới ủ được ba mươi sáu bình, ba mươi sáu bình này phải cống lên Đế Đình mười tám bình, Thân gia ba bình, tổng cộng chỉ còn lại mười lăm bình, bị ngươi một lần trộm mất mười bốn bình, vậy mà gọi là một chút ít thôi sao? Tiểu tặc, có phải ngươi muốn trộm hết mười lăm bình mới cam tâm sao?

Tu sĩ bên phải mắng:

- Một tiểu hòa thượng thối như ngươi mà cũng tự xưng phật? Thêm nữa, cẩu phật của ngươi thì có liên quan gì đến ta? Giao hết "ngọc quỳnh tiên nhưỡng" mà ngươi trộm ra đây, đền thêm một ngàn viên linh thạch nữa, nếu không, hôm nay đừng hòng chạy khỏi đây... Nguồn: http://truyenyy.com

Tiểu hòa thượng hắc hắc cười, nói:

- Các ngươi muốn bắt nạt ta? Nói cho các ngươi biết, sư phụ của ta ở gần đây, sư phụ ta thích nhất là việc lớn bắt nạt nhỏ, ỷ đông hiếp yếu, các ngươi nếu như chọc giận sư phụ ta, thì mua sẵn quan tài đợi chết đi, đừng nói hai người các ngươi, cả Nhưỡng Tiên Các, sư phụ ta mà giận, chỉ cần đập một cái là mọi thứ nát như tương. Hắc hắc... các ngươi mau về đi, đừng để sư phụ ta nhìn thấy, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc các ngươi.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chan-tien/chuong-103/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận