Có Nam Thiên đạo nhân cầm chân Tàng Thiên Cơ, Cổ Thần và Mao Vinh phi độn về phía Bắc, hai người sợ bên Tàng Thiên Cơ có tu sĩ chặn phía trước, sau khi phi độn được một trăm dặm, liền chuyển sang phía Tây.
Hai ngày sau, hai người đã bay được hơn năm ngàn dặm về phía Tây và đáp xuống một ngọn hoang sơn.
Nhóm lửa, Cổ Thần nướng thịt một con yêu thú bình thường, nói:
- Mao huynh, chúng ta đã phi độn được hơn năm ngàn dặm về phía Tây, sau ngày mai, ta sẽ chuyển sang phía Bắc, đi Hư Thiên Tông, Mao huynh chuẩn bị đi đâu?
Mao Vinh nhìn Cổ Thần, có chút quyến luyến, nói:
- Cổ lão đệ, sư phụ bảo ta về Lam Không Sơn nhưng không quy định thời gian, nơi này cách Hư Thiên Tông không còn xa nữa, ta tiễn đệ thêm một đoạn, đợi cách Hư Thiên Tông một vạn dặm, chia tay nhau cũng không muộn.
Cổ Thần cười nói:
- Ha ha... Quãng đường đó vốn tưởng cô đơn một mình, có Mao huynh làm bạn, sẽ vui hơn nhiều.
Mao Vinh hắc hắc cười, nói:
- Kì thực ta muốn được ăn thịt đệ nướng thêm vài ngày nữa mà thôi, ha ha...
- Bất luận thế nào, rất cảm ơn Mao huynh vì đã chịu đi cùng đệ, nếu không có Mao huynh, đệ đâu thể gặp được lệnh sư, không gặp được lệnh sư, Tàng Thiên Cơ tiếp tục tiến hành phong tỏa phía trước, đệ không thể đột phá phong tỏa của hắn để đến Hư Thiên Tông.
Cổ Thần gật đầu nói.
- Ha ha... Chúng ta là bạn, cần gì để ý những chuyện đó, chỉ có điều, mặc dù Tàng Thiên Cơ đuổi theo sư phụ ta, nhưng quãng đường đến Hư Thiên Tông còn rất nhiều tu sĩ Tàng gia Thân gia phong tỏa, trong đó không thiếu tu sĩ Thần Hải cảnh, đệ bị Đế Đình truy nã, muốn đến Hư Thiên Tông, e rằng không dễ.
Mao Vinh nhíu mày nói.
Cổ Thần cười, nói:
- Cái đó không cần lo lắng, đệ có một cách, có thể khiến các tu sĩ di chuyển ra ngoài.
- Ồ... Là diệu kế gì?
Mao Vinh hai mắt sáng rực.
...
Hôm sau, hai người chuyển về hướng Bắc, phi độn hơn hai trặm dặm, phía trước xuất hiện một trấn nhỏ, Cổ Thần nói:
- Đi... Chúng ta đi vào trong trấn.
Mao Vinh gật gật đầu, hai người uống một viên thuốc biến hình, thu độn quang, đáp xuống trấn. Nhưng trấn nhỏ này đều là người phàm ở, có rất ít tu sĩ qua lại, cho dù có cũng chỉ là những tu sĩ tu vi cực thấp.
Trấn này tên gọi Mặc Thạch Trấn, sản xuất mọi loại khoáng sản gọi là mặc thạch, là nguyên liệu dùng để luyện chế pháp khí cấp thấp, Mặc dù không lọt mắt một số tu sĩ lớn, nhưng đối với tiểu tu sĩ Tiên Thiên, Hậu Thiên canh, mặc thạch khoáng vẫn rất có giá trị.
Bởi vậy, trong Mặc Thạch Trấn, có không ít tu sĩ Tiên Thiên, Hậu Thiên cảnh, Cổ Thần và Mao Vinh uống thuốc biến hình, nếu không phải tu sĩ Thần Hải cảnh dùng thần thức quét, sẽ không nhìn ra vấn đề, đương nhiên không ai nhận ra.
Mặc Thạch Trấn mặc dù không phải thành trì, nhưng bởi vì có mặc thạch khoáng, so với những tiểu trấn khác lớn hơn không ít. Nhưng, Mặc Thạch Trấn mặc dù không nhỏ, nhưng vẫn không phải thành trì, không có quy tắc cấm bay, Cổ Thần, Mao Vinh hai người trực tiếp đáp xuống trong trấn, bên cạnh khu chợ mua bán.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comTrong Mặc Thạch Trấn, tu sĩ Hậu Thiên cảnh khá nhiều, tu sĩ Tiên Thiên cảnh ít, Cổ Thần và Mao Vinh ngự khí đến, lập tức thu hút ánh mắt của không ít người, địa vị của Tiên Thiên cảnh ở Mặc Thạch Trấn này là vô cùng cao.
Cổ Thần và Mao Vinh nhìn khắp một lượt, khu chợ mua bán này rất náo nhiệt, ở phía Đông khu chợ có treo một chữ
"tửu" lớn, là một tửu lầu. Tu sĩ giao dịch thành công hay vẫn chưa bắt đầu giao dịch đều thích vào tửu lầu uống vài bát, người trong tửu lầu lúc nào cũng đông.
Ở một góc tửu lầu, nói đối điện với chợ, đang có một vị lão đạo, người này cũng mặc áo bát quái như Nam Thiên đạo nhân, tay cầm một cây gậy trúc, bên trên có treo một miếng vải trắng, bên trên đề một chứ lớn: Tướng.
Chỉ có điều, vị lão đạo này ăn mặc nhếch nhác, miếng vải trắng viết chữ
"tướng" cũng đen đen bẩn bẩn, căn bản không ai tìm hắn xem tướng.
Cổ Thần và Mao Vinh đi thẳng vào tửu lầu, bên trong đã đầy ắp người, bàn ít nhất cũng ngồi trên hai người, Cổ Thần và Mao Vinh trực tiếp đi đến một bàn, bàn này đang có hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh trung kỳ, coi như là hai người có tu vi cao nhất tửu lầu.
Hỏi cũng không thèm hỏi, Cổ Thần và Mao Vinh ngồi xuống hai chỗ còn lại, hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh trung kỳ nhíu mày, trợn mắt nhìn hai người Cổ Thần.
Cổ Thần đột nhiên phóng tu vi ra ngoài, quay sang nhìn hai người, nói:
- Có ý kiến gì không?
- Không... Không ý kiến. Hai vị huynh đệ cứ ngồi.
Tu sĩ Hai Tiên Thiên cảnh trung kỳ lắc đầu như điên, quay sang ông chủ tửu lầu quát:
- Mang thêm hai hũ rượu đến đây cho lão tử.
Lập tức có tiểu nhị mang đến hai hũ rượu ngon, người đó đặt hai hũ rượu ngon ra trước mặt Cổ Thần và Mao Vinh, cười nói:
- Có gì đắc tôi, mong hai vị bỏ quá cho... Xin mời hai vị dùng!
Cổ Thần và Mao Vinh cũng không bắt chuyện, cầm hai hũ rượu uống ngon lành. Tất cả mọi ánh mắt đều đang lén lút quan sát bọn họ, đột nhiên, Cổ Thần và Mao Vinh trở thành tâm điểm của tửu lầu.
- Bà nó...
Uống hết một ngụm, Cổ Thần đặt hũ rượu lên bàn, nói:
- Để ta gặp lại nó, ta nhất định sẽ lột da.
Mao Vinh cũng buông hũ rượu, tiếp lời:
- Huynh đệ, người đó có tu vi Thần Hải cảnh, không phải là người huynh đệ có thể đụng vào được đâu, bỏ qua đi!
- Bỏ qua? Bà nó...
Cổ Thần tay phải giơ ra, một lá cờ màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay, là Tử Vong Chi Kỳ, miệng mắng:
- Pháp khí thượng phẩm phi kiếm của lão tử, bị hắn cướp mất, sao có thể bỏ qua được? Thêm nữa, hắn mặc dù có tu vi tu sĩ Thần Hải cảnh, nhưng bị trọng thương, hắc hắc... Để ta gặp lại hắn, sao có thể trở thành đối thủ của ta? Bà nó, lão tử nhất định tìm được hắn, lột da hắn...
Hai người nói rất lớn nên cả tửu lầu đều nghe rõ, giọng nói thậm chí còn truyền ra ngoài tửu lầu, tu sĩ bên trong tửu lầu mặc dù hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì, nhưng sự chú ý thì đều bị hai người thu hút hết.
Nhất là đoạn Cổ Thần nói pháp khí thượng phẩm phi kiếm của hắn bị người ta cướp mất, trong mắt các tu sĩ, ánh lên một tia khát vọng. Trong tay những tu sĩ này phần lớn đều là hạ phẩm pháp khí, những tu sĩ có mối quan hệ đặc biệt lắm trên người mới có pháp khí trung phẩm. Pháp khí thượng phẩm? Là món bảo bối trong mơ họ mới mong có được.
Cổ Thần xòe tay là có một món pháp khí thượng phẩm, đối với Cổ Thần mà nói, pháp khí thượng phẩm phi kiếm bị người ta cướp mất, tất cả tu sĩ đều cảm thấy nghi hoặc, ai cũng vươn dài cổ, dỏng cao tai, nghe Cổ Thần và Mao Vinh tiếp tục câu chuyện.
Mao Vinh lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Chúng ta đụng tên họ Lý đó gần Hằng Châu Thành, đã mười ngày rồi, đuổi mãi về phía Bắc mà không gặp được hắn, khẳng định hắn đã chạy sang phương hướng khác. Thiên lớn địa lớn, biển người như kiến, muốn gặp lại hắn, đâu có dễ?
Họ Lý, tu sĩ Thần Hải cảnh... Dần dần, các tu sĩ trong tửu lầu đã hiểu ra điều gì đó.
Hình như mười ngày trước, ở gần Hằng Châu Thành, hai tu sĩ này có gặp phải một tu sĩ họ Lý tu vi Thần Hải cảnh, đại chiến một trận, tu sĩ họ Lý Thần Hải cảnh trọng thương, nhưng vẫn cướp được thanh pháp khí thượng phẩm của cái người luôn miệng mắng
"bà nó" này, sau đó bỏ chạy.
Hằng Châu Thành là một tòa thành lớn cách đây vài ngàn dặm về phía bắc, hai tu sĩ này cứ đuổi mãi về phía Bắc, đến Mặc Thạch Trấn, nhưng vẫn không đuổi kịp người họ Lý, tu sĩ Thần Hải cảnh trọng thương, như vậy, người họ Lý, tu sĩ Thần Hải cảnh trọng thương đó, không hề chạy về phía Bắc.
Có thể chạy về phía Nam, cũng có thể chạy về phía Tây, hoặc cũng có thể chạy về phía Đông...
Họ Lý, tu sĩ Thần Hải cảnh? Trọng thương? Tu sĩ trong tửu lầu không khỏi rục rịch, những kẻ thông minh nhanh nhạy hơn thì đoán chắc tu sĩ Thần Hải cảnh họ Lý kia chính là người mà Đế Đình đang truy nã.