Tiểu Bạch phun ra huyễn vụ duy trì một ngày một đêm. Đồng thời vì sợ Lỗ Ngân Hùng phát hiện ra mà Tiểu Bạch càng xuất ra yêu lực lớn nhất, đem hiệu quả của huyễn vụ duy trì liên tục ở trạng thái tốt nhất.
Vừa thu lại huyễn vụ, Tiểu Bạch lập tức trở nên vô cùng suy yếu. Cổ Thần đưa cho Tiểu Bạch một viên Nguyên Linh Đan cực phẩm, Tiểu Bạch nhắm mắt lại rồi hóa thành đạo hào quang chui vào trong tay áo của Cổ Thần.
Nguyên khí của Tiểu Bạch không biết đến khi nào mới có thể khôi phục lại như trước. Không có huyễn vụ, Cổ Thần càng thêm cẩn thận. Nếu như gặp phải tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thì rất khó thoát khỏi một trận khổ chiến.
Nếu gặp phải Lỗ Ngân Hùng, Cổ Thần càng tăng thêm quyết tâm cùng đối phương đánh một trận. Thu liễm ba động pháp lực, Cổ Thần duy trì tốc độ phi hành tương đối bình ổn.
Thu liễm ba động pháp lực, Cổ Thần không thể nào sử dụng thần thức tra xét, nhưng song song, những tu sĩ khác cũng rất khó có thể phát hiện được ra hắn. Hiện tại Cổ Thần là tu sĩ Trúc Thai kỳ nhưng thần thức có thể so với tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ.
Tuy rằng ở trong di chỉ địa cung Tà Băng Tông, nhân số tu sĩ tu sĩ Dẫn Hồn kỳ không ít, thần thức cũng rộng hơn hắn rất nhiều. Cổ Thần có lợi hại đến mấy thì khi dụng thần thức tra xét, tu sĩ Dẫn Hồn kỳ sẽ luôn là người phát hiện ra hắn trước.
Cứ như vậy, còn không bằng thu liễm ba động pháp lực. Không cần dùng thần thức để đi tra xét người khác, như vậy khả năng bị thần thức của người khác phát hiện ra cũng rất nhỏ. Hiện tại muốn phát hiện ra được Cổ Thần thì phải dùng mắt thường quan sát, nếu không thì không thể nào phát hiện ra.
Bảo trì tốc độ bình ổn, cũng không vì chạy trốn quá nhanh mà xông lầm vào những nơi nguy hiểm.
Sau một hồi phi hành, Cổ Thần chỉ còn cách truyền tống trận xuống tầng thứ chín hai mươi dặm. Nếu như dùng toàn lực phi độn thì cũng chỉ trong một khắc là đến nơi. Còn dùng tốc độ phi hành như hiện tại thì cần phải mất một canh giờ mới có thể đến nơi được.
Thế nhưng nếu dùng toàn lực phi độn thì rất dễ bị các tu sĩ khác thông qua thần thức phát hiện ra. Tuy rằng thời gian phi hành có lâu một chút nhưng ngược lại vô cùng an toàn.
Nguồn: http://truyenyy.comTinh thần tập trung cao độ, dọc theo đường đi, Cổ Thần liên tục tránh qua mấy làn địch nhân. Có một lần thiếu chút nữa là đụng phải Lỗ Ngân Hùng. May mà Cổ Thanh nhanh chóng trốn đi. Ở chỗ ẩn nấp hắn thấy được Hoàng Phủ Hạo bị Lỗ Ngân Hùng cặp bên hông, vẻ mặt bơ phờ. Xem ra trong khoảng thời gian này Phủ Hạo sẽ trở thành mục tiêu để Lỗ Ngân Hùng bạo dâm a.
Một thời thần sau, Cổ Thần một mực phi hành vẫn chưa xuất hiện điều gì ngoài ý muốn. Khi đến gần phụ cận thông đạo truyền tống trận thì hắn thầm nghĩ di chỉ địa cung này phi thường to lớn. Ngoại trừ gặp được Hoàng Phủ Hạo và Liễu Thanh Y là đồng môn ra thì cũng không gặp qua bất kỳ người nào khác.
Trong lòng mặc dù có chút lo lắng cho sư tỷ thế nhưng trên người Hư Tử Uyên có Cực Quang Bảo Kính cho dù gặp phải tu sĩ Dẫn Hồn kỳ thì cũng có khả năng chạy trốn. Đồng thời trong cơ thể của Hư Tử Uyên còn có Huyền Âm Hàn Khí cũng có thể dùng để đả thương người. Nếu như gặp phải nguy hiểm thì chỉ cần dẫn phát Huyền Âm Hàn Khí, cho dù tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ bị Huyền Âm Hàn Khí bắn trúng thì cũng khó tránh khỏi cái chết.
Biết được độ an toàn của sư tỷ cũng không thấp, Cổ Thần cũng an tâm hơn. Bất quá trước mắt hắn lại gặp phải một nan đề. Đi tới phía trước một đoạn nữa là đến được thông đạo truyền tống trận. Nhưng phía trước bên trong thông đạo lại có ba gã tu sĩ đang trú chân ở đây.
Ba gã tu sĩ này đều mặc hắc bào, trước ngực có hình khuôn mặt tử thi thật to. Cả ba người đều là tu sĩ của Thi Hồn Tông. Một người là Dẫn Hồn trung kỳ, hai người là Trúc Thai hậu kỳ.
Cổ Thần nhất thời nhíu mày, tu sĩ Thi Hồn Tông mỗi người đều luyện chế cho mình một cương thi có thực lực ngang ngửa với bản thân. Thi Hồn của bọn họ có thể so sánh với pháp bảo. Bình thường bọn họ để Thi Hồn dung nhập trong cơ thể, đến khi chiến đấu thì sẽ phóng xuất ra ngoài. Mỗi Thi Hồn Tông tu sĩ đều có thể so sánh với hai tu sĩ gộp lại.
Địa phương phía trước tuy chỉ có ba người nhưng trên thực tế lại tương đương với hai Dẫn Hồn trung kỳ, bốn Trúc Thai hậu kỳ. Với thực lực như vậy nếu không phải tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thì sẽ rất khó chiếm được tiện nghi.
Thế nhưng thầm nghĩ truyền tống trận ở ngay phía trước. Cổ Thần không thể không tiến vào.
Ba người Thi Hồn Tông tu sĩ tựu tập trung ở chỗ này dường như là đang chờ người khác. Hẳn là không biết ở đây tồn tại một truyền tông trận xuống thẳng tầng thứ chín của địa cung. Từ địa đồ của ma tu Tà Băng lưu lại thì thông đạo này có phương viên hơn hai mươi trượng, nhìn qua đều là tử lộ nhưng trên thực tế thì trung tâm của sơn động kia là nơi bố trí trận pháp truyền tống.
Chỉ cần thông hiểu trận pháp thì có thể nhìn ra được điểm đó. Thế nhưng theo như trên địa đồ miêu tả thì trận pháp truyền tống này tương đối phức tạp. Tu sĩ của Thi Hồn Tông không có khả năng biết được. Nếu như Thi Hồn Tông tu sĩ tập trung ở đây chờ người mà nói thì Cổ Thần không khỏi cả kinh nghĩ, chả lẽ bọn họ chờ chính là thiếu tông chủ Lỗ Ngân Hùng sao. Nếu như hắn chạy qua đây thì Cổ Thần thực không biết làm như thế nào.
Lỗ Ngân Hùng kia hiện đang ở trong địa cung tầng thứ ba du đãng, diệt sát không biết bao nhiêu tông môn tu sĩ khác, cũng không biết khi nào thì hắn trở về?
Theo tính cách hung tàn của Lỗ Ngân Hùng thì có lẽ sẽ đi săn bắn mấy ngày đêm. Thẳng đến khi toàn bộ tu sĩ tầng thứ ba đi xuống tầng thứ tư thì mới thôi. Thế nhưng cũng có thể một khắc sau hắn đi đến nơi này.
Ngay lập tức qua đó liệp sát ba tu sĩ Thi Hồn Tông? Hay là ở đây chờ Lỗ Ngân Hùng đến rồi đợi bọn họ rời đi?
Đánh chết ba người phía trước cũng không phải là không có khả năng, thế nhưng độ khó cũng không phải là nhỏ. Ở lại đây ẩn nấp chờ Lỗ Ngân Hùng đến dẫn bọn họ ly khai thì thứ nhất là thời gian không cho phép. Thứ hai Lỗ Ngân Hùng thực sự qua đây thì Cổ Thân cũng không thể đúng gần quan sát, không biết lúc nào bọn họ mới có thể rời khỏi?
Đồng thời nếu như tại địa cung tầng thứ ba không may gặp phải Lỗ Ngân Hùng thì cũng chỉ đành toàn lực chạy trốn. Hơn nữa trong lúc chạy trốn lại có khả năng đụng phải tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của tông môn khác.
Tàng Gia cùng Âm Dương Ma Tông, nếu gặp phải tu sĩ của bọn họ thì thực không hay một chút nào.
Hai phương án hành sự Cổ Thần phải quyết một. Không thể chần chờ do dự không quyết. Nếu như tiến vào thông đạo phía trước thì một bước có thể xuống thẳng tầng thứ chín của địa cung. Tu sĩ các tông môn khi hội tụ tại tầng thứ chín chắc chắn sẽ xảy ra một hồi đại chiến, nhưng nếu vận khí tốt thì bản thân Cổ Thần vẫn có thể thuận lợi tiến vào trong tầng thứ mười.
Hiện tại Cổ Thần vẫn còn ít linh phù, linh phù trung phẩm còn bốn tấm, linh phù hạ phẩm còn sáu tấm. Tất cả đang nằm trong tay áo của hắn. Cổ Thần cẩn thận dò xét xung quanh thấy không có bất kỳ kẻ nào tiến đến mới bước chân về phía trước.
Phía trước mà một thông đạo dài hơn năm mươi trượng. ba người Thi Hồn Tông ở trong thông đạo cách Cổ Thần hơn hai mươi trượng. Khoảng cách khoảng cách quá xa không thể nào đánh lén được. Cổ Thần chỉ có thể cẩn thận tiến lại gần.
Cổ Thần vừa mới xuất hiện ở trong thông đạo, ánh mắt ba người liền tập trung lên người hắn. Thấy bản thân Cổ Thần chỉ là một tu sĩ Trúc Thai trung kỳ thì tất cả đều lộ ra một tia mỉm cười.
Đối với người của Thi Hồn Tông, từ đáy lòng Cổ Thần vô cùng chán ghét. Trong lòng hắn dâng lên sát khí vô hạn đối với ba người.
Đi về phía trước, Cổ Thần cũng chỉ còn cách ba tên tu sĩ Thi Hồn Tông trên dưới mười trượng. Thấy cả ba người đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, thi hồn cũng đã được phóng ra, Cổ Thần dừng chân nói:
- Ba vị đạo hữu, có thể nhường đường để ta đi qua hay không?
Ba tên tu sĩ Thi Hồn Tông nhất thời cười ha ha, tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ nói:
- Dĩ nhiên là tiểu tử Hư Thiên Tông lại muốn chúng ta nhường đường? Ha ha......
- Thiên đường có lối ngươi không đi.........
- Địa ngục không lối tự đi vào........
Hai gã tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ tiếp lời nói.
Cổ Thần giả ngây giả ngô nói:
- Ba vị đạo hữu, các ngươi nói vậy là có ý tứ gì? Phiền tránh đường!!
Dẫn Hồn trung kỳ tu sĩ nói:
- Nhường đường, tất nhiên là nhường đường......
Nói xong ba người mang theo thi hồn phân ra hai bên trái phải, tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ phất tay nói:
- Nhanh... Ngươi mau đi qua!
- Cảm tạ ba vị đạo hữu, các ngươi thực sự đều là người tốt a!
Cổ Thần ngây ngô cười nói.
Thấy Cổ Thần trả lời như vậy thì ba tên tu sĩ Thi Hồn Tông nhất tề cười rộ lên, đồng thời cảnh giác rơi trên người Cổ Thần cũng giảm đi rất nhiều. Bọn hắn đều nghĩ Cổ Thần chỉ là một tiểu thiếu niên lần đầu rời sơn môn.
Hiện tại ba người đứng song song nhìn nhau truyền âm nói:
"Để cho hắn đi qua, sau đó ở sau lưng miểu sát..."Cổ Thần tiếp tục cười ngây ngô cất bước đi về phía trước, ba tên tu sĩ Thi Hồn Tông càng thêm cao hứng. Bọn họ chỉ chờ Cổ Thần đi qua là xuất thủ.
Bất quá khuôn mặt tươi cười của bọn họ đột nhiên đình chỉ, biến sắc nhìn Cổ Thần. Lúc này hai tay Cổ Thần giơ lên hai đạo linh phù, nhất thời linh phù từ trong cổ tay của hắn bay ra phân ra làm hai bắn về phía hai tên Trúc Thai hậu kỳ cùng với thi hồn của bọn họ. Mỗi một đạo linh phù đều là có một tấm linh phù thượng phẩm, hai tấm linh phù trung phẩm cùng ba tấm linh phù hạ phẩm.
Bị linh phù thượng phẩm bắn trúng, tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ bị thương nghiêm trọng. Nếu như chịu thêm một kích nữa tất sẽ mất mạng. Song song còn có hai tấm linh phù trung phẩm cùng ba tấm linh phù hạ phẩm bắn tới. Tám chín phần là mất mạng không cần phải nói nhiều.
Đồng thời Cổ Thần mở trừng hai mắt, pháp bảo phi kiếm từ trong mi tâm của hắn bay ra, trên phi kiếm có Phần Thiên Viêm Hỏa bùng cháy, liệt diễm trùng trùng mạnh mẽ công kích tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ.
Nhanh... Quá nhanh.
Khoảng cách giữa Cổ Thần và ba tên tu sĩ Thi Hồn Tông bất quá cũng chỉ có chừng hai trượng. Cổ Thần đột nhiên xuất thủ, trong sát ra linh phù và phi kiếm đồng thời tấn công ba tên tu sĩ Thi Hồn Tông.
Khoảng cách hai trượng, ba tên tu sĩ Thi Hồn Tông muốn tránh né cũng không kịp. Chỉ có tên Dẫn Hồn trung kỳ là có một chút phản ứng, phóng ra pháp bảo hạ phẩm phòng ngự, tạm thời ngăn lại liệt diễm trùng trùng của pháp bảo phi kiếm.
Hai tên tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ thì không được may mắn như vậy. Ngay cả bản thân bọn họ cùng với thi hồn đều bị linh phù của Cổ Thần công kích đồng thời. Một tiếng nổ mạnh vang lên, hai tên tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ bắn ngược về phía sau đâm rầm lên vách động. Một người đoạn một tay một chân đang hấp hối, còn một người lại vỡ đầu trực tiếp mất mạng.
Hai thi hồn cũng bị linh phù bạo tạc chết ngay tại chỗ.
Ngay trong chớp mắt hai tên Tu sĩ Trúc Thai kỳ dính phải vết thương trí mạng, thi hồn cũng hi sinh.
Chỉ có tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ cũng với thi hồn của hắn tạm thời đỡ được một kích của Cổ Thần. Thi hồn của tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ thấy chủ nhân gặp nguy hiểm thì theo bản năng công kích Cổ Thần.
Hai tay Cổ Thần nắm lại, lập tức một quyền đánh ra Hắc Long Phá, một đạo quyền cương màu đen lập tức sản sinh giáng xuống người thi hồn của tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ. Thi hồn của tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ cũng tung ra một quyền trực tiếp ngạnh tiếp. Oành, quyền đầu chạm nhau, Cổ Thần vẫn đứng yên tại chỗ không chút sứt mẻ còn thi hồn thì không ngừng thối lui về sau chục bước.
Tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ của Thi Hồn Tông nhất thời hoảng hốt, thân thể lập tức thối lui cách xa Cổ Thần hơn mười trượng. Cổ Thần cười nhạt một tiếng, pháp bảo phi kiếm không có đuổi theo mà chém một nhát vào tên Trúc Thai hậu kỳ đang hấp hối, nhất cử giết thêm một người.
Cổ Thần quay qua nhìn tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, nói:
- Những người cản đường chết!!!
- Ngươi...ngươi.....
Tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ chỉ vào Cổ Thần, trong lòng dâng trào lửa giận, không thể nào nói thành lời, hắn quát lớn:
- Tiểu tặc, ngươi muốn chết.
Vừa rồi, hắn còn tưởng rằng Cổ Thần cũng chỉ là một tiểu mao đầu tiểu tử mới bước ra khỏi sơn môn, trong lòng tràn nhập sự coi thường, không thèm để Cổ Thần trong mắt. Thế nhưng lúc này hắn nhìn Cổ Thần đến cả nửa phần coi thường cũng không có. Chỉ trong nháy mắt mà hai gã tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ cùng với hai thi hồn đồng thời bị diệt không có cơ hội sống sót. Cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cũng không thể nào làm được như vậy.
Tuy rằng Cổ Thần đánh chết hai gã tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ chỉ bằng linh phù mà không phải là thực lực của bản thân. Thế nhưng một quyền vừa rồi của thi hồn hắn không những ngăn cản được mà còn bức thi hồn Dẫn Hồn trung kỳ lùi lại phía sau. Thực lực này của Cổ Thần còn hơn cả tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ thông thường.
Vừa ra tay là hơn mười tấm linh phù, tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ Thi Hồn Tông nhìn Cổ Thần với ánh mắt vô cùng kinh khủng. Hắn thực không ngờ thực lực của Cổ Thần lại có thể sánh ngang với tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ. Trong lúc nhất thời gã tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ cảm thấy sợ hãi.
- Ai sống ai chết gặp mặt sẽ biết.
Lỗ Ngân Hùng tùy thời đều có thể đến đây. Cổ Thần không muốn đình chỉ một giây phút nào. Pháp bảo phi kiếm từ trong mi tâm bay ra mang theo Phần Thiên Viêm Hỏa, liệt hỏa trùng trùng lại đốt tới tên tu sĩ Thi Hồn Tông còn lại.
Đồng thời chưởng trái Cổ Thần kết ấn hướng về phía một thi hồn Dẫn Hồn trung kỳ. Một băng chưởng đột nhiên xuất hiện công kích thi hồn.
Đối mặt với một quyền này của Cổ Thần, thi hồn cũng tung ra một chưởng. Hai chưởng tiếp xúc với nhau lập tức sản sinh ra những tiếng nổ lớn. Cương chưởng của thi hồn nhất thời bị Tử Diễm Băng Viêm của Cổ Thần biến thành băng chưởng. Thấy vậy thi hồn chấn động mạnh mẽ, thân thể chấn động lùi về phía sau. Đồng thời trên người thi hồn cũng bị ảnh hưởng bởi Tử Diễm Băng Viêm hàn khí, toàn thân xuất hiện một tầng băng vụ.
Chỉ là thi hồn là vật chết, không biết được đau đớn, không cảm nhận được cái lạnh giá của băng tuyết. Một tầng băng vụ này lại không thể nào tạo thành uy hiếp đối với nó. Nếu như là một tu sĩ bị dính phải hàn khí của Tử Diễm Băng Viêm thì chắc hẳn đã lạnh run cầm cập.
Tên tu sĩ Thi Hồn Tông còn lại lại lấy ra một kiện pháp bảo hạ phẩm. Đây là một thủ trạc nhưng lại có phần giống với viên hoàn. Thủ trạc vừa xuất hiện nhanh chóng bành trướng đón nhận một kiếm của Cổ Thần.
Bất quá lần thứ hai bị pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần đánh tới, kiện pháp bảo phòng ngự hạ phẩm của tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ cũng không thể nào chịu đựng được, đã xuất hiện một số vết nứt, bắt đầu hư hao.
Chưởng phải của Cổ Thần điều khiển pháp bảo phi kiếm trên không trung. Một đạo Phần Thiên Viêm Hỏa được phun ra trực tiếp bắn lên thân pháp bảo phi kiếm. Nhất thời liệt diễm của pháp bảo phi kiếm càng bùng cháy dữ dội hơn. Phi kiếm hóa thành một lưu tinh tiếp tục chém tới tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ của Thi Hồn Tông.
Chưởng trái của Cổ Thần sử dụng Tử Diễm Băng Viêm đối phó với thi hồn. Chưởng phải dánh ra Phần Thiên Viêm Hỏa dung nhập vào trong phi kiếm đại chiến với tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ kia.
Lấy tu vi Trúc Thai trung kỳ mà một mình đấu với hai tu sĩ có tu vi Dẫn Hồn trung kỳ. Không những thế lại còn chiếm thượng phong. Thực lực của Cổ Thần quả nhiên bá đạo. Thi hồn dưới một kích của băng chưởng đã bại lui. Đến chưởng thứ ba thì thân thể thi hồn đã hoàn toàn biến thành màu trắng. Cho dù nó không sợ lạnh đi chăng nữa thì khi bị hàn khí của Tử Diễm Băng Viêm xâm nhập vào trong cơ thể, động tác cũng sẽ trở nên chậm chạp.